Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ
Chương 67: Một cục đá hạ ba con chim
Liễu lão cha tức giận ôm Mặc nhi đi ở phía trước, mà sắc mặt Tô Nhược Hàm thì lại là tối tăm đi theo ở phía sau, chỉ có Mặc nhi ở trong lòng Liễu lão cha là vui rạo rực đang cầm Thiên Tàm sáng óng ánh như Hồng Bảo Thạch mà thưởng thức, làm cho sắc mặt của nàng lại khó coi hơn.
Đều tại cái tên Thanh Nguyên kia tìm chuyện cho mình, lại chạy tới gieo mầm móng mẫu cổ cho mình, làm hại hiện tại tử mẫu cổ còn biến dị. Bây giờ mặc dù có Thiên Tàm giải cổ rồi, nhưng mà nàng cũng đã bị chủ nợ Phượng lão Vương gia quấn lấy, làm cho nàng rất sợ sâu lại đi nuôi dưỡng con “Sâu” kia để đền cho ông.
Bởi vì Phượng Vân Cẩm giải cứu, tử mẫu cổ trên người nàng có thể giải quyết xong, đồng thời nàng cũng biết rõ chiếm chuyện tốt của đối phương, dùng xong Thiên Tàm bảo bối mà lão gia tử nhà người ta dưỡng vài năm không trả thì cũng không thể nào nói nổi rồi. Nuôi dưỡng ra một Thiên Tàm khác đến trả lại cho người ta cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa (hiển nhiên).
Nhưng mà làm cho sắc mặt nàng khó coi cũng không phải là để cho nàng dưỡng Thiên Tàm, mà là Phượng Vân Cẩm kia lại lợi dụng nàng đến để tránh cho Phượng lão Vương gia bức hôn hắn, nàng đã nói mà với điều kiện của nàng làm sao có thể là nữ nhân hắn xem trọng. Nghĩ đến mình bởi vì hành vi ái muội của hắn mà trong lòng sinh ra hơi hơi xúc động, từ thời điểm một câu nói giả vờ của tên kia nói ra thì hoàn toàn tan biến. Kỳ thật hiện tại nàng cũng không biết là đang tức giận hắn lợi dụng mình, hay là đang tức giận vì mình lại thiếu chút nữa tưởng là thật.
Hơn nữa càng làm cho nàng thêm buồn bực không thôi là, thời điểm Liễu lão cha ôm Mặc nhi chạy đến tửu lâu mới tìm mình, trùng hợp là Mặc nhi đi ở phía trước không cẩn thận đụng vào Phượng lão Vương gia. Mà Mặc nhi đáng yêu lại vô cùng khả ái đã hoàn toàn thu phục Phượng lão Vương gia. Sau khi ông biết được Mặc nhi là đứa nhỏ của Tô Nhược Hàm, ánh mắt phải nói là sáng như cầu vồng, hận không thể ôm Mặc nhi không muốn buông tay.
Cuối cùng vẫn là Liễu lão cha đen mặt vì sợ ngoại tôn của mình bị cướp đi, Phượng Vân Cẩm mới mang vẻ mặt bất đắc dĩ để cho lão cha nhà mình trả lại Mặc nhi cho Liễu lão cha. Mà Mặc nhi bị ánh mắt của Phượng lão Vương gia nhìn như hổ rình mồi dọa sợ, Liễu lão cha quyết đoán mang theo bảo bối ngoại tôn và nữ nhi của mình rời đi, cảm giác rất sợ chỉ chậm một bước thì đi không xong.
Mà lúc này Phượng lão Vương gia đi theo Phượng Vân Cẩm trở về Hương Phiêu Trai thì rất là kích động, ông hưng phấn không thôi nhìn sang nhi tử đang xem sổ sách oán giận nói: “Hỗn tiểu tử… sao ngươi không nói sớm một chút cho ta biết con trai của Tô Nhược Hàm đáng yêu như vậy chứ? Ôi… khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nà đầy thịt, còn có mắt to đen bóng cùng với cái miệng vô cùng ngọt, một đứa nhỏ đáng yêu cỡ nào hả? Hơn nữa ta cảm thấy Mặc nhi và ngươi ngày bé rất giống nhau, ánh mắt kia, cái mũi kia, cái miệng nữa, ai nha thật sự là càng nghĩ càng giống không chịu được. Đứa nhỏ này trời sinh đã có duyên với ngươi, là đứa nhỏ thuộc về Phượng gia chúng ta… Ta mặc kệ, ngươi phải nghĩ biện pháp nhanh một chút thú Tô Nhược Hàm kia vào tay cho ta. Cho dù thú nàng không được, cũng phải nghĩ biện pháp lừa gạt mang Mặc nhi trở về làm tôn tử cho ta.” Khi Phượng Cửu Thiên nói câu sau, miệng ông trực tiếp có chút chơi xấu rồi.
Phượng Thiên vừa bưng nước trà đi vào thì một đầu hắc tuyến lặng lẽ liếc mắt ngắm lão Vương gia một cái, thái độ thay đổi nhanh như vậy, quả thực cũng còn nhanh hơn so với nữ nhân biến sắc mặt.
Lúc ban đầu không phải Lão Vương gia nói cái gì mà tuyệt đối không đồng ý thiếu gia thích cái nữ nhân kia, lại còn nói cái gì mà tuyệt đối không nuôi dưỡng tôn tử cho người khác nha? Lúc này lại còn kêu thiếu gia thú nữ nhân kia trở về nhanh một chút, thú không được người ta cũng phải lừa gạt con trai người ta trở về làm tôn tử, đây là cái gì cùng với cái gì hả?
Huống hồ… làm sao mà Mặc nhi và thiếu gia ngày bé lại giống nhau hả?
Phượng Thiên đảo cặp mắt trắng dã, thời điểm đặt nước trà tới trên bàn thì vụng trộm liếc mắt nhìn thiếu gia nhà mình một cái, âm thầm bĩu môi. Thời điểm mình đi theo thiếu gia là bảy tám tuổi, sao lại không có phát hiện thiếu gia ngày bé và Mặc nhi có chỗ nào tương tự đâu? Đây rõ ràng là lão Vương gia yêu thích đứa nhỏ Mặc nhi kia, bèn chơi xấu tìm lấy cớ, dù sao chính là muốn lừa gạt con trai người ta trở về làm tôn tử của mình.
“Hỗn tiểu tử… Lời nói của ta ngươi có nghe hay không? Ài, cũng không biết phải bao lâu nữa mới có thể lại được nhìn thấy đứa nhỏ kia.” Phượng Cửu Thiên nói tới miệng khô lưỡi khô, uống một ngụm trà sau đó ngẩng đầu quát.
“Nghe được… Ngươi đã thích Mặc nhi như vậy, có rảnh thì có thể đi Tô phủ thành tây nhìn nó.” Phượng Vân Cẩm đang ngồi trước bàn tính sổ sách thì ngừng tay một chút, khóe miệng mang ý cười liếc mắt nhìn lão nhân nhà mình một cái, chỉ là ở trong nháy mắt cúi đầu thì khóe miệng khẽ nhếch một độ cong thoạt nhìn có vài phần hương vị ngấm ngầm tính kế.
“Hả? Tô phủ thành tây sao?” Lúc này Phượng Cửu Thiên vuốt ve râu trên cằm của mình bắt đầu rơi vào trầm tư.
Nếu như mình đi, thì phải dùng cái cớ gì đây?
Hắc hắc… Đúng rồi, Thiên Tàm… nói là đi nhìn Thiên Tàm không được sao?
Nét mặt già nua của Phượng lão Vương gia nhất thời có vẻ tươi cười, vẻ mặt vui vẻ bị lừa dối đi ra khỏi thư phòng đi tới bên ngoài, đã bắt đầu cân nhắc ngày mai khi đăng môn (đến nhà) cần phải mang lễ vật gì.
Sau khi thấy lão Vương gia rời đi, lúc này Phượng Thiên có chút khó hiểu nhỏ giọng nói thầm: “Thiếu gia… Thuộc hạ thật sự không hiểu được, vì sao hôm nay người còn nói cái gì mà giả bộ làm vị hôn thê? Không phải ngọc bội cũng cho nàng rồi sao, vậy thì làm sao có thể là giả bộ?”
Phượng Vân Cẩm nhíu mày cười sau đó buông sổ sách trong tay xuống, nhớ tới vẻ mặt buồn bực khi rời đi của Tô Nhược Hàm, lại liên tưởng đến vẻ kinh ngạc và tức giận của nàng khi mình nói ra hai chữ làm bộ, trong mắt có ý cười tràn đầy.
Nhất định là nàng đang cảm thấy mình trêu chọc nàng, lại lợi dụng nàng đi?
Nhìn Phượng Thiên nghi hoặc nhìn mình, Phượng Vân Cẩm lắc đầu cười nhẹ nói: “Phượng Thiên… Ta hỏi ngươi…”
“Dạ?” Phượng Thiên khó hiểu.
“Nếu đổi thành ngươi khi biết mình bị người nhớ thương, trong lòng ngươi không có ý phòng bị sao?” Chỉ sợ cái nữ nhân kia gần như sẽ liệt mình vào danh sách cự tuyệt lui tới.
“À… Cho nên ý của thiếu gia là…”
Phượng Vân Cẩm cười mà không đáp, ngược lại là lấy ra một cái ngọc bội từ trong lòng bắt đầu thưởng thức, cái này cũng là ngọc bội Bạch Ngọc tốt nhất thoạt nhìn cực kì giống với cái đưa cho Tô Nhược Hàm. Chỉ là hình vẽ trên đó không giống mà thôi, một cái là phượng một cái là long, long phượng thành đôi.
Nàng là một người có tâm phòng bị rất nặng, tuy rằng nàng cũng không nói bất cứ cái gì, nhưng mà hắn biết sau khi nàng bị nam nhân kêu là Mạc Tử Khanh hưu bỏ thì từng tự sát. Sau khi tỉnh lại thì lại mất đi hết thải trí nhớ trước kia, cho dù nàng không nhớ nổi sự tình trước kia, nhưng mà ở trong lòng của nàng chỉ sợ hoặc nhiều hoặc ít càng có thêm phòng bị cùng với oán hận đối với nam nhân đi.
Ngày ấy lúc hắn đưa Phượng Bội cho nàng là nói là thật tâm, dù rằng lúc ấy hắn cũng không cảm thấy được là thích nàng, chỉ cảm thấy nàng cũng không giống với những nữ nhân khác làm cho mình chán ghét như vậy. Thậm chí có thể nói ở chung với nàng còn có chút vui vẻ, mà nàng lại khéo tay làm thức ăn cực kì hợp khẩu vị của hắn. Cho dù nàng có đứa nhỏ Mặc nhi, nhưng đứa nhỏ này khôn khéo lại trưởng thành sớm mà bộ dáng cũng rất đáng yêu. Đủ loại điều kiện nhân tố, đột nhiên hắn cảm thấy thú (cưới) nàng thật sự là một chuyện không tệ. Cưới nàng chẳng khác nào có thê tử lại có đứa nhỏ, lão nhân trong nhà cũng sẽ không lại bức hắn đi thú những nữ nhân làm cho người ta chán ghét. Vậy đây không phải một hòn đá ném hai con chim, không đúng… một cục đá hạ ba con chim sao?
Chỉ là không dự đoán được là, nữ nhân này căn bản lại không cho là hắn nói thật, điều này làm cho hắn có chút kinh ngạc cũng có chút buồn bực.
Nghĩ tới lần đầu tiên hắn biểu đạt thiện cảm với một nữ nhân, lại bị đối phương hoàn toàn coi thường, chẳng lẽ hắn giống như là người lấy loại chuyện này ra đùa giỡn sao?
Nhưng mà từ sau khi tiếp xúc nhiều hơn, thật ra nữ nhân Tô Nhược Hàm này lại làm cho bản thân hắn càng nhìn không thấu. Nhất là bộ dáng lúc trêu đùa nàng thì nàng xù lông giống như con mèo nhỏ vươn móng vuốt phản kích, làm cho hắn cảm thấy tâm tình vui sướng không thôi, nhìn nàng vẫn thuận mắt hơn những nữ nhân nhìn thấy hắn thì liền giả vờ giả vịt.
Nếu đã hạ quyết định quyết tâm cưới nàng, như vậy thì tuyệt đối không thể để cho nàng có tâm trốn tránh mình.
Chỉ có thể thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, chậm rãi tung lưới rồi lại thu lưới, đợi cho đến khi đối phương phát hiện là lúc đã bị bắt mất rồi.
Mới sẽ không cho nàng cơ hội đào thoát đâu…
Lúc này Phượng Thiên giống như đã hiểu mà gật gật đầu, nhìn khóe miệng tươi cười tính kế của thiếu gia nhà mình mà làm cho da đầu hắn run lên, âm thầm thở dài. Hiện tại hắn cũng không biết là, gặp gỡ nữ nhân kia, rốt cuộc là cái nữ nhân kia bất hạnh hay là thiếu gia nhà mình bất hạnh nữa.
Thời điểm Tô Nhược Hàm đi theo Liễu lão cha trở về, đã sắp đến giữa trưa, lúc về nhà nhìn thấy Tiểu Bạch đang ghé vào ngưỡng cửa vô cùng lười nhác nằm phơi nắng mặt trời, mà ngoài cửa còn có một chiếc xe ngựa dừng lại.
Lúc nhìn thấy chiếc xe ngựa kia, đột nhiên sắc mặt Liễu lão gia vui vẻ nói: “Hương nhi, xem ra là đại ca con đến.”
Vừa dứt lời, người trong xe ngựa liền vén rèm xe lên, người ở bên trong vừa vặn chính là Liễu Phong Liệt, mà Liễu Phong Viêm ở trong xe cũng đi xuống theo.
“Ủa… sao các ngươi lại ở trong xe ngốc mà không có đi vào nhà ngồi?” Tô Nhược Hàm khó hiểu nhíu mày hỏi.
Huynh đệ hai người xuống xe nhìn thấy Liễu lão cha và Tô Nhược Hàm, vẻ mặt Liễu Phong Viêm có chút bất đắc dĩ lại thêm ủy khuất oán giận nhìn nàng nói: “Nhị tỷ… Tiểu Bạch nhà tỷ hơi quá đáng, tỷ và Mặc nhi không ở nhà, chúng ta tới đây nó lại không cho chúng ta vào cửa… rõ ràng là nó đang trả thù ngày ấy đệ tranh giành thịt sườn của nó mà thôi.” Nói tới đây, hắn còn không quên liếc mắt sang bên kia một cái để rồi nhận lấy ánh mắt khinh bỉ của Tiểu Bạch.
Mà còn Tiểu Bạch thì lại lười quan tâm, trực tiếp dùng sức duỗi thân, nhe hàm răng nanh trắng ởn ngáp một cái đứng dậy đi tới, mà hàm răng nanh trắng ởn này hù dọa Liễu Phong Viêm một cái. Kết quả cái con sói Tiểu Bạch phúc hắc này chỉ vô cùng bình tĩnh đi qua bên cạnh của hắn, sau đó đi xúm lại Mặc nhi bên cạnh Liễu lão cha. Khi Mặc nhi được thả xuống mặt đất, nó trực tiếp đưa đầu tới củng củng Mặc nhi dẫn Mặc nhi vào nhà.
Liễu Phong Viêm ngẩn người hóa đá ở trong gió, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp thở hổn hển nhìn chằm chằm Tiểu Bạch bên kia đã vào nhà cùng Mặc nhi, hắn ủy khuất không thôi nhìn về phía Tô Nhược Hàm: “Nhị tỷ… tỷ xem Tiểu Bạch…” Vừa rồi cũng không biết có phải hắn bị mờ mắt hay không, lại có thể nhìn thấy con sói phúc hắc kia khi đi ngang qua bên cạnh mình, giống như con ngươi màu xanh lam của nó liếc mắt hèn mọn nhìn mình một cái, có lầm hay không, mình lại bị một con sói khinh thường?
Tô Nhược Hàm thấy cái bộ dáng ủy khuất kia Liễu tiểu đệ mà có chút bật cười, nhưng mà cũng đã có chút ngoài ý muốn quét mắt liếc nhìn sang Tiểu Bạch một cái. Không nghĩ tới nó lại bảo vệ nhà như vậy, mình và Mặc nhi không ở nhà nên cũng không cho bất kì ai bước vào cửa sao?
“Ha ha… Được rồi, ngươi tức giận với Tiểu Bạch làm cái gì, ngươi và đại ca nhanh đi vào nhà, ta đi nấu cơm.” Tô Nhược Hàm thấy thần sắc của Liễu Phong Liệt ở bên kia có chút mệt mỏi, vội vàng cười tiếp đón bọn họ vào cửa.
Khi đón mọi người đến phòng khách rồi nấu một ấm trà bưng lên, Tô Nhược Hàm vội vội vàng vàng chạy tới hậu viện, chuẩn bị hái đồ ăn nấu cơm.
Trong lúc Tô Nhược Hàm bận rộn cũng không biết, khi nàng đi rồi Liễu lão cha nhìn thấy Liễu Phong Liệt đang nhíu chặt mày, hắn nhỏ giọng nhíu mày hỏi: “Sự tình chưa giải quyết xong?”
Thần sắc Liễu Phong Liệt nghiêm túc nhìn lão cha nhà mình một cái, trầm giọng nói: “Sự tình có chút phiền phức, có vài bố trang ở Phượng Dương thành xuất hiện hàng hóa nhập vào bị người đánh tráo, lại có rất nhiều người mang theo một ít vải dệt thấp kém đến bố trang kêu gào trả hàng. Những người đó con đã an bài người đi xử lý, cũng đã tra xét ra được kẻ mờ ám bên trong, chỉ là cắn chết không chịu nhận tội. Người giật dây sau lưng, chỉ sợ khó thoát can hệ với Thanh Nguyên.” (bố trang: tiệm vải)
Hơn nữa chuyện làm hắn không còn gì để nói là, trừ bỏ bố trang bên Phượng Dương xảy ra vấn đề, tiền trang (ngân hàng tư nhân) còn có tửu lâu đều đã bắt đầu bị ảnh hưởng. Nhất là bên trong tiền trang bắt đầu có rất nhiều người mang theo ngân phiếu định mức lớn đến đổi tiền mặt, trong lúc nhất thời tiền mặt trong tiền trang cũng bắt đầu trở nên túng thiếu. Hiện tại đã bắt đầu điều động tiền mặt từ tiền trang khác qua, vấn đề chỉ sợ là… Nếu người sau lưng thật sự là Thanh Nguyên sai khiến, chỉ sợ tiền mặt đang trên đường điều động trở về cũng sẽ không được bình yên.
Về phần tửu lâu còn lại chính là phần lớn đầu bếp chính bị đào (cướp) đi, lại thêm có người tới nháo loạn nói là ăn thức ăn ở tửu lâu bị đau bụng linh tinh. Tuy rằng những người đó đều đã bị đuổi đi, nhưng mà dù sao miệng người đáng sợ, ít nhiều vẫn sẽ tạo thành ảnh hưởng tới sinh ý.
“Thanh Nguyên? Xem ra là hắn cố ý ra tay với Liễu gia chúng ta.” Liễu Phong Viêm hừ lạnh một tiếng ngồi xuống.
Lúc này sắc mặt Liễu lão cha có chút khó coi, không nghĩ tới Thanh Nguyên sau khi hạ tử mẫu cổ với Hương nhi, lại còn không chịu dừng tay mà tiếp tục ra tay với Liễu gia. Vốn Liễu Thiên Nguyên còn có chút áy náy với chuyện năm năm trước Hương nhi đối với Thanh Linh, nhưng mà sau khi nghĩ tới hắn ác độc lại hạ tử mẫu cổ với Hương nhi như vậy, chút áy náy còn lại này cũng biến mất không còn lại gì.
“Hiện tại chỉ có cửa hàng bên Phượng Dương thành xảy ra vấn đề?” Liễu Thiên Nguyên trầm giọng hỏi.
Liễu Phong Liệt gật gật đầu: “Tiền mặt trong tiền trang đã không còn thừa lại bao nhiêu, nhưng mà người tới đổi tiền mặt ngược lại không giảm mà còn gia tăng, con đã sai người đi tiền trang khác điều động tiền mặt về, chỉ là trên đường đi… Cho nên con tính tự mình đi qua xem thế nào.”
Vừa nghe lời này, sắc mặt Liễu Phong Viêm và Liễu lão hca đều có chút khó coi, nhất là Liễu Phong Viêm cũng giống như nghĩ tới cái gì, hắn cau mày có chút lo lắng nói: “Đại ca… Nếu như quả thật là Thanh Nguyên làm, chỉ sợ kế tiếp sẽ không chỉ cửa hàng ở Phượng Dương thành xảy ra vấn đề.”
Liễu Phong Liệt lắc lắc đầu, vừa muốn nói cái gì, lại nghe được tiếng cười của Mặc nhi đuổi theo Tiểu Bạch truyền tới, nghe tiếng bước chân đã sắp tới cửa, cho nên hắn dừng lại lời muốn nói.
Tô Nhược Hàm bưng tới một mâm lê rửa sạch đi tới, thấy không khí trong phòng giống như có chút nặng nề, lập tức cười cười nói: “Các ngươi sao vậy? Nhanh đến nếm thử một chút… Đây chính là trái trên hai cây lê ở hậu viện của ta kết trái, so với trái cây bên ngoài bán thì ngọt hơn nhiều.”
Phụ tử ba người nhìn nhau, âm thầm quyết định chuyện Thanh Nguyên nhằm vào Liễu gia tạm thời không muốn nói cho nàng biết, để tránh cho nàng lo lắng. Lập tức trên mặt ba người đều lộ ra tươi cười cầm lấy lê lên ăn.
Liễu Phong Viêm không gọt vỏ liền cắn một miếng, khi nước lê ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng thì hắn híp híp mắt. Lê bán bên ngoài thật đúng là không thể so được với của nhị tỷ trồng. Lập tức nghĩ tới chuyện nàng đã nói, liền quay đầu nhìn sang Liễu Phong Liệt ở bên cạnh nói: “Đại ca… Nhị tỷ cho chúng ta mầm móng đồ gia vị mới, còn có một vài thực đơn nấu ăn mới, tin tưởng có mấy thứ này, vấn đề tửu lâu của chúng ta sẽ được giải quyết dễ dàng.”
Hết chương 67.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!