Liên Quân Mobile: Du Hành Athanor
Chương 1: Nakroth và đội quân lâm tặc
– Biết rồi! Tao đi solo đường cho. – Nam đáp.
Tôi là Hùng, một người có tình yêu sâu đậm với liên quân Mobile. Vị tướng mà tôi thích đến phát cuồng chính là Krixi. Còn Lâm Quốc Nam – bạn tôi, cậu ta thích Richter. Nó không chơi liên quân nhiều, chỉ có dịp hè là tranh thủ chơi với tôi thôi.
Trận lên cao thủ này rất quan trọng, bởi tôi đã phải cày cuốc cả tuần lễ mới đủ 5 sao. Cả hai vào trận. Danh sách cả hai team như sau.
(Team tôi)
+ Payna (Tôi)
+ Richter (Nam)
+ Krixi
+ Nakroth
+ Tel’Annas
(Team bạn)
+ Errol
+ Veres
+ Toro
+ Capheny
+ Tulen
*
Trận đấu đã được bắt đầu. Tôi làm trợ thủ bảo kê cho Tel’Annas. Nhưng Errol team bạn quá hay, đánh cực kì bao sân. Rừng team tôi thọt vô cùng thọt. Tôi bảo Nam:
– Mày đi về đi. Rừng nó thọt bây giờ.
– Xem tao đây. – Nam cầm Richter núp bụi lao ra chọt một phát khiến cho Capheny và Tulen lên bảng đếm số rất nhanh.
– Má ơi ghê vậy…
Nam vỗ ngực:
– Cứ để tao gánh trận này cho.
– Chết bà… vừa dứt mồm xong thì Krixi team mình lại chết nữa rồi… mạng thứ 5 rồi đấy.
KDA của Krixi team tôi hiện tại là 0/5/1, quá ư là thọt. Nam dặn tôi là nhớ bảo kê cho cả Krixi nữa. Dù vậy, tôi hoàn toàn bất lực trước sức mạnh của Errol team bạn. Krixi nằm xuống thêm một mạng nữa.
Phía Tel’Annas cũng không khá khẩm hơn, KDA là 2/4/8. Khó! Sát thương của Tel’Annas là không đủ để bắn. Errol tung chiêu cuối về phía Krixi và Tel’Annas. Kết giới sinh mệnh được sử dụng. Errol bị choáng, Errol vọng thanh đao xuống. Tel’Annas bị hất tung! Tel’Annas bị hạ gục! Richter lao vào. Chiêu cuối được sử dụng. Không được rồi, bị hạ rồi. Còn tôi thì chết trước rồi. Trận đó thua.
Tôi đập bàn bực tức:
– Tức thiệt mà!
– … – Nam lặng im không nói gì cả. Nhưng trong vẻ mặt của nó, tôi cảm nhận được nỗi thất vọng khi không thể giúp tôi lên cao thủ.
– Chán quá… – Tôi gác tay ra sau gáy và ngả người về phía sau.
– Krixi yếu… yếu…! – Nam lẩm bẩm.
Tôi nghe thấy thế, vội nắm lấy áo Nam và quát lớn:
– Cái gì? Mày nói cái gì?
– Ơ tao… chỉ nói Krixi yếu thôi mà… – Nam hoảng hốt.
– Nói mau! Krixi yếu chỗ nào?
Nam thở hồng hộc, nó trả lời:
– Rõ ràng là Krixi quá thiếu cơ động, dễ bị bắt lẻ. Khả năng sốc damage không có, máu lại quá mỏng. Không yếu thì là gì?
– Hừ… – Tôi vẫn còn bực tức. Nhưng tôi không thể đập nó bởi nó nói có nhiều phần đúng. Dù vậy, việc xúc phạm tới Krixi – vị tướng mà tôi yêu thích – là việc mà tôi không thể chấp nhận được. Một lát sau, Nam giảng hòa:
– Thôi thì tao xin lỗi vì đã xúc phạm tới idol game của mày. Giờ mình đi ăn trưa thôi.
– Tao nấu cơm cho. Mày chiên trứng hay làm gì đi.
Thế là cả hai đứa bắt tay vào làm việc. Mặc dù cả hai đứa nấu ăn không ngon, nhưng bao nhiêu đó là đủ để cả hai no bụng.
Ăn trưa xong, tôi và Nam ngủ. Trong khi đó, nắng ngoài sân vẫn vàng ươm bao trùm cảnh vật.
*
– Chết rồi mày ơi… hố đen kìa… – Tôi hét lớn! Hố đen rất lớn, có thể hút tôi vào bất cứ lúc nào. Nam trấn an tôi:
– Bình tĩnh đi, mình chưa chết đâu.
– Nghĩ sao vậy ba… hố đen đấy…
Lực hút của hố đột nhiên tăng vọt, nó hút cả tôi và Lâm vào. Bây lên không trung, tôi sợ quá nhắm nghiền mắt lại không biết trời trăng mây gió gì nữa. Chỉ kịp hét lên:
– Áaaaa..á…!!!
Tôi giật mình ngồi bật dậy. Thở hồng hộc, tôi hú hồn khi vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ kì dị. Tôi vỗ vai Nam:
– Sợ quá mày ơi…
– Chuyện gì thế? – Nam nói nhưng tôi thấy một nét hoảng sợ trên mặt nó.
– Tao nằm mơ thấy tao bị hút vô một cái hố đen.
Tôi ngạc nhiên:
– Nà ní? Sao giống tao quá vậy?
– Đù… thế là sao? Bộ chúng ta là một nhà sao? Như cái bài hát gì mà đôi khi mơ cùng một giấc ấy…
– Bỏ đi – Tôi giơ tay ra dấu yêu cầu dừng lại – mà đây là đâu vậy mày?
Tới giờ Nam mới nhận ra là mình không còn ở nhà tôi nữa. Nam hỏi, giọng run run:
– Có khi nào mình còn mơ không?
“BỐP!”, tôi tát Nam một phát. Nó bực tức:
– Làm gì thế hả?
– Tao thử thôi. Đúng mà không mơ thật… Úi da… – Nam tát lại tôi một phát.
– Hai cái thằng kia! – Có tiếng nói. Đó là Nakroth. Tôi giật mình:
– Hả… Nakroth?
Cậu ta ngạc nhiên:
– Sao chứ? Sao cậu biết tên tôi?
– Nghĩ sao mà không biết, đây này… ủa đâu rồi… điện thoại tao đâu rồi… Má cái điện thoại dấu yêu của tao! – Tôi ôm đầu.
Nam có vẻ như bình tĩnh hơn tôi:
– Em là Nam, nó là Hùng. Tụi em đến từ Việt Nam.
– Việt Nam? Ở đâu? Ta chưa từng nghe tới. Nó ở phương Bắc hay là phương Nam?
Nam không biết trả lời sao. Tôi tự trán an mình:
– Cho em hỏi đây là Athanor phải không ạ?
– Hỏi ngu thế mày! – Nam nhún vai tôi.
– Đúng rồi. Đây là Athanor. Ta thấy mấy đứa nằm lăn lóc ngoài bờ suối nên ta mang mấy đứa vào đây. Ấy đừng đừng… vết thương của mấy đứa đó…
Tôi ngồi khụy xuống đất đau đớn. Một vết thương ở cẳng chân, khá sâu. Có lẽ là bị những tảng đá sắc lẹm ngoài suối đâm vào khi tôi đến đây và nằm lăn lóc ở ngoài suối chăng? Thằng Nam cũng có một vết, nhưng nhẹ hơn và nó ở tay.
– Nào nào bệnh nhân của ta đâu?
Tiếng một cô gái. Tôi nhận ra Veres với mái tóc đỏ đặc trưng, sợi dây xích bự cũng màu đỏ.
– Mấy đứa đưa đây ta băng bó nào.
– Băng được không đó? – Tôi hỏi.
– Nhóc coi thường ta thế sao? – Cô ấy đáp, rồi băng bó vết thương cho tôi một cách điêu luyện. Nakroth đưa tôi cây gậy:
– Nếu muốn đi đâu nhớ cầm theo cây gậy cho chắc nha Hùng.
– Vâng. Anh cứ gọi tụi em là nhóc cũng được. – Rồi tôi ra ngoài một lát. Đây có lẽ là bìa rừng của khu rừng Chạng Vạng. Không, không hẳn vậy. Hình như nơi này mới vừa được khai phá, dấu cây cối bị cưa cũng còn rất mới.
– Nhóc! – Veres bước ra và vỗ vai tôi. Tôi hỏi:
– Veres, có phải cô phá mấy cái cây này không?
Cô ấy cười:
– Không, không phải ta. Tên kia mới phá. – Cô ấy chỉ về phía sau. Tôi không nhận ra hắn là vị tướng nào cho đến khi Veres giới thiệu hắn tên là Huvai, một tên rất khỏe. Khi tôi hỏi tại sao hắn lại đi phá cây thì cô ấy mới giải thích:
– Thật ra đây là một nhóm khai thác tài nguyên rừng. Hắn ta tham gia vì Nakroth hứa sẽ cho hắn tham dự vào đội tuyển bóng đá Athanor. Mà nè, sao chị thấy nhóc buồn vậy?
– Em đi thế này lo quá… em nhớ nhà…
Veres ngẫm nghĩ: “Dù sao thằng nhóc này cũng không phải người Athanor”. Nakroth nghe được điều đó, nhưng anh không nói gì.
*
Tối hôm ấy, cả nhóm lâm tặc mới tập họp đầy đủ. Tôi để ý có 10 người, ngoài Veres, Nakroth và Huvai thì còn 7 người khác trông khá lực lưỡng và côn đồ. Veres bưng ra một mâm cơm:
– Đây cơm đây. Cơm do tay ta nấu đây.
– Hí hí cơm của cô ấy nấu là số 1!
Một tên khác bảo:
– Ngon đấy!
– Ngon hả, để mình xem nào. – Tôi bới một chén, gắp một miếng rau bỏ vào miệng.
“Hự!”, cơm gì mà…
– Ngon quá! Ngon hơn mày nấu đấy! – Nam nhún vai tôi, nhưng rồi nó im lìm khi nó cảm thấy như điều đó làm tổn thương thôi. Tôi không nói gì nữa, và im lặng ăn đến cuối.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!