Diệt Thiên Truyền Thuyết - Chương 8: Tiên Thiên Thần Âm Thể
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Diệt Thiên Truyền Thuyết


Chương 8: Tiên Thiên Thần Âm Thể


Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong lớp, hôm nay mọi người cực kỳ thoải mái vì đây là buổi học cuối cùng rồi chẳng cần mang sách vở theo nữa, hết hôm nay thì họ sẽ bắt đầu tự ôn để thi, các lão sư thì sẽ được nghỉ ngơi.

Hà Nam lão sư hôm nay cũng hiền hòa hơn rất nhiều, hắn đứng trên bục giảng cười nói:

“Chúng ta một năm học vừa rồi đã vất vả thế nên những tiết học cuối ta cũng sẽ cho mọi người nghỉ ngơi giống các thấy cô khác, đây cũng là ngày cuối cùng thế nên chúng ta sẽ chơi trò bốc thăm.”

Hắn lấy ra một con súc xắc cùng một tờ giấy ghi tên tất cả mọi người trong lớp rồi nói:

“Sáu mặt xúc xắc tương ứng sáu chuyện phải làm bất kể tốt hay không, ví dụ tung trúng Thần Tiểu Văn nhưng hắn ta hát dở thì vẫn phải làm vài bài, đương nhiên tất cả sẽ chỉ là hên xui mọi ngươi hiểu chưa.”

Cả lớp học ồ lên bởi bọn họ không ngờ luôn cứng ngắc Hà Nam lão sư nay lại nghĩ ra thứ thú vị như thế, nhưng bọn họ nào biết thứ này thực ra dành riêng cho một người, Thần Tiểu Văn vỗ vai Diệt Thiên cười nói:

“Ta nghĩ nếu quay trúng ngươi thì tốt, bao nhiêu năm qua ngươi chẳng tham gia hoạt động nào cũng chẳng thể hiện ra cái gì, ngoài việc học thì còn rất nhiều thứ phải biết, ví dụ như học thêm tài lẽ để đi cua gái chẳng hạn.”

Diệt Thiên nhìn hắn ta bĩu môi:

“Ta thiếu gì tài lẻ, ngươi nghĩ mấy phú bà kia cứ chọn ta vì vẻ ngoài thôi sao, ngươi suy nghĩ như thế thì quá sai lầm rồi.”

Hắn vừa dứt lời thì con xúc xắc ngừng lại, Hà Nam lão sư hô to:

“Diệt Thiên âm nhạc mau đi lên đây cho ta.”

Diệt Thiên nhìn Thần Tiểu Văn tức giận nói:

“Sao ngươi miệng thối thế.”

Thần Tiểu Văn cười nói:

“Coi như cho ngươi cơ hội thể hiện với Diệp Tuyết, sau này chắc gì đã gặp lại được nàng phải biết tận dụng cơ hội chứ.”

Không có thời gian giải thích Diệt Thiên đành phải lên bảng, nhìn ánh mắt mong chờ của lão sư hắn ta đành nói:

“Ta không biết hát nhưng đánh đàn cũng được, nếu có đàn Dương cầm hay Cổ cầm thì ta đều có thể biểu diễn một khúc nhạc được.”

Nghe hắn ta nói thì mọi người liền xôn xao nhưng ở phía dưới Diệp Tuyết liền la lên:

“Ta có mang theo cả Dương cầm với Cổ cầm ngươi muốn xài loại nào Diệt Thiên bạn học.”

Diệt Thiên đang phân vân thì Hà Nam lão sư đã nói:

“Mỗi thứ gảy một khúc thôi chứ có gì phải nghĩ nhanh lên để ta còn rải xúc xắc tiếp.”

Diệp Tuyết có nghe Diệp Thanh Vân khoe về tài đánh đàn của Diệt Thiên nên nàng muốn biết có thực sự ghê như thế không.

Nàng đi lên trên bục giảng từ nhẫn không gian lấy ra một cây dương cầm rất to, Diệt Thiên lại gần ngồi xuống bắt đầu cảm nhận các phím đàn, hắn thở dài nghĩ gì đó rồi nói:

“Hôm nay ta sẽ biểu diễn ca khúc Tương Phùng mong mọi người nghe không lọt tai cũng đừng chê bai quá nhiều.”

Khúc nhạc rất quen thuộc nên mọi người cũng không có nhiều trông chờ cho lắm, nghe người khác đàn khúc này quá nhiều rồi Diệt Thiên có thể làm gì khác cơ chứ.

“Tằng……tinh”

Nhưng ngay từ nốt nhạc đầu tiên vang lên thì mọi người đều sững sờ bởi chẳng hiểu sao nghe một nốt cũng thấy hay, đến nốt thứ hai cũng thế, cảm giác vừa lạ vừa quen.

Thần Tiểu Văn và Hà Nam lão sư cả hai người lông mày lại nhíu lại đưa tai lắng nghe, “Tương Phùng ” nhưng trong tay Diệt Thiên lại thấm đẫm sự chia ly đầy khổ đau, Diệt Thiên đã trải qua rất nhiều thế nên khúc nhạc như sống dậy đi thẳng vào lòng của mỗi người.

Dựa vào bờ tường của hành lang Minh Hà nhắm mắt nghe từng chút một, khúc nhạc kết thúc nàng ta lặng người cố kìm nước mắt quay đầu đi, vốn muốn tạm biệt hắn nhưng nàng lại nhớ đến ước hẹn của cả hai.

Khi cầm khúc kết thúc tất cả mọi người đều theo bản năng đưa tay gạt đi nước mắt, Diệp Tuyết cũng không ngoại lệ, Diệt Thiên ngoái đầu về đằng sau khẽ giọng nói:

“Ca khúc này đâu có buồn đâu sao mọi người khóc thế nhỉ?”

Nàng đặt tay lên vai hắn ta khẽ giọng hỏi:

“Có thể cho ta biết lúc ngươi đàn ca khúc này đang nghĩ gì trong đầu không, rốt cuộc tại sao cảm giác lại đau thương như thế.”

Hắn nhìn nàng nhưng không trả lời chỉ thở dài nói:

“Cho ta thanh cổ cầm để ta biểu diễn nốt khúc nhạc, xong một cầm khúc nữa thì ta có thể về chỗ rồi.”

Nàng lấy ra một thanh cổ cầm rất lớn rồi nhỏ giọng nói:”

“Dây đàn hơi đặc biệt lên lúc gảy phải phối hợp nguyên khí thì mới có thể phát ra âm thanh được.”

Hắn đặt tay kiểm tra dây đàn rồi cười nói:

“Chắc không sao, với lại ngươi đừng đứng nữa băng ghế dài thế này cơ mà.”

Làm quen xong hắn ta cười nói:

“Vừa nãy có lẽ tâm trạng ta không tốt nên gây ảnh hưởng một chút, bây giờ để ta gảy một khúc nhạc vui cho mọi người nghe.”

Trong đầu Diệt Thiên hiện lên các hình ảnh vui vẻ rồi hắn bắt đầu quên mình đàn, ký ức đầu tiên chính là khi mẹ hắn dạy hắn học đàn, nàng đã từng dặn chú ý khi sử dụng cổ cầm nhưng hắn ta thấy hình như chẳng có vấn đề gì cả.

Tiếp đó những kỉ niệm hiện ra mỗi ngày một nhiều, hắn ta quên mình biểu diễn không hề biết tới phía dưới mọi người đã đơ hết rồi, riêng Ha Nam lão sư thì rơi vào trầm tư, Thần Tiểu Văn thì ánh mắt sáng lên như sao trên trời vậy.

Cả lớp học sau đó cứ nâng nâng, những người khác khi lên bảng đều làm đủ trò điên khùng miễn họ cho nó là vui, đến tận khi reng chuông Diệt Thiên nhìn theo đám người một cách đầy khó hiểu.

Thần Tiểu Văn lấy hai cái nút tai ra mỉm cười khẽ nói:

“Ngươi thấy mọi người lạ quá đúng không?”

Diệt Thiên không phủ nhận gật đầu khẽ nói:

“Đúng thế sao mấy người dễ xúc động như thế, tâm trạng lại thay đổi thất thường như thế?”

Thần Tiểu Văn thở dài một hơi rồi nói:

“Không biết nên vui khi nên buồn khi ngươi có thể chất đặc biệt nữa.”

Diệt Thiên nghe thế vẫn có chút mơ màng không hiểu:

“Thể chất thì cũng đâu thể ảnh hưởng tới tâm trạng của người khác, trước kia ta có kiểm tra qua cũng đâu có thấy gì đặc biệt đâu.”

Thần Tiểu Văn cười ra tiếng:

“Thiên Vương tinh chỉ là một cái vùng hẻo lánh làm sao có người nhận biết ra được thể chất cấp cao như thế, thể chất của ngươi gọi là Tiên Thiên Thần Âm Thể chắc ngươi còn chưa bao giờ nghe qua.”

Diệt Thiên cảm giác Thần Tiểu Văn thực sự nghiêm túc thì ngồi xuống chăm chú nghe.

“Tiên Thiên Thần Âm Thể cực kỳ hiếm, hiện tại có tổng cộng hơn mười vạn tinh cầu với số lượng nhân loại không thể ước tính. Thế nhưng kẻ từ lúc nhân loại thoát ra khỏi hành tinh mẹ là Trái Đất thì chỉ có bốn người mang thể chất này được biết tới.”

Diệt Thiên nhíu mày hỏi:

“Quan trọng là nó có mạnh hay không?”

Thần Tiểu Văn cười to rồi nói:

“Mạnh yếu tùy cách ngươi sử dụng nhưng ta đưa cho ngươi vài cái tên đều là những người thành danh từ nó. Đầu tiên phải kể tới người sáng lập ra Liên Minh Nhân Loại Thái Thần đại nhân sống cách đây 20 vạn năm, người thứ hai là thợ săn tinh cầu Hào Khánh, cuối cùng là Thần Cầm Ngọc Chi học viên tốt nhất của Thiên Phong học viên từng đào tạo ra.”

Diệt Thiên ngạc nhiên hỏi:

“Người thứ tư đâu?”

Thần Tiểu Văn vỗ vai của hắn cười nói:

“Tính cả ngươi mới đủ bốn người đấy. “

Diệt Thiên gật gù cười nói:

“Cám ơn ngươi đã cho ta biết về thể chất của mình, để lúc nào ta ra thư viện thành phố tìm thêm thông tin cũng như cách tu luyện loại thể chất này.”

Thần Tiểu Văn nghe Diệt Thiên nói thì phì cười:

“Trắc thí còn không ra ngươi nghĩ thư viện thành phố có thông tin hay cách tu luyện sao, ngươi nghĩ cái gì thế?”

Diệt Thiên cả người cứng đờ cảm giác như may mắn vẫn không chịu mỉm cười với mình, có mỏ dầu mà không có giàn khoan thì cũng như không.Bỗng hắn nhớ tới Ngọc Chi không phải từng tu luyện tại Thiên Phong sao chắc hẳn phương pháp cũng như công pháp Thiên Phong học viện sẽ có.

Thần Tiểu Văn thừa biết Diệt Thiên nghĩ gì thế nên cười nói:

“Đừng nói ngươi nghĩ đến Thiên Phong học viện tìm công pháp nhé nói trước là có nhưng chỉ là mấy loại tạp nham dùng cho những kẻ thích tu âm đ*o thôi.Công pháp dành cho Tiên Thiên Thần Âm Thể do Thái Thần đại nhân tìm được trong di tích sao đó được kế thừa bởi hai người kia.

Nhưng đến Thái Chi thì sau khi nàng tử chiến đã truyền lại vũ khí cho con trai mình để hắn ta tìm người có duyên, công pháp thì để cho con gái. Hắn ta đã từng nghĩ có khi phải chờ cả vạn năm nhưng không ngờ có ngươi xuất hiện nhanh như thế.”

Diệt Thiên nghe hắn ta nói thế thì cười nói:

“Ngươi nói giống như ngươi là người nhà của Ngọc Chi tiền bối vậy.”

Thần Tiểu Văn nhún vai thản nhiên nói:

“Ngọc Chi sinh thời đã kết hôn với Thần Sở sinh ra hai người con một trai một gái, nữ tên Thần Tiểu Tuệ, nam tên Thần Tiểu Văn.”

Diệt Thiên mỉm cười vẻ mặt giống như bắt được vàng nhìn Thần Tiểu Văn khẽ giọng nói:

“Huynh đệ “

Thần Tiểu Văn vỗ vai hắn khẽ giọng:

“Anh rể “

“Thôi dẹp đi “

Diệt Thiên không bao giờ bán đứng em gái mình, Thần Tiểu Văn bĩu môi nói:

“Ngươi thật không có chí khí thế nhưng đồ đạc thì ta vẫn đưa cho ngươi, dù sao đó cũng là di nguyện của mẹ ta.”

Thần Tiểu Văn dứt lời thì đã thấy Hà Nam lão sư đi vào trong phòng học trên tay cầm lấy một cái hộp khá lớn. Diệt Thiên nhìn sơ thì thấy đấy rõ ràng là một cái hộp đựng cổ cầm, hắn ta nghiêm túc nói:

“Diệt Thiên ngươi phải vượt qua thử thách thì thứ này mới có thể đưa cho ngươi.”

Diệt Thiên trong lòng hồi hộp nhưng vẫn kiên định nói:

“Ngài cần thử thách gì ở ta?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN