Mặt nạ thiên tài ( Hiện đại~ Np)
Chap 12 : Khi tôi gặp em
Cùng lúc đó, một chiếc siêu xe Lamborghini Veneno màu xám tro cũng đỗ vội. Một chàng trai dáng người điển hình yêu nghiệt với vẻ bình tĩnh bước xuống, đi từng bước trầm ổn hướng theo chiếc cáng tiến về phía phòng cấp cứu nhưng ánh mắt đầy lo lắng cùng hành động vội vàng lại bán đứng anh.
————————— Phòng cấp cứu bệnh viện J—————————-
– Hàn Ảnh Dương, bằng mọi giá cậu phải cứu được cô ấy!!!
– Thiên Minh, cậu bình tĩnh lại đi! Tôi tự biết phải làm thế nào.
Hoàng Thiên Minh tay ghì chặt vai Hàn Ảnh Dương, ánh mắt nhìn anh chứa đầy những điều muốn nói nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể cất thành lời như muốn để anh biết nỗi lo trong lòng mình.
Hàn Ảnh Dương vốn là một bác sĩ trẻ thiên tài mới 25 tuổi đã nhận được rất nhiều giải thưởng về y học, trong giới không ai không nể phục. Với kinh nghiệm của anh, chỉ nhìn qua cũng biết cô gái kia bị đâm rất mạnh, máu mất quá nhiều, nếu còn đứng đây nói chuyện thì chắc chắn không quá nửa giờ, cô gái kia sẽ chết. Anh kéo tay Hoàng Thiên Minh ra rồi vỗ vai như muốn hắn yên tâm rồi bước nhanh vào phòng cấp cứu. Đèn phòng sáng lên, cánh cửa khép lại, ca cấp cứu bắt đầu.
————————- Bệnh viện J, 3 giờ sau ————————-
Ca cấp cứu kéo dài đến tận nửa đêm vẫn chưa xong. Suốt ba giờ ấy, trước cửa phòng cấp cứu, một chàng trai ngồi trên hàng ghế chờ, máy tính để kê lên đùi vẫn bật suốt, dường như công việc quá nhiều khiến anh một chút cũng không thể nghỉ ngơi. Dù vậy nhưng cứ làm được vài phút, anh lại hướng ánh nhìn bất an về phía cánh cửa đang đóng chặt. Thời gian càng lâu càng khiến anh hoang mang thêm.
Lúc nãy, anh nhận được tin khẩn, thông tin về bộ trang phục được chọn làm tiêu điểm trong tuần lễ thời trang tổ chức vào 5 ngày nữa đã bị rò rỉ, cần phải tìm ra thủ phạm và thiết kế mẫu mới khẩn cấp. Nhưng không ngờ, trên đường đi lại đâm phải Lục Họa Tình. Lẽ ra anh có thể để thuộc hạ ở lại trông cô nhưng…”Tình Tình, đến bao giờ tôi mới có thể ngừng quan tâm với em đây?… Rõ ràng em đã phản bội tôi… vậy mà bản thân vẫn không kìm được…Hoàng Thiên Minh… mày điên thật rồi… Cô ấy đã phản bội mày đấy… Rõ ràng đã phản bội mày mà… Lục Họa Tình, nếu em có mệnh hệ gì, tôi sẽ điên lên mất…”
——————————- 10 năm trước, biệt thự Hoàng gia——————————-
– Thế này là sao chứ??? Hoàng Chấn!!! Anh thật quá đáng!!!
– Còn sao nữa? Không phải là cô muốn liên hôn sao? Tôi cũng đã chiều ý cô rồi đấy Kiều Y Vân, cho cô danh phận cô còn thấy không vừa lòng sao?
– Danh phận? Ha! Nực cười… Anh nghĩ rằng anh cho tôi danh phận đổi lại tôi phải đồng ý nhận đứa con hoang kia vào nhà họ Hoàng sao?
– Nó không phải con hoang, nó là con của tôi! Cô nói cho tử tế!
– Con của anh? Anh chắc không vậy? Chẳng phải ả ta cũng từng là gái làng chơi cho đến khi gặp anh sao?
Chát!
– Tôi không muốn nghe những lời này của cô nữa, đừng nghĩ cô có Kiều gia làm hậu thuẫn thì tôi phải nể mặt. Thật mong cô sớm biến khỏi đây để tôi danh chính ngôn thuận đưa cô ấy về nhà họ Hoàng!
Rầm!
Cánh cửa phòng sập mạnh lại. Một người phụ nữ trẻ tuổi ngã ngồi xuống, hai tay đưa lên ôm đầu, luồn vào mái tóc xoăn sắc vàng rực rỡ như ánh mặt trời, rồi trượt dần xuống khuôn mặt mĩ lệ. Tay trái ôm một bên sườn mặt sưng đỏ. Trong đôi mắt tím yêu mị, cay đắng, hận thù xen lẫn cả thất vọng cùng bất lực mỗi lúc một nồng đậm, điên cuồng. Đôi môi đỏ hồng nói mấy lời rồi mím chặt cố ngăn không cho tiếng khóc phát ra.
– Tại sao lại đối xử với em như vậy?… Em có gì không bằng cô ta sao? Vì sao ánh mắt anh vẫn luôn chỉ dừng lại ở cô ta? Còn em thì sao? Chẳng phải em mới là vợ anh sao?… Đừng cư xử với em như kẻ xa lạ vậy chứ…
Cộc! Cộc!
– Mẹ, con vào được không?
– …
– Mẹ? Mẹ ngủ rồi à?
– …
Tiếng bước chân xa dần, Kiều Y Vân nhấc máy gọi cho Lục phu nhân, người bạn thân nhất của bà thời sinh viên.
—————————– 6 giờ tối, biệt thự Hoàng gia—————————–
– Cậu đến rồi à?
– Ân, mình đây, Y Vân, trông cậu mệt mỏi quá, có chuyện gì không ổn sao?
– Vào phòng mình nói chuyện đi.
Kiều Y Vân quay sang nhìn cô bé đứng cạnh Lục phu nhân cười bảo.
– Con là Lục Họa Tình phải không? Thật đáng yêu. Con nhỏ hơn Thiên Minh 3 tuổi nên cứ gọi nó là Minh ca ca là được rồi. Minh ca ca đang ở thư phòng, con theo quản gia vào chơi với nó nhé!
– Dạ!
Tiến đến cánh cửa gỗ sang trọng, có đề hai chữ thư phòng, quản gia cúi người mời Lục tiểu thư vào phòng, cô bé cũng không mấy để ý, lập tức mở cửa tiến vào.
“Kì lạ thật, chẳng thấy ai ở trong hết. Có khi nào Hoàng phu nhân nhầm không nhỉ? Minh ca ca đâu có ở đây?”
Đi qua mấy giá sách, bám tay vào một kệ sách, cô nhìn thấy ở góc khuất của phòng có một chàng trai đang ngồi đọc sách vẻ rất chăm chú. “Mái tóc tím cùng đôi mắt đỏ như huyết thật đặc biệt! Minh ca ca hảo soái!”
– Minh ca ca!
– Hửm? Ai vậy?
Hoàng Thiên Minh quay qua nhìn cô bé trước mặt tuổi chừng 10, 11, mái tóc phấn hồng búi lên gọn gàng, hai lọn mái mai ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, hai má ửng hồng, nụ cười tươi vui, ánh mắt xanh lấp lánh, tay ôm một chú gấu bông dễ thương. Trông cô đáng yêu thật chẳng khác nào một tiểu thiên sứ. Nhưng người này cậu không quen, sao lại gọi cậu thân thiện như vậy?
– Em là Lục Họa Tình, cứ gọi em là Tình Tình đi!
Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch!
– Cẩn thận!!!
– AAAAAAAAAA!!!!!!!!!!
—————————-Đôi lời của t/g—————————-
>100 vote rồi <3 thanks mi na đã ủng hộ nhìu!
Mong mọi người tiếp tục vote+ cmt =))))
Có ai thích ngoại truyện không nè?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!