Đoạn Hồng Trần
Chương 8
Trái ba bước, phải ba bước, ta duỗi móng trước.
Trái ba vòng, phải ba vòng, ta lắc cái đuôi.
Hôm nay, tâm tình khó chịu.
Dường như hắn phát hiện ra cảm xúc của ta, cúi người vỗ về bờm ta. Rồi lại bắt đầu lải nhải liên tục.
Hòa thượng bà thím!
Hòa thượng ẻo lả!
Ta âm thầm mắng mỏ, nếu như ta còn là tam thái tử…
Ầy!
Thở dài, không muốn nhắc lại chuyện cũ!
Nốt một lần nữa.
Hòa thượng lòng dạ hẹp hòi!
Ta quay đầu nhìn Ngộ Không, hình như hắn không thèm để ý.
Nghiêng đầu ngó Bát Giới một chút. Hắn! Hắn! Hắn lại trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi!
Liếc mắt sang Sa Tăng đầu gỗ, mặt vẫn lạnh như quan tài.
Còn người đã lải nhải liên tục từ sáng sớm khiến ta bực mình kia nữa.
Cuộc đời thực sự nhàm chán…
Đá móng trước, có vẻ ta chẳng còn để ý đến nỗi khuất nhục khi bị người ta cưỡi nữa.
Đông Hải… dường như rất xa xôi.
Thỉnh thoảng cũng nhớ về nơi đó.
Ký ức khi còn trẻ.
Thuở xưa có một nơi gọi là Đông Hải, ở đó có vô số trân châu và san hô.
Còn có cát trắng sóng biếc, binh tôm tướng cua, Long cung lộng lẫy huy hoàng.
Thuở xưa có một lão Long vương, lão có một đứa con tên là Long Tiểu Tam.
Long Tiểu Tam có một người bạn từ nhỏ tên là Tiểu Trùng Tử.
Ai ôi, ta vừa đá phải một cục đá.
Ngươi hỏi ta sau đó thì sao à?
Được thôi, ta sẽ nói cho ngươi!
Long Tiểu Tam và Tiểu Trùng Tử rất thân thiết với nhau.
Tiểu Trùng Tử cực tốt cực tốt với Long Tiểu Tam.
Có một lần, Long Tiểu Tam gặp rắc rối, hắn trộm tro cốt thánh của nhà Phật ở Kim Quang tự, Tế Trại quốc.
Lão Long vương giận dữ.
Tiểu Trùng Tử lại nói, thảo dân thân phận thấp hèn, nguyện chịu tội thay cho Tam thái tử.
Lão Long vương gật đầu.
Long Tiểu Tam khóc hết cả nước mắt nước mũi.
Tiểu Trùng Tử, ngươi đi rồi ta phải làm sao bây giờ?
Tiểu Trùng Tử cười cay đắng, hắn nói: Tam thiếu gia, đừng tùy hứng nữa. Không có Tiểu Trùng Tử, sẽ không còn ai giải quyết hậu quả thay ngươi.
Tiểu Trùng Tử ra đi, đến một nơi gọi là hồ Bích Ba.
Có người nói nơi đó có một công chúa Long nữ rất xinh đẹp.
Đúng vậy! Tiểu Trùng Tử dám gặp sắc quên bạn.
Long Tiểu Tam rất khó chịu, đau như bị ai bóp nghẹt trái tim.
Lão Long vương nói, như vậy cũng tốt, Cửu Đầu Trùng từ trước đến giờ chưa từng trải qua cuộc sống vui vẻ.
Long Tiểu Tam ngẩng đầu.
Lão Long vương xoa đầu Long Tiểu Tam mà nói, đứa ngốc, các ngươi đều là những đứa ngốc…
Một cơn gió thổi qua, thổi trúng mũi ta khiến nó ngưa ngứa.
Thấy thân thể ta run lên, tên hòa thượng bà thím kia lại cúi xuống an ủi ta!
Ngươi là bà thím chết tiệt! Cẩn thận ta đạp ngươi xuống đất bây giờ!
Sau đó của sau đó, Long Tiểu Tam lại gặp phải rắc rối. Cũng chỉ vì phàm ăn.
Ăn tươi một con ngựa trắng.
Thật ra ăn một con ngựa cũng không có gì to tát.
Mẹ ta nói ăn bậy lung tung sẽ bị tiêu chảy.
Ta hít sâu một hơi.
Ừm, bụng không đau.
Thế nhưng… Thế nhưng…
Đều tại cái tên hòa thượng chết tiệt kia!
Lại dám… Lại dám… bắt ta đền cho hắn một con ngựa!
Ngươi là cái đồ hẹp hòi!
Lừa bắt cả Long Tam thái tử ta!
Rõ ràng chỉ là một con ngựa gầy còm mà thôi, không phải thứ gì đặc biệt ngon lành.
Hẹp hòi hẹp hòi!
Hẹp hòi y như Tiểu Trùng Tử!
Tiểu Trùng Tử…
Ngươi có biết ta nhớ ngươi không?
Tiểu Trùng Tử, nước ở hồ Bích Ba có trong veo như ở Đông Hải không?
Trời ở Bích Ba Đàm có xanh biếc như ở Đông Hải không?
Nếu không bằng…
Vậy, Tiểu Trùng Tử…
Vì sao ngươi không trở lại?
Lần nào ta cũng đứng trước khối đá ngầm đen to thật to ấy gọi ngươi.
Tiểu Trùng Tử…
Long Tiểu Tam cực kỳ cực kỳ nhớ ngươi.
Tiểu Trùng Tử…
Có phải công chúa Vạn Thánh kia vô cùng xinh đẹp không.
Tiểu Trùng Tử…
Vì sao ngươi không muốn trở về?
Đông Hải, càng đi càng xa, dần dần biến mất trong tầm nhìn của ta.
Con lừa ngốc đáng chết!
Ngươi nghĩ xem, ta đi rồi. Tiểu Trùng Tử trở về không tìm được ta thì sao?
Làm sao bây giờ?
Tiểu Trùng Tử…
***
Không người nào có thể rộng rãi như Long Tam thái tử.
Từ sau khi biến thành một con ngựa. Ta ăn cỏ nằm đất. Chẳng có gì không tốt cả.
Ai ôi!
Đã là con rận thứ ba mươi rồi!
Ngày đó, cái tên hòa thượng bà thím và con hầu tinh kia lừa bắt long tộc.
Quan Thế Âm đã cho rằng ta sẽ cự tuyệt.
Hừ hừ, khinh thường ta phải không!
Ta đây đường đường là Tam thái tử!
Không phải chỉ làm một con ngựa thôi sao? Ai mà chẳng biết…
Kỳ thực, ta cũng đã đấu tranh.
Nhưng Quan Thế Âm nói với ta sáu chữ.
Tế Trại quốc, hồ Bích Ba.
Tiểu Trùng Tử, ngươi không trở về, Long Tiểu Tam muốn đi tìm ngươi.
Chỉ cần ngươi không quên ta.
Tiểu Trùng Tử…
Đường đi Tây Thiên đằng đẵng, ta đi cùng một tên hòa thượng đáng chết, đúng là tra tấn rồng!
Ta ghét nhất những tên ẻo lả chết tiệt.
Biến thái! Biến thái!
Từ khi đi qua hồ Bích Ba đã bắt đầu không bình thường, lại còn khóc trên lưng ta.
Ngươi là bà thím chết tiệt!
Ngươi có biết một con ngựa tắm khó như thế nào không?
Này! Này!
Không nên chảy nước mũi lên người ta á!
Tiểu Trùng Tử…
Thực ra như vậy cũng không có gì không tốt.
Ngươi nói đúng, ai cũng sẽ phải lớn lên.
Tiểu Trùng Tử, cho dù có đi tới khi gót chân rướm máu, hay đi trong nắng gió, uống nước đục ăn cỏ úa, Long Tiểu Tam cũng không khóc.
Thật đấy, không lừa ngươi đâu.
Tiểu Trùng Tử…
Tiểu Trùng Tử, khi ngươi ôm Vạn Thánh công chúa vào ngực, Long Tiểu Tam đã rất muốn khóc.
Nhưng, Tiểu Trùng Tử, ta sẽ nghe lời ngươi.
Long Tiểu Tam phải lớn lên, phải kiên cường.
Ngươi hỏi ta, Tây Thiên thỉnh kinh có khổ hay không?
Lòng ta đau xót, suýt chút nữa thì khóc.
Nhưng ta đã học được cách che giấu nội tâm, cười đến vân đạm phong khinh, tỏ ra không quan tâm.
Tiểu Trùng Tử…
Đường đi Tây Thiên có khổ thế nào cũng không bằng nỗi nhớ ngươi quay quắt hằng đêm.
Tiểu Trùng Tử…
Ngươi không trở lại thật rồi…
Tế Trại quốc, Kim Quang tự, tro cốt thánh.
Ta cười mình khi xưa còn trẻ thật quá lông bông.
Ta hận mình khi đó không biết trời cao đất dày.
Tiểu Trùng Tử…
Chính tay ta đã đẩy ngươi ra ngoài.
Là sự tùy hứng của ta đã tạo nên hậu quả ngày hôm nay.
Tiểu Trùng Tử…
Chỉ cần ngươi hạnh phúc.
Bỗng nhiên, có một hạt cát bay vào trong mắt ta
Cặp mắt ta vẫn khô khốc, ngay cả một giọt lệ cũng không có.
Tiểu Trùng Tử…
Ngươi thấy không, ta không khóc.
Nhưng bà thím chết tiệt kia càng khóc càng dữ, cuối cùng gục xuống lưng ta không động đậy nữa.
Biến thái chết tiệt!
Ngộ Không nhìn ta, sắc mặt trầm xuống vài phần.
Bát Giới mở miệng, gương mặt lỗ mãng hiện lên nét buồn bã.
Sa Tăng bất động như cũ, một khối gỗ không có tình cảm.
Tiểu Trùng Tử… Ngươi đừng gạt ta.
Ta biết ngươi không muốn để ta tìm thấy ngươi, cũng giống như khi chúng ta chơi trốn tìm hồi bé vậy.
Tiểu Trùng Tử…
Đầu người mà Ngộ Không mang đến không phải là của ngươi, đúng không?
Ngươi đùa ta sao? Thật nghịch ngợm.
Tiểu Trùng Tử…
Ngươi nhìn xem, không phải Kim Quang tự lại tỏa hào quang rồi ư?
Tiểu Trùng Tử… Ngươi không chết, đúng không?
Tiểu Trùng Tử…
Không thể trở về Đông Hải nữa, đã không còn tảng đá ngầm đen hồi xưa, chỉ còn phụ vương ngày một già nua.
Tiểu Trùng Tử…
Kỳ thực trời Đông Hải không xanh lắm, nước cũng không trong lắm, chỉ có một Long Tiểu Tam cả ngày tùy hứng gây rắc rối.
Nhưng…
Tiểu Trùng Tử…
Ta nhớ ngươi, rất nhớ rất nhớ…
Ngươi trở về được không?
Tiểu Trùng Tử…
***
Tế Trại quốc, Kim Quang tự.
Tro cốt thánh đã bị trộm từ nhiều năm về trước.
Về sau, con rể của Vạn Thánh Long vương ở hồ Bích Ba, Cửu Đầu Trùng, bị giết để cúng tế cho tự.
Thánh tăng tấm lòng từ bi, rơi lệ trước mặt mọi người.
Thuở xưa, có một Long Tiểu Tam và Tiểu Trùng Tử, họ từng nói phải cùng nhau nhìn thủy triều Đông Hải lúc chiều tà, xem hết thương hải tang điền.
Đông Hải, càng đi càng xa…
– Hoàn –
P.S: Vậy là đã hết truyện *~^o^~* cảm ơn mọi người đã dành thời gian theo dõi và ủng hộ. <3
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!