Võng Du Thiên Hạ - Chương 9: Càn quét lãnh địa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


Võng Du Thiên Hạ


Chương 9: Càn quét lãnh địa


Bởi vì thức xuyên đêm, buổi trưa Hoàng Thiên mới tỉnh dậy. Phân phó cho Triệu Thần một số việc lặt vặt trong thôn, Hạo Thiên mang theo Hoàng Trung, Triệu Võ cùng 80 tên binh lính rời khỏi thôn trang. Ngày hôm qua hơn 400 lưu dân tăng thêm, Hoàng Thiên chỉ định 100 người A tư chất không có khả năng đặc biệt nào chuyển chức thành binh lính. Hạo Thiên thôn bây giờ số binh lính đạt tới 140 người.

Hạo Thiên thôn ( Thiên Hạ đệ nhất thôn. Lưu dân đổi mới số lượng gia tăng 20%. Lương thực sản xuất số lượng ra tăng 20%. NPC chiêu mộ tỷ lệ ra tăng 5% được S cấp tư chất.)

Thôn trưởng: Hoàng Thiên.

Cấp bậc: Loại nhỏ thôn trang

Thôn trang diện tích: 1 km vuông

Lãnh địa diện tích: 80 km vuông.

Lãnh địa đặc sản: Không

Dân cư: 681/… ( Thần cấp kiến thôn lệnh không giới hạn lượng dân cư)

Dân tâm: 80

Trị an: 80

Thuế suất: 0%

Hiện có tài nguyên:

  • Lương thực: 1 v đơn vị

  • Gỗ: 8000 đơn vị

  • Đá: 5000

  • Quặng sắt: 6000

Tiền tài: 60 đồng vàng 12 đồng bạc 354 tiền đồng.

….

……

Hạo Thiên thôn tình huống hiện tại vô cùng khả quan. Bởi vì có đủ tiền tài, vô luận là lương thực, Đá…. Đều có đầy đủ dùng. Không xuất hiện tình trạng thiếu ăn trong khi mới bắt đầu khai hoang. ( Trong Thiên Hạ sản lượng, mùa vụ giống với hiện thực. Một năm ba vụ, chu kỳ phát triển giống nhau) về phần quặng sắt tạm thời không dùng được, bởi vì trong thôn mặc dù có tiệm rèn nhưng không có bản vẽ, không thể tự sản xuất vũ khí. Hiện nay toàn bộ vũ khí trang bị cho binh lính đều là mua trên thị trường. Hoàng Thiên cũng không keo kiệt, vũ khí áo giáp…. Đều là trên thị trường loại tốt nhất.

Lần này dẫn theo 80 binh lính cùng Hoàng Trung, Triệu Võ ra ngoài ý định muốn quét sạch các loại cỡ nhỏ sơn tặc doanh trại xung quanh Hạo Thiên thôn. Bên ngoài sơn cốc phía tây là mênh mông rừng rậm, mà hoàn cảnh như vậy giặc cỏ doanh, sơn tặc, cường đạo thánh địa nơi cư trú.

Trải qua dò xét phía tây rừng rậm có ít nhất một trăm hang ổ, doanh địa của sơn tặc, cường đạo. Điều này đối với Hoàng Thiên mà nói, uy hiếp không nhỏ, bởi vì giặc cỏ doanh còn có lớn lớn bé bé sơn trại, số lượng đạt mức thích hợp đều sẽ công kích Hạo Thiên thôn.

Hoàng Thiên không nghĩ chờ đợi, cho nên muốn chủ động xuất kích.

Bằng không chờ đến rừng rậm giặc cỏ, sơn tặc, cường đạo đủ số lượng tràn xuống núi, như vậy đối với Hạo Thiên thôn tới nói, sẽ là một lần đại tai nạn.

Rừng rậm phía tây sơn cốc được Hoàng Thiên gọi là Hạo Thiên rừng rậm. mệnh danh là luân hồi rừng rậm.

Hạo Thiên rừng rậm phía bắc, có một tòa núi lớn, cách Hạo Thiên thôn khoảng 5 km.

Nơi này có một tòa cỡ nhỏ giặc cỏ doanh trại, giặc cỏ số lượng chừng năm trăm tên.

Dọc đường đi dọn dẹp toàn bộ quái vật gặp được, Hoàng Thiên đám người cũng tới nơi này. Hắn quyết định lấy sơn trại này khai đao, mở màn chiến dịch càn quét sơn tặc.

– Chủ công, hay là chúng ta phái người dẫn sơn tặc xuống núi, sau đó tiêu diệt từng bộ phận?

Triệu Võ lúc này đi vào Hoàng Thiên trước người, mở miệng hỏi.

– Không cần, phái người nhanh chóng tiêu diệt mấy tên sơn tặc trông coi tháp canh, sau đó chúng ta xông vào.

Hoàng Thiên liếc Hoàng Trung một cái, nói. Thần cấp võ tướng đi tiêu diệt cỡ nhỏ doanh trại còn cần thiết dùng mưu kế?

Triệu Võ rất nhanh dùng cung tiễn tiêu diệt hai tên bên trên tháp canh cùng gác cổng, Hoàng Thiên nhìn đám binh lính sau lưng mình, nói:

– Trong số các ngươi đa phần là tân binh, cũng chưa từng giết người, lần này đối với các ngươi là một loại thử thách, khảo nghiệm. Ta hy vọng lúc sau vẫn thấy được toàn bộ các ngươi nguyên vẹn đứng trước mặt ta. Vì tương lai Hạo Thiên thôn, Hạo Thiên quân, theo ta sát….

– Sát….

Hoàng Thiên lập tức lấy ra Long thương lao vào cửa sơn tặc doanh địa. Phía sau hắn 80 người Hạo Thiên quân cũng hô lớn rồi xông lên.

Vọt qua cửa doanh trại, bên trong chính là một loạt nhà tranh. Phía trong tốp năm tốp ba sơn tặc tụ lại uống rượu ăn thịt, hồn nhiên không biết Hoàng Thiên đám người đã đi tới nơi này.

Nhìn giặc cỏ doanh bố trí, Hoàng Thiên lông mày giương lên, rồi sau đó trầm giọng quát:

– Sát!

Hoàng Thiên nói xong xách theo Long Thương liền vọt qua đi.

– Theo chủ công giết địch!

Triệu Võ, Hoàng Trung ngẩn ngơ, rồi sau đó bạo thanh quát.

Triệu Võ, Hoàng Trung còn tưởng rằng Hoàng Thiên chỉ chỉ huy bọn hắn đi giết địch, nhưng hiện tại xem ra, căn bản không phải như vậy.

– Sát! Sát! Sát!

Hạo Thiên quân các binh lính, một đám mắt đều đỏ.

Bọn họ nơi nào nghĩ tới, bọn họ đi theo lĩnh chủ thôn trưởng đại nhân Hoàng Thiên thế mà làm gương cho binh sĩ, đem nguy hiểm nhất tiên phong vị trí đặt ở trên người mình.

Ở bọn họ trong mắt, lĩnh chủ là cao cao tại thượng, nguyện ý cho bọn hắn như vậy tồn tại, một bữa cơm no ăn liền không tồi, càng đừng nói làm gương cho binh sĩ.

Mà Hoàng Thiên chẳng những cho bọn hắn ăn no, mặc tốt, trên chiến trường còn làm gương cho binh sĩ.

Bọn họ sao có thể không cảm động.

Như vậy lĩnh chủ, bọn họ nguyện ý đi theo, càng nguyện ý vì như vậy lĩnh chủ mà chết trận.

– Sát! Sát! Sát!

Hạo Thiên thôn các binh lính, một đám trong mắt phun phát hỏa, bọn họ hận không thể lập tức đuổi kịp Hoàng Thiên. Nhưng là, bọn họ tốc độ không bằng Hoàng Thiên.

Mà lúc này, Hoàng Trung đột nhiên thả người nhảy lên, trực tiếp nhảy tới Hoàng Thiên bên người, sau đó hướng tới giặc cỏ nhóm đánh tới. Hoàng Thiên thấy tốc độ Hoàng Trung nhanh như vậy, không khỏi cảm thán một tiếng Thần cấp võ tướng quả nhiên trâu bò, sau đó nhanh chóng lao lên.

– Địch tập! Địch tập!

Một tiếng lại một tiếng thét chói tai ngay sau đó truyền đến, giặc cỏ doanh giặc cỏ một đám bắt đầu sợ hãi.

Khi bọn hắn nhìn đến từ phía cửa doanh trại không ngừng lao tới, một đám hai mắt hồng quang Hạo Thiên thôn binh lính, càng là dọa hồn vía lên mây.

– Đại hán quân chính quy! Đại hán quân chính quy!

Một tiếng kêu to vang lên, nguyên bản còn suy nghĩ muốn lấy binh khí phản kháng giặc cỏ, nháy mắt hoảng sợ.( Hạo Thiên quân được Hoàng Thiên trang bị toàn trang bị tốt nhất, có thể so với quân đội triều đình)

Một đám dọa khắp nơi chạy trốn.

Xùy…. Xùy….

Long Thương bắt đầu thu hoạch giặc cỏ tính mạng.

Không mặc áo giáp giặc cỏ, một thương chọc xuyên thân thể, ăn mặc áo giáp giặc cỏ, đồng dạng là một thương chọc xuyên, không chút nào bị chặn.

Gặp phải Hoàng Thiên giặc cỏ toàn bộ bị nhất thương giết chết. Người nào một thương còn không chết thì hắn không ngại bồi thêm một thương nữa.

Rất nhanh Hoàng Thiên áo giáp liền bị máu tươi nhiễm hồng.

Triệu Võ Hoàng Trung nguyên bản hộ vệ ở Hoàng Thiên bên người, nhìn một lúc sau, phát hiện căn bản là không có giặc cỏ có thể đối với hắn tạo thành thương tổn. Sau đó bọn họ

cũng bắt đầu điên cuồng tàn sát giặc cỏ.

Nhóm ba người cuồng sát một hơi, rất nhanh liền đem giặc cỏ giết hỏng mất.

Không lâu sau, từng tên từng tên giặc cỏ bị giết chết, khóc lóc, tiếng thét chói tai, xin tha, đủ loại thanh âm.

Năm trăm nhân số giặc cỏ doanh địa, thế nhưng bị Hoàng Thiên mang theo mấy chục người, trực diện san bằng.

Cuồng phong thổi qua, mang theo nồng đậm huyết tinh. Hoàng Thiên nhìn quỳ đầy đất, thấp thỏm lo âu giặc cỏ, lông mày không khỏi nhíu lại.

Sát tù binh, loại này hành động ở cổ đại là không thể thực hiện, giao chiến xong, rất ít sát tù binh.

– Chủ công?

Hoàng Trung cùng Triệu Võ ở một bên chờ đợi Hoàng Thiên quyết định.

Giết cùng không giết, bọn không để bụng, chỉ cần Hoàng Thiên mệnh lệnh, bọn họ đều sẽ không chút do dự chấp hành. Đây là trung thành đạt tới tử trung ưu thế. Chỉ cần là chủ nhân mệnh lệnh, dù đúng hay sai bọn họ cũng sẽ lập tức chấp hành.

Hoàng Thiên trầm tư một lát, rồi nhìn về phía quỳ đầy đất giặc cỏ, trầm giọng quát:

– Các ngươi là tội phạm, hiện tại ta cho các ngươi lập công chuộc tội cơ hội, vì ta Hạo Thiên thôn mà chiến, nếu không chết, như vậy các ngươi sẽ trở thành Hạo Thiên thôn một thành viên, nếu dám chạy trốn, thậm chí phản bội, như vậy kết cục chỉ có một, chết!

– Nguyện ý, chúng ta nguyện ý!

Một người lại một người giặc cỏ nghe xong không chút do dự lựa chọn quy hàng Hoàng Thiên.

– Cầm lấy thuộc các ngươi vũ khí, hữu dụng đồ vật mang đi, vô dụng vứt bỏ, sau đó xuất phát!

Hoàng Thiên mở miệng quát.

Hắn lời nói vừa xong, giặc cỏ đồng thời sửng sốt, rồi sau đó một đám mừng như điên.

Nguyên bản, bọn họ còn tưởng rằng, Hoàng Thiên sẽ để bọn hắn tay không tham gia chiến đấu, nhưng hiện tại xem ra, không phải như vậy.

Đầu hàng giặc cỏ nhóm trung thành, nháy mắt dâng lên một chút.

Bởi vì hảo cảm, cũng bởi vì hâm mộ.

Hảo cảm là bởi vì, Hoàng Thiên cho phép bọn họ có được binh khí. Trên chiến trường chém giết không có binh khí không khác gì pháo hôi. Đưa thân cho người giết. Còn hâm mộ, là bởi vì Hạo Thiên thôn các tướng sĩ áo giáp binh khí.

Có được như vậy binh lính Hạo Thiên thôn có thể nghĩ có bao nhiêu cường đại, bọn họ tự nhiên nguyện ý gia nhập như vậy thôn trang.

Giặc cỏ một đám thật cẩn thận đi nhặt binh khí, sợ khiến cho cái gì hiểu lầm, sau đó bị giết luôn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN