Người Tình Của Anh Rể
Chương 20
Cô không được nhận vào công ty đóng gói thực phẩm, khi cô đến nơi thì họ nói rằng vì cần người quá gấp nên đã thuê một người khác với lương rẻ hơn. Thư không hiểu được tại sao một công ty lớn lại có thể làm ăn thiếu uy tín đến vậy, nhưng cho dù cô có đứng cãi nhau với họ thì mọi chuyện cũng chẳng thể khá hơn.
Mày không thể trở về được. Thư nhìn xuống chân, ngồi co ro với những suy nghĩ tiêu cực. Cô không thể trở về nhà vào lúc này, cô đã hứa với chị Mai rằng sẽ ở lại đây, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt người mà chị yêu thương nữa. Cô đang nghĩ mình sẽ tìm kiếm một công việc khác, chỉ cần một công việc là được.
Thư không có bằng cấp, nhưng với những công việc mà cô đã làm trước đây cũng đủ để cô xin vào làm phục vụ trong một nhà hàng. Nhà chủ sẽ nuôi ăn, nhưng cô sẽ phải tự lo chỗ ở. Thư tìm được một nhà trọ sinh viên với căn buồng tối tăm và chật hẹp. Thật ra cô rất ghét ở những chỗ xấu và không được sạch sẽ. Nhung với tình cảnh hiện tại cô không thể nào làm được gì khác hơn.
– Cô không được dẫn bạn trai về đây đâu đấy. Đó là luật! – Chủ trọ vừa nhả khói thuốc vừa nghiêm giọng nói. Ông ta mang một khuôn mặt với những vết rỗ lồi lõm.
– Cháu còn chưa có bạn trai – Thư thành thật.
Ông ta nhìn Thư rồi bật cười:
– Đừng có nói dối, nhìn cô thế này dễ phải yêu đến mười thằng rồi ấy chứ!
Thư thấy khó chịu vì sự vô duyên của chủ trọ, nhưng rồi cô cũng chẳng nói gì. Người đời nhìn vào cô đều có một suy nghĩ như thế mà, có gì lạ đâu cơ chứ.
Thư gọi điện về cho mẹ, nghe giọng bà có thể nhận thấy sức khoẻ đã khá hơn. Nhưng Thư vẫn cảm thấy lo lắng vì tai biến là thứ không thể nói trước được.
– Đừng lo, Mai nó vẫn đến đây mà.
– Mẹ còn hút thuốc nữa không đấy? – Thư nhớ ra – Mẹ phải vứt hết thuốc lá đi, nó chẳng bổ béo gì đâu.
– Thế mày còn hút không? – Mẹ hỏi lại – Sống chết có số cả rồi.
Thư biết là mẹ nghiện thuốc, nhưng bà cũng phải biết sức khoẻ của bản thân mình đang ở mức độ nào chứ. Thư thấy bực bội khi mà sự lo lắng của mình là một thứ thừa thãi với người khác, cô không nói thêm câu nào nữa mà cúp máy.
Nhìn đồng hồ, nghe chừng cũng đã sắp đến giờ đi làm rồi. Thư thay quần áo và chuẩn bị rời đi.
…
Mai chuẩn bị rất kỹ cho lễ cưới lần này, chị còn có ý định sẽ làm một clip ngắn để phát trong tiệc cưới, nhưng vẫn chưa nghĩ ra được nội dung. Trong tuần này Khả phải đi công tác để xem địa điểm để xây dựng khách sạn, anh đang chuẩn bị mở rộng thị trường của mình sang các tỉnh lân cận nên công việc rất bận rộn.
Không có thời gian để suy nghĩ đến Thư, Mai dường như trở thành một con người khác hẳn. Chị luôn nói cười, và nhẹ nhàng với tất cả mọi người. Vì phải chuẩn bị lễ cưới nên số lần chị xuất hiện ở khách sạn của Khả dày đặc khiến cho nhân viên ai cũng quen mặt. Hà với Nguyệt thì đương nhiên có cảm tình với Mai hơn là Thư. Nhìn vẻ nhã nhặn, học thức, dịu dàng của Mai, họ đều cho rằng Mai là một thế giới khác. Chị khiến cho đối phương cảm thấy dễ chịu và yêu mến.
– Chị Mai uống nước đi này.
Mai vừa ngồi xuống nghỉ ngơi thì Hà và Nguyệt đã vội vàng chạy đến, đưa cho chị một chai nước.
Mai mỉm cười cảm ơn họ. Nhưng Nguyệt và Hà không rời đi ngay, họ ngồi xuống cạnh Mai và bảo:
– Chị, vậy Thư là em gái chị thật hả?
Mai gật đầu, dù không hiểu sao hai cô gái này lại hỏi về Thư.
Nguyệt và Hà nhìn nhau, họ nuốt nước bọt. Nguyệt có vẻ khó nói:
– Không biết em hỏi câu này có vô duyên quá không.
– Không sao, em cứ hỏi đi.
– Trước kia giám đốc tụi em và Thư yêu nhau phải không ạ?
Mai nhíu mày, sắc mặt thân thiện vừa rồi chợt nhiên thay đổi khiến hai cô gái lo lắng. Mai không biết họ lấy thông tin này từ đâu ra, nhưng nó khiến cho chị cảm thấy khó chịu. Tại sao lại có tin đồn Khả và Thư yêu nhau? Trong lúc Thư làm việc ở khách sạn họ đã có gì đó sao?
Nguyệt lại ấp úng giải thích:
– Tại…tại em thấy có đêm anh Khả say có đi cùng chị Thư đến khách sạn. Với trước đó, hình như hai người cùng…
Hà vội vàng giật tay áo của Nguyệt để đánh tiếng, hình như câu chuyện đã đi hơi quá xa rồi. Nguyệt ngơ ngác nhìn Hà, Hà vội nhăn mặt, cô hơi lắc đầu để ra hiệu cho Nguyệt ngừng nói.
Nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Mai nóng máu, chị nhìn hai cô gái đang đánh tiếng nhau một cách lộ liễu liền hiểu ra ngay câu chuyện bỏ dở của họ. Ngay lập tức, Mai nở một nụ cười, chị làm vẻ mặt hiền dịu như ngày thường dù trong lòng đang tức giận.
– Nguyệt, em cứ nói đi, chị không sao đâu, coi như là buôn chuyện ấy mà. Chị đang muốn nghỉ ngơi một chút rồi chiều mới tiếp tục làm.
Nguyệt và Hà nhìn nhau rồi lại nhìn Mai, họ không thể nào nhìn ra bất cứ sự khác thường nào của Mai cả nên đoán chắc chị cũng không để ý đến mấy chuyện này. Thế là như ngựa đứt dây cương, Nguyệt và Hà thay nhau kể những câu chuyện do chính mình thêu dệt:
– Đây chị ạ, là thế này, tuy chị không thấy bất mãn nhưng em thì vẫn thấy tức thay cho chị. Cái Thư, em gái chị ấy, ban đầu nó làm nhân viên chào khách đứng ngoài sảnh kia, có cơ hội được tiếp xúc với giám đốc mấy lần. Xong em thấy từ đó hai người có vẻ thân thiết. Thì em cũng chỉ nghĩ là giám đốc quan tâm đến nhân viên của mình thôi mà ngờ đâu rằng con Hồ Ly đó, em xin lỗi nhưng mà em tức quá, đó, con Hồ Ly đó nó đã ăn nằm với giám đốc từ bao giờ rồi ấy. Song về sau không hiểu nó làm gì khiến anh ấy tức giận đuổi nó đi, thế mà nó vẫn mặt dày đòi tiền qua đêm với anh ấy đó.
Mai nhíu mày, nghe câu chuyện này chị đã biết nó hoàn toàn không có thật. Nếu nói Thư quyến rũ Khả thì có thể nghe được, nhưng Khả qua đêm với Thư rồi còn mất tiền cho nó ư? Chuyện này thật là nực cười. Nó chỉ có trong mấy bộ phim truyền hình thôi.
– Để em kể tiếp – Lần này là Nguyệt kể – Sau đó một đêm trời rét căm căm, giám đốc say mèm, mà chính miệng em gái chị nói với chúng em nhé, là cô ta cho giám đốc uống thuốc kích dục, sau đó cô ấy đưa anh về khách sạn này để làm trò đó đó…Cô ta còn nói rằng giữa cô ta với giám đốc chính là mối quan hệ đó mà.
– Khoan đã, đêm nào? Em đang nói đến đêm nào? – Mai thấy cổ họng của mình hơi nghẹn lên. Làm sao họ đã từng ở riêng trong đêm với nhau mà chị lại không biết được?
– Em không nhớ, nhưng cũng mới đây thôi. Họ dắt díu nhau về khách sạn này, lấy một phòng giường đơn. Rồi sau đó cái Thư rời đi trước mà.
Mai không nói thêm lời nào nữa, chị đứng dậy và rời đi ngay, để lại Nguyệt và Hà vẫn đang trong tư thế sẵn sàng kể tiếp. Họ quay mặt sang nhìn nhau đầy khó hiểu, rồi dần dần nhận ra hình như Mai đã tức giận. Nguyệt đưa tay lên che miệng lại, cô nói trong sự lo lắng:
– Chết rồi, liệu chị Mai với giám đốc có vì chúng ta mà không cưới được nhau không?
Hà cốc đầu Nguyệt:
– Cũng tại mày đấy, ai dặn mày mở màn nói những chuyện không đâu ấy làm gì. Tao còn tưởng sắp lấy lòng được vợ tương lai của sếp, đời tao sẽ tốt hơn một chút, cuối cùng thì hay rồi! Sếp mà biết sẽ đuổi việc cả lút.
Mai gọi điện cho Khả, anh không bắt máy. Chị gọi thêm hai, ba lần nữa nhưng cũng không được. Rõ ràng là biết có thể lúc này anh đang ở trong một cuộc họp nào đó, nhưng chị vẫn cố chấp gọi cho anh bằng được, chỉ là để xác thực những thông tin vừa rồi mà chị nghe có phải là sự thật hay không.
Mai đi đi lại lại trong làm việc của Khả, chị nhìn ra ô cửa sổ bên dưới với một vẻ bồn chồn và lo lắng. Những toà nhà cao tầng xếp san sát mà ngổn ngang như tâm trạng của chị lúc này. Trong đầu Mai là muôn vàn những tưởng tượng, những suy nghĩ về cái đêm của Khả và Thư. Liệu họ đã ngủ với nhau? Anh đã hôn Thư rồi chứ? Họ cùng nhau trải qua một đêm đáng nhớ? Mai ôm đầu mình và ngồi thụp xuống, chị không muốn nghĩ nữa. Tất cả những điều này là dối trá, hai con bé đó đang cố làm cho chị tức giận.
– Ồ, con dâu tương lai đang ở đây sao?
Mẹ Khả bất ngờ xuất hiện, bà mặc một bộ váy dài đến mắt cá chân màu tím, trên vai choàng một chiếc áo khoác lông dày sụ. Nhìn dáng dấp của bà mang đầy vẻ quyền lực và quý phái. Người đàn bà đặt cái túi xách đắt tiền xuống mặt bàn, rồi ngồi xuống ghế đầy tự nhiên. Bà nói tiếp:
– Từ bao giờ mà căn phòng này lại được người lạ ra vào như cái chợ thế này?
Mai cất đi dáng vẻ bất an của mình, chị cúi đầu chào rất lịch sự:
– Dạ cháu chào bác, cháu không cố ý đâu.
– Thế nào là không cố ý? Cô đi vào đây trong vô thức à? Cô mộng du à?
– Không phải, cháu chỉ muốn tìm anh Khả nhưng anh ấy không có ở đây.
– Cô không có điện thoại sao?
– Cháu có gọi nhưng anh ấy không nghe máy.
Người phụ nữ cười nhạt, vắt chân lên và giương đôi mắt sắc lẹm nhìn Mai:
– Thế có nghĩa là nó đang không muốn nói chuyện với cô đấy.
Mai im lặng, chị không biết phải đáp lại thế nào.
– Vậy, cháu xin phép ạ.
Mai chọn cách chạy trốn. Chị phải rời khỏi căn phòng này trước khi bị mẹ của Khả biến chị thành một cô gái thất bại, dễ dàng hiếp đáp. Chị luôn nghĩ rằng chỉ cần mình không bao giờ xuất hiện trước người ghét mình, thì họ sẽ chấp nhận và bỏ qua tất cả. Nhưng chị không nhận ra, ngay cả khi Thư không xuất hiện trước mặt chị nữa thì chị vẫn ghét nó.
– Khoan đã!
Nhưng mẹ của Khả thì không muốn buông tha cho chị:
– Cô ngồi xuống đây đi. Đằng nào tôi cũng đến để tìm con trai tôi, chúng ta có thể chờ đợi.
Mai lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, bàn tay chị vẫn còn đặt trên tay nắm cửa. Những suy nghĩ nhảy múa trong đầu chị, nó hét lên rằng chị phải đi ngay. Nếu chị ở lại, rất có thể sẽ rơi vào bẫy của người đàn bà này. Bà ta muốn chị rời bỏ ý định kết hôn với Khả, bà ta sẽ gây áp lực cho chị, bà sẽ đưa chị vào một cái ngõ cụt rồi bắt chị phải quay đầu từ bỏ.
– Sao thế? Cô đang nghĩ tôi sẽ ăn thịt cô à?
Đúng lúc ấy, cánh cửa đột nhiên bật mở khi Mai đang đứng đó. Chị hứng trọn một cú đụng chạm khá mạnh, nó khiến trán chị tê rần và chị ngã ra sau.
– Mai, em không sao chứ?
Khả chạy đến đỡ lấy chị, anh không hề biết chị đang đứng sau cánh cửa.
Mẹ của Khả cười giòn giã, bà vừa cố ngăn cơn cười lại vừa chỉ tay nói:
– Tôi đã bảo cô ngồi xuống từ sớm rồi mà.
Khả nhíu mày, anh vuốt tay lên vết thương trên trán của Mai, nhưng chị lại tức giận gạt đi. Hành động ấy khiến anh bất ngờ. Chị sao vậy? Giận anh vì việc này ư?
Mai đứng dậy, chị vùng vằng ngồi xuống ghế trong tiếng cười của mẹ Khả.
– Mẹ lại đến đây làm gì vậy?
– Ối cha, con nói nghe lạnh lùng thế. Con bé này nó đến đây được con mẹ thì không ư?
Khả làm vẻ mệt mỏi, anh nới lỏng cà vạt ra rồi đi tới bàn làm việc, tìm kiếm gì đó. Trông anh hình như có vẻ rất vội.
– Nửa tiếng nữa con phải lên xe đến Hạ Long rồi, có gì thì mẹ nói đi.
Mai nhìn Khả, trong chị như có hơi lạnh toả ra khi chị rét buốt. Anh nói sao? Hạ Long? Đó chẳng phải là nơi mà Thư đến sao? Anh sẽ đến đó để công tác thật chứ! Mắt Mai mờ cả đi, chị nhìn Khả trong sự mờ nhạt đó. Từ khi gặp lại anh chị đã biết chị không nên hy vọng gì cả, nhưng anh vẫn gieo vào lòng chị những kỳ vọng đó. Chị chưa bao giờ thấy anh xa vời như thế này.
Chị sợ rằng, anh và Thư sẽ gặp nhau ở đó. Số phận, nhất định sẽ để họ gặp được nhau. Nên chị phải ngăn anh lại.
Thư vốn đã không còn bất kì nguy hiểm gì với Mai nữa khi cô sang thành phố khác, và lễ cưới đã sắp đến, nhưng Mai vẫn luôn cảm thấy bất an. Chị cho rằng nếu đã là số phận thì không thể nào tránh khỏi được. Vì lo sợ cái “số phận” đó, Mai muốn ngăn Khả lại dù biết đó là chuyện công việc. Liệu Khả có ở lại vì Mai
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!