Cá - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116



Chương 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Hứa Diên về đến nhà mình, đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm.

Bước vào cửa anh mới phát hiện đèn vẫn sáng, đứa nhỏ trong phòng nghe được tiếng động rất nhanh liền chạy tới, trên tay bé vẫn còn cầm kính bảo hộ của Hứa Diên, chân nhỏ mang dép lê hình chú hổ nhỏ, miệng ngoác to: “Anh hai anh hai….”

Hứa Diên đặt vali ở huyền quan (lối vào), phát sầu mà nhìn Hứa Tiểu Ấn tròn vo trước mặt. Bạn nhỏ Tiểu Ấn vẫn còn đang ríu rít không ngừng, Hứa Diên bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, giang hai cánh tay, Hứa Tiểu Ấn lập tức nhào vào lòng anh.

“Bố mẹ lại đi đâu rồi?” Anh hỏi.

Đứa nhỏ chỉ cần nhìn thấy anh đã vui vẻ, cười hì hì ghé đầu vào vai anh trả lời:”Đi Phần Lan ạ.”

“…..Đi xa như vậy…”

Bố mẹ Hứa Diên rất không có trách nhiệm, khi anh còn nhỏ đã thường xuyên bỏ mặc anh đi ngao du trời nam biển bắc, nên hồi bé anh vẫn luôn ở một mình, rất cô đơn.

Hứa Tiểu Ấn là đứa trẻ năm ngoái được nhận nuôi, ngoan ngoãn đáng yêu, mọi người ai ai cũng thích nhóc.

Thời điểm anh nghe mẹ Hứa nói anh sắp có em trai, Hứa Diên nhịn không được mà phỉ nhổ trong lòng. Cuộc sống của đôi vợ chồng già mỗi ngày đều trôi qua rất hỗn loạn, lại vô cùng tuỳ ý, thế mà còn đòi chăm nom một đứa trẻ sao?

Sự thật chứng minh: giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Bố mẹ anh hứng lên liền muốn đi du lịch, đưa đứa nhỏ đi theo thì lại không tiện, cho nên thường xuyên nhân lúc đêm khuya anh không ở nhà lặng lẽ mang Hứa Tiểu Ấn đến, ngày tiếp theo mới gọi điện thoại giục anh trở về chăm sóc nó. Cái kiểu “tiền trảm hậu tấu” này dùng đi dùng lại không biết bao nhiêu lần.

Hứa Diên bế Hứa Tiểu Ấn lên đi vào phòng khách:” Em ăn gì chưa?”

“Em ăn rồi ạ!” Đứa nhỏ chép chép miệng một cái, dường như vẫn còn cảm nhận được dư vị đồ ngon trong miệng “Hôm nay đồ ăn ngon lắm.”

Hứa Tiểu Ấn không hề biết rằng, mỗi khi vặp vợ chồng già muốn vung tay chạy mất đều sẽ cho nhóc ăn một bữa thịt cá thơm ngon đền bù.

Nhưng mà cũng không sao, nhóc cũng không thèm để ý, người bé thích nhất là anh Hứa Diên.

Đứa nhỏ giơ bàn tay không cầm kính bảo hộ lên, đôi tay mập mạp hướng về đỉnh đầu Hứa Diên, muốn giúp anh trai đeo kính.

“Tắm chưa?” Hứa Diên lại hỏi.

Hứa Tiểu Ấn hết sức tập trung đối phó kính bảo hộ, thuận miệng đáp:”Em chưa ạ.”

Hứa Diên bèn bế đứa nhỏ đi vào phòng tắm.

Hứa Tiểu Ấn dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, không kiểm soát được sức mạnh lớn nhỏ, mắt Hứa Diên đeo kính bảo hộ rất nhanh truyền đến đau nhức.

Đứa nhỏ luống cuống tay chân giúp anh xoa xoa, anh khép hờ mắt, thanh âm bỗng trở nên có chút khàn khàn:” Không có việc gì, anh không sao.”

Anh ôm Hứa Tiểu Ấn đặt vào bồn tắm, thuận tay đặt một con vịt vàng nhỏ lên đầu nhóc. Đứa nhỏ ngoan ngoãn xoa bong bóng, tự mình tắm rửa sạch sẽ.

Hứa Diên ngồi trên ghế nhỏ nhìn Hứa Tiểu Ấn ngoan ngoãn đáng yêu, thất thần trong phút chốc.

Thật ra lý do cha mẹ anh nhận nuôi Hứa Tiểu Ấn rất dễ hiểu. Một năm trước khi Hứa Diên cùng Phương Mặc yêu nhau, anh đã công khai với gia đình.

Đó là lần đầu tiên bố mẹ không thờ ơ với chuyện của anh mà cật lực phản đối.

Hứa Diên bất chấp liều lĩnh, dập đầu quỳ lạy đến chảy cả máu vẫn không dừng lại. Từ trước đến nay, anh không thích nói suông, chỉ dùng hành động để chứng minh: Nếu không phải Phương Mặc thì không thể là ai khác.

Về sau cha mẹ anh về cơ bản là đồng ý. Sau đó thì Hứa Tiểu Ấn được nhận nuôi.

Hai người bọn họ thường xuyên đêm đùn đẩy trách nhiệm chăm sóc Hứa Tiểu Ấn cho Hứa Diên, giống như là đang nhận nuôi cháu trai chứ không phải nhận nuôi con.

Hứa Diên hiểu, thật ra cha mẹ anh làm thế, là sợ anh như vậy về sau sẽ không có con, tương lai không có người chăm sóc.

Đáng tiếc, Hứa Diên xưa nay đối với tất thảy đều thản nhiên hờ hững, chịu khổ cũng chỉ cắng răng nhịn, cũng chưa từng nói chuyện yêu đương với ai.

Phương Mặc, cho tới bây giờ vẫn không hề hay biết.

Hứa Diên bỗng nhiên xích lại gần bồn tắm, đem tay vốc nước dội vào mặt mình.

Hứa Tiểu Ấn nghi hoặc hỏi:” Anh, sao anh lại uống nước tắm của em?”

Giọt nước vương trên lông mi chảy xuống mắt Hứa Diên, chát chát khiến anh có chút hoảng. Anh mỉm cười nói:”Mặn. Hứa Tiểu Ấn, em tắm không sạch.”

Hứa Tiểu Ấn vội vàng cầm chai sữa tắm, lại dùng sức cọ cọ xoa xoa đống bọt bong bóng trên người, tủi thân nói:” Em sẽ tắm sạch! Em muốn ngủ cùng anh, anh không được ghét em.”

Hàng mi đen dày rủ xuống, Hứa Diên nhẹ nói:”Được.”

—————————————-

Kính bảo hộ:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN