Producer Hàng Đầu Giới Điện Ảnh
Chương 1
Hế lu tui khai trương hố mới đây. Tui định đăng đêm qua mà buồn ngủ quá giờ mới dậy beta rồi đăng =)))))
Cuối thu, bên trong căn phòng chật hẹp điều hòa thổi khí ấm vù vù.
Trên giá sách trong căn phòng sạch sẽ toàn là sách, mấy cuốn tài liệu trên bàn mở ra, bên cạnh còn đặt Kindle và máy tính.
Màn hình máy tính lóe sáng, trên notebook bên bàn phím, viết mấy hàng chữ xinh đẹp, mà chủ nhân của chữ viết, mặc áo len ngủ ở trên giường đơn.
Mặt mày cậu thanh tú, lông mi dài rũ xuống tới khuôn mặt coi như là xinh đẹp, nhưng cậu cau mày, dường như đang mơ một cơn ác mộng.
Điện thoại bên giường bỗng nhiên vang lên, dọa tỉnh người đang nói mớ trên giường.
Hàn Huấn thở hổn hển vùng vẫy ngồi dậy, sau lưng cậu ướt đẫm, đầu óc hỗn loạn, ánh mắt mờ mịt nhìn nơi quen thuộc này.
Chuông điện thoại di động một mực vang lên, lịch đặt trên tủ đầu giường, an tĩnh hiển thị ngày 1 tháng 11 ba năm trước.
Cậu chưa chết?
Cảm giác tử thần đến vô cùng chân thật, ngón tay Hàn Huấn lạnh như băng vịn mép giường, hai chân rơi xuống đất suýt chút nữa không cách nào đứng lên.
Hàn Huấn nhớ rõ mình đã chết.
Cúp thủy tinh “Biên kịch xuất sắc nhất” cứng rắn, nện sau ót cậu, mang theo tiếng kêu gào điên cuồng của hung thủ, thậm chí trước khi chết còn nghe thấy bọn họ thảo luận xử lý thế nào mới có thể hủy thi diệt tích.
Hàn Huấn xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy đầu đau.
Điện thoại di động không có cách nào gọi người nhận nghe, sau khi hết chuông tối xuống.
Mất đi âm nền đơn điệu của điện thoại, Hàn Huấn nhìn chằm chằm sách đầy giá, đầu óc dần dần rõ ràng.
Cậu là biên kịch.
Hoặc là nói, cậu là biên kịch xạ thủ (*).
((*) xạ thủ ở đây có nghĩa là người làm hộ cái gì, ví dụ như thi hộ)
Bởi vì bất kỳ kịch bản nào có chứa vết tích “Hàn Huấn”, đều không bán được.
Hợp đồng đã bàn xong không bệnh mà chết.
Hạng mục đã sửa 3 bản thảo, bên đầu tư đột nhiên dừng hợp tác.
Cho dù là hạng mục đã thẩm tra, ký hợp đồng, đã định diễn viên, chỉ chờ khai máy, cũng sẽ xuất hiện các loại nguyên nhân không cách nào nói ra miệng, tuyên bố kéo dài vô thời hạn.
Cậu căn bản không phải đối thủ của tư bản.
Muốn để kịch bản của cậu thuận lợi ký hợp đồng, quay chụp, chiếu phim, chỉ có thể xóa tên “Hàn Huấn”.
Nhưng mà, ký hợp đồng chỉ có thể dùng tên thật, cho dù cậu đổi nhiều bút danh, một khi thành công ký hợp đồng, không quá nửa tháng, “ngoài ý muốn” liền sẽ tìm tới cửa.
Thất bại hai năm, chẳng nên trò trống gì, Hàn Huấn cam chịu số phận, nhưng cậu không có ý định từ bỏ.
Thế là, Hàn Huấn gia nhập phòng làm việc của bạn học cũ Tôn Hạo Nhiên, bắt đầu làm xạ thủ chuyên chúc cho Tôn Hạo Nhiên.
Đương nhiên, để kịch bản có thể thuận lợi quay chụp, chuyện này không có người ngoài biết.
Kể từ khi đổi thành Tôn Hạo Nhiên ra mặt, sự nghiệp biên kịch của Hàn Huấn liền trở nên thuận buồm xuôi gió.
Thời gian hợp tác 3 năm, Hàn Huấn viết gần 8 bộ kịch bản, có 3 bộ thành công chiếu phim. Kịch bản cậu nghiêm túc sáng tác giành được đón nhận của thị trường, nhanh chóng định ra vị trí biên kịch của Tôn Hạo Nhiên.
Mấy chữ “Biên kịch Tôn Hạo Nhiên”, dần dần trở thành đại biểu của chuyên nghiệp, thú vị, ở trong giới điện ảnh chiếm một chỗ ngồi.
Trước máy vi tính, có lưu file mà Hàn Huấn đã viết một nửa.
Chỉ dựa vào mấy câu đối thoại phía trên, cậu cũng có thể rõ ràng nhớ ra tên kịch bản.
《Trái tim của mỹ vị》, giành được Biên kịch xuất sắc nhất của giải Hoa Ảnh.
Từ đó, giá trị con người của Tôn Hạo Nhiên tăng mạnh.
Vừa có kịch bản thành hình, lập tức có công ty điện ảnh khắp nơi tranh giành, các ảnh nghiệp lớn bắt đầu bắt quan hệ với Tôn Hạo Nhiên, “biên kịch Tôn Hạo Nhiên” trở thành bảo đảm chất lượng của phim điện ảnh, phim truyền hình.
Người hợp tác thành công, toàn dựa vào kịch bản của cậu.
Đáng tiếc, lúc cậu một lần nữa cầm kịch bản đã chuẩn bị tỉ mỉ, một lần nữa thử nghiệm, “ngoài ý muốn” lại xuất hiện.
– Xin lỗi, tiền vốn của chúng tôi xuất hiện vấn đề.
– Xin lỗi, câu chuyện này không giống với chúng tôi yêu cầu.
– Xin lỗi, hợp đồng không có hiệu lực.
Lại là lễ chúc mừng một bộ điện ảnh mới, chú ruột của Hàn Huấn, chủ tịch Hàn Giang của tập đoàn Lục Chúng, gặp mặt riêng Tôn Hạo Nhiên, nói ra nguyên nhân: “Hàn Huấn trộm đồ của tập đoàn Lục Chúng chúng tôi, chỉ cần nó còn sống, chúng tôi liền không thể để nó làm trộm còn có mặt mũi nói mình là biên kịch. Phiền cậu giám sát nó nhiều năm như vậy, nếu không nó nhiều bút danh như vậy, nói không chừng chúng tôi không để ý, đã bị nó gạt rồi.”
Hàn Huấn không thèm trộm cắp cái gì, cho dù bị chèn ép mấy năm, trong lòng vẫn kích thích như cũ, cậu ngay mặt chất vấn Hàn Giang, nhưng không nhận được đáp lại, ngược lại hỏi Tôn Hạo Nhiên, mới biết được mình ở showbiz đã trở thành “Tên trộm vô sỉ” mọi người trong lòng hiểu rõ, sẽ không còn ai nguyện ý quay kịch bản của cậu.
Nếu như không phải chính tai nghe được chân tướng, cậu kiếp này khả năng cũng không cam tâm làm một xạ thủ có tiền vô danh, trải qua mơ hồ.
À, đúng.
Hàn Huấn nở nụ cười rét run, cậu từng chết, đã sống một kiếp mơ hồ.
Cậu giúp Tôn Hạo Nhiên giành được cúp thủy tinh “Biên kịch xuất sắc nhất”, mà Tôn Hạo Nhiên lại dùng cái cúp này kết thúc cuộc đời đáng thương của Hàn Huấn.
Châm chọc tới buồn cười.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Điện thoại lại lần nữa vang lên, Hàn Huấn vừa nhấc mắt liền nhìn thấy cái tên quen thuộc trên màn hình.
“Tôn Hạo Nhiên”.
Hàn Huấn nhíu nhíu mày, đứng lên đi tới phòng tắm, không để ý.
Cả người cậu dính mồ hôi, tâm tình vẫn ở trong cơn ác mộng chết chóc kia, căn bản không cách nào bình tĩnh lại, ngược lại càng thêm khó chịu.
Cậu cởi quần áo, trần truồng đứng dưới vòi sen, trực tiếp mở vòi nước ra.
Cho dù cậu vặn chốt nước nóng, nước giội xuống lại lạnh lẽo thấu xương. Hàn Huấn cắn răng nhẫn nhịn kích thích đột nhiên xuất hiện, tùy ý nước chảy lạnh như băng đánh vào vai, mang theo một hồi run rẩy.
Người sống mới biết được mùi vị lạnh thấu xương.
Cậu cố nén run rẩy, mạnh mẽ nghiến răng đứng vững, trên gương mặt lung tung hỗn loạn nước đọng, tiếng nức nở khe khẽ bị tiếng nước chảy rào rào áp đảo, đau đớn trên linh hồn tản ra, qua một hồi, thân thể dần dần quen lạnh, dần dần cảm nhận được ấm áp mà nước ấm nên có.
Nước nóng trong vòi hoa sen, từ đỉnh đầu giội xuống, chảy qua lọn tóc ngổn ngang sai khiến tóc đen thuận theo phục tùng, mắt nhắm lại, lông mi phá vỡ vệt nước chảy xuống, câu lên một đường cong mềm mại. Môi mỏng khẽ nhếch hít không khí, dòng chảy sạch sẽ theo đường cong cổ duyên dáng, ở xương quai xanh đọng nước, lại hướng xuống dưới lướt qua lồng ngực gầy yếu tái nhợt, nhỏ xuống trên mặt đất, phát ra âm thanh rào rào.
Hàn Huấn di truyền được một tướng mạo đẹp, trốn lâu ở trong phòng viết kịch bản, làn da trắng tới không tưởng tượng nổi, tóc hơi dài mềm mại, mang theo mùi vị tùy tiện lười biếng.
Chờ cậu tắm xong, lau mái tóc ẩm ướt đi ra, vẫn có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại chấp nhất.
Cuối cùng, cậu nhận.
“Tiểu Huấn, cậu rốt cục nghe điện thoại rồi!”
Âm thanh Tôn Hạo Nhiên rất quen, thân thiết, “Alo? Tiểu Huấn? Alo alo alo?”
“Ừm, vừa nãy tắm.” Hàn Huấn cầm điện thoại, vẫn là sự đa nghi thờ ơ, không chút quan tâm nào đối với bên ngoài.
“Tôi còn sợ cậu xảy ra chuyện gì hoặc là điện thoại để im lặng, thậm chí còn muốn đến nhà tìm cậu đấy.”
“Nói đi.” Âm thanh Hàn Huấn trầm thấp, lau tóc hỏi, “Chuyện gì?”
“Cậu còn hỏi chuyện gì -” Âm thanh của Tôn Hạo Nhiên ở đầu kia điện thoại nhất thời cấp thiết, “Buổi chiều họp hội ý á, bên A đến đủ rồi, chỉ chờ cậu thôi.”
“Tôi lập tức tới.” Hàn Huấn cúp điện thoại.
Tôn Hạo Nhiên đối với nhất cử nhất động của Hàn Huấn lộ ra dịu dàng.
Nhưng Hàn Huấn nhớ lại, chỉ cảm thấy mỗi một câu của Tôn Hạo Nhiên, đều lộ ra thâm ý.
Người này tùy thời giám sát hành động của cậu, mưu toan nắm giữ suy nghĩ của cậu.
Đổi lại trước kia, Hàn Huấn khả năng cảm giác mình điên rồi mới có loại ý nghĩ này, hiện tại, cậu nhìn chằm chằm căn phòng quen thuộc, con ngươi tối xuống, ở trong căn phòng không có ai lộ ra nụ cười nhạt nhẽo.
Cậu đã biết tương lai, cần gì phải tiếp tục làm xạ thủ.
Tiếp tục đưa súng cho hung thủ, vậy cũng thật quá ngu xuẩn.
……
Phòng làm việc của Tôn Hạo Nhiên thuê văn phòng ở trung tâm thương mại cách nhà thuê không xa.
Ngoài cửa in nhãn đánh bóng “Phòng làm việc điện ảnh Tôn Hạo Nhiên”, lộ ra vẻ vô cùng chói mắt.
Tôn Hạo Nhiên đợi rất lâu, rốt cục nhìn thấy bóng dáng Hàn Huấn.
Thanh niên mặc áo len màu trắng, sắc mặt còn trắng hơn áo len, gò má gầy gò lộ ra chút mất tinh thần.
Hàn Huấn lớn lên đẹp mắt, Tôn Hạo Nhiên ở chung với cậu đã lâu, vẫn sẽ sinh lòng cảm thán.
Nhưng, đôi mắt lạnh nhạt kia nhìn chằm chằm gã, so với im lặng thường ngày nhiều hơn chút tâm tình phức tạp……
Tôn Hạo Nhiên giật mình trong lòng, gã sao cảm thấy, ánh mắt Hàn Huấn nhìn gã có chút…… Địch ý?
“Sao thế?” Tôn Hạo Nhiên nghi ngờ hỏi.
Hàn Huấn ho khan hai tiếng, thu hồi tầm mắt, làm bộ như không phát sinh chuyện gì, nói: “Tối qua thức đêm viết kịch bản, bị cảm.”
“Thức đêm viết kịch bản là có điểm gì mới sao?” Tôn Hạo Nhiên hỏi khẩn cấp, hoàn toàn quên mất chuyện cảm mạo, trên mặt lộ ra tham lam và cấp thiết không che giấu được.
Biểu cảm của Tôn Hạo Nhiên, Hàn Huấn thu hết vào mắt.
Đôi mắt hẹp dài của cậu câu lên nụ cười, âm thanh lạnh lẽo nói: “Không có điểm gì mới, chỉ là tôi đột nhiên muốn viết một bộ phim báo thù, nhân vật chính hai bàn tay trắng làm việc nặng cả đời, đoạt lại tất cả thuộc về mình, tất cả kẻ thù bị báo ứng thích đáng, kết cục đại viên mãn.”
Thiết lập khuôn sáo lại bình thường, Tôn Hạo Nhiên lại suy nghĩ nghiêm túc, “Thiết lập báo thù không dễ thẩm lắm đâu, bây giờ chú trọng phù hợp pháp chế, nếu dùng luật pháp vũ khí tiến hành chống đối, vu oan này hãm hại này mấy thủ đoạn thường dùng để báo thù đó rất dễ bị cắt xén.”
Hàn Huấn nói: “Tôi viết, đương nhiên là viết nhân vật phản diện hủy thi diệt tích trốn thoát khỏi chế tài pháp luật, dưới sự báo thù của nhân vật chính, từng bước một bộc lộ ra bộ mặt giả nhân giả nghĩa, nhận lấy trừng phạt nên có, sẽ không trái pháp luật. Xã hội pháp trị, giết người đền mạng.”
Ngữ khí cậu bình tĩnh, lời nói ra lại khiến Tôn Hạo Nhiên giật mình trong lòng, không biết Hàn Huấn bình thường thích truyền đạt chân thiện mĩ, sao bỗng dưng đổi tính tình.
Tôn Hạo Nhiên đè xuống hỗn loạn trong lòng, trấn định hỏi: “Cậu không phải không thích mấy câu chuyện oan oan tương báo này sao?”
Hàn Huấn rũ tầm mắt, nụ cười trên làn da tái nhợt trở nên sâu, cậu giơ tay lên vén tóc ngắn trên trán, cười tùy tiện nói: “Trước đây không thích, hiện giờ, tôi lại thích oan oan tương báo.”
……
Trong căn phòng họp cuối hành lang đang họp hội ý, cửa vừa đẩy ra, bên trong đã có mấy người ngồi.
Ngoại trừ người quen của phòng làm việc, Hàn Huấn biết phó giám đốc Trương Việt của Ảnh Nghiệp Áo Pháp và thư ký của hắn, nhưng một người đàn ông dễ thấy khác, lại chưa từng gặp.
Người đàn ông thân hình cao lớn chuyên chú vào máy chơi game trên tay, tư thế ngồi của anh lười biếng, tay áo sơ mi dài hơi xắn lên, có thể nhìn thấy cơ bắp khỏe khoắn trên cẳng tay, nút áo sơ mi trước ngực hơi mở, lộ ra xương quai xanh khiêu gợi.
Hàn Huấn ngồi vào trước mặt anh, có thể thấy rõ ngũ quan anh lập thể mà u sầu, lông mi dày rậm theo chớp mắt vẫy vẫy, dán chặt mắt vào màn hình máy cầm tay, mười ngón tay thon dài, linh hoạt ấn nút, đắm chìm vào trong game đối chiến đang kịch liệt.
Anh vẫn rất trẻ tuổi, tướng mạo anh tuấn, chắc là diễn viên phim mới.
Hàn Huấn chợt nghĩ tới, hỏi: “Hôm nay là họp hội ý phim gì?”
“《Toàn vũ hành gia》.” Tôn Hạo Nhiên phục hậu tri hậu giác của Hàn Huấn, cầm lấy tài liệu đại diện trên tay đưa qua cho cậu.
Kịch bản của《Toàn vũ hành gia》rất dày, Hàn Huấn mở trang đầu tiên ra, trong lòng tràn đầy hoài niệm. Để viết xong bộ phim này, cậu tới phòng đấu vật học quyền, huấn luyện viên nói thể trạng cậu quá kém, không thích hợp đấu vật, nhưng vẫn dạy mấy chiêu tay. Chỉ tiếc, cậu trước khi chết tứ chi vô lực, ngay cả Tôn Hạo Nhiên cũng không phản kháng được, uổng công luyện tập hơn nửa năm.
Bản “sơ thảo” trong cuộc họp, đã là bản Hàn Huấn sửa 3 lần, mới mang ra được kịch bản ưng ý.
Cậu lật xây dựng cảnh và đối thoại bên trong, hiểu rõ chỗ nào sẽ trải qua sửa đổi của đạo diễn, biến thành hình ảnh hoàn toàn khác, hiện lên trên màn ảnh lớn.
Người họp hội ý đều đã đến đủ, Tôn Hạo Nhiên khách khí nói xin lỗi.
Sau đó, phó giám đốc Trương Việt của Ảnh Nghiệp Áo Pháp nói: “Hạng mục này về sau đều do Từ tổng Từ Tư Miểu của Ảnh Nghiệp Áo Pháp đảm nhiệm, bởi vì Từ tổng không hiểu rõ tình huống kịch bản lắm, cho nên hôm nay chúng ta cần anh ấy tham khảo vấn đề kịch bản một lần nữa.”
Nói đến tham thảo.
“Diễn viên” chuyên chú vào máy cầm tay ngẩng mắt lên, con ngươi anh lộ ra kim sắc nhàn nhạt, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, hình như có chút hỗn huyết, tư thế dựa vào sofa thong dong lười biếng, nhìn thế nào cũng không giống như tinh anh xã hội làm quyết sách.
Nhưng, anh nghiêng chống đầu duỗi ngón tay ra gõ gõ kịch bản, nói: “Lần đầu tiên là Trương Việt bàn bạc với các người, tình huống chi tiết cậu ấy đều đã báo lại với tôi, hôm nay đến đây, là muốn gặp mặt biên kịch, nói ý kiến và yêu cầu của tôi.”
À, hóa ra anh không phải diễn viên, là Từ tổng.
Sau đó, Từ tổng nói: “Tôi cảm thấy kịch bản phải sửa.”
Kịch bản phải sửa, giống như ám hiệu một cuộc khai chiến, người của phòng làm việc đều khẩn trương.
Hai tay Tôn Hạo Nhiên nắm vào nhau, không dám có một chút chậm trễ, khách khí hỏi: “Không biết Từ tổng cảm thấy chỗ nào phải sửa?”
“Toàn bộ.” Từ Tư Miểu chiếm hết tất cả ngạo mạn và cao cao tại thượng của bên A, cũng không ngại không khí trong phòng đông cứng trong nháy mắt.
Anh tựa vào sofa, hai cánh tay mở ra, cằm khẽ nâng, ngữ điệu kiêu căng nói: “《Toàn vũ hành gia》là một kịch bản hay, đáng tiếc không phù hợp yêu cầu của tôi. Phim tôi muốn quay phải là đẳng cấp cao đoan đại khí, điệu thấp xa hoa có nội hàm, tốt nhất thêm chút yếu tố khoa học viễn tưởng, võ hiệp giang hồ, cảnh sát kẻ cướp tình thâm, nhất định phải đứng đắn, có ý nghĩa giáo dục, thuyết phục trẻ em bỏ học ham học tiến về phía trước, đồng thời có mang theo chút yêu hận tình cừu tê tâm liệt phế.”
Từ Tư Miểu cười đến hai mắt híp lại, giống như hồ ly giảo hoạt, “Tôi chỉ có chút yêu cầu nhỏ này thôi, không biết quý phòng làm việc có kịch bản phù hợp yêu cầu hay không?”
Yêu cầu nhỏ.
Phòng họp hoàn toàn yên tĩnh.
Dựa theo lệ cũ, nhà đầu tư nói xong yêu cầu sửa kịch bản, Tôn Hạo Nhiên sẽ lập tức hiểu chi dĩ tình động chi dĩ lý (*), lôi kéo đạo diễn đồng ý cách nhìn của gã, tranh thủ giữ lại phần nguyên bản. Thật sự không cách nào tuyết phục bên đầu tư nữa, sắp xếp Hàn Huấn đề ra một vài ý kiến nhỏ “có trình độ”, Tôn Hạo Nhiên sẽ tỏ vẻ khó xử nói thử.
((*) hiểu chi dĩ tình, động chi dĩ lý: thật ra đúng của nó là “động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý” (dùng tình cảm để khiến người ta cảm động, dùng đạo lý khiến người ta hiểu), nhưng ở đây tác giả lại nói ngược lại)
Nhưng mà, Từ Tư Miểu công phu sư tử ngoạm!
Người từng trải như Tôn Hạo Nhiên cũng không tiếp lời được!
“Việc này, việc này……” Trong lòng Tôn Hạo Nhiên đang chửi, sang choảnh cái gì, thấp điệu xa xỉ cái gì, con mẹ nó thánh kinh bên A não tàn trên mạng cái gì, thằng cha này tuyệt đối là đồ bất tài!
Gã cứ “Việc này” hồi lâu, rốt cục nói: “Bởi vì ban đầu chúng thôi bàn là《Toàn vũ hành gia》, yêu cầu của Từ tổng mặc dù có ý mới, nhưng viết ra cần phải có thời gian. Hôm nay khó được ngài có thể đại giá quang lâm, tôi trước nói với ngày về bộ phim này nhé, đây là một bộ phim về thể thao đấu vật……”
Từ Tư Miểu bỗng nhiên lên tiếng, vẻ mặt không vui cắt đứt gã, “Vậy chính là không phải bàn nữa? Tôi còn tưởng phòng làm việc có thể viết ra được《Bác sĩ thú y》khả năng thú vị hơn chút, dù sao cũng là phim mạng kim bài năm nay, kỳ vọng của tôi đối với biên kịch của các người rất cao. Không nghĩ tới, ngay cả các người cũng cảm thấy kịch bản nhàm chán như《Toàn vũ hành gia》, có thể đáng giá đầu tư hơn câu chuyện tôi muốn quay?”
Hàn Huấn vốn định ngoảnh mặt làm ngơ, bỗng mở miệng hỏi: “Đầu tư của anh dự tính là bao nhiêu?”
“《Toàn vũ hành gia》?” Nửa người trên Từ Tư Miểu nghiêng đi, một tay chống cằm, lộ ra khiêu khích không biết trời cao đất rộng, “Xin lỗi, một phần cũng không định bỏ ra, các người khiến tôi rất thất vọng……”
Anh vẫn chưa cặn kẽ biểu đạt sự thất vọng của mình, Hàn Huấn lạnh nhạt cắt đứt anh, “Tôi là hỏi – phim khoa học viễn thưởng võ hiệp cảnh sát thổ phỉ của anh, dự tính đầu tư bao nhiêu?”
Ánh mắt Từ Tư Miểu mang theo tìm tòi nghiên cứu, cẩn thận đánh giá đại bài khiến cho mọi người ngồi chờ đợi khô héo này.
Cậu thanh tú bình tĩnh, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sáng rỡ chờ câu trả lời.
Trong đám người không đứng đắn của phòng làm việc ở trước mặt, người này giống như hạc giữa bầy gà, trắng tới chói mắt.
Nhưng ánh mắt của cậu, thoạt nhìn rất giống kẻ điên vì nghệ thuật hiến thân, hoặc là tên cuồng nhiệt theo đuổi tiền bạc.
Từ Tư Miểu chỉ muốn đề ra một vấn đề khó, để cho hạng mục này dừng lại.
Anh tốn một buổi tối tìm tòi “Hành động của bên A khiến người ta ghét nhất”, nói máy móc một mớ thập cẩm.
Vậy mà có người nghiêm túc.
Thế là, vị giám đốc trẻ tuổi bên A vươn ngón trỏ ra lắc lư, “Một trăm triệu.”
Tất cả mọi người trầm mặc: “……”
Mẹ kiếp, tên thần kinh.
Hàn Huấn nhưng lại cười, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra chút huyết sắc, cậu nói: “Cho tôi một tháng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!