Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức
Chương 53: Tôi cần sao?
Dựa theo lời nói của Địch Lệ Nhiệt Ba thì cảnh tượng đó quả thật khiến người ta sốt ruột, hận không thể đi lên thay bọn hắn cho đối phương mỗi người hai quyền, đại nam nhân gì mà so với nữ nhân còn nhiều lời hơn.
Đời trò cười này kết thúc, mọi người lần nữa bắt tay vào việc quay phim thì đã là gần mười một giờ trưa.
Lần này, đạo diễn vừa hô ‘action’ thì Thẩm Ngôn liền thu khí tràng lại, biểu diễn cũng thu liễm hơn một chút.
Không phải hắn thông cảm gì cho Lý Thanh Phong, mà là Thẩm Ngôn đang cân nhắc cho toàn bộ tập thể.
Một người diễn viên giỏi không chỉ đơn thuần đóng tốt vai diễn của mình, mà còn phải làm tròn trách nhiệm với cả tổ làm phim.
Tuy bạn thật sự lợi hại, nhưng bạn một mình áp chế tất cả mọi người khiến người đối diễn không có cách nào phát huy thực lực như bình thường, dẫn đến cảnh phim liên tục quay hỏng, vậy ngươi đến cùng là tốt hay là không tốt?
Dù sao thì cũng phải tùy tình hình thực tế, cần thu liễm vẫn phải thu liễm, chứ nếu không thì căn bản đạo diễn sẽ không quay chụp được gì cả.
Đương nhiên loại hy sinh này chính là một loại tổn thất, nhất là đối với đạo diễn mà nói sẽ cảm giác đau lòng kinh khủng. Giá mà kỹ thuật diễn xuất của Lý Thanh Phong tốt hơn một chút, không cần phải hoàn toàn bằng được trình độ Thẩm Ngôn, chỉ cần có thể đỡ được đoạn kịch đang quay, như vậy cảnh phim này chắc chắn sẽ trở thành một tình tiết đắt giá trong phim.
Nghĩ đến đây, đạo diễn lại khó kiềm được hi vọng xa vời, ấy là nếu như diễn kỹ của Lý Thanh Phong thật sự ngang bằng Thẩm Ngôn, vậy chẳng phải bộ phim « Lạc Nhạn Trường Phi » sẽ bùng nổ đại bạo sao?
Hai diễn viên có diễn kỹ siêu phàm tương tác đối diễn với nhau, đây chính là cảnh phim bão tố trong truyền thuyết, loại tràng diện này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, phàm là xuất hiện, tất nhiên sẽ trở thành ảnh sử kinh điển.
Đương nhiên loại kinh diễm ấy trên cơ bản đều chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh, các phương diện trên phim truyền hình yêu cầu vẫn tương đối thấp hơn một chút, không cách nào so sánh được với phim nhựa ra rạp.
Thế nhưng mặc dù Thẩm Ngôn đã chủ động hạ thấp khí tràng, nhưng đoạn kịch đơn giản này vẫn phải quay đi quay lại hơn mười lần.
Cấp độ của hắn quá cao, dù đã thu diễn bớt thì đối với Lý Thanh Phong vẫn như cũ là cả một sự khiêu chiến, đã vậy Lý Thanh Phong lại vừa mới gây chuyện với Dương Lập Hoa trước đó, trạng thái tinh thần vốn không tốt, việc NG liên tục hơn mười lần cũng không tính là chuyện ngoài ý muốn.
Quay xong tình tiết trong hang động thì đã là giữa trưa, Thẩm Ngôn vào phòng hóa trang tháo phục sức, thay đổi lại quần áo thường ngày. Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba bám sát theo hai bên, chỉ khi hắn thay đồ mới ra ngoài cửa đợi.
Dương Mật vừa thấy hắn ra liền cười hỏi: “Thế nào, vui lắm phải không?”
Thẩm Ngôn có chút buồn bực ngán ngẩm, hỏi ngược lại nàng: “Cô cảm thấy thế nào?”
Địch Lệ Nhiệt Ba làm mặt quỷ trêu hắn: “Cũng tại anh, ai bảo anh diễn tốt như vậy, Lý Thanh Phong người ta bình thường cũng tự tin lắm, bây giờ bị anh làm cho nhát tay, cứ diễn là sợ NG, đâm ra mắc lỗi riết rồi kia kìa..”
Dương Mật phì cười: “Lần này hơi tiếc là phát hiện ra anh muộn quá, chờ lần sau đi, công ty đưa xuống cho tôi mấy kịch bản mới, tôi sẽ nghiên cứu để dành nhân vật tốt nhất cho anh, vai nam chính cũng được, bọn tôi sẽ đóng phụ cho anh, thế nào?”
Thẩm Ngôn không nói chuyện, chỉ là nhìn Dương Mật một chút.
Mặc dù nhãn thần hắn bình thường, nhưng vẫn khiến Dương Mật rất không hài lòng, nàng có chút xù lông, hỏi: “Anh nhìn tôi vậy là có ý gì, sao tôi cứ có cảm giác hai đứa tôi đóng nền cũng không xứng với anh nhỉ?”
Thẩm Ngôn nhún nhún vai, thản nhiên đáp: “Không phải, chỉ là cảm giác đóng phim truyền hình cũng không có ý nghĩa gì, vẫn là phim điện ảnh tốt hơn.”
“Điện ảnh ư?” Dương Mật nhíu mày suy tư một phen, cuối cùng ngại ngùng lắc đầu. Công ty của nàng thành lập chưa lâu, không có kim chủ chống lưng, trong vòng giải trí này vẫn có thể xem là tân binh. Dựa vào danh tiếng riêng của bản thân nàng thì không lo thiếu kịch bản phim truyền hình đến tay, cái này nàng có lòng tin, nhưng phim điện ảnh thì quả thật chính nàng cũng không có can đảm đi khiêu chiến.
Phim truyền hình và phim nhựa ra rạp nhìn chung đều là phim ảnh, nhưng trên thực tế, cả hai chênh lệch tương đối lớn. (1)
Ví dụ ngay Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba, thậm chí bao gồm cả Lưu Sư Sư, Đồng Lỵ Á và Cổ Lệ Na Trát đi, trong lĩnh vực phim truyền hình, nhân khí của các nàng cực cao, cả năm người đều có lực ảnh hưởng nhất định, thậm chí có người còn được phong là tiểu hoa đán.
Nhưng nếu như chen chân vào giới điện ảnh, vậy thì cả năm người bọn họ đều chưa đủ cân lượng. Dù có may mắn giành được kịch bản tốt, được giao cho vai nữ chính thì căn bản bọn họ cũng không chống nổi phòng vé, nhiều lắm chỉ có thể xem là hàng hai.
Đây cũng là sự chênh lệch giữa diễn viên phim truyền hình và diễn viên điện ảnh, địa vị của hai loại diễn viên này trong vòng giải trí là hoàn toàn khác biệt.
…
Thẩm Ngôn và hai cô gái nhanh chóng di chuyển về khu vực nghỉ ngơi, chuẩn bị nấu cơm trưa. Làm được một lúc thì Hoàng Bác lại lò dò đi tới ăn chực.
Thời điểm dùng bữa, Hoàng Bác mới hỏi thăm xem hôm nay Thẩm Ngôn quay phim như thế nào.
Thẩm Ngôn còn chưa nói gì, Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi cạnh đã liến thoắng khoe khoang, bọn họ đem Thẩm Ngôn bốc lên tận trời cao, như thể dưới mặt đất này không có một diễn viên nào có thể so sánh với hắn, khen tới nỗi lấy sự bình tĩnh, trấn định thường ngày của Thẩm Ngôn mà cũng không chịu nổi, bất giác đỏ mặt.
“Khiêm tốn chút đi, không có lợi hại như vậy đâu, nào đủ trình độ đứng đầu thế giới được, chỉ trong top 5 thôi.” Thẩm Ngôn nghiêm trang nói.
Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba nghe vậy liền sửng sốt, sau đó mới phá ra ha ha cười lớn.
Hoàng Bác dở khóc dở cười hỏi: “Thẩm lão gia nhà các em vẫn luôn xốc nổi, ngông cuồng như thế sao?”
Địch Lệ Nhiệt Ba học theo Thẩm Ngôn, chững chạc đàng hoàng nói: “Bác ca, anh chú ý ngữ khí đi, Thẩm lão gia nhà em từ trước đến nay đều là có sao nói vậy.”
Dương Mật uống một hớp trà, nhẹ giọng hỏi Hoàng Bác: “Bác ca, Thẩm Ngôn muốn đóng phim điện ảnh, anh xem có cách nào giải quyết không?”
Hoàng Bác là lão đại trong giới điện ảnh, lần này anh ta chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên quay một bộ phim truyền hình vì kịch bản phim thật sự thú vị, hơn nữa đạo diễn là bạn thân của anh ta. Còn chủ yếu nghiệp vụ vẫn đặt trên dòng phim nhựa, cũng vì thế mà nhân mạch cùng lực ảnh hưởng của Hoàng Bác đều vượt xa so với mấy người Dương Mật các nàng.
Hoàng Bác ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Phòng làm việc của anh hiện giờ có mấy cái kịch bản gửi đến, nhưng anh còn chưa quyết định quay cái nào, thành ra cũng không rõ lúc nào mới bắt đầu quay phim mới. Thẩm Ngôn, cậu chờ anh hỏi mấy người bạn của anh đã, hẳn là có mấy cái dự án không tệ, có tin tức anh sẽ nói cho cậu biết liền.”
Thẩm Ngôn cắt ngang: “Không cần hỏi, các người cứ làm như tôi đang gắt gao cầu tình tứ phía để được đóng phim vậy, tôi cần sao?”
Dương Mật nghe khẩu khí như vậy liền không khỏi hít sâu một hơi, vỗ vỗ bả vai Thẩm Ngôn, bất đắc dĩ nói với Hoàng Bác: “Kỳ thật lão Thẩm nhà chúng em vẫn luôn rất ngạo kiều.”
Hoàng Bác mỉm cười: “Người có tài hoa đều là dạng đức hạnh này, toàn là những kẻ khiến người khác hận không thể đè ngươi xuống mặt đất, đánh một trận cho bõ ghét.”
Địch Lệ Nhiệt Ba đang ăn, nghe thế liền vội ngẩng đầu lên, giơ ngón tay cái về phía Hoàng Bác, vui vẻ hùa theo: “Bác ca hình dung quá là chuẩn xác, loại người này nhất định là thiếu đòn mà.”
– ——-
Chương sau: Trao Đổi Cả Một Album ->>> Ếh, chương sau nghe đồn ây ẩy ầy ây lắm nè, muội sẽ cố gắng dịch nhanh rồi lên luôn trong hôm nay tặng cả nhà nhé:>
Cơ mà vừa ngoi lên liền thấy Ăn Bám nhảy một phát lên top 2 Kim Thánh Bảng, hị hị hị, đa tạ bạn minh-124, Noxy, xuankhanh222, bungbuxinhdep, phanledongha, @thuan… cùng các bạn khác nhiều nhiều vì đã đẩy Kim Phiếu và đề cử cho mình nhaaaa <3
– ——-
(1) Chúng ta thường nghe đến khái niệm quen thuộc như phim điện ảnh và phim truyền hình. Ban đầu, chúng ta – những người không chuyên về điện ảnh – đều nghĩ phim điện ảnh và phim truyền hình đều là phim, đều chiếu phục vụ khán giả vì mục đích giải trí. Nhưng thực tế, trong giới nghệ thuật, địa vị của dòng phim điện ảnh cũng như những diễn viên đóng phim điện ảnh được đánh giá cao hơn rất nhiều so với phim truyền hình. (Mình đang đặt bối cảnh về phim Hollywood và phim Trung Quốc, tùy tình hình thực tế ở các nước mà có sự thay đổi khác nhau.)
Trong giới giải trí, có người thích tham gia những bộ phim truyền hình thì cũng sẽ có người chỉ thích đóng phim điện ảnh, điển hình như Thành Long, Lý Liên Kiệt, Củng Lợi, Chương Tử Di… Thậm chí đến những diễn viên phụ trong các tác phẩm điện ảnh như Đoàn Dịch Hoành, Trương Hàm Dư… cũng rất hiếm lấn sân sang màn ảnh nhỏ. Vì thế mọi người hay đặt câu hỏi rằng vì sao nhiều ngôi sao nổi tiếng lại ít đóng phim truyền hình đến vậy?
Ví dụ những minh tinh điện ảnh ở Mỹ sẽ chẳng bao giờ tham gia vào các phim truyền hình. Nguyên nhân là vì họ không thích khán giả xem mình diễn xuất miễn phí, họ muốn những gì họ bỏ ra vì khán giả phải có giá trị xứng đáng. Đó là lý do vì sao những ngôi sao càng nổi tiếng sẽ càng không bao giờ xuất hiện trong những bộ phim truyền hình.
Ví dụ như Chương Tử Di, cô đã đóng vô số phim điện ảnh nổi tiếng như Thập Diện Mai Phục, Ngọa Hổ Tàng Long, Thục Sơn Kỳ Hiệp,… Nhưng trong suốt 22 năm ‘ăn cơm nghệ thuật’, Chương Tử Di chưa từng đóng một bộ phim truyền hình nào khác.
Và quan trọng hơn hết là cấp bậc của phim điện ảnh cao hơn rất nhiều so với phim truyền hình. Từ việc chi tiền chế tác, kỹ xảo dàn dựng, chi phí thiết bị quay phim…. Về mặt chi phí dựng phim, để sản xuất một bộ phim điện ảnh luôn ở mức trăm triệu USD. Theo một số tin tức truyền hình thì 200 triệu USD là con số trung bình để làm một bộ phim bom tấn, chưa kể chi phí dành cho marketing phim sau đó.
Trong khi đó, truyền hình thì có giá thành rẻ hơn phim điện ảnh chiếu rạp nhiều lần do công nghệ – kỹ thuật chế tác đơn giản, gọn nhẹ và nhanh hơn.
Ngoài ra, một minh chứng khác nữa là mọi người luôn nghe đến cái danh “Ảnh Đế, Ảnh Hậu” nhưng rất ít nghe đến “Thị Đế, Thị Hậu”. Cái gọi là “Thị Đế, Thị Hậu” ở phim truyền hình mỗi năm ai cũng có thể có được, nhưng “Ảnh Đế, Ảnh Hậu” thì khác. Danh xưng này có không phải ai cũng có thể dễ dàng được công nhận.
Tóm lại, chỉ tính riêng ở Trung Quốc thì diễn viên điện ảnh/phim điện ảnh sẽ được coi trọng hơn diễn viên truyền hình/phim truyền hình rất nhiều. Nhìn thẳng vào các nhân vật trong truyện này thì thấy địa vị của Hoàng Bác (aka Hoàng Bột) sẽ cao hơn nhiều so với Dương Mật (aka người ai cũng biết là ai đó) bởi vì Hoàng Bột là Ảnh Đế được đông đảo người yêu phim Trung Quốc công nhận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!