Kiếm Tôn - Chương 17: Lên Đài
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Kiếm Tôn


Chương 17: Lên Đài


Diệp phủ.

Tổ từ.

Tất cả trưởng lão đều có mặt, Diệp Lang kia cũng có.

Diệp Lang mặc một thân hắc bào, trường bào này cũng không phải trường bào bình thường, bên trong dùng tơ vàng dệt, đao kiếm bình thường khó tổn thương, trừ đó ra, bên hông Diệp Lang còn mang một viên Ngọc bài lục sắc, Ngọc bài này không phải tục vật, tên là Ngưng Thần ngọc, có thể tĩnh tâm ngưng thần, trong lúc mấu chốt, có thể duy trì thần hồn thanh tỉnh, mà quan trọng hơn, trong miếng Ngọc bài này còn chứa đựng một đạo linh khí tinh thuần, hiện Diệp Lang đã đạt tới Ngự Khí cảnh, đã có thể ngự khí, giờ có thêm miếng Ngưng Thần ngọc này, đối với hắn mà nói, tựa như hổ thêm cánh.

Có thể nói, vì Diệp Lang, Diệp gia dám bỏ tiền. Có điều, trên dưới Diệp gia, đều cảm thấy đáng giá.

Đại trưởng lão cung kính thi lễ với tiên tổ linh bài:

– Thanh thiên chiếu cố, các vị tiên tổ phù hộ, Diệp gia ta xuất hiện một vị Thiên Tuyển Chi Nhân, từ hôm nay, Diệp gia sẽ tái hiện huy hoàng năm đó.

Nói xong, toàn bộ người trong từ đường đều cúi đầu thật sâu.

Bái xong, Đại trưởng lão mới quay người nhìn về phía Diệp Lang:

– Diệp Lang, hôm nay luận võ, ngươi không cần lưu thủ.

Nghe vậy, đám trưởng lão ở bên đều gật gật đầu. Diệp Huyền này quá phiền phức, vẫn nên trừ bỏ thì hơn.diệp lang mỉm cười:

– Đương nhiên sẽ không!

Đại trưởng lão nhẹ gật đầu:

– Ta đã nhận được tin tức, Viêm thành cùng La thành ở gần đây cũng phái người tới, hẳn là mấy thế gia kia tới, hôm nay ngươi tỉ thí với Diệp Huyền, chính là để tạo thế cho ngươi, sau khi chém giết Diệp Huyền, mấy thế lực kia tất sẽ lôi kéo Diệp gia ta, mà cũng có thể giúp danh tiếng ngươi truyền xa. Có bọn hắn hỗ trợ tuyên truyền, ngươi sẽ rất có cơ hội được các thế lực kia chú ý, thậm chí là Thương Mộc học viện chú ý!

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

– Ta hiểu.

Đại trưởng lão đi tới trước mặt Diệp Lang, nhẹ vỗ vai:

– Thiên Tuyển Chi Nhân, có được trí nhớ kiếp trước, bất kể kiếp trước ngươi là ai, thế nhưng trên người ngươi là huyết mạch Diệp gia ta, điểm này, ngươi không phản đối chứ?

Diệp Huyền cười nói:

– Đương nhiên, linh hồn cùng huyết dịch của ta đều tới từ Diệp gia.

Khóe miệng hắn thầm hiện một nụ cười trào phúng, Diệp Huyền là đá đặt chân của hắn, mà Diệp gia, cũng chỉ là một khối đá đặt chân mà thôi!

Đại trưởng lão mỉm cười:

– Như vậy thì tốt, đi thôi!

Rất nhanh, dưới sự dẫn đầu của Đại trưởng lão, đoàn người ra tới trước cửa Diệp phủ, tới chỗ luận võ đài mới dựng kia.

Vừa thấy Diệp Lang xuất hiện, bên dưới lập tức hóa thành một mảnh ồn ào.

Thiên tài yêu nghiệt!

Siêu cấp thiên tài có thể dẫn tới thiên địa dị tượng, Thanh thành chưa bao giờ xuất hiện người như vậy a.

Diệp Lang liếc qua đám người bên dưới, khóe miệng vểnh lên một nụ cười, đời trước của hắn, cũng từng phải nhìn người khác như thế, mà kiếp này, trời cao đối với hắn không tệ, lại để hắn dẫn tới thiên địa dị tượng.

Kiếp này, hắn nhất định sẽ trở thành một trong những viên minh châu chói nhất Thanh Thương giới!

Yêu Nghiệt bảng trong truyền thuyết kia, Diệp Lang hắn nhất định phải chiếm được một chỗ cắm dùi!

Nghĩ tới đây, nụ cười trên khóe miệng Diệp Lang dần mở rộng, sau một hồi, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp phủ:

– Diệp Huyền, ra nhận cái chết đi!

Âm như tiếng sấm, vang vọng chân trời.

Diệp Huyền!

Bên dưới, vô số người dồn dập nhìn về phía Diệp phủ.

Diệp Huyền đâu?

Đại môn Diệp phủ ở đó, Diệp Huyền cũng chưa hề xuất hiện.

– Chẳng lẽ sợ sao?

– Không thể nào? Diệp Huyền từng được gọi là Diệp ngoan nhân, hắn không giống loại người sợ chết.

– Diệp ngoan nhân? Mẹ nó, ngươi còn không nhìn đối thủ là ai, đây chính là Thiên Tuyển Chi Nhân, hơn nữa còn là Thiên Tuyển Chi Nhân có thể dẫn tới thiên địa dị tượng.

– Yên nào, chờ xem đi, Diệp gia nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng!

Cách đó không xa, trên khán đài mới dựng, Đại trưởng lão Diệp gia nhìn lại Diệp phủ, cau mày:

– Hắn làm cái quỷ gì vậy? Ngươi đi xem một chút.

Nghe vậy, Diệp Khổ gật đầu, quay người đi vào.

Diệp phủ.

Trong tiểu viện, Diệp Huyền đang bưng một bát dược thiện, sau đó từng thìa đút cho Diệp Linh dùng.

Một canh giờ trước, hắn đã rời Giới Ngục tháp.

– Ca, hôm nay là ngày luận võ của ca cùng Diệp Lang.

Diệp Linh nói khẽ.

Diệp Huyền mỉm cười:

– Đừng lo lắng! Tới đây, uống thuốc đi, há mồm, nghe lời…

Sau một hồi, Diệp Huyền đứng dậy:

– Ca phải ra ngoài một chút.

Diệp Linh nhu thuận gật đầu.

Diệp Huyền cúi đầu hôn nhẹ lên trán Diệp Linh, sau đó quay người rời đi, vừa bước tới cửa, thanh âm Diệp Linh đã vang lên:

– Ca sẽ trở lại, đúng không?

Diệp Huyền gật đầu:

– Nhất định.

Nói xong, liền đẩy cửa ra ngoài.

Trên giường, Diệp Linh chậm rãi nhắm hai mắt, tay phải đưa lên đầu giường, nơi đó, có một cây kéo. Từ rất lâu trước đây, nàng đã không muốn liên lụy tới Diệp Huyền, từng muốn tự sát. Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy Diệp Huyền, nàng lại không muốn chết.

Không phải nàng sợ chết, mà nàng sợ mình chết rồi, Diệp Huyền sẽ phải cô độc.

Diệp Linh lấy kéo, sau đó nắm thật chặt.

Nếu như Diệp Huyền không trở lại, nàng cũng không còn lý do để sống nữa!

Sinh, cùng ca ca, chết, cũng phải cùng ca ca!

– Diệp Huyền xuất hiện rồi!

Không biết là ai hô lớn, ánh mắt vố số người cùng đổ về đại môn Diệp phủ.

Nơi đó, một nam tử mặc trường bào xuất hiện!

Người tới, chính là Diệp Huyền!

Thấy Diệp Huyền, sắc mặt Đại trưởng lão liền trầm xuống, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Một bên khác, Chương gia gia chủ, Lý gia gia chủ cùng thành chủ được mời tời, cũng chú mục nhìn Diệp Huyền.

Thấy Diệp Huyền bình tĩnh bước tới luận võ đài, Chương gia gia chủ Chương Liệt khẽ gật đầu:

– Diệp Huyền này đúng là có khí độ đảm phách, quả thực không tệ, khó trách từng khiến đám tiểu tử Chương gia ta ăn không biết bao nhiêu là trái đắng!

Lý gia gia chủ Lý Ngọc gật nhẹ:

– Người này sát phạt quả đoán, có gan có mưu, thực sự là người không tệ, đáng tiếc, Diệp gia không dung được hắn, bằng không, Diệp Lang chủ nội, Diệp Huyền chủ ngoại, Diệp gia muốn không trở thành đại tộc cũng khó.

Thành chủ Khương Niệm lãnh đạm nói:

– Diệp Lang là huyết mạch dòng chính của Đại trưởng lão, người này tâm nhãn nhỏ hẹp, hắn không cho phép bất cứ ai có thể uy hiếp địa vị Diệp Lang, cho nên Diệp Huyền nhất định phải trừ. Có điều, hắn càng nghĩ như vậy, Diệp gia càng không thể trở thành đại gia tộc.

Lý Ngọc cùng Chương Liệt khẽ gật đầu.

Một thế gia, đúng là không thể chứa nổi hai người chủ sự. Thế nhưng, không có nghĩa là trong một gia tộc chỉ có một siêu cấp thiên tài. Một số siêu cấp thế gia, thường đều có một người chủ nội, một người chủ ngoại, ai nội ai ngoại, hoàn toàn phải xem bản lãnh cá nhân.

Muốn chơi thủ đoạn, không phải không được, thế nhưng nếu gia tộc có bản lãnh thực sự, những thế tử thiếu gia kia cũng không dám làm loạn!

Giống như Diệp gia vậy, giúp một thiên tài chèn ép một thiên tài khác, chuyện này thế gian ít có!

Rất nhanh, Diệp Huyền tới trước Sinh Tử đài, đối diện hắn, chính là Diệp Lang kia.

Diệp Lang liếc nhìn Diệp Huyền, mỉm cười, sau đó nhìn về phía Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão lại nhìn về khán đài không xa, trên đài, còn có một trung niên cùng một mỹ phụ.

Hai người này không phải người Thanh thành, mà là người tới từ Viêm thành cùng La thành, hai người này đại biểu cho hai thế lực lớn nhất của hai thành, hai thế lực này, tự nhiên không phải là chỗ Diệp gia hiện tại có thể chọc tới!

– ———–

Phóng tác: xonevictory

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN