Tiệm Sủi Cảo Điền Gia
Chương 11
Năm nay, Điền Mộc Lâm đã ba mươi bốn tuổi. Người đã trung niên lại còn chưa kết hôn, vốn có rất nhiều người cảm thấy kỳ quái.
Ngoại trừ, vóc dáng của Điền Mộc Lâm quá thấp bé ra, thì tính khí của anh rất tốt, lại rất có nhân duyên. Anh lại có một căn tiệm nhỏ do chính mình làm chủ, chuyện làm ăn cũng rất tốt, là một người sống rất là chân thật. Theo lý thuyết, anh vốn không cần lo mình sẽ không tìm được vợ.
Tuy, mọi người quen biết anh đều cảm thấy có chút kỳ quái, cũng lo lắng cho Điền Mộc Lâm, có phải là do anh có vấn đề gì không.
Cho nên, đám bác gái hàng xóm có chút quá mức nhiệt tình vẫn luôn muốn giới thiệu vợ cho anh, chỉ là đều bị anh lấy mọi loại lí do mà từ chối khéo.
Nhưng mà, cũng không phải cứ mỗi lần đều có thể cự tuyệt được.
Bởi vì tiệm của anh vẫn luôn ở đúng một chỗ, mà người cũng đều không thể chạy đi đâu được.
Cho nên, đến khi đám bác gái hàng xóm muốn se tơ hồng thì cứ trực tiếp dẫn con gái nhà người ta tới tận cửa tiệm của anh để cho cả hai gặp mặt một lần.
Mà, mọi người đã bước vào cửa tiệm thì đều là khách.
Điền Mộc Lâm cũng chỉ đành mang theo khuôn mặt tươi cười mà gặp qua mọi loại cô gái mà đám bác gái hàng xóm dẫn đến.
Xác thực là cũng có mấy cô gái rất ưng ý Điền Mộc Lâm, vốn muốn kết hôn với anh ở cùng một chỗ lâu dài với nhau. Nhưng mà, không biết là vì sao Điền Mộc Lâm lại đều không vui vẻ nhận lời.
Chỉ cần mấy cô gái kia không nói tới, thì anh cũng sẽ không chủ động nhắc đến.
Cũng có cô gái lớn mật, chủ động theo đuổi anh, cũng sẽ bị anh dùng mọi cách mà uyển chuyển từ chối.
Sau một quãng thời gian, đám bác gái hàng xóm đều đã biết, Điền Mộc Lâm vốn thật sự là không muốn lấy vợ.
Cho nên, có bác gái nóng vội lại không cam lòng liền vọt miệng hỏi Điền Mộc Lâm, rốt cuộc là tại sao anh lại không muốn kết hôn.
Điền Mộc Lâm đều đã đến chừng này tuổi rồi. Nếu cứ mặc kệ mà để qua mấy năm thì anh lại càng nguy, khó có thể nào tìm được một người vợ.
Mấy cô gái trẻ tuổi thì không lọt vào mắt anh một chút nào cả.
Còn, loại phụ nữ có thể xứng đôi với anh không phải là người đã ly dị thì lại chính là kẻ đua đòi vốn không muốn an phận.
Mà, muốn tìm được một phụ nữ chân thật, hiền lành, có tuổi tác ngang bằng, lại xứng đôi với anh, vốn rất là khó tìm.
Vậy mà, anh lại còn ra sức từ chối.
Đến khi mọi người hỏi anh là vì nguyên nhân gì, thì anh lại không thể nào nói ra được.
Hôm nay, cũng lại là bác gái không cam lòng kia, vẫn lại dẫn theo một cô gái vào trong cửa tiệm của Điền Mộc Lâm.
Đúng ngay trong lúc, Điền Mộc Lâm đang định đóng cửa tiệm, để ngủ trưa cùng Dương Phi.
Bởi vì trong suốt thời gian này, cả hai cũng đã nuôi thành thói quen này.
– Tiểu Điền a…
Trên khuôn mặt đều đã nhăm nheo của bác gái này, lại lộ ra nụ cười quá mức nhiệt tình, đang kéo tay một cô gái đi về phía Điền Mộc Lâm mà bắt chuyện, tự mình đi vào trong cửa tiệm, liền kéo một cái ghế đến, lập tức ngồi xuống.
Điền Mộc Lâm vừa thấy cục diện này, ở trong lòng liền thở dài, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhã nhặn lễ phép như cũ, đáp lại:
– Bác gái Lưu.
– Dạo gần đây, chuyện làm ăn ra sao rồi a?
Bác gái Lưu quan sát khí sắc ở trên người của Điền Mộc Lâm đã biến tốt lên không ít, liền hỏi.
– Rất tốt ạ. Mọi người đều rất nhiệt tình ủng hộ chuyện làm ăn của con.
Điền Mộc Lâm ngồi xuống ghế đối diện với bác gái Lưu, nhìn bác gái Lưu mà đáp lời, cũng chưa từng chuyển ánh mắt đặt lên trên người của cô gái ở bên cạnh.
– Ai nha. Vậy thì tốt rồi. Đến, đến. Để bác giới thiệu một cái với con nào. Cô gái này là cô giáo dạy mầm non của cháu trai nhỏ nhà bác, gọi là Triệu Tuệ. Con người cực kỳ tốt. Mấy người bạn nhỏ đều rất yêu thích cô ấy, ngay cả đến cháu trai của bác về đến nhà cũng luôn miệng khoe khoang, khen cô giáo Triệu trong trường thằng bé, tốt như thế này, tốt như thế kia, còn nói thích nhất là cô giáo Triệu đây nữa. Ha ha ha…
Bác gái vừa giới thiệu một tràng xong, liền liếng thoắng khen ngợi cô gái này, cứ như một trận pháo nổ liên thanh ‘bùm bùm’ không ngừng.
– Không có đâu ạ, con nào có đến tài giỏi đến vậy ạ. Bà Lưu, người đã quá khen rồi.
Cô gái Triệu Tuệ kia luôn có chút cúi đầu xuống, hơi đỏ mặt mà đáp lại.
Bác gái Lưu cười đến híp cả mắt, kéo tay cô gái Triệu Tuệ lại nói với cô rằng:
– Cô giáo Triệu Tuệ, đây là Tiểu Điền, Điền Mộc Lâm. Căn tiệm này là do cậu ấy mở. Con người lại rất chân thật, không hề có bất kì thói hư tật xấu nào cả. Tay nghề tốt mà tính tình lại rất được. Toàn bộ hàng xóm xung quanh đây đều biết cả a.
Điền Mộc Lâm mang theo khuôn mặt tươi cười, chỉ lẳng lặng lắng nghe bác gái Lưu đang nói liên miên không ngừng, vừa khen ngợi không ngớt cô gái lại không ngừng tâng bốc anh. Ý tứ trong đó, không cần nói cũng biết.
Nhưng mà chỉ cần hai người này không nói thẳng ra nguyên do, thì Điền Mộc Lâm tình nguyện giả vờ ngây ngốc, xem như không biết bác gái Lưu đang có ý gì cả đi.
Anh liếc mắt nhìn thoáng qua cô giáo Triệu Tuệ gì đó đang ngồi ở bên cạnh bác gái Lưu. Tướng mạo của cô, vẫn tính là dạng thanh tú đi, vừa nhìn qua liền cảm thấy tính tình của đối phương cũng là dạng rất là ôn nhu, yên tĩnh.
Nghe thấy trong mấy lời giới thiệu ẩn ý của bác gái Lưu, thì cô gái Triệu Tuệ này đã hai mươi bảy tuổi, vẫn chưa kết hôn. Dù là tính cách, tuổi tác, đến việc chưa kết hôn, cùng với công việc của cô đều rất là xứng đôi với Điền Mộc Lâm…
Nhưng ở trong lòng, Điền Mộc Lâm lại không ngừng than thở, lại xoay đầu, liếc mắt nhìn về Dương Phi đang tựa lưng ở trước khung cửa của nhà bếp vẫn luôn nhìn ba người họ đang nói chuyện ở bên này, thì đôi chân mày của anh khẽ nhíu lại.
Anh vẫn còn chưa kịp nấu cơm trưa, không biết là Dương Phi có đang đói bụng hay không đây, từ khi trời sáng đã bận rộn đến trưa trời trưa trật mà vẫn còn chưa có ăn được hột cơm nào cả đâu.
Hơn nữa, bởi vì anh đã nuôi thành thói quen đi ngủ trưa, cho nên, trong khi bên tai của anh đang không ngừng vang lên mấy lời nói liên miên của bác gái Lưu đã khiến anh bắt đầu có chút buồn ngủ rồi đi.
Dương Phi vẫn luôn nhìn theo ba người ngồi ở bên này, vốn không hề muốn lên tiếng, nhưng đôi chân mày đã khẽ nhíu lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa.
Mãi đến tận khi thấy, hình như bà bác gái kia càng nói lại càng hăng hái nha.
Nhìn dáng vẻ của bà ta, hận không thể trực tiếp để cho hai người kia phải kết hôn ngay lúc này ở ngay tại đây luôn đi, thì hình như đã khiến cho cậu dần dần thiếu kiên nhẫn.
Lấy điện thoại di động ở trong túi quần ra, liếc mắt một cái nhìn qua số giờ hiện thị trên màn hình, liền nhấc chân đi tới trước mặt ba người, cậu khẽ nhíu mày, cất tiếng nói trầm thấp, đánh gãy mấy lời nói chuyện bất tận của bà bác gái kia, nghiêm túc nhắc nhở:
– Xin lỗi, ông chủ của chúng tôi vẫn còn chưa ăn cơm trưa.
Nhất thời, không gian đang ồn ào bỗng đều hoàn toàn yên tĩnh lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!