Lâm Thiên Băng-Cô Gái Của Sự Băng Giá
Chương 34.2: Thăm Mộ. Lâm Hàn Phong Là Con Trai Tôi
Cậu bé nhìn nó khó hiểu. Nó không nhìn mà trả lời:
– Là người. Sao em không vào ăn?
– Em vẫn chưa muốn ăn. Mà chị trả lời chẳng ăn nhập gì cả. Chị phải nói tên chứ.
Cậu bé nhăn mặt nhíu mày bắt bẻ nó. Nó không hơi đâu chấp nhặt con nít, miễn cưỡng trả lời theo ý thằng bé:
– Chị tên Băng.
– Nghe tên chị mà toàn thân em đột nhiên lạnh đến sắp đóng băng luôn rồi. Em tên Bi, chị cứ gọi em là Bi.
Nó nhìn thằn nhóc chăm chú, suy nghĩ trong đầu nó chỉ có một “Nhóc nói nhóc tên Bi, chị đây không gọi như vậy chẳng lẽ gọi nhóc là khỉ sao?”. Như đoán được suy nghĩ của nó, cậu bé cười hề hề nói:
– Hình như em nói thừa thì phải. Mà chị ra ngoài này làm gì?
– Hít thở không khí. Em có ý kiến?
Bị nó nhìn chằm chằm, cậu bé ngượng ngịu cười. Sau khi lấy lại phong độ, cậu không nhìn nó mà nhìn vào khoảng không, giọng nói trong veo của thằng bé thu hút nó lắng nghe câu chuyện:
– Chị có thấy thương hại tụi em không? Trong khi những đứa trẻ khác được ba mẹ chăm sóc từ nhỏ đến lớn, còn tụi em sống ở đây, ăn mặc các cái đều nhờ vào số tiền quyên góp.
– Sao em không nghĩ khác đi. Được ba mẹ bao bọc, chăm sóc không phải tốt hoàn toàn.
– Chị nói cũng đúng.
Nó nhìn thằng nhóc chăm chú. Dáng vẻ trưởng thành này rất không phù hợp với một đứa trẻ. Bi kể cho nó nghe về câu chuyện của mình:
– Từ khi sinh ra, ba mẹ em là ai em còn không biết. Mẹ Hòa nói do họ không thể nuôi nấng em nên đã đưa đến đây. Vô lý thật, biết rằng không có khả năng nuôi em vậy tại sao còn sinh ra làm gì? Ngay cả cái tên cũng không đặt cho em. Họ vứt bỏ em dưới mưa chứ không phải đưa em cho mẹ Hòa. Họ thật tàn nhẫn.
– Sao em biết họ bỏ em dưới mưa?
– Một lần, em vô tình nghe được hai mẹ nói về hoàn cảnh chúng em được đưa đến đây như thế nào.
Nó không nói gì thêm, gật đầu tỏ ý đã biết. Bi vẫn ngồi “tâm sự” say sưa:
– Hôm đó mưa tầm tã, em nằm trong một cái giỏ, da thịt còn đỏ hỏn, trên người chỉ quấn một cái khăn. Họ đặt em trước cửa cô nhi viện này rồi bỏ đi. Nếu mẹ Hòa không về kịp chắc em đã rời thế gian này rồi. Sao họ không yêu thương con mình như người khác chứ?
Đôi mắt màu cà phê ánh lên một tia tức giận. Nó ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
– Ít ra em không biết ba mẹ mình là ai nên không thể hận họ. Em cũng giống như chị vậy, chỉ khác nhau ở chỗ chị biết ba mẹ chị là ai thôi.
– Không lẽ…
Câu nói của Bi không hoàn thiện, cậu bé nhìn nó sửng sốt. Nó nhìn vào không trung, nở nụ cười nhạt nói tiếp:
– Chị thành trẻ mồ côi khi được 15 tuổi. Mẹ chị rời bỏ gia đình để đi theo người đàn ông giàu có, còn vì con riêng của ông ta mà mắng chị, đánh chị. Đáng giận hơn, bà ta thông đồng với chồng mới của mình sắp xếp một vụ mưu sát ngay trước mặt chị chỉ vì chị đánh con riêng của chồng mới nhập viện. Em có biết khi rời khỏi tòa, bà ta nói gì với chị khi chị chọn ở cùng ba không? Bà ta nói chị làm cao, sau này đừng hòng nhận được một đồng nào. Chị thật sự chẳng dám nhận người đó là mẹ của mình. Ba chị hiền lành, chưa bao giờ trách mắng chị, cho dù là phạm lỗi tày trời cũng chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở. Vậy mà ba chị lại bị chị hại chết.
Cảm xúc đè nén cách đây không lâu, một lần nữa trỗi dậy. Cậu bé Bi nhìn nó không nói, đột nhiên vòng tay ôm lấy nó, nói chậm rãi:
– Chị đừng buồn. Ba chị không trách chị đâu.
An ủi xong, thằng bé buông tay, đôi mắt không còn sự tức giận mà thay vào đó là sự thông suốt.
– Chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua, không cần thiết nhắc lại cho đau lòng. Hiện tại em chỉ muốn nếu người nào nhận nuôi em sẽ yêu thương em thật nhiều là được.
Nói rồi, thằng bé nhìn nó nở nụ cười thật tươi. Nụ cười đó còn sáng hơn cả áng mặt trời. Nó ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
– Vậy chị nhận nuôi em.
– CÁI GÌ?
– Có gì không ổn?
– Chị năm nay bao nhiêu tuổi?
– 17.
– Chị đừng đùa như vậy chứ. Em biết là em rất ưu tú nhưng chuyện này không đùa được đâu.
Một vạch đen hiện trên mặt nó. Nó có bao giờ nói đùa đâu, vậy mà tên nhóc này lại nói nó đang đùa, thật là…
– Chị không đùa. Đồng ý hay không?
– Chị chắc chứ. Em xem trên TV thấy nhiều người bài xích những cô gái còn trẻ mà có con lắm.
Vạch đen thứ hai xuất hiện, nó dần mất kiên nhẫn.
– Chị không dựa vào sắc mặt của người khác mà sống. Đừng lằng nhằng, đồng ý hay không?
– Có người thân xinh đẹp như vậy, không đồng ý chính là tự hạ thấp IQ của mình.
Bi ngẩng cao đầu nói, tay chống hông. Nó không nói thêm gì nữa liền dắt cậu bé đi làm thủ tục nhận nuôi.
– Bi à, sau này con phải gọi chị này là mẹ, có được không?
Mẹ Hòa nhẹ nhàng hỏi Bi. Thằng nhóc hơi liếc qua nó, lại nhìn mẹ Hòa, gật đầu một cái nói:
– Dạ được.
– Cháu muốn đặt tên cho thằng nhóc này là gì?
– Mẹ Hòa, con lớn rồi mà.
Nghe mẹ Hòa gọi mình là thằng nhóc, Bi nhăn mặt ai oán. Mẹ Hòa thấy vậy liền đánh vào mông thằng bé một cái, cau mày nói:
– Thôi đi ông tướng, mới có 5 tuổi mà đòi lớn với chả nhỏ. Im lặng cho tôi làm việc.
Bi đứng bên cạnh cứ nhăn nhó khó chịu chờ đến khi mọi thủ tục hoàn thành. Nó ngồi xổm xuống, đối diện với khuôn mặt nhăn như khỉ của thằng bé nói:
– Từ bây giờ con tên là Lâm Hàn Phong, là con trai của Lâm Thiên Băng. Hiểu chưa?
– Dạ.
Thấy thằng bé ngoan ngoãn, nó gật đầu hài lòng. Việc cần làm tiếp theo là đưa thằng bé về nhà. Ra khỏi cô nhi viện, thằng bé nhìn mẹ Hòa mếu mếu:
– Mẹ Hòa, con đi đây. Mẹ có nhớ người ưu tú như con cũng đừng bỏ ăn bỏ uống nha.
– Con xem TV nhiều quá rồi đấy.
Mẹ Hòa nhìn thằng nhóc lắc đầu. Ở cô nhi viện này, Bi vẫn được xem là đứa trẻ thông minh nhất. Vì vậy, trình độ tự luyến cũng cao không kém gì chỉ số IQ.
++++++++++++++++++++++++++++
Trên chiếc Ferrari, nó tập trung lái xe. Còn bên cạnh, thằng nhóc không ngừng hỏi chuyện:
– Nơi mẹ ở có rộng không?
– Có.
– Có người xấu không?
– Không.
– Sao mẹ ít nói thế?
– Nếu không muốn xảy ra tai nạn thì đừng làm mẹ phân tâm. (Đổi cách xưng hô nhanh hơn cả gió).
Thế là Phong im lặng, dựa vào ghế mà ngủ. Từ chỗ cô nhi viện về biệt thự cũng mất khoảng ba mươi phút lái xe với vận tốc chóng mặt của nó.
+++++++++++++++++++++++++++
Biệt thự nhà họ Trịnh…
Quản gia Hạ mở cửa cho nó, mắt không ngừng chớp khi thấy Hàn Phong ngồi trong xe. Nó bước xuống xe, nắm tay thằng nhóc vào bên trong.
– Ba.
– Con về rồi… Ai đây?
Ông Trịnh như không tin vào mắt mình. Bên cạnh nó là một đứa trẻ rất đáng yêu. Nó trả lời ông một cách cụ thể mà ngắn gọn nhất:
– Con vừa nhận nuôi ở cô nhi viện Tân Xuân. Tên của nó là Lâm Hàn Phong.
– Lại đây với ông nào.
Ông Trịnh dang tay chờ Hàn Phong chạy đến. Thằng nhóc khó hiểu nhìn nó. Nó nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe:
– Không sao đâu, đó là ba nuôi của mẹ.
Nhận thấy không có gì nguy hiểm, thằng nhóc chạy một mạch đến bên ông Trịnh, leo lên đùi ông ngồi chễm chệ.
– Đứa trẻ này rất đáng yêu nha.
– Con biết ngay mà. Ai cũng bị vẻ đẹp của con hút hồn rồi.
Nó chỉ biết lắc đầu còn ông Trịnh thì cười ha hả. Nó quay qua quản gia Hạ, lễ phép nói:
– Bác cho người chuẩn bị mọi thứ cho Hàn Phong giúp/ Thoải mái quá.
Câu nói của nó bị cắt ngang bởi giọng nói của Thiên Vũ. Minh Lâm, Anna và Thiên Vũ vừa bước vào nhà đã há hốc mồm nhìn Hàn Phong đang ngồi trên đùi ông Trịnh.
– Nhóc con, nhóc là ai vậy?
Thiên Vũ nhìn Hàn Phong hỏi. Minh Lâm và Anna vẫn chưa lấy lại được tinh thần, một lần nữa bị sock đến ngây người.
– Là con trai của mẹ Băng.
– CÁI GÌ?
Không phải tiếng của đám Minh Lâm đâu, mà là tiếng của Hắc Long và Jack. Hai người xuống lầu vừa vặn nghe được câu nói trên. Hàn Phong thấy nhiều người nhìn mình thành ra hoảng sợ, tuột xuống đất, nhào vào lòng nó.
– Vừa nhận nuôi. Không cần ngạc nhiên đến vậy.
Sau câu giải thích ngắn của nó, mọi người thu lại nét mặt ngạc nhiên, thay vào đó là khuôn mặt hàng ngày.
– Em tên gì?
Minh Lâm bắt đầu điều tra sơ yếu lí lịch của đứa cháu này.
– Mẹ đặt tên cho em là Lâm Hàn Phong.
– Em mấy tuổi?
– Em năm tuổi.
Hai con vẹt cứ hỏi đáp liên tục mà không chú ý đến khuôn mặt khó chịu của nó. Đến khi Anna đánh vào tay Minh Lâm một cái, thằng nhóc mới nhìn đến nó.
– Mẹ à, con buồn ngủ.
– Lên phòng mới được ngủ.
Nói rồi, nó bế thằng bé về phòng.
– Nhéo tôi một cái đi… Á!!!! Tôi chưa sẵn sàng.
– Xin lỗi, tôi chỉ muốn kiểm chứng thôi mà.
– Không thể tin nỗi lão đại lại nhận con nuôi đấy.
– Cuộc đời lắm bất ngờ.
Một cuộc bàn tán nổ ra ở phòng khách. Tử Kỳ vừa về đến nhà cũng không ngăn được tính hiếu kỳ mà xông vào bàn luận. Ở trong phòng, nó và Hàn Phong nằm trên giường nghỉ trưa. Nghỉ trưa chỉ dành cho nó thôi, còn đối với Hàn Phong thì phải là ngủ trưa mới đúng.
++++++++++++++++++++++++++++
Nhà hắn…
– Con ngồi xuống đi, mẹ có chuyện muốn nói.
– Chuyện gì vậy mẹ?
Hắn nhìn gương mặt nghiêm túc của bà Nghi, trong lòng không khỏi lo lắng. Uống một chút trà, bà Nghi vào thẳng vấn đề:
– Cô ta không phải người tốt, con nên cách xa cô ta càng xa càng tốt.
– Chuyện của con, con tự giải quyết được. Mẹ không cần lo.
– Thế nào là không cần lo. Anh cứng đầu chỉ có hại cho anh thôi.
Bà Nghi không kiềm được nên hơi lớn tiếng. Hắn không nhượng bộ mẹ mình, kiên quyết nói:
– Con làm được. Con về phòng đây.
Cách tránh nạn tốt nhất là về phòng để bà Nghi không thể nói mãi bên tai. Bật nhạc lên, hắn nằm trên giường nhắm mắt tĩnh tâm.
+++++++++++++++++++++++++++++
Bữa cơm tối hôm nay vui hơn mọi ngày. Tất cả đều nhờ vào cái miệng nhỏ của Hàn Phong. Suốt bữa ăn, thằng bé cứ chọc người này, ghẹo người kia khiến ai ai cũng vui vẻ. Thời gian chầm chậm trôi qua, đồng hồ điểm mười giờ đêm, ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Hàn Phong vừa nằm lên giường là ngủ ngay không biết trời trăng gì sất, không những vậy còn ôm chặt lấy nó suốt quá trình ngủ. Bị ôm chặt, nó rất khó chìm vào giấc ngủ, cho đến một hai giờ sáng, nó mới nhắm mắt ngủ được.
Ngược lại với không khí vui vẻ ở chỗ nó, bữa tối trên bàn ăn nhà hắn vô cùng yên lặng. Không khí khá căng thẳng khi hắn và bà Nghi đang trong tình trạng đối địch. Cơm nước xong, hắn chuồn ngay về phòng để tránh được bài kinh dài ngoằn. Vậy là một ngày nữa lại kết thúc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!