Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game
Chương 40: Lực Lượng Đụng Độ
Mấy nữ sinh vịn Lý Vị Ương ngồi xuống, có chút lo lắng hỏi.
Lý Vị Ương đương nhiên không biết Chu Văn có được hay không, thế nhưng Chu Văn là bạn của Lý Huyền, mà đám bạn của Lý Huyền, khẳng định là không đáng tin cậy.
Thế nhưng nàng cũng không thể nói như thế, chỉ có thể an ủi:
– Nếu hắn dám lên đài, như vậy hẳn phải có chút bản lĩnh mới đúng.
Lời này của Lý Vị Ương, nếu nói là an ủi đám nữ sinh bên cạnh, chi bằng nói là đang tự an ủi bản thân mới đúng.
Chu Văn đứng trước mặt Cổ Điển, trong số nam sinh thì hắn cũng không tính là thấp, thế nhưng đứng trước mặt Cổ Điển, vẫn kém tới hơn một cái đầu.
Thân hình của Cổ Điển thực sự quá hùng tráng, không chỉ cao lớn, mà cơ bắp cũng cực kỳ bền chắc, khiến người nhìn vào như thấy một thùng thuốc nổ, tùy thời đều có thể bạo phát, hơn nữa hoàn toàn không hề có cảm giác vụng về.
Khi Cổ Điển chiến đấy với Lý Vị Ương, Chu Văn đã có thể nhận thấy, kẻ này nhất định đã luyện một môn Nguyên Khí kỹ hộ thể cao cấp, bằng không thể xác có mạnh hơn nữa, cũng không thể gánh được một cước Nguyên Khí kỹ của Lý Vị Ương.
Ánh mắt Cổ Điển đầy băng lãnh, tựa như Ác Ma nhìn Chu Văn chằm chằm, lạnh giọng nói:
– Tới đi, ta không muốn lãng phí thời gian.
– Ngươi cẩn thận chút, lực lượng của ta rất lớn a.
Chu Văn nhắc nhở trước một câu, sau đó mới cẩn thận đưa nắm đấm.
Tô Mi nghe Chu Văn nói vậy liền cảm thấy vui vẻ, nhìn như cười mà lại không cười:
– Lực lượng càng lớn càng tốt, Cổ Điển thích nhất là lực lớn, ngươi phải dùng nhiều lực đó, không nên để cho hắn thất vọng.
Tô Mi nói như nói giỡn thế nhưng kỳ thực lại có hàm ý cực ác độc, Thứ Vị công của Cổ Điển có lực phản thương cực đáng sợ, Chu Văn dùng lực càng mạnh, tổn thương phải gánh cũng sẽ càng lớn.
Cao Dương không nói, thế nhưng cũng cười cười chờ kịch vui.
Cường giả trong Tịch Dương học viện rất nhiều, thế nhưng chỉ trong Phàm thai cấp, không ai có thể là đối thủ của Cổ Điển.
– Không sợ chết thì cứ ra quyền.
Sắc mặt Cổ Điển không chút biến hóa, thế nhưng cũng đã vô cùng dọa người.
Chu Văn không nói gì thêm, nắm tay vung quyền, Đại Lực thần quyền bộc phát ra lực lượng cường đại, khiến quả đấm của hắn như lớn thêm một vòng, tựa như thiết chùy đánh tới.
Tầm mắt Cổ Điển ngưng lại, hai chân dùng sức đứng vững, thân thể ửng hồng, tựa như thép bị lửa tôi.
Cao Dương vừa nhìn liền biết, đó chính là đặc thù của Thứ Vị công, nụ cười trên mặt càng thêm rõ.
Lý Vị Ương nhìn thấy dị dạng trên người Cổ Điển, lập tức nhớ ra chuyện gì đó, không lo nổi thương thể trên người, gấp giọng hô lớn với Chu Văn:
– Không được xuất quyền, đó là Thứ Vị công, có phản thương…
Bành!
Đáng tiếc, lời nàng còn chưa kịp nói xong, nắm đấm của Chu Văn đã đánh lên bụng Cổ Điển.
Đây là Chu Văn đã tận lực chọn vị trí, phần bụng là phần có sức kháng đòn tương đối mạnh, đau thì sẽ đau, nhưng sẽ không chết người.
Nắm đấm như sắt va chạm với cơ bụng cứng cỏi, chỉ nghe một tiếng trầm vang, vậy mà mơ hồ tạo ra thanh âm như kim loại va chạm.
Tầm mắt của Chu Văn cùng Cổ Điển cùng ngưng lại, sau đó dưới ánh mắt không thể tin nổi của Cao Dương cùng Tô Mi, thân thể hùng tráng của Cổ Điển uống như con tôm, hai chân như bôi sáp, mạnh mẽ trượt ra ba bốn mét mới dừng lại được.
Trên mặt đất dùng cao su đặc chế, lập tức xuất hiện hai vết ngấn dài ba bốn mết, tựa như ô tô đang đi nhanh mà phanh gấp lại vậy.
Lý Vị Ương hơi giật mình nhìn Chu Văn, có chút không dám tin tưởng, một quyền của Chu Văn, lại có thể đánh Cổ Điển với Thứ Vị công lui ba bốn mét.
Mấy nữ sinh khác vui mừng hô thành tiếng, ba bốn mét chứ không phải ba bốn bước, tính ra bảy tám bước cũng không thành vấn đề.
– Cao Dương, lời ngươi nói đáng tin chứ?
Chu Văn thu lại nắm đấm đang run rẩy, nhìn về phía Cao Dương.
Một quyền này của hắn đánh lui Cổ Điển, thế nhưng bản thân cũng không dễ chịu, đến bây giờ, nắm đấm vẫn run rẩy không kìm được.
Cao Dương không nói, chỉ nhìn về phía Cổ Điển, Cổ Điển lạnh giọng nói:
– Ta thua.
Cao Dương gật gật đầu nhìn về phía Tô Mi:
– Đem trứng Phối sủng cho bọn hắn.
Tô Mi vội vàng lớn tiếng nói:
– Tại sao phải đưa bọn hắn, ước định là ước định của bọn hắn, ta cũng không nói Cổ Điển lui ba bước thì ta thua, ước định này vốn không hợp lý, hơn nữa hai chân của Cổ Điển cũng không động, như vậy chỉ có thể tính là một bước. Giờ để hắn cùng Cổ Điển đánh lại một trận, nếu đánh ngã Cổ Điển, như vậy mới tính là hắn thắng, hơn nữa, hắn còn không phải là sinh viên của Tịch Dương học viện a…
“Ba…”
Tô Mi còn chưa nói xong, đã bị Cao Dương đưa tay cho một bạt tai, đánh Tô Mi trực tiếp ngã tại chỗ.
– Còn cần ta nói lần thứ hai sao? Thua là thua, Cao Dương ta đã nói là làm, ngươi cho rằng, là viên trứng kia, với hứa hẹn của Cao Dương ta, cái nào quan trọng hơn?
Cao Dương lạnh lùng nhìn Tô Mi.
Tô Mi ủy khuất, tuy nhiên không dám nói lại, bất đắc dĩ cầm trứng Phối sủng trong túi sách đưa ra, cắn răng đưa cho Cao Dương, sau đó phẫn hận xoay người rời đi.
Cao Dương cũng mặc kệ Tô Mi, cầm trứng Phối sủng tới trước mặt Chu Văn, trực tiếp ném qua, nhìn chằm chằm Chu Văn hỏi:
– Ngươi tên là gì?
– Chu Văn.
Chu Văn bình tĩnh đáp.
– Chu Văn đúng không? Ta đã nhớ kỹ ngươi, sau này ngươi cũng là sinh viên Tịch Dương học viện, chúng ta còn nhiều thời gian tiếp xúc.
Cao Dương lạnh lùng nói một câu, quay người đem theo đám sinh viên khác cùng rời đi.
Cổ Điển liếc mắt nhìn Chu Văn, nhưng cũng không nói gì thêm, thấy bọn Cao Dương ra ngoài cũng lập tức bước theo.
– Chu Văn, không nghĩ tới, thoạt nhìn cái mặt trắng nhỏ nhà ngươi, lại có lực lượng mạnh như vậy.
Lý Vị Ương đi tới, nhìn từ trên xuống dưới rồi nói.
– Chu Văn, ngươi thực sự là niên đệ của chúng ta sao?
– Giờ học sinh cấp ba đều mạnh thế sao?
– Tiểu học đệ, một quyền vừa rồi của ngươi là Nguyên Khí kỹ hả? Thật lợi hại, tên nó là gì vậy?
Mấy nữ sinh hưng phấn vây quanh Chu Văn, hỏi đủ các vấn đề, thoạt nhìn còn thấy Chu Văn hứng thú hơn viên trứng Phối sủng kia.
– Lần này ta may mắn mới thắng, tên gia hỏa như Ác Ma kia rất khủng bố, nếu thực sự chiến đấu, ai thắng ai thua còn khó nói.
Chu Văn đưa trứng Phối sủng trả lại cho Lý Vị Ương, sau đó đưa nắm tay lên, chỉ thấy trên mũi tay còn rất nhiều lỗ châm nhỏ, lúc này còn đang rướm máu, cũng may mà cũng không chảy nhiều.
– Ngươi bị thương sao?
Lý Vị Ương thấy vết lỗ kim trên tay Chu Văn, lập tức thầm giật mình.
Không đợi Chu Văn trả lời, Lý Vị Ương đã đem trứng Phối sủng cho mấy nữ sinh khác, sau đó kéo Chu Văn ra ngoài:
– Đi, ta dẫn ngươi đi kiểm tra thương thế.
– Không cần, chỉ là chút vết thương ngoài da thôi, còn chưa động đến xương cốt.
Chu Văn vội vàng nói.
– Phải đi kiểm tra, nếu không để lại di chứng sẽ rất phiền toái.
Lý Vị Ương kéo Chu Văn đến phòng khám.
Trong mấy đấu trường như vậy, đều có phòng khám chuyên môn, sau khi kiểm tra bôi thuốc, vết thương trên tay Chu Văn cũng ngưng kết lại, hơi xử lý một chút liền bình thường.
Ngược lại, thương thế của Lý Vị Ương lại không nhẹ, một tay trật khớp, vết thương trên mặt cũng cần xử lý, khiến Chu Văn phải chạy tới chạy lui làm đủ các thủ tục.
Lý Vị Ương nằm trên giường bệnh, nhìn Chu Văn cùng với gương mặt trầm tĩnh ôn hòa chạy tới chạy lui, tâm tình phức tạp thầm nghĩ: Không nghĩ tới, trong số bạn bè của Lý Huyền, lại có nhân vật như vậy.
– ———–
Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!