Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới
Chương 39: Tuyệt thế cô cô
Nơi này, không có một chút ánh sáng đèn điện chiếu đến, đêm khuya tựa như một mảnh âm u, mờ mịt nhưng lại khiến cho cảnh vật hiện lên cực kỳ tươi đẹp, huyền ảo dưới ánh trăng thoang thoảng chiếu rọi.
Nếu nhìn bao quát có thể thấy được tại đây non xanh nước biếc, tràn ngập hơi thở thiên nhiên vô cùng dễ chịu.
Xung quanh nơi hai bóng người đang ngồi lại có thêm vô số mùi hương hoa cỏ thơm ngát nhẹ nhàng du đãng trong làn sương đêm huyền diệu.
Ngay lúc này, một trong hai người chợt khẽ rung động, đôi mắt đang khép hờ bỗng mở ra.
Mà người này không ai khác chính là Văn Trung vừa xuyên tới.
Cảnh vật xung quanh dưới ánh trăng chiếu rọi dù không đến mức quá mờ mịt nhưng do đột ngột xuất hiện nên hắn cũng chưa kịp thích nghi với bóng tối hiện tại, hai con ngươi theo bản năng tự động lưu chuyển ánh sáng lam cùng vàng rất mờ ảo, sau đó nhanh chóng biến mất.
Mọi thứ xung quanh liền rõ ràng hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, ngay khi con ngươi trong suốt, sáng tỏ của hắn vừa khẽ đảo quanh bỗng lập tức trợn tròn lên.
Bởi lẽ ngay trước mắt hắn là một thiếu nữ xinh đẹp đến tuyệt trần.
Ngoại trừ mái tóc đen, toàn thân nàng trắng như tuyết, khuôn mặt tú mỹ tuyệt vời, làn da trắng mịn có đôi chút trắng xanh, thiếu đi màu hồng nhưng cũng không thể vơi đi nét thanh lệ tú nhã, siêu phàm thoát tục của nàng.
Ngược lại,”khuyết điểm” kia dường như chỉ càng khiến nàng thêm thanh khiết như băng, giá lạnh như tuyết.
Vẻ đẹp của nàng tựa như một tiên nữ hoàn toàn cách ly thế tục, không vướng bụi trần, không lụy tình cảm, nét mặt thánh khiết, không sầu không vui, nhưng cũng ngây thơ vô cùng.
Quan trọng nhất là cô gái tuyệt sắc này lại đang trần trụi hoàn toàn dưới mắt hắn.
Điều này cũng không phải do toàn bộ năng lực của Văn Trung,hắn cũng chỉ bị cản trở tầm nhìn nên mới vô thức để ánh mắt xuyên đám hoa phía trước mà thôi.
Nữ nhân trước mắt thực sự không có bất cứ che đậy gì.
Đôi bồng đào cao vút lộ ra không to lớn được như nữ hoàng hải tặc nhưng lại vừa vặn, cân đối đến hoàn mỹ, cũng tròn trịa mà trắng trẻo đến mê người.
Eo thon mềm mại, không chút thịt thừa, bên dưới thì… khiến hắn suýt nữa hộc máu phải vội rời ánh mắt vì sợ không thể kiềm chế được mình.
Hắn đương nhiên biết rõ hoàn cảnh hiện giờ và cũng rõ ràng nàng là ai.
Truyền nhân Cổ Mộ, tuyệt thế cô cô _ Tiểu Long Nữ.
Tuy nhiên, hắn lại không thể kìm được giật mình và ngây ngốc trước vẻ đẹp của nàng. Bởi vì Tiểu Long Nữ trước mắt so với Lưu Diệc Phi mà hắn biết còn phải đẹp hơn nhiều lắm.
Gấp đôi, gấp ba, thậm chí gấp mười lần… không có lẽ là gấp trăm lần cũng không quá. Bởi lẽ vẻ đẹp này là hoàn toàn tự nhiên, hơn nữa đã đạt đến một loại thánh khiết vượt xa người thường.
Mọi phản ứng của hắn nãy giờ dường như không có chút kinh động nào đến nữ tử này. Nàng vẫn chỉ yên lặng giống như bức tượng băng sương tuyệt mỹ,ngồi giữ nguyên tư thế duỗi hai tay,đặt đối diện lòng bàn tay của hắn.
Điều này khiến cho Văn Trung gần như muốn tận dụng mọi dây thần kinh cảm giác đến cảm nhận sự mềm mại từ đôi bàn tay tưởng chừng không xương này.
Thời điểm hiện giờ về cơ bản chính là lúc Tiểu Long Nữ và Dương Quá đang cùng nhau tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh.
Mà lần này Văn Trung đến đây cũng đã xác định rõ mục tiêu từ trước. Hắn không có bất cứ do dự hay ý định thăm dò nào, rồi mới đắn đo hạ quyết tâm giống như sự việc của Hancock.
Quản cái khỉ gì khuôn khổ với tình tiết của truyện, đây là thế giới chân chính, mọi thứ đều có thể thay đổi.
Hắn cũng không cần phải vừa theo dõi vừa rớt nước mắt mà ủng hộ đôi uyên ương trong đó.
Trực tiếp can thiệp, trực tiếp đi làm điều mà hắn muốn.
Sau lần xuyên qua trước và cả việc chiếc vòng xác nhận thêm, tư tưởng của Văn Trung đã thông suốt hơn rất nhiều.
Lần này, hắn đã sớm quyết định phải gạt bỏ mọi hình thức “động chạm” đến Tiểu Long Nữ, kể cả là từ Dương Quá cũng đều không bỏ sót.
Vậy nên, hắn rất nhanh thu hồi mọi suy nghĩ xúc động hiện giờ.
Thời điểm hiện tại rất quan trọng với Tiểu Long Nữ, nàng không thể chịu bất kỳ ảnh hưởng quá lớn nào. Nếu không, nhất định sẽ bị môn võ công đang tu luyện phản phệ.
Mà vừa vặn là người tu luyện cùng nàng không cần phải tập trung tinh thần giống nàng, vì vậy khi hắn ” thế chỗ ” mà xuyên đến mới không gây ra bất cứ vấn đề nào. Lúc này việc hắn cần làm là giúp nàng bảo hộ trạng thái hiện giờ.
Ngay lập tức, năng lực đặc dị ở mắt hắn lần nữa vận chuyển nhìn xuyên mọi vật cản, liên tục đảo khắp bốn phía giám thị mọi động tĩnh trong phạm vi hơn trăm mét xung quanh.
Tất nhiên, Văn Trung có thể nhìn xa hơn nhưng như vậy đã là vừa đủ.
Quả nhiên không lâu sau hắn phát hiện bóng dáng hai tên đạo sĩ đi đến, không phải nghĩ cũng đoán được hai người cực kỳ chán ghét này chính là Doãn Chí Bình và Triệu Chí Kính.
” Dịch chuyển “
Văn Trung thầm hô.
So với tiêu tốn năng lượng do dịch chuyển thời gian thì chút tiêu hao ít ỏi bởi loại dịch chuyển không gian này gần như không đáng kể, chiếc vòng cũng không buồn cùng hắn kiếm chuyện quá nhiều.
Ngay sau đó, hắn và Tiểu Long Nữ liền xuất hiện ở một vị trí cách chỗ ban đầu không xa, bởi lẽ khu vực đám hoa cỏ mọc cao đủ để che lấp nửa người này không quá lớn, nên ở đây đã là giới hạn. Văn Trung cũng không thể để hai người ở tình trạng này mà thoát ra nơi khác.
Vì vậy, hắn cũng không vội chủ quan mà vẫn cẩn thận quan sát động tĩnh của hai người kia tránh cho bọn họ lại vô ý tới gần.
Quả nhiên hai tên tào lao bát nháo này không nằm ngoài dự đoán.
Sau khi Triệu Chí Kính vạch trần việc Doãn Chí Bình luôn tơ tưởng Tiểu Long Nữ, cả hai liền lao vào đánh nhau túi bụi, bay nhảy vật lộn một hồi lại mấy lần suýt tiến gần chỗ hắn và Tiểu Long Nữ, chọc tức Văn Trung suýt không nhịn được lao ra gõ đầu mỗi tên một cái, cuối cùng hắn lại đành phải nhịn xuống mà vội vã dịch chuyển sang nơi khác.
Sau một hồi ẩu đả không gây án mạng hai kẻ này liền lườm nhau rồi rời đi, Văn Trung mới thầm thở ra.
Mục đích của hắn lần này đơn giản cũng chỉ là không để cho Tiểu Long Nữ bị tổn thương mà thôi.
Bởi như vậy đã vừa tránh được việc động chạm của Dương Quá với nàng, lại có thể không để cho nàng gặp phải tình huống nội thương rồi bị hiểu lầm sau đó.
Như vậy cũng là một công đôi việc.
Tuy nhiên đây cũng chỉ là một trong những việc hắn muốn giải quyết trước đó, để sau này đỡ phải giữa chừng quay lại mà thôi. Lần này hắn hiển nhiên muốn trải phẳng đường rồi mới tiến đến, chứ không do dự thiếu cân nhắc làm gì cả.
Xác định không có thêm vấn đề gì phát sinh, hắn mới thầm liên hệ chiếc vòng:
” Hàng quảng cáo, ngươi đúng là chuyên lừa gạt. Ta vẫn chưa quên đâu, ngươi có muốn giải thích gì không?”
” Ta cũng đã sớm giải thích cho ngươi lúc trước đấy thôi ” Âm thanh của chiếc vòng trong đầu hắn thản nhiên đáp lại.
Văn Trung dĩ nhiên không quên chuyện lúc đầu xuyên qua thế giới này mà nói:
” Nếu không phải ta nhận được năng lượng, sau đó có đủ khả năng phát giác thì hẳn còn bị ngươi lừa. Rốt cuộc ngươi đưa ta đi đâu? “
” Điều này ta càng sớm nói trước đó, không phải ngươi không buồn bận tâm sao? Giờ cho ngươi biết rằng chiếc giày và truyện tranh hay tiểu thuyết gì đó hết thảy đều là vật dẫn cả, ngươi chả lẽ cho rằng chúng có thể dẫn tiến đến thế giới thật? “
” Nhưng mà…”
” Không sai, loại dịch chuyển này về cơ bản là cùng thời không với thế giới của ngươi “
Chiếc vòng sớm đọc được suy nghĩ của hắn liền chặn lời:
” Nhưng thực tế lại ở rất xa và bị giới hạn ngăn cách nên cũng có thể coi như ở một vùng thời không khác. Tương tự như các vũ trụ song song với nhau thì kết nối bằng những đường hầm lượng tử chứ không thể chạy ra khỏi biên giới vũ trụ được. Đúng ra mà nói vũ trụ bí ẩn và rộng lớn còn vượt xa ngươi tưởng tượng nhiều lắm.”
” Ừm, vậy ta cũng không để ý”
Văn Trung chỉ hơi trầm ngâm rồi lại nói. Hắn sau khi thỏa mãn nghi hoặc liền không quá để tâm mấy việc này:
” Được rồi, dịch chuyển tới thời điểm tiếp theo thôi “
“… “
Chiếc vòng hận không thể huyễn hóa ra thân thể mà đánh đập tên này một trận: Không để ý nhưng lần nào cũng hỏi, hỏi cái rắm a!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!