Kiếm Tôn
Chương 88: Ngươi Còn Chưa Tỉnh Ngủ?
Mà quan trọng hơn, Tả Ngạn cũng không dám nói có thể thắng được Diệp Huyền, hơn nữa, nếu hắn chọn chiến, sẽ chỉ dẫn tới lưỡng bại câu thương, không ai chiếm được chỗ tốt. Thế nên, hắn quả quyết chọn từ bỏ võ kỹ, kết giao Diệp Huyền.
Tả Ngạn đi không chút do dự, thoáng cái đã biến mất trong tầm mắt Diệp Huyền.
Thấy Tả Ngạn rời đi, Diệp Huyền khẽ vuốt cằm, nói khẽ:
– Hóa ra mặt mũi ta cũng rất nặng a… xem ra, là ta đã đánh giá thấp mị lực của bản thân!
Mà đúng lúc này, hắn đột nhiên nghiêng đầu nhìn cách đó không xa, một nữ tử chậm rãi đi tới.
Nhìn thấy nữ tử này, thần sắc Diệp Huyền liền trầm xuống.
Bắc Thần!
Lại là nữ nhân này!
Bắc Thần đánh giá nhìn Diệp Huyền:
– Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất… suy nghĩ của ngươi không sai, đáng tiếc ngươi đã đánh giá thấp sức dụ hoặc của địa giai võ kỹ, một số đại lão bên trên còn phải đỏ mắt nhìn.
Diệp Huyền cầm kiếm bước tới:
– Bán cho ta một ân tình, thế nào?
– Ân tình?
Bắc Thần cười khẽ:
– Có phải ngươi còn chưa tỉnh ngủ?
Diệp Huyền: “…”
…
Bắc Thần chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Huyền, tay phải nàng đã ánh lên một đạo lục mang.
Nàng đương nhiên sẽ không khinh thị Diệp Huyền, phải nói, trước nay nàng chưa từng khinh thị bất cứ ai! Bất kể là ai, nàng đều sẽ dốc toàn lực!
Nhìn Bắc Thần bước tới, Diệp Huyền thầm phiền muộn, người này sao lại ra bài khác thường thế a!
Không nghĩ nhiều, lập tức rút kiếm chém ra.
Nếu không thể dừng tay giảng hòa, vậy liền chiến!
Đây chính là thái độ của Diệp Huyền hắn!
Thấy Diệp Huyền xuất kiếm, Bắc Thần hơi nhếch miệng, thân thể đột nhiên hóa hư, từng đạo tàn ảnh xuất hiện.
Oanh!
Trong chớp mắt, một tiếng nổ vang vang lên, ngay sau đó, Diệp Huyền lui tới trước cửa tiểu trúc gian.
Mà Bắc Thần lại đứng yên bất động!
Diệp Huyền xiết chặt Linh Tiêu kiếm, ánh mắt ngưng lại, thực lực của nữ nhân này, không phải mạnh bình thường a!
Bắc Thần cũng hơi ngưng trọng, người trong nghề vừa nhìn liền biết, giao phong với Diệp Huyền, nàng cũng đã đại khái hiểu được thực lực Diệp Huyền tới đâu!
Bắc Thần đang muốn xuất thủ, mà đúng lúc này, Cửu công chúa đột nhiên từ trong phòng đi ra!
Bắc Thần ngừng lại, Diệp Huyền lại ngây người!
Cửu công chúa đi tới bên cạnh Diệp Huyền, lạnh lùng nhìn Bắc Thần:
– Ngươi muốn lấy một đánh ahi?
Thanh âm vừa dứt, tay phải đã đặt trên Kim đao.
Kim đao khẽ rung động, một sợi đao mang lóe lên.
Bắc Thần cười khẽ:
– Ngươi dung tu vi Lăng Không cảnh thi triển địa gia võ kỹ, thân thể tất đã bị phản phệ, chí ít cần hai ngày mới có thể hồi phục, hiện, ngươi chỉ là con hổ giấy!
Nói xong, nàng liền phi thân lao tới.
Quả quyết!
Thấy Bắc Thần xuất thủ, Diệp Huyền cũng điểm nhẹ mũi chân, lập tức đâm thẳng về trước, thế nhưng một kiếm này, lại trực tiếp bị Bắc Thần dùng lòng bàn tay ngăn lại, trong tay nàng, có một đạo lục mang nhàn nhạt!
Diệp Huyền lập tức biến hướng, Linh Tiêu kiếm dùng một góc độ quỷ dị cắt về cổ tay Bắc Thần, thế nhưng Bắc Thần lại càng nhanh hơn, ngọc thủ co lại, trực tiếp tránh một kiếm, Diệp Huyền đã lại lập tức nghiêng cắt!
Xùy!
Trên thân kiếm, kiếm mang lấp lánh!
Bắc Thần vội lui sau, vừa hay tránh được một kiếm, mà đúng lúc này, một đạo Kim sắc đao mang đã tàn nhẫn bổ xuống!
Ánh mắt Bắc Thần co lại, hai tay đột nhiên đè ép.
Oanh!
Một đạo lục quang từ trong cơ thể nàng bạo phát mà ra.
Bành!
Đao mang vừa chém xuống, lục quang lập tức vỡ vụn, Bắc Thần đã lui tới ngoài mười trượng!
Bắc Thần gắt hao nhìn Cửu công chúa:
– Ngươi còn dám xuất thủ?
Cửu công chúa cười lạnh:
– Ta là tử đệ hoàng gia, ngươi nghĩ ta không có thủ đoạn bảo mệnh đặc thù?
Nghe vậy, Bắc Thần khẽ cau mày, nhưng rất nhanh, chân mày nàng lại giãn ra, cười nói:
– Phải vậy không? Vậy để ta xem một chút, ngươi có thể xuất thủ mấy lần?!
Nói xong, nàng liền muốn lao tới, mà đúng lúc này, Cửu công chúa đột nhiên phi thân lên, tay phải nắm chắc Kim đao, một cỗ uy áp thao thiên trào ra!
Địa giai võ kỹ!
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử Bắc Thần co lại, lập tức quay người chạy vội, biến mất trước mắt Diệp Huyền cùng Cửu công chúa.
Rõ ràng, nàng không muốn trực diện chống lại địa giai võ kỹ của Cửu công chúa! Mặc dù nàng không sợ, nhưng nếu liều mạng với Cửu công chúa, tất sẽ làm lợi cho người khác!
Không ít người đang ngồi chờ ngư ông đắc lợi a!
Thấy Bắc Thần rút đi, Cửu công chúa liền ngừng lại, vững vàng rơi xuống bên cạnh Diệp Huyền:
– Đi vào!
Diệp Huyền điểm một cái, cùng Cửu công chúa vào trong tiểu trúc gian, vừa vào trong, Cửu công chúa lập tức mềm nhũn ngã xuống, Diệp Huyền thầm giật mình, vội đỡ Cửu công chúa, giờ khắc này, khóe miệng Cửu công chúa đã tràn đầy máu tươi!
Diệp Huyền vội ôm nàng lên giường, nhìn khéo miệng còn đao trào máu của Cửu công chúa, trầm giọng nói:
– Một môn địa giai võ kỹ, còn quan trọng hơn tính mệnh sao?
Cửu công chúa lắc đầu:
– Ngươi không hiểu!
Diệp Huyền trầm giọng:
– Ta chỉ biết, nếu còn như vậy, ngươi sẽ chết!
Cửu công chúa nhìn Diệp Huyền:
– Ngươi biết tình cảnh hiện tại của Khương quốc không?
Diệp Huyền yên lặng.
Cửu công chúa chậm rãi khép hai mắt:
– Trong nước, thế gia san sát, những thế gia này đều có tư tưởng tự lập, tử đệ của bọn hắn chỉ biết có gia tộc. Trên bọn hắn, còn có hai con quái vật Thương Mộc học viện cùng Túy Tiên lâu không chút cỗ kỵ mời chào nhân tài khắp nước, mà số người nguyện gia nhập hai thế lực kia, lại có bao người nguyện vì quốc gia mà chiến?
Nói tới đây, nàng mở mắt nhìn Diệp Huyền:
– Ngươi biết vì sao Khương quốc không dám tùy tiện khai chiến với Đường quốc không? Cũng chính bởi thế lực trong nước không thể ngưng tụ, một khi khai chiến, chúng ta không thể điều động được những người kia! Một khi Khương quốc diệt, Thương Mộc học viện cùng đám con em thế gia đều an ổn không vấn đề, thế nhưng, bình dân bên dưới thì sao? Thương Mộc học viện, Túy Tiên lâu cùng đám thế gia kia nguyện bảo hộ bình dân bách tính sao?
Diệp Huyền thấp giọng thở dài, đang muốn nói, Cửu công chúa lại nói:
– Mà phần lớn các hành nghiệp kiếm tiền đều nằm trong tay Túy Tiên lâu, bọn hắn lũng đoạn từng ngành nghề một, bởi vậy quốc khố xưa nay đều trong trạng thái thiếu thốn. Có môn địa giai võ kỹ này, chỉ cần đem ra bán đấu giá, có thể duy trì quốc khố ba năm!
Nói tới đây, nàng khẽ lắc đầu:
– Thủ hạ ta có mấy vạn tướng sĩ, đã hai tháng nay bọn hắn không được nhận quân lương.
Diệp Huyền nhìn qua Cửu công chúa:
– Vì vậy ngươi mới tới đây sao?
Cửu công chúa lãnh đạm nói:
– Nếu không thì sao?
Diệp Huyền nghĩ một chút:
– Ta biết ngươi có khổ tâm, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, người sống thì mới có hy vọng, nếu ngươi chết, hết thảy đều là vô nghĩa!
Nói xong, hắn nhìn ra ngoài tiểu trúc gian:
– Nữ nhân kia chắc chắn không đi, không chỉ là không đi, mà khẳng định còn có càng nhiều người đang chạy tới bên này. Hơn nữa, nữ nhân kia cũng đã nói, một số đại lão bên trên cũng ngấp nghé quyển võ kỹ này. Tình huống hiện tại, ai cầm nó, sẽ đều biến thành mục tiêu công kích.
Cửu công chúa khép hờ hai mắt:
– Ngươi đi đi!
Diệp Huyền cau mày, hắn trầm mặc, cuối cùng, thần sắc lạnh xuống, nhìn thẳng Cửu công chúa:
– Đưa ta cuốn địa giai thượng phẩm võ kỹ!
– ————-
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!