Võng Du Thiên Hạ - Chương 27: Thiên Tai bùng phát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Võng Du Thiên Hạ


Chương 27: Thiên Tai bùng phát


Đám binh lính thấy không có việc gì phát sinh cũng tản ra, tụm năm tụm ba nói chuyện uống rượu này nọ. Bởi vì nay là ngày đặc biệt cho lên Hoàng Thiên cũng không nói gì. Ngược lại còn cùng bọn họ uống vài bát. Qua lời kể của đám lính, lúc này hắn mới biết lý do Diệp Minh Nguyệt cùng Hoàng Vũ Điệp đánh nhau. Nguyên nhân rất đơn giản, các nàng có một lần tại đây nghe được binh lính đàm luận ai xinh đẹp, ai võ công cao, lần này dưới một chút rượu, hai người luận võ, kết quả thì vừa rồi mọi người đã biết.

Nghe xong đám lính nói như vậy, Hoàng Thiên có chút dở khóc dở cười, liền vì như vậy liền khiến cho hai người như cùng kẻ thù dường như đánh nhau. Hai người các nàng không cảm giác được mất mặt, Hoàng Thiên đều cảm giác được mất mặt a. Đường đường là võ tướng mà quyết sống chết chỉ vì tranh cãi ai đẹp hơn, chuyện này cũng quá vô nghĩa đi.

Kế tiếp mấy ngày thời gian, Hoàng Thiên toàn bộ đều bị mọi sự vụ của Hạo Thiên Trấn cuốn lấy, khiến hắn không có thời gian làm gì khác. Bận rộn vài ngày thời gian, cuối cùng cũng xử lý xong xuôi mọi việc, nhưng hắn chưa kịp thư giãn một chút thì hệ thống thanh âm vang lên.

– Đinh! Tam Quốc khu hệ thống thông báo: Bởi vì Hán Linh Đế vô đạo, khiến toàn bộ Đại Hán dân chúng lầm than,…. Toàn bộ những việc này khiến trời xanh bất bình, giáng xuống trừng phạt. Tam Quốc khu trong phạm vi lãnh thổ sẽ xuất hiện tình trạng hạn hán kéo dài. Đồng thời cũng sẽ bởi vì Hạn hán nguyên nhân khiến đại dịch châu chấu xuất hiện phá hoại mùa màng. Mong Tam Quốc khu người chơi chú ý, kịp thời ứng phó.

– Đinh!…

– Đinh!….

Liên tiếp ba tiếng thông báo vang lên. Hoàng Thiên lập tức đã nhận ra dị thường, đây là muốn thiếu lương thực trong thời gian sắp tới.

Không có một cái châu quận may mắn thoát khỏi, đây là toàn bộ Đại Hán lãnh thổ đều bị tai nạn, tất các nơi lương thực thu hoạch đều giảm sản lượng, hạn hán rồi còn châu chấu, như vậy đến lúc thu hoạch sản lượng còn có bao nhiêu?

Lương thực không đủ đối với mọi người đều là tai nạn, riêng đối với lĩnh chủ người mà nói càng là đại nạn, lúc đó thôn trang không cần bị thế lực thù địch tấn công, chỉ cần không có lương thực như vậy chắc chắn sẽ bị hủy diệt. Trong thôn thiếu lương tình trạng xuất hiện sẽ khiến dân cư bỏ đi nơi khác, thôn trang sẽ nhanh chóng tan rã.

Tưởng tượng đến cảnh Hạo Thiên Trấn chỉ còn có một mình Trấn trưởng là mình, Hoàng Thiên rùng mình một cái, vội vã chạy đi tìm Triệu Thần hỏi thăm tình hình lương thực trong Trấn.

– Hiện giờ thiên tai không ngừng, chúng ta lương thực sẽ giảm sản lượng mạnh, thời gian kéo dài bao lâu không biết, chúng ta trong Trấn lương thực dự trữ như thế nào? Có Hay không đủ dùng?

– Chủ công chớ lo.

Triệu Thần cười cười, nói:

– Chúng ta tự gieo trồng sản lương thực không tính, chỉ cần dựa vào số lượng lương thực thời gian gần đây thu được từ càn quét doanh địa bên ngoài, trong một năm tới lương thực mất mùa, chủ công cũng không cần lo lắng lương thực vấn đề!

Nghe Triệu Thần báo cáo, Hoàng Thiên yên tâm không ít, chỉ cần còn đủ lương thực, như vậy tình hình Hạo Thiên Trấn sẽ không có bất kỳ biến đổi nào.

Vài ngày rất nhanh trôi qua, Thiên Hạ lúc này đã loạn càng thêm loạn, nhiều nơi lương thực chuẩn bị thu hoạch được thì nạn châu chấu xuất hiện phá hoại, những nơi chúng quét qua gần như không còn sót lại chút gì. Mất mùa, hạn hán khiến dân chúng lưu lạc khắp nơi. Lấy nhà Hán tình hình mục nát, thối rữa hiện tại gần như không có khả năng phát lương cứu tế. Khắp Tam Quốc khu dân chúng lâm vào lầm than, cướp giật, tranh giành nhau từng miếng ăn xuất hiện mọi nơi.

Mà Lĩnh chủ người chơi lúc này cũng lâm vào tình trạng khốn khổ. Mất mùa khiến giá lương thực đẩy lên cao chót vót, hơn nữa giá cao cũng không có người bán. Không ít lãnh địa bị tình trạng thiếu lương khiến dân chúng rời bỏ doanh địa, dẫn đến tình trạng doanh địa bị hệ thống báo phá hủy. Ngoài ra còn có một số doanh địa bị bạo dân tấn công dẫn đến phá hủy.

Khác biệt với bên ngoài không khí tối tăm mù mịt, Hạo Thiên Trấn bên trong lúc này dân chúng đang vui vẻ, thoải mái làm việc. Vài ngày trước Hoàng Thiên đưa ra một quyết định đó chính là cải tạo toàn bộ nhà ở của dân chúng, quy hoạch lại toàn bộ trấn. Đây có thể là một đại công trình, gỗ, đá tiêu hao số lượng khổng lồ. Với tình hình hiện tại của Tam Quốc khu tới nói không có bất kỳ một lãnh địa nào dám làm, nhưng ai bảo đây là Hạo Thiên Trấn, một thị trấn giàu có vô cùng.

Hoàng Thiên lúc này đang trong Trấn trưởng phòng làm việc, nghe Triệu Thần báo cáo. Dựa theo Triệu Thần nói, Hạo Thiên Trấn mỗi ngày tăng thêm vài ngàn lưu dân, bởi vì nạn đói diễn ra, lưu dân số lượng tăng mạnh. Hơn nữa trước cửa Hạo Thiên Trấn Hoàng Thiên còn thành lập phát cháo lều nhằm thu hút lưu dân. Việc này cũng được hệ thống ưu ái, phát thông báo khắp toàn bộ Tam Quốc khu khiến lưu dân biết được, lũ lượt kéo tới.

Cũng bởi vì nguyên nhân này khiến Hạo Thiên Trấn tên lại khắc sâu vào trong đầu người chơi, lần này là bằng vào tài lực, vật lực. Mà. Hoàng Thiên lúc này cũng nhận được tin nhắn cầu viện của Mỹ Nữ Thôn thôn trưởng Tường Vi.

– Có việc gì mà khiến đại mỹ nữ chủ động liên hệ với ta vậy?

– Hạo Trấn trưởng, lâu ngày không liên lạc, chưa có quên đám chúng ta chứ?

Phía bên kia Tường Vi cũng không trả lời mà hỏi một câu. Hai bên không phải rất quen thuộc, cũng đã lâu không liên hệ, nàng cũng không thể mở miệng là đòi trợ giúp…

– Làm sao có thể, không biết Tường Vi Thôn trưởng có việc gì quan trọng, nếu không ta còn phải đi giải quyết tình hình trong trấn, mấy vạn người, có rất nhiều chuyện cần làm a.

Đối với Tường Vi lần này liên lạc, không cần nghĩ cũng biết là việc lương thực.

– Hạo Trấn trưởng, nghe nói hiện tại ngài vẫn đang tiếp tục thu lưu dân. Như vậy chắc hẳn Hạo Thiên Trấn có rất nhiều lương thực, không biết có thể hay không…

– Ân?

– Không giấu gì, thôn chúng ta hiện tại lương thực có chút không đủ dùng, nếu Hoàng Trấn trưởng có thể viện trợ một chút, như vậy đại ân Tường Vi không bao giờ quên.

– Ồ. Thiếu lương là tình trạng chung hiện nay của tất cả mọi người. Hạo Thiên Trấn của ta cũng tương tự như vậy, cung không đủ cầu a.

– Tên khốn kiếp, ngươi định lừa ai? Hạo Thiên Trấn mà thiếu lương thì sao ngươi còn dám thu lưu dân, hơn nữa mỹ nữ muốn nhờ vả mà ngươi còn không đồng ý sao? Chúng ta chỉ mượn, sau này sẽ trả.

Hoàng Thiên nhìn nội dung tin nhắn mà bật cười. Gọi hắn là tên khốn kiếp chắc chắn là cô nàng Ngọc Anh.

– Như vậy đi Ngọc Anh đại mỹ nữ, có giỏi thì ngươi đi mượn lương bên ngoài đi. Ta tin với nhan sắc ” Khuynh Quốc Khuynh Thành ” của ngươi sẽ có rất nhiều người cho ngươi mượn lương. Ta còn rất bận rộn.

– Tên khốn kiếp, ngươi…. Ngươi….

– Được rồi, Hạo Trấn chủ. Chúng ta hiện tại muốn 20v đơn vị lương thực. Ngươi ra điều kiện đi.

– 20v đơn vị. Với tình hình hiện nay Hạo Thiên Trấn không có. Hơn nữa lấy giá thị trường hiện nay các ngươi có thể mua nổi.

Hoàng Thiên ngắn gọn trả lời. 20v đối với Hạo Thiên Trấn hiện tại không đáng kể gì, nhưng hắn cũng không nguyện ý bán đi. Hiện tại thị trường 1đồng vàng 100 đơn vị lương thực giá trên trời, hắn cũng không tin Mỹ Nữ thôn mua được.

Quả nhiên đầu bên kia Tường Vi lâm vào trầm tư, lấy Mỹ Nữ Thôn hiện tại tài lực là không thể mua được 20v lương thực, chỉ còn lại cách trao đổi.

– Hạo Trấn trưởng, chúng ta hiện tại không thể mua nổi, nhưng chúng ta có thể trao đổi không phải sao?

– Trao đổi? Không biết đại mỹ nữ muốn lấy gì đổi lương thưc của ta? Chúng ta hiện tại không thiếu gì ngoài lương thực, không biết Tường Vi thôn trưởng muốn dùng gì đổi.

– Chúng ta có một nhiệm vụ đầu mối thu thập Võ Tướng, Hạo Trấn trưởng nghĩ sao?

– Nhiệm vụ thu phục Võ tướng? Không có hứng thú.

Võ tướng đối với Hoàng Thiên mà nói sức thu hút rất lớn, nhưng thu phục Võ tướng không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa lấy vị trí hiện tại của Hạo Thiên Trấn, đây là điều không thực tế.

– Tên khốn kiếp. Đây chính là Võ Tướng, Võ Tướng ngươi biết không.

– Không có hứng thú.

Hoàng Thiên vẫn lắc đầu.

– Tên khốn kiếp, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới đồng ý cho chúng ta lương thực. Chúng ta đều nhanh chết đói.

Giọng điệu này lại là của Ngọc Anh, chắc bản thân nàng cũng không biết chính mình đã tiết lộ điểm yếu cho người khác. Ở Hoàng Thiên xem ra, Mỹ Nữ Thôn nếu như Ngọc Anh nói chắc hẳn đã gần cạn lương thực. Bình thường thôn xóm tới nói, lương thực thu vào chính là nhờ làm nông cùng khai thác thủy sản. Hiện nay thiên tai bùng phát, nông nghiệp chắc chắn không có thu hoạch, mà khai thác thủy sản do hạn hán diễn ra nên chắc chắn cũng không được tốt. Thiếu lương thực cũng là bình thường, đâu phải thôn trang nào cũng tích lũy được số lượng lớn như Hạo Thiên Trấn.

Bắt được điểm này, Hoàng Thiên có thể thoải mái ép giá, hắn cũng không tin Tường Vi không đồng ý.

– Tường Vi thôn trưởng. Nếu ngươi không có vật gì có thể trao đổi, vậy ta cũng không có cách nào.

– Hạo trấn trưởng, như vậy đi. Chúng ta bây giờ chắc là chỉ có bản vẽ kiến trúc, vũ khí… Mới có thể đổi lấy lương thực từ tay ngài. Như vậy ta sẽ gửi qua thuộc tính một số loại, ngài xem thế nào.

Tường Vi nói xong liền gửi qua cho Hoàng Thiên một đám lớn bản vẽ thuộc tính. Hoàng Thiên liếc qua thấy toàn bộ đều là bình thường bản vẽ, hắn nhếch mép trả lời một câu.

– Tường Vi thôn trưởng, nếu có khác loại bản vẽ thì lấy ra đi. Không dám giấu, bình thường bản vẽ ta không có hứng thú.

– …

– Hạo Trấn trưởng, đặc thù bản vẽ chúng ta bình thường đều cùng ngài giao dịch, hiện nay đã không có.

Đầu bên kia Tường Vi bất đắc dĩ cười khổ. Đặc thù bản vẽ cũng không phải rau cải trắng ngoài chợ. Từ khi vào Thiên Hạ tới giờ các nàng đạt được vài tờ, nhưng toàn bộ đều giao dịch với Hoàng Thiên từ trước, lúc này đã không có. Mà số tiền đạt được các nàng toàn bộ dùng cho việc phát triển quân đội của Mỹ Nữ thôn, hiện tại đã không còn. Lương thực cũng thường xuyên bán đi, chỉ để lại đủ một vài tuần ăn.

– Như vậy a… Ta cũng không có cách nào giao dịch với các vị. Tạm biệt a.

Hoàng Thiên không chút khách khí nói. Hắn cũng sẽ không ngu ngốc đến mức vô duyên vô cớ tặng không người khác thứ gì, hơn nữa hắn cũng không tin các nàng không còn món đồ gì. Quả nhiên, Tường Vi lập tức hồi âm lại.

– Hạo Trấn trưởng chậm đã. Đặc thù bản vẽ chúng ta không có, nhưng chúng ta có một cuốn đặc thù bí tịch, không biết ngài có hứng thú hay không?

– Ồ. Vậy làm phiền Tường Vi thôn trưởng phát thuộc tính cho ta xem xét một chút.

Hoàng Thiên nhếch mép cười. Trong lòng có chút vui vẻ, lần này Tường Vi cô nàng này chắc chắn phải xuất ra thứ tốt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN