Kiếm Tôn - Chương 301: Bình Dương Thành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Kiếm Tôn


Chương 301: Bình Dương Thành


Mạc Thanh Huyền nhìn qua lão giả:

– Ngươi cho rằng thế hệ trẻ tổng viện có thể chém được Diệp Huyền này?

Nghe vậy, đám người liền yên tĩnh!

Bọn hắn kinh hãi nhận ra, đừng nói là Thương Mộc học viện ở Đại Vân, coi như là thế hệ trẻ tổng viện ở Trung Thổ Thần Châu, cũng không có ai có thể áp chế được Diệp Huyền.

Trừ phi mười vị trí đầu trên Yêu Nghiệt bảng xuất thủ, nếu không, sợ là không ai là đối thủ Diệp Huyền.

Kiếm chủ!

Kiếm chủ chưa tới hai mươi tuổi, coi như ở Trung Thổ Thần Châu, cũng là Yêu nghiệt đỉnh tiêm nhất!

Trong điện, lão giả thấp giọng thở dài:

– Người này, thế không thể đỡ… tên Lý Huyền Thương kia, thực sự quá ngu xuẩn!

Từ đầu tới giờ, nếu nói Thương Mộc học viện không hối hận, chỉ có thể là nói dối.

Bởi, lúc trước Diệp Huyền vốn muốn gia nhập Thương Mộc học viện, nếu Diệp Huyền gia nhập Thương Mộc học viện, chuyện sẽ tuyệt không tới mức như này.

Mạc Thanh Huyền lãnh đạm nói:

– Chuyện đã qua, không cần nhắclại. Tổng viện đã cầu viện các nơi, Diệp Huyền chắc chắn phải chết, không chỉ Thương Mộc học viện cùng Ám giới, còn có một thế lực khác cũng có ý này. Chúng ta chỉ cần ngăn Diệp Huyền tiến vào Đế đô, ít nhất, trong một tháng không thể tiến vào Đế đô là được.

Bên dưới, lão giả trầm giọng:

– Không biết người này kiếm đâu được một thớt Hắc Diễm mã, hẳn là có người âm thầm tương trợ, liệu có phải là Đại Vân đế quốc hay không? Dù sao, cũng chỉ Đại Vân đế quốc mới có Hắc Diễm mã!

Mạc Thanh Huyền lắc đầu:

– Đại Vân đế quốc cùng Diệp Huyền cũng có ân oán, bọn hắn không có lý gì mà tương trợ Diệp Huyền. Hơn nữa, nếu Đại Vân đế quốc muốn nhất thống Thanh châu, nhất định phải trừ Diệp Huyền này trước, bởi vậy, việc này tuyệt không thể là do Đại Vân đế quốc gây nên.

Nói tới đây, hắn như nghĩ tới điều gì, trong mắt ánh lên một sơi hàn quang:

– Việc này, có thể là Túy Tiên lâu làm!

Túy Tiên lâu!

Ai cũng biết, Túy Tiên lâu ủng hộ Diệp Huyền!

Lúc này, không gian trước mặt Mạc Thanh Huyền đột nhiên khẽ động, chừng một khắc đồng hồ, Mạc Thanh Huyền có chút hưng phấn đứng lên nói:

– Lần này, Diệp Huyền chắc chắn phải chết. Truyền lệnh, dốc toàn lực ngăn Diệp Huyền vào Đế đô, chờ viện binh tới!

– Rõ!

Trong điện, đám người cùng hoan thanh, sau đó dồn dập thối lui.

Khương quốc, Thương Lan học viện.

Mặc Nguyên ngồi trước thềm đá, bên cạnh chính là Phong Lam.

Mặc Nguyên nhìn một tờ giấy trong tay, hồi lâu, tờ giấy liền bốc cháy.

– Sao vậy?

Phong Lam hỏi.

Mặc Nguyên nói khẽ:

– Hắn đã tới Đại Vân, Thương Mộc học viện cùng Ám giới đang toàn lực ngăn hắn vào Đế đô. Tình huống hiện tại, sợ là không được tốt lắm.

Phong Lam trầm giọng:

– Xuất thủ?

Mặc Nguyên lắc đầu:

– Nếu Nho đạo ta xuất thủ, mặc dù có thể tạm giúp hắn giải quyết khốn cảnh lần này, nhưng sẽ chỉ dẫn tới phiền phức càng lớn hơn cho hắn. Thông báo Lục nha đầu, nói nàng tùy thời chuẩn bị dẫn đạo binh tới Đại Vân!

Phong Lam trầm giọng nói:

– Chi đạo binh kia, dù đã luyện binh gia tâm pháp, nhưng thời gian rèn luyện còn ngắn, sợ là chiến lực không đủ!

Mặc Nguyên cười nói:

– Nếu không qua chiến đấu chân chính, chi đạo binh này vĩnh viễn không thể trưởng thành.

Phong Lam nghĩ một hồi, gật đầu:

– Cũng đúng!

Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.

Mặc Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, nói khẽ:

– Thương Mộc học viện, ta khuyên ngươi nên biết điều…

Sơn mạch chập trùng mờ mịt, Diệp Huyền cưỡi Hắc Diễm mã phóng như điên.

Không thể không nói, tốc độ Hắc Diễm mã rất nhanh, nếu người thường, căn bản không chịu nổi tốc độ này của nó, bởi thực sự quá nhanh!

Trên lưng ngựa, Diệp Huyền không chút biểu tình, sau lưng hắn chính là Kiếm hạp, trong kiếp hạp, chứa bảy thanh phi kiếm!

Chừng nửa canh giờ, một người một ngựa đã tới trước một toàn cổ thành.

Bình Dương thành.

Đại Vân không giống Khương quốc, Đại Vân thực sự quá lớn, nếu một lòng quấy nhiễu, đừng nói nửa tháng, có cho hai tháng cũng không thể tới Đế đô!

Tiến vào Bình Dương thành, Diệp Huyền cũng không dừng lại, lại chạy tới Đế đô, có điều, ngay khi hắn vừa tới cửa thành, cửa thành liền đóng chặt lại.

Trên tường thành, xuất hiện năm mươi tên hắc y nhân, những tên hắc y nhân này đều cầm trường cung, tên đã lên dây, trừ đó ra, xung quanh cùng xuất hiện từng tên thị vệ cầm thương, số lượng lên tới mấy ngàn.

Rõ ràng, nơi này sớm đã có mai phục.

Trước tường thành, một lão giả đột nhiên xuất hiện, gắt gao nhìn Diệp Huyền:

– Diệp Huyền, nơi này không phải Khương quốc, không phải nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn…

Lời còn chưa dứt, kiếp hạp sau lưng Diệp Huyền đã rung lên, một khắc sau, bảy thanh phi kiếm cùng bắn ra.

Nhìn thấy cảnh này, lão giả đột nhiên biến sắc:

– Bắn tên!

Năm mươi tên hắc y nhân vừa buông tay, năm mươi cái đầu đã lần lượt bay lên.

Không quá hai giây, năm mươi cái đầu đã hoàn thành công cuộc dọn nhà!

Mà bên dưới, năm mươi mũi tên đều đã bị Linh Tú kiếm cản lại, mấy mũi tên này, đều không nhanh bằng kiếm của hắn, kém xa kiếm của hắn.

Rất nhanh, bảy thanh phi kiếm lại bay trở lại kiếm hạp, mà đám binh linh xung quanh, cũng sững người tại chỗ, không có bất cứ ai dám động.

Diệp Huyền nắm chắc Linh Tú kiếm, chỉ thẳng lão giả trước cửa thành:

– Ngươi ngăn được sao?

Thanh âm vừa dứt, Hắc Diễm mã dưới thân đã nhảy lên, vọt thẳng tới cửa thành, cùng lúc đó, một thanh kiếm trực tiếp chém tới cửa thành.

Oanh!

Cửa thành ầm ầm vỡ vụn, Diệp Huyền nhanh chóng rời đi.

Mà ngoài thành, hắn lại đột nhiên dừng lại, bởi trước mặt chừng mấy trăm trượng, có gần ngàn tên kỵ binh.

Đại Vân kỵ!

Trước đám kỵ bị, một tên kỵ binh trưởng đột nhiên gầm thét:

– Giết!

Thanh âm vừa dứt, một ngàn kỵ binh cùng vọt thẳng tới Diệp Huyền.

Một ngàn kỵ binh, con số không nhiều, nhưng đã sớm thành thế, một ngàn người cùng nhau công kích, vẫn vô cùng kinh khủng.

Diệp Huyền không chút biểu tình, hai chân nhẹ vỗ Hắc Diễm mã, toàn thân lập tức bay lên, lúc vừa tiếp đất, chân phải khẽ điểm nhẹ, toàn thân lần nữa bay cao, cùng lúc, bảy thanh phi kiếm cũng rời khỏi kiếm hạp.

Xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy…

Ngoài mười trượng, hơn ba mươi tên kỵ binh gần như cùng ngã xuống! Mà đám kỵ binh còn lại, cũng nháy mắt bao phủ Diệp Huyền.

Chớt mắt yên lặng.

Trong đám kỵ binh, tiếng kiếm minh không ngừng vang động, bảy Đạo kiếm quang phi tốc bay lượn trong đám người, những nơi kiếm quang đi qua, từng tên kỵ binh trực tiếp bị chém ngang.

Trước cửa thành, lão giả lúc trước gắt gao nhìn Diệp Huyền trong đám kỵ binh, hai nắm tay không ngừng run rẩy!

Diệp Huyền!

Trước đó, lão mới chỉ nghe danh Diệp Huyền, không có quá nhiều hiểu biết. Nhưng hiện tại, lão đã biết.

Kiếm chủ!

Một kiếm chủ không tới hai mươi tuổi, thực lực lại khủng bố như thế!

Lúc này, cách đó không xa, đã có gần ba trăm kỵ binh ngã xuống, hơn nữa ngày càng nhiều kỵ binh bêu đầu…

Không ai ngăn được kiếm của Diệp Huyền!

– ————

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN