Em Có Nghe Thấy - Chương 20: Bách Nghi Kiều (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Em Có Nghe Thấy


Chương 20: Bách Nghi Kiều (2)


Đêm nay không ai ngủ được.

Kha Giảo lớn như vậy, lần đầu tiên lĩnh hội được sâu sắc mà chính xác hàm nghĩa của sáu chữ này như vậy.

Lăn qua lộn lại, đếm cừu đếm sao, tha hồ làm đi làm lại, cũng vẫn không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, chính là dáng vẻ Tạ Tu Dực đứng ở cửa nhà cô lẳng lặng nhìn cô chăm chú, nói với cô rằng anh chính là Djay.

… Thật sự là, quá kinh người mà.

Mặc dù cô đã chấp nhận sự thật Tạ mặt đơ và bản mạng thật ra là một người rồi, nhưng sao anh có thể dùng giọng nói cô thích lâu như vậy mặt đối mặt nhỏ nhẹ thì thầm với cô, một lần lại một lần thách thức trái tim đã sớm mỏng manh dễ vỡ của cô chứ?

Còn nữa, câu cuối cùng của anh, rốt cuộc là ý gì? Bản mạng giới 3D, đó chẳng phải là…?

Nhất định là cô lại nghĩ nhiều quá rồi, anh thích trêu chọc cô như vậy, đây chắc cũng là một câu đùa vô tâm thôi TAT…

Căn bản cũng không cần cà phê nâng cao tinh thần, cả đêm Kha Giảo cứ mở mắt như vậy đến tận bình minh.

Rời giường đứng trước gương soi soi, sắc mặt một đêm không ngủ quả thực là rất đáng sợ, một tay cô vịn bồn rửa mặt, đau khổ suy tính xem rốt cuộc hôm nay nên dùng dung nhan thế nào tới nhà Tạ Tu Dực, à không, nhà Djay nấu cơm cho anh.

Tạ công tử, xin anh đừng ở nhà được không, xin anh ra ngoài đi làm đi được không…

Rửa mặt xong, cô cầm di động lên, gọi một cú điện thoại cho Tăng Thiến.

“Hôm nay dậy sớm vậy, là có chuyện tốt gì sao?”

“… Mình chỉ là muốn nói với cậu, tối qua cuộc đời mình bị lật nhào rồi.” Đợi điện thoại kết nối, cô nói trong hơi thở mong manh, “Cậu biết không? Thật ra Tạ Tu Dực chính là Djay, bản mạng giới 2D của mình.”

Bên kia Tăng Thiến trầm mặc hai giây, hình như là đang liều mạng nhịn cười, “Ồ, mình biết từ lâu rồi.”

Kha Giảo đầu tiên là trợn mắt há mồm một lúc, sau đó lập tức cắn răng nghiến lợi gào vào điện thoại, “Cậu biết từ khi nào? Là chính Tạ Tu Dực nói cho cậu?”

“Mình thấy phàm là người có chút IQ đều có thể phát hiện mà.” Tăng Thiến vô cùng xem thường, “Thật ra thì hôm đó ở công ty anh ấy hát cho cậu nghe, đợi các cậu đi rồi mình nghe ghi âm, sau đó mình cứ cảm thấy giọng của anh ấy rất quen, bởi vì ngày trước cậu ép mình nghe nhạc của Djay suốt, mình liền lên mạng lục tìm tác phẩm của Djay một chút, quả nhiên rất giống, tuy không giống nhau như đúc, nhưng ít nhiều cũng sẽ mang theo một chút bóng dáng chứ, cho dù là trùng hợp, trên thế giới này có mấy người có thể giống nhau đến mức đó?”

“Sau khi trong lòng mình có suy đoán này rồi, lại đi xem tư liệu của Tạ Tu Dực, sinh nhật của anh ấy và Djay cũng là cùng một ngày, về sau mình đưa anh ấy đi làm tuyên truyền ca khúc chủ đề phim điện ảnh, thấy anh ấy đang nhắn QQ với cậu, mình liền hỏi thẳng anh ấy thôi, anh ấy thừa nhận ngay.”

“Lại nói, sáng hôm ấy mình còn cố ý nhắc cậu một câu, mình nói hôm nay thật nhiều người sinh nhật đó, mình đã ám chỉ đến thế rồi cậu cũng không phát hiện.” Tăng Thiến nói đến đây, yếu ớt thở dài, “Chỉ số IQ của cậu chỉ có chút ít này, mình đã sớm buông tha cho cậu rồi.”

Kha Giảo vừa nghe, vừa cảm thấy trong lòng đang rỉ máu.

Cho nên nói… cả thế giới cô là đứa ngu duy nhất đúng không? Nên là người phát hiện đầu tiên lại giống như một đứa ngốc chẳng hay biết gì…

“Đừng nói thêm gì nữa, hiện tại mình cảm thấy tim rất mệt.” Qua nửa ngày, Kha Giảo yếu ớt đỡ trán.

“Cậu còn mệt tim? Hôm qua Tạ Tu Dực làm việc được một nửa chạy về nhà, vứt tất cả mọi người ở đó, chỉ vì giúp cậu ăn mừng sinh nhật.” Tăng Thiến hừ một tiếng, “Thằng cha này đối với người khác bất cận nhân tình, đối với cậu thì lại tốt đến mức trời đất có thể chứng giám được chưa? Cậu đừng nói với mình là cậu không nhận ra nữa, cũng đừng nói với mình là cậu vẫn coi anh ấy như “Gấu Con” mà đối xử nha, bây giờ anh ấy chính là bản mạng cậu mê muội suốt ba năm đó!”

“Đau đầu quá.”

Kha Giảo nghe Tăng Thiến chế nhạo, cứ cảm thấy trong lòng dâng lên một tia tâm tình không nói ra được, “… Cậu đi làm đi, mình phải cúp điện thoại đây.”

Cúp điện thoại, cô chôn mặt vào trong cánh tay, nhiệt độ trên mặt lại càng tăng cao.

Làm sao bây giờ? Hôm nay cô thật sự không dám tới nhà Tạ Tu Dực nữa rồi, cô có thể đeo mặt nạ tới nấu ăn cho anh không…

Căng thẳng thì căng thẳng, muốn đâm tường cứ muốn đâm tường, đến cuối cùng Kha Giảo vẫn chỉ có thể bất chấp khó khăn, xách theo nguyên liệu nấu ăn tới nhà anh.

Nhưng không nghĩ tới vừa dùng chìa khoá mở cửa nhà anh ra, liền nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện.

(⊙o⊙) Ơ? Nhà anh có khách sao?”

Nghi hoặc thay giày đi vào phòng khách, thì thấy Nhuế Ưu đang ôm laptop nằm trên ghế sô pha, Tạ Tu Dực thì ngồi trên thảm trước ghế sô pha chơi game.

“Ô, Rau Chân Vịt bé nhỏ đến rồi à?” Nhuế Ưu lúc này quay đầu qua, hướng về phía cô vỗ tay cái độp.

“Đến rồi?”

Tạ Tu Dực vừa thấy cô tới, liền rất tự nhiên nhấn nút tạm dừng của máy chơi game, từ trên thảm đứng dậy.

Kha Giảo thấy anh giống như là muốn đứng dậy đi tới bên cạnh mình, không nhịn được bắt đầu căng thẳng, xoắn xuýt vén tóc mình, “Ừm” một tiếng, “… Hôm nay anh không đi làm sao?”

Quả nhiên bây giờ cô chỉ cần nhìn thấy anh là sẽ bắt đầu căng thẳng, trước đây cô đâu có như vậy? Đều là chỉ coi anh thành trẻ to xác mặt đơ mà xử trí TAT…

“Khâu chuẩn bị ca khúc chủ đề phim điện ảnh kết thúc rồi,” Anh tới bên bàn rót cốc nước, “Trong khoảng thời gian ngắn không muốn ra ngoài nữa.”

“Nói này, Rau Chân Vịt bé nhỏ, anh nghe Tạ Tu Dực nói kỹ thuật nấu ăn của em siêu tốt nhá!” Lúc này Nhuế Ưu nằm trên sô pha đột nhiên chen một câu vào, “Cho nên “ngự trạch” anh đây đã quyết định từ hôm nay trở đi mỗi ngày sang đây ăn cơm chùa, làm phiền em nấu nhiều thêm phần một người nha.”

“Đuổi không đi.” Tạ Tu Dực uống nước xong, sắc mặt không vui, lạnh như băng giải thích với Kha Giảo, “Cẩu FA không có bạn gái thật đáng sợ.”

“Dừng!” Nhuế Ưu vừa nghe lập tức xù lông, rống về phía bóng lưng anh, “Ông đây đẹp trai thế này, tìm một cô bạn gái không phải là chuyện trong giây lát chắc!”

Kha Giảo vốn đang cả người căng thẳng, gặp một màn như vậy của hai người, không nhịn được bật cười, “Đã biết, sau này mỗi ngày nấu nhiều thêm phần một người chứ gì?”

“Đúng thế đúng thế.” Nhuế Ưu vỗ đùi, “Rau Chân Vịt bé nhỏ! Em nói đi! Có phải anh đẹp trai đến bay lên không! Bao nhiêu em gái muốn làm bạn gái anh đấy!”

“Phải phải phải…”

Kha Giảo dở khóc dở cười lau mồ hôi, trong lòng nghĩ, với độ nổi tiếng ở giới 2D của Nhuế Ưu, đúng là có vô số em gái tranh nhau muốn làm bạn gái anh ấy, sinh thêm cho anh ấy một Hoa Quả Sơn đều được, hơn nữa nếu các em gái biết Hạ Khúc Ưu cao 2 mét 1 chưa bao giờ tung ảnh trong thực tế còn là một đại soái ca, có mà phải điên dại hoàn toàn luôn, mặc dù cái tính cách nóng nảy kia thật sự vô cùng rõ ràng…

“Đừng để ý cậu ta.” Tạ Tu Dực lúc này đi tới, nhận lấy nguyên liệu nấu ăn trong tay cô, “Hôm nay nấu món gì?”

Anh tới gần một chút, cô liền phản xạ có điều kiện lại bắt đầu mặt đỏ tim nhảy, “… Gà xào ớt, bò sốt tiêu đen, mướp đắng xào trứng.”

“Ừ, rất tốt.” Anh gật đầu, không biết có cố tình hay không, còn cố ý hạ thấp giọng xuống, “Đều là món anh thích ăn.”

Giọng điệu đó, khiến Kha Giảo không ngoài dự liệu hoàn toàn đỏ mặt.

Nhuế Ưu ở trong phòng khách nhìn bộ dạng Kha Giảo bị Tạ Tu Dực tùy tiện nói hai câu đã làm cho đỏ mặt, nội tâm khá là bi phẫn mà gào thét: Đờ mờ, Tạ Tu Dực cậu không phải cũng vẫn là một con cẩu FA đấy sao! Ở trước mặt mình ngang ngược cái gì chứ! Rau Chân Vịt bé nhỏ người ta còn chưa đồng ý làm bạn gái cậu đâu được chưa!

May mà, Tạ Tu Dực chỉ giúp Kha Giảo xách thực phẩm vào phòng bếp rồi đi ra, lúc cô nấu ăn, cô vẫn có thể không cần đối diện với cái gương mặt không chút biểu cảm kia của anh, tâm hồn tạm thời được bình yên.

Nấu xong đồ ăn bưng ra, Nhuế Ưu và Tạ Tu Dực đã giống như những đứa trẻ ở nhà trẻ vây quanh bàn ăn ngửa mặt lên chờ rồi, cô chia bát đũa xong, hai người lập tức cầm đũa lên, cực kỳ nể tình mà bắt đầu gió cuốn mây tan gắp thức ăn.

Thậm chí ăn rồi ăn, hai người còn vì một miếng bò sốt tiêu đen mà không nhịn được đánh nhau tàn nhẫn.

“Tạ Tu Dực, hơn nửa đĩa bò sốt hầu như đều vào bụng cậu rồi, cậu ấy, chí ít phải để lại cho mình một miếng chứ!”

“Dài dòng, ai cướp được là của người đó.”

“Được lắm, mấy miếng gà xào ớt còn lại này đều thuộc về mình, cậu cướp nữa mình liền đánh chết cậu!”

Kha Giảo ở đối diện bọn họ ngồi xem, lặng lẽ giơ tay lên che mắt.

Nói thật, cảnh tượng này thật sự là có chút không dám nhìn thẳng, nam thần toàn lĩnh vực cao ngạo lạnh lùng như núi băng Djay cùng Hạ Khúc Ưu phóng khoáng trong lòng tất cả fan hâm mộ, bây giờ lại ở trước mặt cô, vì một miếng bò sốt tiêu đen cãi nhau ầm ĩ…

Có sự tham gia của Nhuế Ưu, bữa cơm này ăn trọn 45 phút mới coi như ăn xong, Kha Giảo mang cơ thể mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần tới phòng bếp rửa bát, rửa xong đi ra lại lập tức bị Nhuế Ưu gọi tới bên ghế sô pha, “Rau Chân Vịt bé nhỏ em mau tới đây!”

Kha Giảo xoa xoa tay, chậm rãi đi tới, “Sao thế?”

“Tới đây tham gia nhóm P.” Nhuế Ưu cười mờ ám, đặt máy tính trên bàn uống trà, hai chân bắt chéo.

Cô bị cách dùng từ táo bạo của ông hoàng Nhuế Ưu này làm cho xấu hổ một chút, nhìn thoáng qua Tạ Tu Dực dựa ở một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa định nói chuyện, thì nghe thấy trong máy tính của Nhuế Ưu truyền tới một giọng nói hết sức quen thuộc.

“Rau Chân Vịt.”

Ơ? Giọng nói này… chẳng phải của Đại Hoa sao?

“Chào buổi trưa nữ tác giả huyền thoại!” Giọng của Khải Khải đột nhiên cũng xông ra, “Sau tối qua chị quả thực có thể lên thẳng new sina rồi đó!”

Cho nên nói…

Kha Giảo ngồi xuống sô pha, nhìn giao diện YY trên màn hình máy tính, nhóm P trong miệng Nhuế Ưu, chính là chỉ một đám Đại Cúc Cự, trực tiếp ở trong phòng nhỏ của kênh cùng tám chuyện phải không?

“Lại nói, trước đó bọn chị vẫn đều tưởng là Rau Chân Vịt em và Djay là quen biết ở giới 2D, lúc trước nghe Lão Khúc phổ cập kiến thức, không nghĩ tới ba người bọn em đều làm bạn trong cuộc sống thực từ trước nha.” Bạch Ngân lúc này dịu dàng mở miệng nói, “Chuyện này thật sự quá thần kỳ rồi.”

“… Ừm, đúng là như vậy.” Kha Giảo sờ sờ đầu, nhìn Tạ Tu Dực, lại cúi đầu, “Đến bây giờ em vẫn không dám tin đây là sự thật nữa.”

Trước thời khắc này, đánh chết cô cũng không dám tin đời mình lại có thể ngồi cùng Djay, Hạ Khúc Ưu, sau đó cùng các Cúc Cự khác tám chuyện với nhau ở trên YY như này được không…

“Lại nói chuyện đó, tình hình Weibo hiện tại thế nào vậy?” Sau ca hội hôm qua, cả sáng nay cô cũng không dám mở Weibo lên xem mình bị soi thành bộ dạng gì nữa.

“Vẫn tính là siêu sóng yên biển lặng à.” Giây tiếp theo, Nấm Muối liền nhô ra cười hì hì nói, “Mọi người đều không đăng Weibo, fan hâm mộ cũng chỉ có thể tùy ý mặc sức bình luận dưới những bài Weibo trước đó của Djay, tình hình bên phía em cũng vẫn tốt.”

“Phải nói có thể ngàn năm khó gặp mà “phách lối” một phen, nhưng sau khi “phách lối” ngay lập tức lại bắt đầu ở ẩn đồng thời dẹp loạn tất cả ngôn luận thế này, cũng chỉ có loại thần nhân như Djay có thể làm được thôi.” Tịch Nguyên không nhịn được cảm khái, “Rau Chân Vịt, không phải em nói gì đâu, anh ấy bảo vệ chị đến thật là tốt ý.”

Câu này của Tịch Nguyên vừa nói dứt lời, cả YY lập tức rơi vào một mảnh yên tĩnh khác thường, mặc dù lúc này mọi người đều đang thầm liều mạng vỗ tay tán thưởng Tịch Nguyên, nhưng lại ngại Tạ Tu Dực ở đây, không dám lộ liễu mở miệng bổ đao đùa giỡn Kha Giảo một cách trắng trợn.

“Xem QQ.”

Trong sự yên tĩnh, Tạ Tu Dực vẫn không nói chuyện đột nhiên lên tiếng.

Mới đầu Kha Giảo còn chưa phản ứng kịp, một lát sau mới nhận ra là anh đang nói chuyện với mình, lập tức lục điện thoại từ trong túi ra.

Vừa leo lên QQ, khung chat của Djay liền nhảy ra, cô mở ra, thì thấy anh gửi cho mình một file audio.

“Tối qua em nói bài hát em thích nhất là 《Hoàng Chi Lệnh》.”

Tạ Tu Dực cất điện thoại đi, dùng một cánh tay gối đầu mình, sườn dựa vào sô pha ngắm cô, “Đúng không?”

“… Ừm.” Kha Giảo nhìn tên của file audio đó, gò má đã dần dần nổi lên ửng hồng.

“File vừa gửi cho em đó, là bản Demo của 《Hoàng Chi Lệnh》.” Anh thản nhiên, ở bên tai tất cả mọi người, không coi ai ra gì nói, “Chưa làm hậu kỳ, nửa đêm qua tiện tay ghi âm, cho em nghe chơi trước.”

Trong lúc Kha Giảo sắp nổ tung, trong máy tính của Nhuế Ưu truyền đến giọng nói oán hận tột cùng của Thất Hoàng: Djay, con mẹ nó cậu không show ân ái ở trước mặt chúng tôi thì sẽ chết đúng không hả!!!

~ Hết chương 20 ~

________________________________

Lời tác giả:

Bài hát đề cử của chương, 《Vịnh Tâm》 của Tạp Tu ft. Nhị Vạn, đẹp vô cùng ~

Công Tử! Show ân ái là phạm tội đấy anh biết không!! Bắt đầu từ chương sau, tôi sẽ bắt đầu đợt kịch tình thứ hai, Công Tử sẽ phát động tấn công ở giới 3D, kính xin mười hai vạn phần chờ mong!

Lại nói! Gần đây nhận xét đột nhiên ít đi mấy cái thú vị! Mọi người không yêu tôi nữa sao! Không yêu Công Tử nữa sao! Còn nữa, bây giờ Lão Khúc càng ngày càng moe rồi phải làm sao đây… TAT Phối cho anh ấy một em gái ở phiên ngoại thì thế nào?

Lời Editor:

YouTube: Vịnh Tâm [咏心] | Đông Ly ft. Assen Tiệp: https://youtu.be/d_Gh437hCfU

SoundCloud: Vịnh Tâm [咏心] | Tạp Tu Rui ft. Nhị Vạn: https://soundcloud.com/meocon243/vinh-tam-tap-tu-rui-ft-nhi-van

5Sing:

Vịnh Tâm [咏心] | Tạp Tu Rui ft. Nhị Vạn: http://5sing.kugou.com/fc/13721350.html

Vịnh Tâm [咏心] | Tiêu Ức Tình: http://5sing.kugou.com/fc/8458232.html

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN