Vì Tôi Là Tiên Nữ - Chương 27: Máy rung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
178


Vì Tôi Là Tiên Nữ


Chương 27: Máy rung


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Puny

Con lừa nhỏ cà nhắc vua giết người: Tôi tiến vào trận đấu cả nước á!

Tại phòng khách câu lạc bộ, các đội viên đang thu dọn quần áo của riêng mình. Nguyên Tu xếp đội phục ngay ngắn xong bỏ vào vali, thuận tay cầm điện thoại lên.

Nguyên Tu: Cố gắng lên.

Con lừa nhỏ cà nhắc vua giết người: -w-

Nguyên Tu để điện thoại xuống, tiếp tục thu dọn vali của mình, không bao lâu, màn hình điện thoại lại sáng.

Con lừa nhỏ cà nhắc vua giết người: [Điểu][Điểu][Điểu]

Nguyên Tu: Có chuyện nói thẳng.

Con lừa nhỏ cà nhắc vua giết người: Tôi thấy tin Weibo của X, các cậu phải đi Hàn Quốc đánh tranh giải, cố gắng lên cố gắng lên.

Nguyên Tu: Ừ.

Con lừa nhỏ cà nhắc vua giết người: Tôi tới sân bay đưa tiễn cậu nha [Mỉm cười]

Nguyên Tu: Giới hạn hành lý gửi vận chuyện nặng 15kg, mua hộ cái gì mau mở miệng.

Con lừa nhỏ cà nhắc vua giết người: Quấy rầy! QAQ

Nguyên Tu thu dọn xong hành lý của mình, xách đến cái cân cân trọng lượng, con số vừa vặn nhảy đến 12kg.

Anh yên lặng một hồi, cầm điện thoại lên nhanh chóng soạn tin: “Loại nhãn hiệu nào.”

Lục Mạn Mạn ngồi trên giường liên tục hướng Trình Ngộ Hạ Thiên vẫy tay, hưng phấn hô to: “Đồng ý đồng ý! Muốn mua hộ cái gì nói mau.”

Mười phút sau, Nguyên Tu nhận được chuỗi danh sách mỹ phẩm dưỡng da cùng đồ trang điểm.

Nguyên Tu đứng lên, tay đút vào túi quần, cau mày nhìn vali, suy nghĩ có nên đem theo ít bộ quần áo hay không.

Con lừa nhỏ cà nhắc vua giết người: Có phải… nhiều quá không? [Thấp thỏm]

Nguyên Tu: Cậu cảm thấy thế nào?

Con lừa nhỏ cà nhắc vua giết người: Cái kia… Vậy không cần mặt nạ, không không, cần mặt nạ, nước không cần, nước rất nặng.

Hai phút sau, tin nhắn lại lần nữa được gửi tới: “Cũng không cần mặt nạ đâu! QAQ”

Xoắn xuýt như vậy.

Nguyên Tu ngẩng đầu nhìn về các đội viên.

“Cố Chiết Phong, trò chơi cầm tay không được mang; A Hoành giày thể thao cậu cũng mang ít mấy đôi.”

A Hoàng xốc vali anh ta lên: “Không vượt quá cân nặng mà!”

Nguyên Tu bình tĩnh nói: “Tin tôi, đồ lúc trở về nhất định nặng hơn thời điểm đi nhiều.”

A Hoành gật đầu một cái, lấy mấy đôi giày thể thao ra khỏi vali: “Đến Hàn Quốc nhất định không kiềm chế được mua mua mua, vẫn là đội trưởng cân nhắc chu đáo.”

Cố Chiết Phong quyến luyến không thôi vuốt ve trò chơi cầm tay của cậu, oán niệm nhìn về phía Nguyên Tu: “Em phải mang.”

Nguyên Tu vô tình nói: “Không được phép.”

Cố Chiết Phong: Phát xít ヽ( “0) ノ

Nhâm Tường khẽ ngâm nga, mặt đầy sáng tỏ, cười híp mắt nói: “Chiết Phong thiếu niên, không cần để ý cậu ta, người này tuyệt đối là mua hộ đồ trang điểm cho con gái, vali mình không chứa nổi, tới bóc lột không gian của các cậu.”

Ánh mắt oán niệm của Cố Chiết Phong càng nghiêm trọng.

Nguyên Tu nhìn về phía Nhâm Tường: “Tường Teddy, cậu mới vừa bỏ mười lăm hộp Durex đừng tưởng rằng tôi không nhìn thấy, một hộp cũng không được mang.”

Nhâm Tường quăng vali xuống đất, chỉ Nguyên Tu hô to: “Phát xít!”

***

Lục Mạn Mạn Trình Ngộ đang vây kín trước máy tính, tìm kiếm một thương hiệu mỹ phẩm chăm sóc da đáng mua ở Hàn Quốc, điện thoại rung lên, là Nguyên Tu gửi WeChat, kèm theo một tấm ảnh vali kéo màu bạc RIMOWA [1].

[1] Vali Rimowa này:

Nguyên Tu: Chờ xuất phát.

Con lừa nhỏ cà nhắc vua giết người: “Hú hú!”

Lục Mạn Mạn chớp mắt một cái, liếc thấy chỗ không đúng.

Cô phóng to bức hình, bất ngờ phát hiện tay kéo vali còn treo khẩu trang của Mỉm cười W, đung đưa.

Con lừa nhỏ cà nhắc vua giết người:!!!

Nguyên Tu: [Mỉm cười]

Con lừa nhỏ cà nhắc vua giết người: Cậu mang nó làm gì?

Nguyên Tu: Cọ sát lấy may mắn của nữ thần tôi.

Con lừa nhỏ cà nhắc vua giết người: W hai năm không có may mắn, chỉ có vận xui, cậu đừng cọ sát.

Nguyên Tu: Lần thi đấu cả nước này cậu ngoan ngoãn đấy, đánh đẹp một chút, có điều ngạc nhiên mừng rỡ.

Cái tin này Lục Mạn Mạn gửi đi dường như mấy giây là thu về: A a a! Cậu muốn tôi!

Nguyên Tu thấy ba chữ “Cậu muốn tôi”, trong lòng xao động có chút cảm giác khác thường.

Con lừa nhỏ cà nhắc vua giết người: X muốn tôi? Có phải hay không?

Nguyên Tu: Bình thường thì chậm chạp, cũng chỉ có chuyện thi đấu, mới đủ thông minh.

Con lừa nhỏ cà nhắc vua giết người: Tôi nhất định sẽ biểu hiện tốt một chút! [Hôn] [Hôn] [Hôn]

Đối phương thu lại tin nhắn.

Con lừa nhỏ cà nhắc vua giết người: Tôi nhất định sẽ biểu hiện tốt một chút! [Hoa tươi][Hoa tươi][Hoa tươi]

Biểu cảm hôn trước đó đã bị cô thu lại toàn bộ, nhưng mà vẫn để cho Nguyên Tu thấy được, anh để điện thoại xuống, khóe miệng có nụ cười tươi rói.

Nhâm Tường lôi ra một hộp Durex lén lút nhét vào trong quần lót mình, Nguyên Tu nói: “Lấy ra, một hộp cũng không được.”

Nhâm Tường chỉ anh hô to: “Phạm quy! Chính cậu trêu ghẹp em gái cũng không cho phép tôi hẹn hò!”

Nguyên Tu bình tĩnh nói: “Cậu hẹn hò với em gái Hàn Quốc thông đồng với địch phản quốc, làm đội trưởng tôi không thể để cho cậu tiếng xấu muôn đời.”

Nhâm Tường giương nanh múa vuốt thiếu chút nữa nhảy lên: “Van cầu cậu để cho tôi tiếng xấu muôn đời!”

***

Nắng chiều ngã về tây, Lục Mạn Mạn Trình Ngộ đứng bên hành lang chờ Hạ Thiên.

Lần đó tiểu ca đàn ghita thêm WeChat tặng cho Hạ Thiên cái găng tay, hai người buồn nôn một hồi, Chu Diễn quyến luyến không thôi đưa mắt nhìn cô rời đi.

Trở về trường, Trình Ngộ trêu ghẹo Hạ Thiên: “Người ta thật vất vả mới có thời gian tới trường nhìn cậu, còn tặng quà cho cậu, không trò chuyện một lát?”

Hạ Thiên vuốt ve găng tay lông cừu, khóe miệng kín đáo vểnh lên: “Tối hôm nay quán bar tụ họp, anh ấy có bảo tôi đi ra ngoài chơi, nhưng mà ngày mai phải thi thử, tôi còn phải về xem sách một chút.”

Trình Ngộ lắc đầu một cái, thở dài nói: “Thật là cục cưng bé nhỏ, đau lòng cho anh Chu đẹp trai hai giây.”

Lục Mạn Mạn kinh ngạc: “Trước kia cuộc sống cậu trống rỗng nhàm chán, một lòng nhào vào học tập tôi có thể hiểu, làm sao bây giờ đã nói yêu đương, còn thích học tập như vậy thật không hiểu được.”

“Ai trống rỗng ai nhàm chán.” Hạ Thiên bỉu môi nói: “Người Mỹ, cậu nói chuyện thật đặc biệt thẳng, muốn đánh.”

“Tới tới tới, tiểu tỷ tỷ cho cậu đánh.” Lục Mạn Mạn lại gần: “Lỡ mất dịp này, Mỉm cười W đời này còn không có ai dám lên tay.”

Trình Ngộ: “!!!”

Lục Mạn Mạn cũng không có ý giấu giếm: “Tôi cho là các cậu đã sớm phát hiện.”

“Mỉm cười W!” Trình Ngộ chỉ Lục Mạn Mạn, không thể tin: “Cậu còn đùa giỡn giữa thanh thiên bạch nhật với lão tử!”

Lục Mạn Mạn thần thần bí bí nói: “Tôi là Mỉm cười W, nhưng mà các cậu ngàn vạn lần đừng nói ra, thực sự không dám giấu là đội Mỹ mua sát thủ Blade Runner [2] ngàn dặm đuổi giết tiểu tỷ tỷ, tiểu tỷ tỷ mai danh ẩn tích mới sống tới ngày nay.”

[2] Blade Runner: là một phim điện ảnh khoa học viễn tưởng do Ridley Scott đạo diễn, với sự tham gia diễn xuất của Harrison Ford, Rutger Hauer, Sean Young và Edward James Olmos. Khâu kịch bản do Hampton Fancher và David Peoples, là một bộ phim chuyển thể có sửa đổi từ tiểu thuyết năm 1968 Do Androids Dream of Electric Sheep? của Philip K. Dick. Nằm trong bối cảnh Los Angeles vào năm 2019, câu chuyện miêu tả một tương lai, trong đó con người nhân tạo được biết đến như những nhà nhân bản được sinh ra bởi công ty Tyrell có năng lực để làm việc ở các thuộc địa ngoài thế giới. Khi một nhóm các kẻ phản bội do Roy Batty lãnh đạo trốn thoát khỏi Trái đất, cảnh sát Rick Deckard đã miễn cưỡng chấp nhận một nhiệm vụ cuối cùng để săn đuổi chúng. Trong quá trình điều tra của mình, Deckard gặp Rachael, một nhà nhân bản tiên tiến, người đã khiến ông đặt câu hỏi về sứ mệnh của mình.

Hạ Thiên che miệng kêu: “Wow! Tôi sẽ không nói! Nhất định giữ kín như bưng!”

Trình Ngộ:…

Hạ Thiên lập tức thần thần bí bí nhìn về phía Lục Mạn Mạn: “Đúng rồi, Mỉm cười W là cái gì? Nghe giống như ám hiệu đặc công của tổ chức FBI, cho nên cậu là gián điệp đế quốc Mỹ phái tới sao?”

Trình Ngộ:…

Lục Mạn Mạn:…. Trí tưởng tượng của thiếu nữ cậu thật nứt trời.

Trong tiệm trà sữa của trường, Lục Mạn Mạn cùng Trình Ngộ kể tất cả mọi chuyện phát sinh nửa năm qua, bao gồm chuyện chân bị thương giải ngũ cùng với kết hữu nghị với chiến đội X, còn có cơ hội tới Trung Quốc.

Trình Ngộ giảm thấp giọng xuống, nhưng vẫn là khó mà ức chế tâm tình kích động: “Tôi cũng biết! Nhìn cậu đánh thi đấu tôi cũng biết cậu không phải người bình thường! Qủa nhiên là Mỉm cười W!”

Lục Mạn Mạn cười hì hì một tiếng, đưa chân dài chọc chọc Trình Ngộ: “Bắp đùi vàng của nữ thần cho cậu ôm.”

Trình Ngộ đẩy cô ra, chê nói: “Tốt lắm, hình tượng của W đã thành công tan vỡ, không còn là nữ thần của tôi.”

Lục Mạn Mạn: Này!

Hạ Thiên lúc này mới kịp phản ứng: “Cho nên, Mỉm cười W là một đội viên chuyên nghiệp thi đấu rất lợi hại.”

Lục Mạn Mạn đau xót gật đầu: “Một người con gái không biết W, tôi thật sự rất muốn lật thuyền nhỏ tình bạn với cậu.”

Trình Ngộ nói: “Cậu không cần đau lòng, cô ấy ngay cả Vương Ni Mã là ai cũng không biết.”

Lục Mạn Mạn mờ mịt: “Vương Ni Mã là ai?”

Trình Ngộ:….

“Không phải nói bị thương sao, nhưng trong quá trình thi đấu, hoàn toàn không có phát hiện cậu có bất kỳ thương tật chân nào.” Trình Ngộ nhìn về phía chân của Lục Mạn Mạn: “Bên trái bên phải?”

“Bên trái.” Lục Mạn Mạn tay xoa đầu gối mình: “Gân bắp thịt bị thương.”

Trong khi Lục Mạn Mạn nói chuyện, Hạ Thiên đã nhanh chóng lên mạng tìm cái tên chuyên ngành này, thì thầm: “Cơ báp hoạt động quá độ bị tổn thương… Khi duỗi thẳng chân, chân cùng phần lưng sẽ có đau đớn.”

Lục Mạn Mạn nói: “Sau khi dưỡng bệnh hơn nửa năm, đã không còn đau nữa, chỉ là tốc độ không nhanh bằng lúc trước.”

Trình Ngộ gật đầu: “W quá khứ ở vòng thi đấu dường như có thể được gọi là sát thủ ảo ảnh, nhưng xem video tranh giải nửa năm qua, thật sự tốc độ có chút không theo kịp, nhưng mà cũng rất nhanh rồi, chẳng qua là so với quá khứ mà nói, chậm không ít.”

Lục Mạn Mạn thở dài một tiếng: “Tốc độ không dám tăng lên, nếu không vết thương cũ sẽ tái phát, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất Queen hy vọng tôi rời đi.”

Trình Ngộ thấy cảm xúc cô sa sút, lập tức nói: “Cho dù là tốc độ chậm lại cũng không có sao, những phương diện khác cậu hoàn toàn không bị ảnh hưởng, thực lực như cũ rất mạnh mà.”

“Nhưng mà so với quá khứ, còn kém chút.”

Mỉm cười W đã qua, là trạng thái hoàn mỹ nhất, M4 bây gờ, có chút không lành lặn.

Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất cô quyết tâm ném W xuống, không phải giống như Arco nói ra vẻ hoặc giả heo ăn hổ gì, mà là bởi vì chiến tích bất bại của W, cô không thể để cho cô ấy bị long đong.

Không có lòng tin.

***

Con lừa nhỏ cà nhắc xa xôi: Wuli Tu Tu an toàn xuống máy bay rồi sao

Nguyên Tu: Sớm đến rồi.

Con lừa nhỏ cà nhắc xa xôi: Đến cũng không gửi tin báo bình an, vẫn luôn thiếu thiếu.

Nguyên Tu:… Đang đi dạo mỹ phẩm dưỡng da cho cậu, không phải cảm xúc tình cảm chân thực thì không cần nói lời thân thiết, dối trá.

Con lừa nhỏ cà nhắc xa xôi: Cám ơn Tu!

Nguyên Tu: Gọi anh Tu.

Con lừa nhỏ cà nhắc xa xôi: Ba Tu Tu. -333-

Khóe miệng anh hơi cong lên, cong thành một độ cong cực đẹp, ngay cả tiểu tỷ tỷ Hàn Quốc trong quầy hàng cũng không nhịn được nhìn anh mấy lần, dùng tiếng Anh lưu loát hỏi: “Anh đẹp trai, là chọn mỹ phẩm dưỡng da cho bạn gái sao?”

“Vợ tôi.”

“Wow trẻ tuổi như vậy đã có phu nhân rồi sao?”

Khóe miệng Nguyên Tu nở nụ cười sâu, anh lật tin nhắn Lục Mạn Mạn gửi cho anh danh sách: “Trên tờ đơn này, có không.”

Nhân viên nhìn điện thoại, nói: “Đều có, ngài cần bao nhiêu.”

“Mỗi loại ba phần, cám ơn.”

***

Mặt trăng treo lơ lửng bên cửa sổ chạm trổ, ánh trăng đất khách nước ngoài, tựa hồ cũng không có gì khác biệt.

Quầy bar phòng gia đình rất có phong cách phục cổ.

Trong phòng khách, sau khi Nguyên Tu cùng các đồng đội thảo luận xác định các phương án chiến lược, đêm đã khuya.

Nhâm Tường oán niệm nhìn túi lớn túi nhỏ mỹ phẩm dưỡng da Nguyên Tu vừa xách về, lẩm bẩm nói: “Qủa nhiên…”

Cố Chiết Phong giống như một bé cưng tò mò, nhảy qua, thò đầu ngó lục cái túi.

Nguyên Tu nói: “Đều là đồ con gái dùng, cậu tìm cái gì.”

Cố Chiết Phong thờ ơ nói: “Tôi kiểm tra đội trưởng có bí mật mang theo hàng lậu hay không.”

“Có thể bí mật mang theo hàng lậu gì.”

“Ví dụ như đồ lót điện gợi cảm.”

Nguyên Tu quay đầu nhìn về phía Nhâm Tường: “Đội chúng ta có duy nhất một trẻ em cũng đã bị cậu làm ô nhiễm.”

Nhâm Tường chỉ Cố Chiết Phong điên cuồng hô to: “Cố Chiết Phong mỗi tối đều dạo trang web không lành mạnh tốc độ cao làm cho chín muồi đến mức cái nồi cũng quăng lên đầu lão tử! Phát xít!”

A Hoành giải thích với Nguyên TU: “Lúc hành lý qua khu kiểm tra an ninh của sân bay, Máy rung [3] của Nhâm Tường lắp pin lithium, kết quả bị kiểm tra ra, Chúa xấu hổ.”

[3] Máy rung (电动棒): nó là sextoy đó các bạn. Bạn nào thắc mắc nó như thế nào thì có thể search chị GG.

“Cái này cùng thiếu niên Chiết Phong có quan hệ gì?” Nguyên Tu nhìn về phía Cố Chiết Phong đang cẩn thận kiểm tra túi.

A Hoành nói: “Nhâm Tường đem cây gậy điện của cậu ta giấu trong vali Cố Chiết Phong, tại chỗ bị kiểm tra ra, ngay trước mặt tiểu tỷ tỷ kiểm tra an ninh, Cố Chiết Phong oa một tiếng liền khóc.”

Nguyên Tu:…

Đôi lời tâm tình của editor: Tội bé Chiết Phong:))))) Tui mà là ẻm trong tình huống đó chắc vứt vali bỏ về luôn quá. Ông Nhâm Tường chơi ác =)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN