Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên
Chương 18: Ta không có quên hắn
Trầm công công thay Thành Ngọc biện bạch: “Tiểu Quận chúa cũng là người hay xấu hổ.”
Ngày hôm sau, Thái hậu cho triệu các công chúa và cáo mệnh nghe hí kịch. Hoàng đế cùng thần tử nghị sự xong, Thái hậu phái người đi mời, Hoàng đế liền mang theo bề tôi thân cận đi tới, nửa đường gặp Vương thế tử Lệ Xuyên, Hoàng đế liền mời đi cùng.
Tới hí lầu, nhìn một lượt khán đài, vẫn không thấy Thành Ngọc, Hoàng đế nghi ngờ, hướng Trầm công công nói: “Cái này không giống như đang trốn trẫm. Ngay cả hí khúc nàng thích cũng không tới nghe, cái tiểu vô lại này đổi tính sao?”
Trầm công công là một người tỉ mỉ, việc không nắm chắc sẽ không nói bậy bạ, vì vậy cẩn thận trả lời hoàng đế: “Hay là lão nô đi hỏi thăm một chút?”
Được Hoàng đế nhân tiện mang theo, ngoài Lệ Xuyên Vương thế tử, còn mấy trọng thần vừa mới nghị sự ở nghị sự đường, gồm Đại tướng quân, Tả Hữu Tương của đông tây đài, Thượng thư lại bộ, lễ bộ, công bộ, còn có Quốc sư.
Kim thượng (1) là một vị hoàng đế hậu trạch rất thanh tịnh, gia sự cũng chỉ một vài gia sự thanh tịnh, ngoài chuyện gả công chúa thì vẫn chỉ có chuyện gả công chúa, vì vậy khi Kim thượng nghị luận gia sự chưa bao giờ tránh ngoại thần. Bất quá đám ngoại thần có thể cho Hoàng đế chủ ý về gia sự cũng không nhiều, Thành Quân thảo luận về gia sự, luôn chỉ có Trầm công công có thể bồi hắn một hai câu.
Nhưng hôm nay Đại tướng quân lại chen vào một câu: “có phải nàng bị bệnh không?”
Cả triều đều biết Đại tướng quân là biểu huynh của Thập cửu công chúa Yên Lan, cho nên lúc vị Đại tướng quân luôn luôn không thích xen vào chuyện của người khác hỏi câu này, mọi người đều cho là vừa rồi Hoàng đế nhắc tới chính là Yên Lan công chúa.
Hoàng đế cũng nghĩ như vậy, nên hướng Liên Tam nói: “Ái khanh không cần lo lắng, Yên Lan không có vấn đề gì cả.”
Tướng quân giương mắt, nghi ngờ: “Hoàng thường vừa nói, không phải Hồng Ngọc sao?”
Lệ Xuyên Vương thế tự vẫn một mực im lặng bên cạnh rõ ràng có chút ngẩn ra, nhìn thẳng Liên Tam. Bị Liên Tam hỏi ngược lại, Hoàng đế liền đáp: “Trẫm vừa nói đúng là Hồng Ngọc,” ngạc nhiên nói, “Bất quá ái khanh làm sao biết?”
Tướng quân nhàn nhạt nói: “Thần chỉ đoán thôi.” Trầm ngâm nói, “Quận chúa yêu thích yến hội, lại thích nghe hí, đại yến đêm qua, thậm chí cả hí lầu hôm nay, đều không thấy bóng dáng,” tướng quân hơi rũ mắt, “Thần nghĩ, hẳn là nàng bị bệnh.”
Lệ Xuyên Vương thế tử nhìn Liên Tam, khẽ cau mày, Hoàng đế cũng khẽ cau màu, nhưng hai người cau mày không phải vì cùng một chuyện, Hoàng đế nói: “Chiều hôm qua nàng còn cưỡi ngựa như bay ở sân cầu, không nhìn ra được có dấu hiệu bị bệnh, theo lý…”
Chưa nói hết đã thấy Tướng quân đứng dậy: “Để thần thay mặt Hoàng thượng đi thăm Quận chúa.”
Lệ Xuyên Vương thế tử tựa như cũng muốn đứng dậy, tay đè lên tay ghế chợt dừng lại.
Thế tử chung quy vẫn là thế tử biết suy nghĩ toàn cục, hiểu được trong trường hợp này nên làm gì không nên làm gì.
Chư vị đại thần đang ngồi không có phát giác được động tác nhỏ này của Vương thế tử, họ đang trợn mắt há mồm nhìn Hoàng đế đang ngồi trầm ngâm tại chỗ cùng bóng lưng dần đi xa của Tướng quân, chỉ cảm thấy Hoàng đế cùng Tướng quân mới vừa rồi có một phen đối đáp hết sức thần kỳ. Tướng quân trong ấn tượng ít ỏi của bọn họ, những lúc nghị sự cùng Hoàng đế, hắn căn bản không có nói chuyện, dĩ nhiên cùng bọn họ cũng không có nói chuyện, không thể nghĩ tới có một ngày nghe được Tướng quân ở trước mặt bọn họ cùng Hoàng đế đề cập đến nữ nhân, mà vị kia lại là Hồng Ngọc quận chúa.
Hồng Ngọc quận chúa cùng Tướng quân từng có một đoạn dây dưa rễ má, Thái hoàng thái hậu tuy nghiêm cấm trong cung không được nhắc lại nữa, nhưng…Nhưng ngày đó, Đại tướng quân vì muốn từ chối mối hôn sự này, ngay cả lý do không diệt Bắc Vệ không lập gia thất cũng nói ra được…Đám thần tử đè nén nội tâm gợn sóng trố mắt nhìn nhau.
Các đại thần bát quái nghi ngờ, Hoàng đế cũng có chút nghi ngờ, nhưng làm Hoàng đế, sao có thể tùy tiện đem sự nghi ngờ của mình nói ra, vì vậy đợi sau khi đám thần tử giải tán, mới hỏi Trầm công công: “Liên Tam cùng Hồng Ngọc xảy ra chuyện gì?”
Trầm công công là người nói chuyện rất tinh tế, Trầm công công cười đáp: “Vậy bệ hạ hy vọng Tướng quân cùng Quận chúa có chuyện hay là không có chuyện?”
Hoàng đế nhấp một hớp trà: “Liên Tam nếu không muốn thành thân, cũng tốt, nếu muốn thành thân, vì giang sơn Thành gia, tốt nhất là nên thành thân với tôn nữ Thành gia ta.” Thành Quân lần đầu tiên có cảm giác nói đến đề tài gả muội tử này cũng không nặng nệ như vậy, nhưng nhớ tới cái muội tử này có đức hạnh gì, lại nhịn không được ủ rũ: “Hồng Ngọc cũng đã mười sáu, nhìn thấy ngày nào cũng càn quấy, cưỡi ngựa trèo cây, nàng còn nướng chim,” nhắc tới đây Thành Quân lại một phen đau lòng, một lúc lâu mới bình phục, “May mà gương mặt còn nhìn được, thời điểm này trẫm chỉ hy vọng Liên Tam có thể cố gắng nông cạn một chút, vì gương mặt của Hồng Ngọc, mà phá lời thề rước nàng đi.”
Trầm công công có chút bận tâm: “Nhưng theo lão nô biết, Đại tướng quân hắn không phải là người nông cạn.”
Trong lòng Thành Quân lại quặn đau.
Trầm công công ghé lại gần nhẹ giọng: “Lão nô nghe nói hôm qua tiểu Quận chúa ở sân cầu chơi trò “Năm gậy bay năm đồng tiền” quả thật là tuyệt kỹ, khiến tất cả cầu thủ của Ô Na Tố phải bái phục, tiểu Quận chúa lúc đó thật là cố phán sinh tư (2), thần thái phấn chấn, Đại tướng quân lúc đó ở trên đài nhìn thấy, tựa hồ cũng rất tán thưởng, lão nô suy đoán, Tướng quân vì vậy nên hôm nay mới có chút lưu ý đến Quận chúa…”
Thành Quân bởi vì không có sở trường đánh cầu, cũng không biết “Năm gậy bay năm đồng tiền” là cái khái niệm gì, vì vậy cũng không để ý tới việc giải nghĩa việc Thành Ngọc hôm qua xuất biết bao nhiêu khí thế, nghe Trầm công công nói tới câu cố phán sinh tư, càng thêm vô vọng nói: “Cố phán sinh tư, thần thái phấn chấn, nói trắng ra vẫn là vì gương mặt đó.” Hỏi Trầm công công, “Nếu Liên Tam nhìn thấy Hồng Ngọc leo tường trèo cây nướng chim, hắn còn có thể si mê nàng không?”
Trầm công công mặc dù là công công, cũng không thể tưởng tượng ra dạng nam nhân nào có thể si mê một cô nương như vậy, vì thế Trầm công công lựa chọn yên lặng.
Thành Quân trầm mặc một hồi, lại hỏi: “Hồng nhan tri kỷ ngày thường của Liên Tam có dạng gì?”
Trầm công công hiện tại, rất có phong thái của người thông tỏ mọi chuyện, lập tức đối đáp trôi chảy: “Tướng quân tựa hồ có xu hướng thích cô nương dịu dàng ít nói, lời nói phát ra ôn nhu mềm mại, dáng đi yểu điệu như cây liễu, lại phải tài năng, vừa biết vẽ tranh vừa có thể chơi cầm, mấy vị tri kỷ của Tướng quân đều như vậy.”
Hoàng đế nghe hai chữ “mấy vị”, thở dài nói: “Nếu Hồng Ngọc có thể gả cho Liên Tam, trẫm cũng không biết là phúc hay là họa đối với nàng.”
Trầm công công nói: “Hoàng thượng trạch tâm nhân hậu.”
Nhưng Hoàng đế chỉ trạch tâm nhân hậu được nửa chung trà, trà còn chưa uống xong đã quyết định đem Thành Ngọc bán đi, ngẩng đầu nhìn Trầm công công nói: “Liên Tam vừa yêu đàn vừa thích tranh, họa sư cùng cầm sư trong cung, ngươi chọn lấy hai người bổ túc cho Hồng Ngọc đi, cũng may nàng thông minh, học cái gì cũng nhanh.”
Trầm công công hiểu ý, cười nói: “Vậy lão nô sẽ đi tìm cung nhân giúp đỡ Quận chúa.”
Thành Ngọc đúng là bị bệnh. Bệnh sợ hãi. Lại là bệnh cũ. Đêm qua tái phát.
Tử Ưu Đàm trong Thập Hoa Lầu mấy ngày nay có dấu hiệu tỉnh lại sau cơn ngủ mê, cần Chu Cẩn phải ngày đêm canh giữ, mà tộc trưởng của Ưu Đàm hoa tỉnh lại là một đại sự, Thành Ngọc liền để Lê Hưởng cũng lưu lại.
Thành Ngọc một mình vào cung, Thái hậu gửi mấy cung nữ cho nàng dùng tạm. Bởi vì nàng luôn không thích có người đi theo, trong đám cung nữ bên cạnh Thái hậu nào có ai một thân cao cường như Lê Hưởng, vì vậy tối hôm qua lúc đang trên đường đi dự tiệc, nàng liền dễ dàng ngắt đuôi bọn họ. Cuối cùng là Tề đại tiểu thư đem Thành Ngọc choáng váng không biết trời đất ôm trở lại. Thật may Lê Hưởng đã xong việc ở Thập Hoa Lầu kịp thời chạy tới, chuyện này mới không làm kinh động Thái hoàng thái hậu cùng Hoàng thượng.
Lúc Lê Hưởng đạp bóng đêm vội vã trở về Nhân an đường, Lý Mục Chu mới thoát y phục chuẩn bị đi ngủ. Tiểu Lý đại phu nhắm hai mắt cũng có thể chữa trị cho Thành Ngọc, trên người Thành Ngọc bị Lê Hưởng xách vội tới châm mấy phát, lại ngáp ngắn ngáp dài nặn mấy viên hương hoàn cho vào trong lư hương, xong việc hắn liền chuồn đi, nhưng lại bị Lê Hưởng lôi trở về.
Thành Ngọc đang ngủ mê man không biết mình bị bệnh, cũng không biết mình đang ngủ mê, lúc nàng đang chìm trong giấc mộng đẹp, nàng cũng không biết là mình đang mộng. Bởi hết thảy đều rất chân thật.
Trong mộng nàng vừa cùng Tề đại tiểu thư chia tay ở sân cầu. Hôm nay nàng thành công thử thách “năm gậy bay năm đồng tiền”, nàng tự mình làm một lần, cháu gái bên nhà mẹ Thái hoàng thái hậu đảm nhiệm vị trí hậu vệ trong đội cầu Liễu tứ tiểu thư lại xin nàng làm một lần nữa, cả hai lần nàng đều thể hiện rất xuất sắc. Nhưng trò này hao tổn khí lực, cũng hao tổn tinh thần, vì vậy khi trời tốt nàng liền buồn ngủ.
Nhưng Tề đại tiểu thư nói hành cung có một đoàn tạp kỹ nuôi dưỡng hai con sư tử chúc thọ, tối nay trong yến tiệc có mang ra tiêu khiển. Thể loại mới lạ này nàng tuyệt đối không thể bỏ qua, vì vậy cố nén cơn mệt mỏi hẹn Tề đại tiểu thư nửa giờ sau gặp mặt trước núi giả Thủy viện, cùng nhau đi dự tiệc xem sư tử.
Nàng ngủ gà ngủ gật trở về Tùng Hạc viện thay y phục, lại không ngờ vừa mới ngoặt vào hành lang phía sau Minh Nguyệt điện, liền nhìn thấy Quý Minh Phong đang đứng dưới gốc cây hoa hòe.
Lúc đó, hoàng hôn đã chìm xuống phía chân trời chỉ còn hắt lên một chút ánh sáng, đèn lồng dần được thắp sáng, chiếu xuống dọc hành lang thật dài.
Nàng đứng ở khúc ngoặt nhìn sang, Quý thế tử một thân hắc y nửa người ẩn trong bóng tối. Trong gió thoang thoảng mùi hương hoa hòe.
Nàng biết hoa hòe hình dáng như nào, có người từng vẽ cho nàng nhìn, bọn chúng giống như những chiếc lục lạc nho nhỏ xâu thành từng chùm. Tiểu hài tử ở Lệ Xuyên đều thích đeo những quả lục lạc như vậy ở mắt cá chân hoặc cổ tay, đinh đang, đinh đang, lúc lục lạc vang lên, sẽ khiến bọn nhỏ cười vui vẻ. Thanh Linh từng cho nàng một cái, lục lạc nhỏ làm bằng bạc, buộc trên cổ tay nàng, động một cái liền vang lên tiếng đinh đang đinh đang, Thanh Linh mi mắt cong cong: “Quận chúa quả nhiên rất thích cái này.”
Gió đêm phất qua, nàng nháy mắt một cái, trong chớp mắt dường như lại nghe được tiếng lục lạc vang lên, nàng theo phản xạ sờ lên cổ tay, nhưng ở đó từ lâu đã trống không. Nam nhiễm cổ mộ.
Lục lạc không có ở đây, Thanh Linh cũng không có ở đây.
Cơn buồn ngủ trong nháy mắt bay mất, nàng nghiêm mặt tái nhợt đứng ngẩn ngơ ở đó một hồi, cho đến khi một nhóm cung nữ đốt đèn nhẹ nhàng bước qua hành lễ với Quý Minh Phong, mới phá vỡ một màn yên tĩnh này, những tiếng lục lạc vang lên không ngừng nghỉ biến mất, kéo nàng trở về thực tại.
Phục hồi tinh thần, nàng cảm thấy Quý Minh Phong có thể không nhìn thấy nàng, vì vậy lui về sau hai bước đến cạnh một cây quế chỗ khúc cua, định vòng đường khác tránh hắn. Chợt thanh âm lạnh lùng vang lên: “Ngươi muốn tránh ta sao?”
Nàng đóng chân tại chỗ. Quý Minh Phong chậm rãi đi tới trước mặt nàng. Một đội cung nữ đốt đèn vừa vặn đi tới bên cạnh nàng, các cung nữ dừng lại thi lễ rồi nối đuôi nhau đi, ánh đèn chập chờn đi xa dần giống như sao mai rải rác trên mặt biển. Nàng cứng ngắc trong chốc lát, “Không có.”
Quý Minh Phong nhìn nàng chằm chằm.
Nàng chung quy là không giỏi nói dối, dưới tầm mắt Quý Minh Phong, lựa chọn im lặng.
Nàng đương nhiên là muốn tránh hắn. Khi đó lúc Chu Cẩn mang nàng rời khỏi vương phủ Lệ Xuyên, trong nháy mắt nàng có nhớ tới Quý Minh Phong, nhưng trong một cái chớp mắt ngắn ngủi đó, nàng lại chỉ nhớ tới những lời cuối cùng hắn để lại cho nàng: “Ngươi quá mức to gan tùy tiện ngông cuồng. sai một trăm lần cũng không biết hối cải, hôm nay Thanh Linh bởi vì ngươi mà chết, ngày sau sẽ còn nhiều nam nhân ở Lệ Xuyên bởi vì tự do phóng khoáng của ngươi mà bỏ mạng, nhiều mạng người như vậy, ngươi có thể gánh nổi không?” Tựa như lo lắng những lời này đâm nàng chưa đủ đau, “Có lẽ Quận chúa cao quý như ngươi, coi mạng bọn họ thật ti tiện, nhiều tính mạng như vậy, ngươi thật sự không thèm để ý sao?”
Cho nên, nàng cảm thấy Quý Minh Phong không thể nào muốn nhìn mặt nàng. Nàng không phải người thông hiểu nhân tình, nhưng một điểm này vẫn biết được. Nàng suy nghĩ để hai bên được thoải mái, tốt nhất là hai người các nàng nên trở thành người dưng không chung đường, nhưng hôm nay hắn lại khiến nàng có chút mê muội, Quý Minh Phong đang ở chỗ này chờ nàng?
Gặp mặt có gì để nói, lại một lần nữa nhắc nhở nàng là trên lưng nàng còn đang đeo một cái mạng sao?
Nàng dựa vào lan can gỗ, mờ mịt nhìn Quý Minh Phong, trong đầu nghĩ, đúng rồi, nói không chừng hắn đúng là đang nghĩ như vậy.
Nàng không mở miệng, Quý Minh Phong cũng yên lặng một hồi.
Cuối cùng là Quý Minh Phong phá vỡ yên tĩnh, nhẹ giọng hỏi nàng: “Mới vừa rồi, ta thấy ngươi và bằng hữu trong sân đánh cầu, ngươi đánh…Rất tốt. Lúc ở Lệ Xuyên không thấy ngươi yêu thích cái hoạt động này, Quý Minh Xuân rủ ngươi, ngươi cũng chưa bao giờ để ý đến.” Quý Minh Xuân là ca ca Quý Minh Phong, công tử lêu lổng do trắc phi sinh, mỗi ngày đều lê la chơi bời, chọc gà chêu chó không trò nào không biết. Hắn chậm rãi nói: “Khi đó ngươi chỉ thích đọc sách, chưa tới hai tháng, sách trong thư phòng ta đã bị ngươi lật tới lật tui hai lần.” giọng nói mang chút thương cảm cùng hoài niệm,
“Ngươi bây giờ, so với khi đó hoạt bát hơn nhiều.”
Thành Ngọc không có mở miệng, nàng cúi thấp đầu nhìn bóng cây kéo dài trên hành lang.
Quý Minh Phong theo ánh mắt nàng nhìn về phía bóng cây đung đưa kia, hồi lâu, thở dài nói: “Đã lâu không gặp, A Ngọc, ngươi không có lời nào muốn nói với ta sao?”
Nàng vẫn không mở miệng.
Quý Minh Phong ngừng trong chốc lát, hơi nhíu mày: “Khi đó ngươi mặc dù điềm đạm, nhưng…”
Nàng cuối cùng cũng mở miệng, cắt ngang lời hắn, lặp lại lời hắn vừa nói: “Khi đó.” Nàng nhẹ giọng, “Thế tử luôn muốn ta phải nghĩ lại khoảng thời gian đó, là bởi vì Thế tử cảm thấy, ta không có tư cách được vui vẻ đi.”
Quý Minh Phong khẽ run.
Có cơn gió lạnh thổi qua, nàng cảm thấy mình lại như nghe thấy tiếng lục lạc vang lên. Nàng cố gắng nhiều lần, cuối cùng cũng nói ra được cái tên đó: “Ta không có quên Thanh Linh.” Nàng nói.
Nàng không nhìn Quý Minh Phong mà nhìn hành lang quanh co uốn lượn: “Khi đó, Thế tử nói ta tự do phóng khoáng sẽ hại chết nhiều người.” Nàng dừng một chút, “Cuối cùng mặc dù không có trở thành sự thật, nhưng ta vẫn chưa quên, ta đúng là đã hại chết Thanh Linh.” Con mắt nàng mở to, khẽ nhíu mày bộ dạng như muốn khóc, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh, “Thế tử nói ta là Quận chúa cao quý, không thèm để ý đến mạng người, Thế tử có thể không tin, thật ra ta…” Nàng trừng mắt nhìn, đuôi mắt có chút đỏ ửng,
“Thật ra ta, đừng nói nhiều mạng người như vậy, ngay cả một cái mạng, ta cũng chịu không nổi.” Nàng cắn chặt môi, cuối cùng vẫn không khóc.
Gió đột nhiên lớn, đúng là một đêm lạnh lẽo, lá quế nhỏ bé bị thổi bay tạo ra âm thanh xào xạc, ánh mắt Quý Minh Phong trở nên sâu hơn, hắn bước lên trước: “Những lời ta nói…”
Nàng lui về sau một bước: “Ta rất hi vọng cùng Thế tử trở thành người dưng, nhưng ta cũng biết Thế tử cảm thấy ta không xứng có loại hy vọng này. Thế tử hỏi ta không có lời nào muốn nói với ngươi sao,” trên mặt nàng hiện ra chút nghi hoặc, “Ta chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Thế tử, vì vậy cũng không biết nên nói cái gì. Ta,” nàng ngừng lại, giống như có chút mờ mịt, “Thế tử gặp ta một lần, chính là hành hạ ta một lần, Thế tử cảm thấy ta nên bị hành hạ như vậy, nhưng…”
Nàng đem tầm mắt rời về phía Quý Minh Phong, nhưng nàng không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy tiếng lục lạc đang vang lên, từ nơi sâu nhất truyền tới đau đớn như kim châm, nàng nhẹ giọng nói: “Xin Thế tử hãy thương hai ta.”
Gương mặt Quý Minh Phong trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Nhưng nàng không có nhìn thấy, bởi vì trong mắt nàng mơ hồ một mảnh, Quý Minh Phong ở trong đáy mắt nàng, chỉ là một bóng người màu đen mà thôi. Con ngươi cũng bắt đầu đau nhói, nàng xoa xoa mấy cái, một khắc nàng đưa tay xoa mắt, nàng phát hiện Quý Minh Phong tựa hồ muốn tiến lên, nàng không xác định hắn đang làm gì, bản năng tránh thoát.
Nàng vội vã cáo từ, thời điểm từ biệt cũng không nhìn thấy biểu tình Quý Minh Phong, hắn cũng không có ngăn nàng lại, lúc nàng bước nhanh rời đi hắn cũng không có đuổi theo.
Tiếp đó nàng hồ đồ trở về Tùng Hạc viện, nuốt hai viên an thần, ngẩn người một hồi, chợt nhớ tới ước hẹn với Tề tiểu thư. Nàng liền mang theo tiểu cung nữ ra khỏi cửa, ngay cả y phục cũng quên đổi, váy trắng ướt đẫm mồ hôi dính vào người, gặp gió lạnh trong đêm rùng mình một cái, nửa đường nàng liền bắt đầu chảy nước mũi. Tiểu cung nữ quay trở lại giúp nàng cầm áo khoác, nàng đứng chờ ở một chỗ tránh gió.
Lúc đang vô cùng buồn chán, ngước mắt nhìn thấy cách đó không xa có rất nhiều ánh đèn, nàng nhớ đó là một cái hồ nước, liền đoán chắc ai đó ra hồ thả đèn. Dù sao cũng rảnh rỗi, nàng liền đi qua.
Dọc bờ hồ có rất nhiều trụ đèn đá, đi qua cái trụ đèn đá thứ bảy, nàng mơ hồ nhìn thấy các thiếu nữ đang thả đèn. Có vẻ là mấy quý nữ được mời tới hành cung du hè.
Gió trên hồ thổi tới, trong đám quý nữ kia đột nhiên truyền tới một tiếng tranh cãi, âm thanh có chút mơ hồ, vừa nóng vội vừa mạnh mẽ. Nàng đối với loại chuyện này không có hứng thú, lúc xoay người trở lại đường cũ, đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai: “Cứu mạng, tiểu như nhà ta bị rơi xuống nước!”
Nàng theo bản năng quay đầu lại. Trong chớp mắt quay đầu lại, liền trông thấy một bóng người đang giãy dụa dưới hồ, cùng cánh tay đang giơ lên hoảng loạn vùng vẫy, mặt nước xung quanh bắn tung tóe. Bọt nước màu trắng xóa. Hình ảnh không rõ ràng, nhưng lại giống như có một cái chày đập vào đầu nàng, trước mắt nàng tối sầm, cánh tay hốt hoảng vùng vẫy dưới nước kia giống như lao tới trước mặt nàng, dùng sức xé rách.
Phong ấn mở ra.
Trong không gian đen kịt ghê người, nàng lại nhìn thấy Nam Nhiễm cổ mộ. Giống như một lần nữa quay lại con đường nhỏ hai bên trồng cây cỏ độc.
Thanh Linh dắt nàng chạy như bay trên con đường đó. Từ chỗ sâu trong cổ mộ truyền tới một cỗ âm thanh nhẹ, đông, đông, đông, đông, tiếng trống gọi về vô số độc trùng dày đặc đuổi theo lưng các nàng. Trước mắt chính là hóa cốt trì, phía trên là một cầu dây gỗ, chỉ cần vượt qua đầu bên kia rồi chém đứt cây cầu, các nàng liền được cứu.
Nàng đè ngực, chỉ nhớ lại một chút hình ảnh đã khiến nàng không thở nổi. Nàng đưa tay bấu víu lấy cây nguyệt quế bên cạnh. Không được nhớ, nàng run rẩy cảnh cáo mình, nhưng ký ức bị xé toạc tựa như ác thú đã lâu không được ăn uống, một khi xác định mục tiêu liền tấn công mãnh liệt đem nàng nuốt sạch không còn dấu vết.
Nàng ngã nhào xuống bên cạnh cây nguyệt quế.
Trong không gian tĩnh lặng không giới hạn, nàng nghe thấy âm thanh Thanh Linh vang lên sau lưng nàng: “Quận chúa, chạy mau!” Nàng chợt quay đầu thấy bản thân chưa tới mười sáu tuổi té ngã bên cây cầu dây bị cắt đứt, hóa cốt trì trước mặt bắn tung tóe, bọt nước trắng xóa. Nàng nghe thấy âm thanh sợ hãi của mình: “Thanh Linh!”
Nàng đứng không nổi, nỗi tuyệt vọng từ sống lưng bò lên, xuyên qua vai cổ, giống như một tấm lưới dày muốn ép vỡ đầu nàng. Nàng vừa khóc vừa gọi tên Thanh Linh bò về hướng hóa cốt trì, thời khắc nỗi sợ hãi lạnh như băng kia, chợt có một bàn tay nắm lấy tay nàng. Bàn tay kia vô cùng ấm áp.
Nàng mở mắt.
(1): Vua đang tại vị
(2): Đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!