Anh Chỉ Là Một - Chương 2: Vô cùng nguy hiểm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Anh Chỉ Là Một


Chương 2: Vô cùng nguy hiểm


Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

“Xin chào, tôi là Thương Giới.”

Lúc người đàn ông kia nói mấy lời này, hơi nhướng mày, cặp mắt đào hoa mê người vô cùng bình tĩnh, lại phảng phất như đang ẩn giấu nguy hiểm trí mạng.

“Xin chào.” Giang Tỉnh Tỉnh đề phòng nhìn anh, “Có chuyện gì sao?”

Thương Giới vô ý thức cong ngón tay lại, mày kiếm hơi nhíu, nhìn Giang Tỉnh Tỉnh. Giang Tỉnh Tỉnh mặc váy ngủ hình thỏ con, chớp đôi mắt hạnh trong veo.

“Còn nhớ tôi không?”

Giang Tỉnh Tỉnh mờ mịt lắc đầu.

Thương Giới xách theo túi thuốc, “Ngày hôm qua tôi đụng phải cô, làm tay cô bị trầy, cố ý mang thuốc tới cho cô.”

Giang Tỉnh Tỉnh mở to hai mắt, tỉ mỉ đánh giá người đàn ông kia.

Dưới bầu trời đen u ám, làn da anh ta trắng tới mức hơi sợ, ngũ quan khôi ngô, mũi cao thẳng, không hề giống người đi đường bình thường.

Phải là một nhà quyền quý có chức có quyền, mới có thể tạo ra người đàn ông hoàn mỹ như vậy.

Giang Tỉnh Tỉnh thầm nghĩ, thảo nào cô cảm thấy đôi mắt này rất quen thuộc, hóa ra là chủ nhân chiếc Rolls-Royce Phantom kia.

“Anh tự tới đưa thuốc cho tôi?”

Đây là tiết mục tổng tài bá đạo gì vậy?!

Thượng Giới đè thấp giọng: “Tôi có thể vào không?”

“Có thể.” Giang Tỉnh Tỉnh vội gỡ móc khóa xuống, cung kính nghênh vị đại ca Rolls-Royce Phantom này vào nhà.

Quả nhiên là hào quang của kẻ có tiền, khiến người ta muốn lại gần, lòng sinh hảo cảm.

Giang Tỉnh Tỉnh không chút do dự dẫn người đàn ông xa lạ vào nhà mình, không hề suy nghĩ liệu chuyện này có thích hợp hay không, rốt cuộc họ mới gặp nhau chỉ duy nhất một lần, hơn nữa hiện tại là mười một giờ ba mươi hai phút tối, bên ngoài còn có trận mưa nhỏ….

Kẻ có tiền, có thể là người xấu sao?

“Ôi, mì ăn liền của tôi vẫn còn trong nồi!”

Giang Tỉnh Tỉnh vội chạy vào nhà bếp, vớt mì vào trong bát sứ, bưng lên bàn.

Thương Giới còn đang bận xem xét nhà cô, nhà rất nhỏ, cũng chỉ năm mươi mét vuông, phòng ngủ và phòng khách là một, có một phòng bếp và một nhà vệ sinh.

Trên bàn trang điểm bày đầy chai lọ trang điểm của nữ giới, trên ngăn tủ đầy sách cũ, liên quan tới kịch bản và đóng phim.

Vách tường có chiếc đèn ngủ hình hoa hồng, khiến toàn bộ căn phòng trở nên kiều diễm tình thú, ngăn cách giữa phòng ngủ và phòng khách là rèm cửa.

Do có khách tới chơi, Giang Tỉnh Tỉnh bật đèn lên, trong nháy mắt, căn phòng trở nên sáng sủa rạng ngời.

“Để tiết kiệm điện.” Cô ngượng ngùng cười, “Mời anh ngồi.”

Thương Giới ngồi trên sô pha, cảm giác có thứ gì đó cồm cộm, anh duỗi tay lấy ra, là một cái áo lót ren màu đen.

Giang Tỉnh Tỉnh vội đưa tay đoạt lấy, xoay người nhét vào tủ quần áo chật ních, “Xin lỗi… Do ngày thường không có ai tới nhà chơi.”

“Không sao.”

“Anh tìm tôi có việc gì?”

“Lại đây.”

“Hả…”

Giang Tỉnh Tỉnh đi tới trước mặt Thương Giới, không kịp đề phòng, bị anh kéo tay, cô bất ngờ, đang muốn rút về, chỉ thấy anh lật cổ tay cô, lộ ra một phần tay đang dán băng cá nhân.

Anh bóc miếng băng cá nhân ra, miệng vết thương không chảy máu, nhưng có thể nhìn thấy vết trầy da.

Anh chấm thuốc mỡ, cẩn thận xoa lên miệng vết thương.

“A.”

Đau đớn khiến Giang Tỉnh Tỉnh muốn rút tay về, nhưng bị anh níu lại, “Đừng nhúc nhích.”

Lòng bàn tay anh ấm áp, lông mi cong dài bao trùm mi mắt, đôi mắt thâm sâu, chăm chú nhìn miệng vết thương, bôi thuốc cho cô.

“Mỗi tấc da tấc thịt của phụ nữ nên được bảo vệ.”

“Tôi nhớ hôm qua anh không nói như thế, anh bảo rằng ‘mỗi tấc da tấc thịt của diễn viên nên được bảo vệ’, không phải ‘phụ nữ’”.

Người đàn ông khinh thường cười lạnh…

Anh ta thì biết cái gì.

Bôi thuốc xong, Giang Tỉnh Tỉnh rút tay về, mất tự nhiên hỏi: “Cho nên, anh tới tìm tôi chỉ để bôi thuốc cho tôi?”

Đại ca Rolls-Royce khôi ngô tự mình tới bôi thuốc cho cô, thật giống tình tiết trong truyện ngôn tình tổng tài bá đạo.

Còn không bằng đưa luôn tiền mặt cho cô.

Người đàn ông phủ nhận, “Đương nhiên là không phải.”

Hừm, quả nhiên chuyện tốt không tới lượt cô.

“Cô đã xem tin tức chưa?”

“Tin tức gì.” Giang Tỉnh Tỉnh mờ mịt, “Tôi bận đi diễn, chưa kịp xem TV.”

Thương Giới nghiêng người dựa vào sô pha, đôi chân thon dài vắt chéo, nhẹ nhàng tự tại, thản nhiên như coi nơi này là nhà của mình.

Mà Giang Tỉnh Tỉnh, đang dùng điện thoại tra Baidu, nhanh chóng đọc tin tức của Thương Giới.

Người thừa kế trẻ nhất tập đoàn Thương thị, nằm trong top 10 những người giàu nhất thế giới, là người mà nhiều cô gái muốn được gả nhất, người đàn ông không ai sánh nổi…

Trên điện thoại, vị giám đốc Thương kia đi giày da, mặc tây trang, mặt không có biểu cảm, khí chất lạnh nhạt mà nghiêm túc.

Nhưng người đàn ông trước mặt, đáy mắt có ý cười, lại có chút không đứng đắn.

Tuy biểu cảm không giống lắm, nhưng ngoại hình giống nhau như đúc, tóm lại, đúng là anh ta, không sai chút nào.

“Hôm qua anh trai tôi tới đồn cảnh sát báo án, tuyên bố tôi mất tích, mà bác sĩ riêng của tôi lại công bố với truyền thông, tôi có bệnh tâm thần, là người vô cùng nguy hiểm.”

Lúc anh nói, Giang Tỉnh Tỉnh cũng vừa lướt tới bài báo này.

Mất tích, hai nhân cách, vô cùng nguy hiểm, nghiện tình dục…

“Trên thực tế, hôm nay tôi tới bệnh viện, anh trai và bác sĩ riêng của tôi có ý đồ muốn hãm hại tôi, giết chết tôi, như vậy anh ta có thể thuận lý thành chương trở thành người thừa kế tập đoàn Thương thị.”

Cô vừa nghe anh kể chuyện, vừa gắp mì ăn.

Chẳng phải đây là tình tiết nhà giàu tranh đoạt đầy cẩu huyết sao?

“Tôi tranh thủ lúc họ lơ là để chạy thoát.” Anh vắt chéo chân, lạnh nhạt nói: “Hiện tại bên ngoài có cảnh sát, còn có người của anh tôi, nếu họ bắt được tôi, tôi sẽ bị nhốt lại, có thể sẽ chết.”

Giang Tỉnh Tỉnh húp nước mì, nửa tin nửa ngờ câu chuyện của anh, “Anh Thương, tôi có thể giúp gì cho anh?”

“Tôi cần có chỗ ẩn náu, với cả…” Anh ta dừng lại, mắt nhìn cô, “Một cô gái… thông minh, tin được.”

Giang Tỉnh Tỉnh chớp mắt, cũng không suy nghĩ cẩn thận, vì sao phải là một phụ nữ, mà không phải là một người đàn ông.

Thương Giới nói thẳng, không hề đắn đo, “Tôi mong cô giúp đỡ tôi.”

Giang Tỉnh Tỉnh buông bát xuống, đầu óc vẫn còn sững sờ, “Ý anh là… muốn ở nhà tôi? Nhưng tôi và anh không thân không quen, anh không có bạn bè sao?”

“Hiện tại tôi không thể tin tưởng bất cứ ai, bạn bè của tôi, rất có thể đã bị anh trai tôi mua chuộc, hơn nữa, tôi không có bạn tốt.”

Thật đáng thương.

Giang Tỉnh Tỉnh suy nghĩ, tuy cô nghèo, không một xu dính túi, nhưng tốt xấu gì vẫn có mấy người bạn tốt trong đoàn kịch, cùng nhau chia sẻ phú quý, không bao giờ quên nhau.

Vị đại gia này lại như hổ lạc xuống đồng bằng, không có nổi một người bạn dáng tin cậy.

Cho nên có là người đứng trên đỉnh thế giới, cũng chỉ là một kẻ cô độc, tịch mịch.

Mà giờ phút này, vị đại ca đứng trên đỉnh thế giới kia đang dí sát mặt lại gần Giang Tỉnh Tỉnh, ngũ quan khôi ngô ngay trước mặt, khiến Giang Tỉnh Tỉnh ngừng thở hai giây.

Ngay lúc này, trong đầu Giang Tỉnh Tỉnh hiện lên bốn chữ, “Vô cùng nguy hiểm!”

Mỹ nam kế… quá nguy hiểm!

Ánh mắt của người đàn ông “nguy hiểm” kia nhẹ nhàng quét qua gương mặt cô.

Bỗng dưng Giang Tỉnh Tỉnh cảm giác nhịp tim mình ngừng đập, hô hấp không thông.

“Tôi không tin bất kì ai, mà tôi nhìn thấu được, cô rất thiếu tiền. Mà tôi, có rất nhiều tiền.”

“Hức.”

Nhắm đúng vào nỗi đau của cô.

Vốn Giang Tỉnh Tỉnh còn đang do dự, đột nhiên Thương Giới giơ tay, khớp xương rõ ràng, vén tóc mái của cô lên, lộ ra vết sẹo hồng nhạt hình trăng non.

Giang Tỉnh Tỉnh trợn mắt, không biết anh ta đang muốn làm gì.

Ngón tay Thương Giới lướt nhẹ qua vết sẹo hình trăng non của cô, ánh mắt dịu dàng chưa từng có, dường như trong con ngươi còn có sự quyến luyến…

“Tôi có thể giúp cô đạt được ngàn vạn vinh quang, giúp cô đi lên.”

Trong nhà vệ sinh có tiếng nước chảy ào ào, người đàn ông đang tắm rửa bên trong. Giang Tỉnh Tỉnh ôm chăn bông tới ghế sô pha, trải ra sắp xếp.

Đúng là điên rồi, thế mà cô lại để đàn ông vào nhà tắm rửa, đã vậy còn đồng ý cho anh ta ở qua đêm!

Tuy nói điều kiện của anh ta rất khó để từ chối, đem đến cho cô bao nhiêu tài phú, giúp cô trở thành minh tinh nhận mọi ánh hào quang, chỉ cần là thứ cô muốn, anh ta có thể giúp cô.

Nhưng mà hiện tại, anh ta còn không bảo vệ nổi mình, thì tất cả tiền tài đều là hư không.

Giang Tỉnh Tỉnh ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.

Hiện tại có hai khả năng, một là anh ta nói thật, anh trai anh ta cùng bác sĩ cấu kết hãm hại anh ta, muốn mưu đoạt gia sản, như vậy anh ta đang trong tình huống vô cùng nguy hiểm.

Khả năng thứ hai, nếu Thương Giới nói dối, vậy đúng là anh ta bị tâm thần phân liệt, còn có cái gì mà nghiện tình dục, vậy hiện tại người đang gặp nguy hiểm là cô.

Nghĩ đến đây, Giang Tỉnh Tỉnh sực đứng dậy, đi quanh nhà một vòng, tìm được cây gậy ngày thường hay dùng làm đạo cụ, cẩn thận đi tới nhà vệ sinh.

Cửa nhà vệ sinh là thủy tinh, khí nóng cùng bọt nước bám vào ô thủy tinh, loáng thoáng có thể thấy được bóng dáng người đàn ông kia.

Hừ, người đàn ông này, không biết sao lại hoang dã như vậy.

Giang Tỉnh Tỉnh hơi nhíu mày, càng cảm thấy không thích hợp, người đàn ông này không đứng đắn, lỗ mãng, không giống tổng giám đốc Thương kiêu ngạo lạnh lùng, như hai con người khác nhau!

Đột nhiên, người đàn ông kia nói, “Nếu cô còn nhìn lén tôi, thì để tôi mở cửa, cho cô nhìn rõ ràng!”

Giọng anh ta trầm thấp, từ tính, vô cùng gợi cảm.

Giang Tỉnh Tỉnh vội lùi về sau, thiếu chút nữa cô quên mất, cửa nhà vệ sinh là cửa kính, cô có thể thấy thấp thoáng bóng dáng anh ta, thì đương nhiên anh ta cũng có thể thấy cô.

Ôi! Thật mất mặt!

Giang Tỉnh Tỉnh: “Tôi chỉ muốn hỏi chút thôi, anh có yêu cầu gì không, ví dụ như đồ ngủ gì đó.”

“Cô nhắc tôi mới nhớ.” Thương Giới nói: “Tuy tôi thích nude khi đi ngủ, nhưng nhận thấy nhà vẫn còn một người phụ nữ, tôi cần một bộ đồ ngủ dành cho nam, vậy đành phiền cô Giang mua giúp tôi một bộ.”

Giang Tỉnh Tỉnh:…

Cho nên, cô đây là đang trở thành người hầu của anh ta sao?

“Anh Thương, tiền mua quần áo…”

Cô là Giang Tỉnh Tỉnh một nghèo hai trắng tay, tính mạng mỗi ngày còn phải dựa vào cơm hộp của đoàn làm phim đấy.

“Trên người còn ít tiền mặt, cô tự tìm đi.”

Giang Tỉnh Tỉnh sờ túi quần âu phục, ngoại trừ chứng minh cùng mấy tấm thẻ ngân hàng màu đen, thẻ VIP, không có chút tiền mặt nào.”

“Anh Thương, chúng ta là châu chấu chung một thuyền, anh có thể nói mật mã ngân hàng cho tôi không?”

_____________________________

Tác giả có lời muốn nói

Thương Giới: Không ngại, của tôi chính là của em, tôi cũng là của em.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN