Diễn Trò - Chương 25: Đóng dấu cho anh đấy à?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Diễn Trò


Chương 25: Đóng dấu cho anh đấy à?


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Bột


Khóe mắt cô vốn đã ẩm ướt, lúc này lại có từng giọt từng giọt nước mắt lớn rơi xuống như sợi trân châu đứt gãy. Cận Tiêu không nhịn được muốn quay đầu, cô sợ rằng gương mặt của mình sẽ càng khó coi hơn nữa. Có điều, cằm của cô lại bị cậu Tư giữ lại, vì thế chỉ có thể tủi thân ngước đôi mắt sũng nước lên.

Mặt Nhan Trưng Bắc cũng không mang ý cười, Cận Tiêu không biết được anh đang nghĩ gì, cô muốn tránh đi nhưng gương mặt lại bị cậu Tư phủ lên. Những thứ trên mặt cô được lòng bàn tay của Nhan Trưng Bắc lau sạch, bàn tay quanh năm tranh đoạt kia sinh đầy vết chai dày kia vốn khiến cô hơi đau, nhưng vì ánh mắt hết mực nghiêm túc kia nên Cận Tiêu chỉ có thể nước mắt lưng tròng để mặc anh lau đi.

“Sao khóc mà cũng xinh thế này.” Cô nghe thấy anh than thở thì chợt ngẩn người, lúc này cậu Tư đang nghiêng đầu, đuôi mắt nhiễm chút ý cười: “Có phải vừa rồi làm em không thoải mái không?”

Lúc này Cận Tiêu vẫn quỳ ở đó, trước đó còn nước mắt rưng rưng như đang lấy lòng cậu Tư vậy. Cô thấy chân tê muốn chết, sau mới vội đổi tử thế mà ngồi trở lại.

Cận Tiêu chớp mắt rồi ngừng khóc, trong lòng đột nhiên nổi lên thắc mắc quan trọng hơn.

“Này.” Cô xoay người tìm túi nhỏ mang theo người: “Lớp trang điểm của em đã trôi chưa?”

Cậu Tư vừa mới phóng thích bản thân, lúc này nghiêng đầu nhìn Cận Tiêu lấy gương trong túi ra cẩn thận kiểm tra mặt mình thì lại thấy cô vẫn là một cô bé con như cũ, nhưng mặt khác vẫn nhàn tản mở miệng: “Son cũng trôi hết rồi, có lẽ đã dính hết lên nơi đó của anh.”

Cận Tiêu cũng không giận, cô đánh mắt nhìn anh rồi lành lạnh nói: “Vậy phải trách em đã nhuộm màu cho nó rồi.”

Nhan Trưng Bắc buồn cười nên vươn tay kéo cô qua, Cận Tiêu áp đầu vào ngực anh nhưng vẫn không quên cầm gương soi đi soi lại. Mặt cô được cậu Tư lau sạch vẫn xinh đẹp như cũ, thậm chí còn mang thêm chút xuân tình. Tóc tuy loạn nhưng cũng chỉ lộ ra vẻ biếng nhác của cô, vẫn có thể gặp người khác được.

Cô vừa hài lòng đóng gương nhỏ lại thì giọng thản nhiên của cậu Tư truyền đến từ phía sau: “Em quên rồi à, lúc chúng ta mới cưới, em đã “nhuộm” anh một lần rồi.”

Chuyện anh nhắc tới là đêm tân hôn đoạt thân trinh trắng của cô, máu thấm xuống cả ra gường. Cận Tiêu không biết anh có thể treo chuyện đó bên miệng như vậy nên chợt bực bội, nhưng cô càng muốn tách ra thì cậu Tư càng muốn ghẹo thêm. Anh vừa ôm lại không cho cô đi vừa nói bên tai: “Khi đó em chặt vô cùng, anh suýt nữa bị em…”

Anh còn chưa dứt lời đã bị Cận Tiêu xoay người bịt miệng lại. Cả mặt cô đỏ bừng, trong mắt có tia nước mà đã vội ngăn anh lại: “Cậu không được nói tiếp nữa.”

Nhan Trưng Bắc nắm lấy tay kia của cô mà hôn lên một chút, anh không đùa cô nữa, chỉ dịu dàng nói: “Làm gì có người khác, sao mà không được nói.”

Anh ngắm nhìn gương mặt cô, ngắm nhìn cả ánh nước nơi đuôi mắt toát lên sóng gợn mênh mang thì càng thấy có thế nào cũng là không đủ, sau đó vừa mở miệng đã lại bật ra lời bông đùa: “Em chưa cho anh biết đêm đó em có vui sướng không…”

Tay của Cận Tiêu bị anh nắm chặt, vì vậy cô chợt không biết phải làm thế nào mới ngăn anh lại được. Cuối cùng lời nói của cậu Tư đã bị nuốt vào bụng, bởi cô gái trong lòng thật sự không muốn nghe tiếp nữa nên đã xoay người, đỏ mặt hôn anh.

Hai cánh môi của cô kề sát với môi của anh, tuy lần này có buồn tẻ hơn những nụ hôn trước đây của Nhan Trưng Bắc, nhưng chắc chắn là lần đầu cô chủ động hôn anh. Lần chủ động này của cô khiến anh đứng hình, tay chân càng không biết để ở đâu cho phải, sau đến cả tay giữ Cận Tiêu trước đó cũng bất giác buông ra. Khó lắm cậu Tư mới bình tĩnh lại được, lúc anh định dạy cô thế nào mới là hôn đúng nghĩa thì Cận Tiêu đã nhẹ nhàng đẩy anh ra, sau đó mở cửa xe và luồn đi mất như chú cá đồng. Nếu muốn nhanh nhẹn, cô cũng có thể nhanh nhẹn vô cùng, chỉ nháy mắt sau cửa xe đã bị đóng cái “rầm”, để lại mình người đàn ông ngây ngốc trong đó.

Cậu Tư kịp nhận ra rồi mở một bên cửa xe khác ra, sau đó thấy cô vừa chạy vào nhà trong màn mưa vừa vui vẻ lớn giọng nói: “Em phải vào nhà đây, cậu thích thì ngủ lại đó đi!”

Mưa vẫn không ngớt, từ sân luyện võ vào tới nhà lại cách một khoảng, mưa tầm tã xối xuống cánh áo đơn bạc khiến cô thầm nghiến răng trách sao cậu Tư lại đỗ xe ở nơi xa như vậy. Lúc cô còn đang thầm oán trách, bả vai đã bị người đàn ông níu lại. Cậu Tư không tốn chút sức nào đã đuổi kịp cô, anh căng áo vest ra định che mưa cho cô, sau đó hai người họ cùng trùm chung chiếc áo đáng thương ấy mà chạy vào nhà. Nước mưa lọt vào mắt Cận Tiêu rán rát, nhưng cô vẫn không nhịn được mà ngước mắt ngước nhìn cậu Tư. Anh vẫn đẹp đẽ như trước, từng hạt mưa nhỏ dính trên ngũ quan cứng rắn toát ra hơi thở đàn ông nồng đậm. Cậu Tư nhìn về phía trước vừa quả quyết vừa kiên định, khiến cô cảm thấy cứ đi theo anh như vậy cũng thật yên lòng.

Hai người họ chật vật về đến nhà thì đã ướt như chuột lột. Nhan Trưng Bắc dắt tay cô rồi nhanh chân vào nhà, vừa đi còn vừa gọi: “Mẹ Ngô! Vào nhà tắm pha nước ấm đi.” Sau đó lại dặn Oanh Yến nấu canh gừng. Cận Tiêu ngoãn ngoãn đi theo sau anh mà không phải lo nghĩ chuyện gì, chỉ khi trông thấy ánh mắt hơi ngạc nhiên của nhóm người làm, cô mới xấu hổ cúi đầu.

Người khác có nghĩ thế nào cũng không rõ vì sao họ lại đỗ xe ở sân tập võ, Cận Tiêu nhớ tới màn hoang đường vừa rồi của hai người thì tai cũng đỏ lên một chút. Ngay sau đó cậu Tư đã trùm khăn bông lớn lên che cô lại, không quan tâm đến cả người ướt đẫm của mình mà lau tóc cho cô.

Áo sơ mi trắng của anh đã bị nước mưa xối ướt đẫm, lộ ra cơ bắp bên trong và cả hai điểm trước ngực. Cậu Tư vươn tay gỡ từng món đồ trang sức trên tóc Cận Tiêu xuống, cơ ngực của anh lần lượt lướt qua trước mắt khiến cô chợt thấy cổ họng mình ngưa ngứa.

Tóm lại là cô muốn làm tròn bổn phận của người làm vợ một chút, Cận Tiêu nghĩ vậy rồi đánh bạo đi cởi cúc áo sơ mi của cậu Tư. Động tác tháo trang sức của Nhan Trưng Bắc chậm lại, sau đó vừa cúi đầu đã thấy đôi tai đỏ bừng của cô. Cận Tiêu hắng giọng, lắp bắp giải thích với anh: “Quần… quần áo ướt dễ ngấm lạnh.”

Đương nhiên là anh biết áo ướt sẽ dễ ngấm lạnh, chỉ là cánh tay của vợ anh đang run run rẩy rẩy, cổ họng lại nhẹ nhàng dịch chuyển như không chỉ lo anh cảm lạnh vậy.

Mặt Nhan Trưng Bắc mang ý cười, anh gỡ xong món đồ trang sức cuối cùng rồi đỡ mông mà ôm lấy Cận Tiêu. Những cúc áo đáng thương kia cởi một lúc lâu cũng chỉ được có hai cúc, cậu Tư và cô đã tiến thẳng vào phòng tắm, hơi nóng bên trong bốc lên khiến hai người thả lỏng không ít.

Trong phòng tắm đã có sưởi ấm áp, vì vậy quần áo có ướt cũng không sợ ngấm lạnh nữa. Cận Tiêu vẫn ôm cổ anh như gấu koala, cậu Tư lại ra vẻ quân tử khiêm tốn, nghiêm túc: “Rồi giờ em cởi tiếp đi.”

Bồn tắm lớn bên cạnh đã pha nước sẵn sàng, hai người họ vẫn quần áo nghiêm chỉnh như thế quả là hơi kỳ lạ. Cận Tiêu được anh thả xuống, sau đó đỏ mặt cởi cúc áo của anh. Ánh mắt của cậu Tư vẫn dừng trên mặt cô, cô cũng biết rõ điều đó nên vừa khó khăn cởi một cúc áo vừa run giọng xin anh: “Cậu đừng nhìn em nữa.”

“Ồ.” Cậu Tư hơi gật đầu: “Vậy anh nên có qua có lại mới phải.”

Anh nói rồi lập tức cởi cúc áo sườn xám của Cận Tiêu. Sườn xám của cô vốn đã mở cổ, tay của cậu Tư càng không kém cỏi như tay của cô, bởi bình thường anh đã làm chuyện này nhiều lắm rồi, vậy nên không bao lâu sau chiếc sườn xám kia đã lỏng ra. Cậu Tư kéo sườn xám màu xanh khỏi cổ tay cô khiến nó rơi thõng xuống nền đất, lúc này trên người cô chỉ còn lại váy lót màu trắng, còn đồ lót bên trong không biết đã chạy tới nơi nào rồi.

Cận Tiêu lại cố gắng một lúc lâu mới cởi được cúc áo cuối cùng, sau đó cậu Tư vừa tiện tay ném áo sơ mi trên tay cô vừa chỉ vào thắt lưng: “Phiền vợ nốt.”

Thắt lưng bị cởi ra, quần tây được trút bỏ, cuối cùng chỉ còn lại quần lót tứ giác. Cận Tiêu run tay cởi nó xuống, lửa nóng bên trong mất ràng buộc nên lập tức vọt ra ngoài. Cậu Tư nhìn xuống dưới rồi chỉ nhếch miệng cười “ha” thành tiếng. Anh không nói gì nữa mà nhấc chân vào bồn tắm lớn, sau đó ung dung dựa vào bồn: “Vợ không vào à?”

Trên người Cận Tiêu chỉ còn lại váy lót ướt sũng, đường cong cơ thể đã lộ ra không sót lại chút nào, còn cậu Tư vẫn cứ chống đầu ngắm cô như vậy. Tình thú giữa vợ chồng quả là đặc quyền hiếm thấy, Cận Tiêu kéo khóa váy lót sau lưng xuống trước mặt anh, tiếp đó cởi váy và cả áo lót để lộ đôi nhũ hoa cao vút. Có lẽ, múa thoát y của Xiêm La (1) cũng chỉ đến vậy mà thôi.

(1) Xiêm La: tên gọi cũ của Thái Lan.

Cô vẫn thẹn thùng như trước, vì quá xấu hổ nên dùng một tay che lại đôi nhũ hoa lại, có điều như vậy lại càng khiến người ta động lòng hơn. Cận Tiêu bước một bước lớn vào bồn tắm, ngay sau đó đã bị cậu Tư kéo tay khóa vào lòng, lưng áp sát với anh và bị ép tới một bên bồn tắm. Cận Tiêu bị anh gấp gáp vừa hôn vừa mút lưng thì “ưm” lên thành tiếng, sau còn mở lời trêu chọc: “Ồ, bây giờ cậu không kiên nhẫn nữa à.”

Nhan Trưng Bắc nở nụ cười sau lưng cô: “Còn ung dung gì nữa, anh có ngốc đâu.” Anh vừa dứt lời, nơi dâng trào phía dưới đã tiến quân không chút nể nang. Nơi ấy mới trải qua cao trào, vừa rồi còn bị anh trêu chọc như vậy nên vẫn ướt át như cũ. Cả người Cận Tiêu cũng phập phồng theo từng động tác của anh, trong phòng tắm chỉ còn tiếng “ưm” của cô và tiếng nước thường trực.

Ngón tay và lửa nóng của cậu Tư đương nhiên sẽ không giống nhau, Cận Tiêu bị anh chạm tới nơi sâu nhất cũng không chịu được mà “a” lên thành tiếng, để lộ gương mặt mê ly. Cả cơ thể của cô dần bị cậu Tư dẫn dắt để rồi hoàn toàn tựa vào người anh, nơi tiếp nối bên dưới cũng liên tục xâm chiếm lấy cô. Tay cậu Tư xoa nắn ngọn đồi đầy đặn của cô, hai đỉnh đồi đã dựng thẳng từ sớm được đầu ngón tay của cậu Tư nhào nặn lại càng cương lên như hai hòn đá nhỏ.

Ngoài việc thứ dữ tợn bên dưới liên tiếp ra vào hoa huy*t của cô, càng ngoài việc cô đỏ mặt rên rỉ thành tiếng thì việc hai người giao hòa trong bồn tắm thật giống như cậu Tư là thầy dạy bơi của Cận Tiêu. Cậu Tư còn kéo cô nghiêng đầu mà hôn lên, cô cũng vươn đầu lưỡi ra dây dưa với anh. Khi xưa việc này tựa như không biết xấu hổ, nhưng vì có quá nhiều khoái cảm nên cô không nghĩ được quá nhiều, thậm chí cả nơi đó cũng như một bộ phận khác đang tiến hành giao cấu vậy. Tay của anh nắm lấy sữa thịt của Cận Tiêu nhưng có nhào nặn thế nào cũng thấy không đủ, anh vừa thở dốc vừa nói với cô: “Sao lại hơi lớn hơn trước rồi.” Sau đó lại nhắm mắt hổn hển, tự hỏi tự trả lời: “Nhờ anh.”

Môi của Cận Tiêu lướt qua cổ cậu Tư, cô xác nhận với anh: “Nhờ cậu.”

Rất nhiều, rất nhiều điều đều nhờ có người này.

Hai người họ chuyển từ phòng tắm tới phòng ngủ, Cận Tiêu đã học được thế nào là hôn, càng học được cách dùng môi lưỡi lưu luyến ở nơi mình thích. Cổ và ngực của cậu Tư đều được đầu lưỡi của cô lướt qua từng chút một. hoa huy*t của cô vẫn hàm chứa cự long của cậu Tư, eo còn chủ động phối hợp với sự đưa đẩy của anh. Cận Tiêu nằm sấp trên người cậu Tư, đầu lưỡi cô cắn mút từng tấc từng tấc da thịt của anh tựa như ngư tinh nhỏ mê người. Cậu Tư giữ eo của cô, càng không nhịn được mà đưa lên càng sâu, ngay sau đó đã nghe được tiếng rên rỉ mềm mại của cô.

“Sâu quá” hoặc “Nhanh quá” đều trở thành lời ngợi ca, khi truyền đến tai anh đều sẽ trở thành “Em rất thích”. Tiếng rên rỉ của Cận Tiêu khác hoàn toàn với giọng nói bình thường của cô, lúc này giọng nói ấy không còn vẻ ngượng ngùng, không ra vẻ trầm ổn, mà chỉ là tiếng ngâm từ cổ họng êm ái hơn bất kỳ khúc ca nào. Cậu Tư vừa nhào nặn đỉnh ngực của cô vừa nhanh chóng nâng eo, mỗi thớ cơ của hai người đều thật căng thẳng, Cận Tiêu cũng không nhịn được mà ôm cổ anh rồi run rẩy thành tiếng.

Khi khoái cảm cực hạn bùng nổ, Cận Tiêu cắn nhẹ vào cổ của cậu Tư. Nơi đó có huyết quản của anh, máu thịt của anh, dưới làn da lại là một thứ ấm áp khác. Lúc đầu cô cắn không dùng sức, có điều lửa nóng của cậu Tư vẫn chưa dừng lại khiến cô chỉ có thể nghiến vào sâu hơn. Cậu Tư vẫn xâm chiếm vào lúc cô mẫn cảm nhất như trước, xâm chiếm đến khi anh cũng không nhịn được mà thở dốc thành tiếng và phóng thích bản thân.

Tới khi Cận Tiêu nhận ra thì cổ của cậu Tư đã có vệt máu, thế nhưng bọn họ vẫn ôm nhau lười biếng như trước, ngọc hành vẫn nằm trong tiểu huyệt của cô mà không rời đi.

Cô đưa lưỡi liếm nhẹ lên nơi vết thương kia, lúc này cậu Tư mới thấy hơi xót nhưng lại cười với cô: “Đóng dấu cho anh đấy à?”

Cận Tiêu thu lưỡi lại, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên: “Đóng dấu cái gì, chẳng qua em thấy chỗ này của cậu ngon miệng chút thôi.”

Hết chương 25.


Bột: Bonus minh họa cảnh lấy áo làm ô nổi tiếng của hai anh chị đẹp trong phim The Classic:3

b58758177fb4ac9c5c215bf935dacad9

b58758177fb4ac9c5c215bf935dacad9

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN