Tiểu Tử Tu Tiên
Chương 42: Thú Nhân tiền chiến
Khi ánh đao lạnh lẽo của Tùng Thái đang bổ xuống Tiểu Dã thì…
Keng!
Vũ Đại cầm mộc côn (gậy dài bằng gỗ) đánh mạnh vào cây đại đao của Tùng Thái, nhưng lực không đủ mạnh để đánh bay cây đao mà chỉ làm nó chệch đi một góc 45° đủ thấy sức lực cường hãn của Tùng Thái như thế nào rồi. Qua đó làm người ta biết được thanh đao kia nặng phải gần trăm cân (~50kg). Đường đao sượt ngang người làm bay một nhúm tóc của Tiểu Dã khiến Vũ Đại thấy vậy mà lạnh cả người. Còn Tiểu Dã là kẻ lượn qua quỷ môn quan (cửa tử) thì lại không có giác ngộ nào, hai tay mở ra lao lên ôm eo của Tùng Thái, rõ ràng cho thấy tên này không biết đánh đấm gì, rặt là một thằng ăn hại điển hình. Nhưng mà cái đầu cúi hơi thấp lại lao vào ngay hạ bộ của Tùng Thái. Lúc này Vũ Đại quay ngược đầu côn đâm thẳng vào giữa ngực Tùng Thái. Tùng Thái nhìn kiểu ăn hại của Tiểu Dã lao lên mà coi thường không thèm để ý, hắn chỉ lo né đòn của Vũ Đại nhưng nào ngờ thân trên vừa động bên dưới nghe “Bộp” một tiếng. Tùng Thái hạ bộ hơi tê, cúi đầu xuống nhìn xuống thấy tên ngốc nam nhân kia đưa nguyên cái đầu vào háng mình. Tổn thương thể xác là không có nhưng sĩ diện thì bị mất sạch.
Đám lâu la của đảng cướp thấy có kẻ khác (Vũ Đại) nhảy vào can thiệp tính lao lên hỗ trợ thủ lĩnh thì chứng kiến cảnh này thì ngã ngữa. Là thủ lĩnh luyện thiết hạ bộ công (con c* sắt) hay là tên kia có sở thích khác người?
Tùng Thái mất hết thể diện, trán nổi gân xanh, giơ cùi chỏ tính gõ xuống lưng thì Vũ Đại cầm côn đập xuống khiến hắn phải phân tâm đối phó. Cả hai nhìn sang thì thấy đám tự vệ làng Sen và bầy lâu la đang cầm vũ khi đi qua đi lại gườm nhau. Tùng Thái tức mình thò tay nắm thắt lưng của Tiểu Dã giơ hai chân hắn chổng ngược lên. Lúc này, cây côn của Vũ Đại thu lực không kịp đập xuống giữa hai chân Tiêu Dã.
– Bốp, @&₫?£!
Mọi người nhìn màn này thì giật thót, bàn tay vô tình đưa xuống rờ rẫm, tên kia sẽ như thế nào nhỉ, chắc là đau lắm ấy, có khi vỡ trứng như chơi. Tiểu Dã bị một côn vào đũng quần, thiên địa tối tăm, mặt mũi tái nhợt, miệng la một tiếng cùng cực đau khổ:
– A, a, a a a a
Sau đó âm thanh tắt lịm, hắn nằm trợn mắt sủi bọt ếch ở đó, Tùng Thái ánh mắt thương hại nhìn hắn ý như muốn nói: “cùng là đàn ông, ta hiểu mà”. Bỗng nhiên Tùng Thái nghe thấy một loạt âm thanh thở gấp:
Hít khà, hít khà, hít…
Mọi người nghe ngóng liền giật mình hét lớn:
– Thú nhân, là thú nhân, tại sao thú nhân lại đến sớm như vậy?
Đảng cướp cùng dân làng vốn đang đối địch liền đưa lưng dựa vào nhau như chiến hữu lâu năm, vài tên cướp nhanh chóng dùng dao cắt dây trói cho dân quân tự vệ làng Sen bị chúng bắt lúc nãy, động tác thuần thục nhanh gọn. Có vẻ như việc này là quen thuộc vậy.
Rầm rập, rầm rầm rập…
Tiếng bước chân to lớn dữ dội như một đội quân đang diễu hành ngày càng gần, tiếng gầm rống của thú loại vang lên như thị uy. Từ đằng xa, một đội quân toàn nghìn người, không là nghìn thú nhân đang cầm đuốc và nhưng thanh vũ khí to bản đi đến. Đa số chúng cầm những chiếc búa dài và lớn có sức nặng nghìn cân. Chiến lực cỡ này tệ lắm cũng phải ngưng dịch cảnh trở lên mới đối chọi lại nổi, lũ phàm nhân như bọn cướp Tùng Thái và dân quân tự vệ làng Sen chỉ là ruồi muỗi, chỉ cần một tên trong chúng thú nhân nện một búa là chết.
Trưởng làng như thạo việc liền đi lên quỳ mọp xuống chúng nhân loại phía sau cũng làm theo. Trưởng làng giơ hai tay lên nói:
– Trưởng làng làng Sen xin được ra mắt Khắc Lạp Ba đại nhân tôn quý, đại nhân uy vũ bất phàm, anh dũng thần uy.
Phía sau dân làng như quen miệng hô theo:
– Uy vũ, uy vũ, thần uy, thần uy…
Phía sau chúng thú nhân tách ra một con đường, từng tiếng guốc nặng nè nện xuống nền bước lên phía:
– Cộc, cộc, uỳnh.
Cú cuối cùng do đương sự cố ý thể hiện sức mạnh khủng bố của mình mà dẫm mạnh một cái làm nền đất cứng rắn như nứt ra, đại địa rung rinh. Một gã thú nhân nữa trên là người nữa dưới là thân bò mộng bốn chân đầy lông lá, trên người phủ giáp nặng trịch. Nữa người thô to cục mịch, bộ ngực lông đen, cơ bắp cuồng cuộn, từng vết theo ngang dọc như nhưng sợi dây thừng to như con trăn quấn trên người, thân cao 3 mét không khác gì loài voi rừng Tây Nguyên. Tay hắn cầm một thanh sắt trên đầu một khối đá kỳ lạ nếu Già Bố Đạt La của Phiên Thiên phái ở đây sẽ nhận ra đó là Vĩnh Hằng Thạch to như một cái lu nước. Tảng Vĩnh Hằng Thạch thô sơ bọc thép để lòi một đầu nhọn ra bên ngoài, chỉ cần một đập là đủ càn quét thiên quân vạn mã.
Khắc Lạp Ba cười khùng khục cố dùng một cái giọng mà hắn cho là ôn hoà nhất nói:
– Hặc hặc, ta nói này lão Từ, lão lúc nào cũng làm ta cảm thấy thoải mái. Lần này ta đến không phải thu cống nạp mà là có chuyện đi ngang qua đây.
Từ lão trưởng làng tiếp lời hỏi:
– Chẳng hay là đại sự chi mà có thể khiến đích thân Khắc Lạp Ba đại nhân đích thân ra mặt ạ?
Khắc Lạp Ba chưa kịp nói gì thì tên thân tín bên cạnh liền gắt gỏng:
– Hừ! Không phải là các quốc gia nhân loại các ngươi tập trung lại, bắt tay tổ chức quân đội hòng đánh chiếm lãnh địa thú nhân tộc bọn ta hay sao? Lòng lang dạ sói của các ngươi có lúc nào mà không nguôi chứ hả?
Trưởng làng họ Từ đắn miệng không nói nên câu:
– Ta, chúng ta…
Khắc Lạp Ba vỗ vỗ vai tên thân tín và nói:
– Bố Lợi, bọn họ không giống, cùng chung là con dân của Nạp Tư Lan quốc của chúng ta sao có thể phân biệt chủng tộc như thế? Các quốc gia thú nhân cũng vẫn chiến tranh với nhau, đó là bình thường, đã là con dân một nước thì là người một nhà.
Xong rồi Khắc Lạp Ba dừng một chút liền nói với lão Từ:
– Thành Nạp Ny Á đang bị ma vật tấn công, thành chủ tử chiến, trong thành hỗn loạn các lộ quân thú nhân phiên cận phải nhanh chóng tiếp ứng nếu không thành Nạp Ny Á sẽ thất thủ trong nay mai.
Dân làng nghe Khắc Lạp Ba nhắc đến hai chữ ma vật bèn giật mình sợ hãi.
Dân làng Sen cùng các làng xung quanh sống khắc khổ lâu nay dưới nhiều tầng áp bức cơ cực như: Cướp, cống nạp cho Thú Nhân nhưng họ cũng quen rồi, có điều tính mạng được đảm bảo an toàn yên ấm. Tuy nhiên ma vật thì lại khác, chúng hùng tàn khát máu, ăn thịt bất cứ sinh vật sống.
Ma vật là sinh vật nhiễm ma khí có từ thời đại viễn cổ để lại, hung tàn vô cùng, chúng không biết đau, chỉ có một bản năng là ăn, ăn bất cứ thứ gì có thể. Kẻ bị chúng gây hại truyền ma khí sẽ biến thành ma vật vĩnh viễn, thần trí điên loạn.
Chúng đi đến đâu là quân số tăng đến đó, có lúc biến thành ma triều (giống thú triều).
Thú nhân vốn không sợ chết nhưng những kẻ đi trong đoàn quân Khắc Lạp Ba đều có ánh mắt u buồn, chết họ không sợ, họ chỉ sợ lại biến thành ma vật quay lại cắn huynh đệ người thân mình.
Còn tiếp…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!