Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Thần Hào - Chương 46: Quân tử giao tình nhạt như nước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Thần Hào


Chương 46: Quân tử giao tình nhạt như nước


Một ván LoL kết thúc cũng là lúc bốn người Trương Khải quay về.

Đi cùng họ còn có hai công nhân lắp đặt vác theo một cái máy giặt vào phòng khách.

“Máy giặt đặt ở đâu?” Một công nhân hỏi.

“Giữa ban công!”

Trương Khải trả lời, sau đó đi vào phòng ngủ, móc ra 1.000 khối, đặt ở trước mặt Lâm Nhàn, nói: “Lâm ca, hóa đơn và tiền thừa đều ở đây.”

Lâm Nhàn chẳng thèm nhìn, trực tiếp nhét vào trong túi.

Đợi đến khi máy giặt được lắp đặt xong, nhóm Lâm Nhàn mới đi xuống quán cơm xuống lầu.

Ngày đầu tiên đến đại học, mấy người Trương Khải có vẻ hơi hưng phấn.

Lâm Nhàn vẫn duy trì tiết tấu làm việc và nghỉ ngơi như trước, sau khi trò chuyện với Nhan Tiểu Mạn một lúc, đúng 11 giờ, hắn đi ngủ.

Sáng sớm.

Lâm Nhàn dậy sớm như thường lệ.

Đánh răng rửa mặt xong, đổi dây đồng hồ cao su, Lâm Nhàn liền ra ngoài chạy bộ sáng sớm.

Trên sân trường, Lâm Nhàn phát hiện có không ít người đang chạy bộ buổi sáng.

Sau vài động tác khởi động, hắn cũng gia nhập vào đội ngũ chạy bộ sáng sớm.

Chạy được một lúc, hắn cảm thấy bóng lưng phía trước hơi quen thuộc, hình như từng gặp ở đâu rồi.

Bởi vậy Lâm Nhàn bước nhanh hơn, đợi đến thấy rõ đối phương, hắn lập tức vui mừng.

Thật đúng là người quen.

Chỉ là cô gái mà hắn từng ngẫu nhiên gặp trong phòng tập thể hình ở Four Seasons Hotels and Resorts.

Lúc này, cô gái cũng chú ý tới hắn, hai người đều nở nụ cười chào nhau.

Nửa giờ sau, hai người dần dần chậm lại.

Lâm Nhàn cười nói: “Thật là khéo, lại gặp mặt!”

“Cậu là tân sinh viên năm nay?” Cô gái hỏi.

“Hân hạnh làm quen, sinh viên năm nhất ngành tài chính Lâm Nhàn!” Lâm Nhàn vừa nói vừa giơ tay ra.

Cô gái hào phóng bắt tay hắn, đáp lại “Sinh viên năm thứ hai ngành ngoại ngữ, Mộc Vãn Tình.”

Lâm Nhàn hỏi: “Tôi muốn đi ăn sáng, cùng đi không?”

“Không, tôi thích tắm rửa sau khi vận động hơn!” Mộc Vãn Tình lắc đầu.

“Vậy lần sau gặp lại!”

“Tạm biệt!”

Hai người rất giống ‘quân tử giao tình nhạt như nước’.(nghĩa trên mặt chữ, ý là giao tình giữa quân tử rất nhạt, thành ngữ hơi cổ bên TQ.)

Đi tới quán cơm, Lâm Nhàn lấy một cái bánh trứng gà, thêm hai quả trứng luộc nước trà và một bát cháo nấm tuyết.

Tùy tiện tìm một chỗ ngồi, bắt đầu nhấm nháp bữa sáng.

Lâm Nhàn rất vui mừng vì mùi vị bữa sáng ở Nam tài rất tốt.

Cách đó không xa, trên bàn một cơm, khoảng 5 – 6 nữ sinh tụ tập cùng một chỗ, liên tục xì xào bàn tán đánh giá Lâm Nhàn.

“Hắn chính là học đệ mà Hoàng Nguyệt nói sao?”

“Giống ảnh như đúc, chắc chắn là hắn.”

“Oa, nhìn từ góc độ này quả thật quá soái.”

“Vừa có tiền vừa soái, chị đây động lòng rồi!”

“A, buổi chiều tân sinh phải tham gia quân huấn, đến lúc đó chúng ta đến chọc hắn nhé?”

“Hắn không phải loại cao lạnh chứ?”

“Không thể nào! Hoàng Nguyệt nói hắn cười rất ấm áp.”

Lâm Nhàn đã sớm phát giác ánh mắt của đám học tỷ kia.

Tuy nhiên hắn vẫn bình tĩnh dùng bữa, sau đó mang về cho nhóm Trương Khải mang một phần rồi rời đi trước ánh mắt của đám học tỷ.

Trở lại túc xá, đám Trương Khải biết được Lâm Nhàn mang bữa sáng về cho cả bọn, trong lòng không khỏi hơi cảm động.

8:30, tất cả đều đã thay đồng phục quân huấn, nhanh chóng chạy tới sân vận động.

Đại hội chào đón tân sinh chính là lãnh đạo phát biểu dưới lều bạt che nắng, còn sinh viên ở phía dưới bị phơi thành mực khô.

Nhưng sinh viên không thể không đi, bởi vậy chuyện này rất nhức trứng.

Mặt trời dần dần lên cao, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu bỗng tăng theo.

Sau khi hiệu trưởng dứt lời, tất cả tân sinh viên cứ ngỡ được giải phóng, không ngờ một lãnh đạo trường học khác lại lên sàn.

Lại hơn bốn mươi phút diễn thuyết…

Cứ kéo dài như vậy đến hơn mười một giờ, đại hội chào đón tân sinh cuối cùng mới kết thúc.

“Tôi cmn phục rồi, không thể nói vài câu cho xong sao, thiếu chút nữa là tôi bị cảm nắng rồi!” Vương Trạch Cảnh vừa lau mồ hôi trên mặt vừa phàn nàn.

Lâm Nhàn cười nói: “Mới như vậy đã không được rồi? Vậy đến buổi chiều huấn luyện quân sự còn thảm hơn nhiều lắm!”

“Hắc hắc!”

Vương Trạch Cảnh cười dâm, hạ giọng: “Đã sớm chuẩn bị xong, tôi sẽ nhờ người quen trong bệnh viện làm một tờ đơn xin phép nghỉ bệnh.”

Xin phép nghỉ?

Lâm Nhàn nhịn không được cười ra tiếng: “Lão Vương, chắc cậu chưa xem trong nhóm WeChat? Giáo viên chủ nhiệm đã sớm nói, nếu xin phép nghỉ huấn luyện quân sự ở năm nhất thì đến năm thứ hai phải bổ sung.”

Trương Khải gật đầu: “Năm thứ hai có chuyện, vậy năm thứ ba bù lại, bất kể như thế nào, trước khi tốt nghiệp, nhất định phải hoàn thành huấn luyện quân sự!”

“Cmn! Không thể nào!”

Vương Trạch Cảnh nghi ngờ: “Không đúng! Tôi hỏi qua lão sinh, bọn họ nói xin phép nghỉ bệnh không cần bổ sung.”

“Đó là năm ngoái, năm nay lãnh đạo trường học vô cùng coi trọng huấn luyện quân sự.” Lâm Nhàn thản nhiên đáp.

Nghe vậy, Vương Trạch Cảnh triệt để tuyệt vọng.

Buổi chiều.

Trong túc xá, Vương Trạch Cảnh thấy Lâm Nhàn đang thoa kem chống nắng, vội vàng tới nịnh nọt: “Lâm ca cho tôi mượn xoa một lần!”

“Được!”

Lâm Nhàn đưa kem chống nắng tới, hỏi: “Trương Khải có cần không?”

“Tôi không cần!” Trương Khải khoát tay.

Cũng phải!

Da của y xoa hay không cũng vậy, dù sao vốn cũng đen thui mà.

Nam tài huấn luyện quân sự lấy chuyên ngành làm đơn vị, mỗi ngành được phân phối một huấn luyện viên.

Huấn luyện quân sự rất nhàm chán, cũng rất buồn tẻ, chính là luyện tập hành quân, luyện đi nghiêm giữa trời nắng.

Niềm vui thú duy nhất có lẽ là ngắm nhìn nữ sinh cùng ngành.

“Lâm ca, hướng sáu giờ có đại mỹ nữ!” Vương Trạch Cảnh hạ giọng, nháy mắt ra hiệu.

Lâm Nhàn nhìn theo hướng gã chỉ, không khỏi bĩu bĩu môi.

Trang điểm rồi mà mới miễn cưỡng 80 điểm, đây chính là mỹ nữ trong miệng cậu?

“Hai cậu kia, ra khỏi hàng!”

Đúng lúc này, huấn luyện viên đột nhiên quát.

Lâm Nhàn tức giận trợn trừng Vương Trạch Cảnh rồi nhanh chóng ra khỏi hàng.

Huấn luyện viên nhìn hai người, nghiêm mặt dạy dỗ: “Ai bảo các cậu nói chuyện riêng?”

“Báo cáo huấn luyện viên, không có ai bảo chúng tôi nói chuyện!” Lâm Nhàn đáp.

“Vậy hai các cậu cứ đứng ở đây huấn luyện!”

Vị trí này phải đối mặt với tất cả mọi người, mà bị hai ba trăm người nhìn chằm chằm hiển nhiên là áp lực rất lớn.

Vương Trạch Cảnh rốt cuộc vẫn quá non nớt, vừa mới bắt đầu còn có thể gắng gượng, tuy nhiên rất nhanh liền thua trận dưới vô số ánh mắt, bởi vậy hắn theo bản năng nhìn xuống mặt đất.

Ngược lại, Lâm Thần hoàn toàn không hề sợ hãi đối mặt với đám đông, thậm chí còn có tâm tình thưởng thức mỹ nữ.

Không hổ là Nam tài, chỉ trong một giây lát, hắn đã phát hiện ba bốn nữ sinh có nhan trị vượt qua 80 điểm, ngoài ra còn có một người lên tới 90 điểm.

Trong lúc hắn đang đánh giá mỹ nữ, các nữ sinh đang dò xét hắn, đồng thời thỉnh thoảng nói này nói nọ.

“Rất đẹp trai, hắn ở lớp nào?”

“Đợi lát nữa nghỉ ngơi có thể đi hỏi.”

“Thật tức giận, làn da hắn thế mà lại trắng hơn tôi.”

Nửa giờ sau, huấn luyện viên dường như không có ý định để bọn họ nghỉ ngơi.

Lúc này, Lâm Nhàn phát hiện ánh mắt của mọi người hơi sai sai.

Chỉ thấy năm học tỷ năm thứ ba mặc quần áo mát mẻ đang che dù vui vẻ đi về phía bọn họ.

Nhóm học tỷ này hình như đến để trêu chọc bọn họ, bởi vì trên tay năm người đều đang cầm dưa hấu và đồ uống lạnh.

Do phơi nắng lâu như vậy, tất cả đã sớm khát nước khó nhịn, bởi vậy vừa nhìn thấy một màn này, tất cả đều nhao nhao nuốt nước miếng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN