Đoạn Hồng Trần - Chương 7: Ngưu Ma Vương thiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Đoạn Hồng Trần


Chương 7: Ngưu Ma Vương thiên


Rất lâu trước kia, ta tên là A Ngưu.

Có lẽ giống như các bậc cha chú, bị giết để cúng tế, hoặc thồ vật nặng kéo xe.

Mọi người nói, Trụ vương bạo ngược.

Ta không hiểu.

Mọi người nói, Lý Tĩnh Triêu Ca.[1]

Ta cũng không hiểu.

Ta chỉ là một con trâu.

Một lần nọ, không hiểu xảy ra biến động gì. Ta biết, có người muốn giết ta.

Chỉ là một súc vật, phải chăng nên thuận theo vận mệnh?

Không cam lòng… Không cam lòng…

Ta đá ngã người tới, chạy.

Một con trâu, dù có đi tới đâu, vận mệnh chẳng phải vẫn vậy sao?

Nguyện vọng của ta kỳ thực rất nhỏ, một bó cỏ xanh, một hồ nước trong.

Tuy số mệnh thấp hèn, ta vẫn muốn được sống.

Được sống sống để nhìn bình minh hoàng hôn, vật đổi sao dời, ráng đỏ nhuộm trời.

Có người kêu lớn, mau giết con trâu điên kia!

Đúng vậy, ta điên rồi.

Một con trâu không biết thuận theo số mệnh.

Bất tri bất giác, chạy xa.

Thân thể đau đớn không chịu nổi.

Trong khoảnh khắc, ta tưởng rằng đã tới chân trời góc biển.

Những con sóng bạc đầu vỗ nhẹ đá ngầm.

Cát sỏi dưới chân nhỏ vụn êm ái.

Trong biển lớn là một đứa nhỏ đang tắm.

Hai tay tựa ngó sen, dung nhan như hoa sen.

Phút chốc, ta mê hoặc trong hết thảy cảnh sắc xa lạ này.

Đứa nhỏ kia có tiếng cười trong trẻo dễ nghe, đang nô đùa vô tư thoải mái.

Đột nhiên, sóng biển cuồn cuộn, cuồng long vọt lên từ mặt nước.

Vảy bạc chói mắt, cặp sừng sắc nhọn.

Cuồng long cuộn vòng thân, quấn chặt thân thể đứa nhỏ kia.

Khoảnh khắc đó, một sợi dây trong đầu ta chợt đứt đoạn.

Ta nghĩ ta thực sự điên rồi, cứ liều lĩnh xông lên như vậy.

Ta muốn cứu đứa nhỏ.

Y như ánh sáng rực rỡ cuối cùng trong sinh mệnh ta.

Ta muốn bảo vệ thứ tốt đẹp này.

Một con trâu làm sao có thể đấu với rồng?

Một con trâu làm sao xuống được mặt biển cuộn sóng?

Trời đất xoay chuyển, ta chìm vào bóng tối.

***

Bên tai truyền đến tiếng khóc âm ỉ.

“A Ngưu, A Ngưu, ngươi tỉnh lại…”

Mở mắt, ta thấy đứa nhỏ tựa hoa sen kia.

Y ôm sát cổ của ta.

Hơi nóng và nước mắt đều chạm vào da của ta.

Đứa nhỏ, tên là Na Tra.

Ta nghĩ, cả đời này A Ngưu sẽ chỉ nhớ rõ một cái tên.

Na Tra hay ôm ta, không ngừng thân thiết gọi.

Y gọi, A Ngưu, A Ngưu.

Thỉnh thoảng sẽ nhăn mày nói với ta, phụ thân không thích y.

Nhưng sau đó vẫn cười cười đùa đùa, cưỡi trên lưng ta.

Y nói, A Ngưu, A Ngưu, giá mà ngươi có thể nói chuyện.

Đúng vậy, ta chỉ là một con trâu.

Không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, phong hoa tuyết nguyệt.

Ta chỉ là một con trâu có thể nghe thấy ngươi nói chuyện mà thôi.

Đến sau này, ta mới biết được cái gì gọi là sự việc bại lộ.

Na Tra rút gân rồng, thân phạm tội chết.

Ngày đó, Na Tra kéo ta đi, khóc.

Y nói, A Ngưu, A Ngưu, ta không sợ chết. Ta chỉ sợ ta chết rồi, mẫu thân sẽ đau lòng.

Ta há miệng, lại không thể nói được một câu.

Na Tra, nếu được, A Ngưu có thể chết thay ngươi không?

***

Nghe được tin y tự sát, ta cảm thấy trời đất sụp đổ.

Na Tra, trời xanh suối vàng, ngươi bảo A Ngưu đi đâu tìm ngươi?

Vong xuyên rồi, ngươi còn nhớ A Ngưu không?

Tình cờ nghe nói, súc vật cũng có thể tu luyện thành tinh, biến được hình người.

Tình cờ nghe nói, nếu có pháp lực, còn có thể lên trời xanh xuống suối vàng.

Na Tra, nếu có ngày A Ngưu được như vậy, chắc chắn ta sẽ lên trời xanh xuống suối vàng tìm ngươi.

Cho dù ngươi luân hồi triền miên, ta cũng muốn tìm được ngươi trong muôn vàn chúng sinh.

Nước sông vô hạn, ta chỉ chọn một gáo.[2]

Na Tra, chờ ta.

Những con trâu khác cười ta, một con trâu sao lại mơ tưởng hão huyền?

Đúng vậy, ta chỉ là một con trâu, lại rất tham lam.

Ta hy vọng có thể biến thành người, nói chuyện với Na Tra.

Còn nữa, có thể tìm được hắn…

Đổ máu lần này qua lần khác, tẩu hỏa nhập ma lần này qua lần khác.

Con đường tu hành gian khổ hơn ta nghĩ.

Đến mức ta… trở nên khát máu.

A Ngưu không sợ sét đánh, A Ngưu không sợ trời tru đất diệt.

A Ngưu chỉ sợ ngươi không còn nhận ra ta.

Na Tra…

***

Lại hôn mê sau khi xé nát một con dê.

Lúc tỉnh lại, trướng lụa thảm đỏ.

Một nữ tử xinh đẹp xuất hiện trước mắt.

Thiết Phiến công chúa…

Thiết Phiến nói, ta có thể giúp ngươi thành công, ta có thể cho ngươi tất cả. Nhưng ngươi phải trở thành phò mã của ta.

Nàng cười nhạt, tình thế bắt buộc.

Ta thật sự không thể cự tuyệt.

Có điều, lòng của ta không thể chứa nổi nàng.

Ta thật sự có được tất cả, cũng thành gia lập nghiệp.

Ta không còn là A Ngưu. Ta là bá chủ chiếm giữ một phương, Ngưu Ma Vương.

Có một năm, ta gặp Tề Thiên.

Ánh sáng trên người hắn là thứ gì đó ta vĩnh viễn không có được.

Như mặt trời đổ lửa.

Ta và hắn uống máu ăn thề, huynh đệ tình như tay chân.

Ta nói với Tề Thiên, ta đã đánh mất một thứ rất quan trọng.

Tề Thiên nói, lên trời xanh xuống suối vàng, với hắn không có gì khó.

Xuống địa phủ, sổ sinh tử không có tên Na Tra.

Na Tra, Na Tra, rốt cuộc ngươi đang ở đâu?

Về sau ta mới biết, ta là một gã nông phu bước lầm vào động tiên, hoặc một kẻ chạy trốn ở ẩn cõi bồng lai.

Ngoài Hỏa Diệm sơn, sớm đã thương hải tang điền.

Na Tra trọng sinh hoa sen, đã đứng hàng tiên ban.

Lại một lần luân hồi, trốn không thoát bàn tay của số mệnh.

Năm đó, ta là A Ngưu không biết nói, y là con của Lý Tĩnh Triêu Ca.

Bây giờ, ta là yêu nghiệt không chuyện ác nào không làm, y là thần tiên giết yêu trừ ma.

Thật ra, cũng giống như bóng mây, ta đuổi theo ngàn năm, y lại cách ta càng xa.

Tất cả, đều do ta rất khờ khạo…

A Ngưu đã trở thành Ngưu Ma Vương hai tay vấy máu, không từ thủ đoạn.

Na Tra là liên hoa đồng tử thánh khiết, ba đầu sáu tay.

Tất cả đều không thể quay về…

Ta còn nhớ rõ độ ấm khi được y ôm cổ.

Ta còn nhớ rõ y cưỡi trên tấm lưng vững chắc của ta.

Na Tra…

***

Đến một năm, Thiết Phiến sinh hài tử cho ta.

Hài tử thích màu đỏ, nhũ danh Hồng Hài Nhi.

Nó thường hay múa trường thương, mặc một cái yếm đỏ tươi, có vài phần giống Na Tra ngày xưa.

Một năm nọ, Hỏa Diệm Sơn dấy lên lửa lớn hừng hực.

Một năm nọ, ta quen hồ ly Ngọc Diện.

Một năm nọ, ta tự cho duyên phận của mình với Thiết Phiến đã hết.

Một năm nọ, hài tử không còn ở bên.

Ta hay ngồi thất thần trước Ngọc Diện.

Hồ ly tiểu yêu tinh kia cười giảo hoạt.

Nàng nói, Ngưu đại ca, đừng tức tẩu tẩu, trở về đi.

Ta lắc đầu, nói, Ngọc Diện, muội không hiểu.

Ngọc Diện cười, lòng Ngưu đại ca dường như đã rời đi, nếu ta là tẩu tẩu đã giận từ lâu.

Sau này, nghe nói hài tử bị bắt, Ngọc Diện bị giết.

Ta không còn là A Ngưu số mệnh bấp bênh. Ta là Ngưu Ma Vương oai phong một cõi.

Nhưng, Ngộ Không thật sự là Tề Thiên sao?

Ta không tin, ta không tin!

Tề Thiên, Liên Sinh của ngươi ở đâu?

Ngộ Không quả thật giống như Tề Thiên, lại không phải Tề Thiên.

Ta phẫn nộ, Ngọc Diện thiện lương không hại người, sao phải nhận cái chết?

Hòa thượng đến từ Trung thổ kia nói với ta, Ngọc Diện nhất định phải hy sinh vì đường đi Tây Thiên.

Nhưng, ta không hiểu.

Chẳng lẽ tính mạng tiểu yêu chỉ như con kiến, như bụi đất? Giống như trước đây A Ngưu kéo xe hoặc bị bắt giết?

Ta không nghĩ rằng còn có thể gặp được y, Na Tra. Đứa nhỏ ta đã quyết tâm muốn lên thiên đình xuống địa phủ để tìm.

Giữa mày điểm chu sa, sen hồng xung quanh, tường vân thụy khí.

Mà ta dơ bẩn khó dằn, mắt đã đỏ quạch.

Tất cả, tới bây giờ vẫn không thay đổi.

Cho dù quỹ đạo vận mệnh có cắt nhau, đến cuối cùng, cũng là một đường bên phải, một đường bên trái mà đi.

A Ngưu và Na Tra, vĩnh viễn không thể đứng ở cùng một thang bậc.

Cho dù ta nghịch thiên tổn mệnh, cũng không mảy may rút ngắn được khoảng cách.

Na Tra…

Dung nhan thương nhớ ngàn năm ngay gần trước mắt.

Thương nhớ ngàn năm, đến khi hội ngộ, lại đau đớn vô chừng.

Na Tra chân đạp Phong Hỏa Luân, tay đeo vòng Càn Khôn.

Quát lớn một tiếng: “Yêu nghiệt! Còn không mau giao quạt ba tiêu ra!”

Na Tra, Na Tra, qua chuyện năm đó, đã không nhận ra ta.

Vòng Càn Khôn đánh lên sừng của ta, trán của ta.

Ta nhớ lại cảm giác khi xưa.

Na Tra ôm ta, nói, A Ngưu, A Ngưu.

Hỏa Tiễn Thương làm rách da ta.

Ta lại thấy được dung nhan như sen ở trong lòng yên giấc.

Tim, vỡ một lần, rồi nứt một lần.

Na Tra, trước khi ngươi biến mất, sau khi ngươi xuất hiện.

Xin ngươi hãy dùng hai bàn tay thánh khiết đánh chết con trâu dơ bẩn này đi.

Máu, nồng đậm như lúc đầu.

Tầm nhìn của ta mơ hồ.

Chợt nghe thấy một tiếng xé ruột xé gan: “Dừng tay!”

Rền rĩ như đỗ quyên khóc ra máu.[3]

Thân thể ngàn vàng  của Thiết Phiến khuỵu xuống, hai tay dâng lên quạt ba tiêu.

Thiết Phiến, Thiết Phiến, vì sao phải vậy?

Ta là con trâu ngu ngốc, là trượng phu không hiểu phong tình.

Nàng là công chúa cao quý, mười ngón không dính nước mùa xuân.[4]

Thiết Phiến lệ trong rơi đầy, cắn môi dập đầu.

“Đây là quạt ba tiêu, xin tha cho phu quân ta.”

Thiết Phiến, ta phụ nàng rất nhiều.

Phương Tây dường như có thụy vân[5] bay đến, một người bạch sam thanh lãnh, lông mày lá liễu. Chân đạp tòa sen, tay cầm tịnh bình.

Mắt mở đại từ đại bi.

Liên Sinh! Vì sao là Liên Sinh?

Quay đầu nhìn Ngộ Không, y sam màu đào vẫn chói lọi như trước.

Nhưng trong mắt không còn ngập tràn ánh sáng.

Liên Sinh và Tề Thiên đã thành người lạ…

Vậy A Ngưu và Na Tra là gì?

Nam Hải đại từ đại bi Quan Thế Âm, thì ra hài tử đã thành tùy tùng của Phật.

Quạt ba tiêu, dập tắt lửa lớn trăm năm ở Hỏa Diệm sơn.

Cũng dập tắt mộng cảnh của A Ngưu.

Nếu có thể, ta muốn một lần trở về Đông Hải, một lần trở về Triêu Ca.

Có người nói cho ta biết, trên đời không còn Triêu Ca.

Chỉ còn Đông Hải nước xiết gào thét năm từng năm.

Từ nay về sau, trên đời không còn A Ngưu đau khổ truy tìm.

Chỉ còn Ngưu Ma Vương tựa như loài giun dế sống tạm bợ qua ngày.

Na Tra… Chỉ là vong xuyên, ngươi đã không nhận ra ta.

Ta quay đầu, Thiết Phiến đứng gần đó chờ ta.

Trên đời còn có một người, A Ngưu không thể có lỗi với nàng.

Na Tra…

Đợi ngàn năm, tìm ngàn năm, mong ngàn năm.

Không phải lên trời xanh xuống suối vàng.

Không phải hai nơi mờ mịt tìm không thấy.

Là rõ ràng ở ngay trước mắt.

Lại phải nén lệ mà cất bước đi qua.


[1] Triêu Ca: Thủ đô của triều Thương.

[2] Nguyên văn là “Nhược thủy tam thiên, ngã chích thủ nhất biều”, ý nói: Trên đời này có ngàn vạn người, nhưng ta chỉ yêu mình ngươi.

[3] Truyền thuyết đỗ quyên ngày đêm khóc than, khóc tới đổ máu, dùng để hình dung bi thương cực độ.

[4] Nguyên văn là “Thập chỉ bất triêm dương xuân thủy”, “Dương xuân thủy” là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt.

[5] Mây tốt lành.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN