Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu
Chương 1: Tiết tử
Vậy là cậu đã chết, không phải vì căn bệnh tim mà trước giờ vẫn luôn khiến cậu bận tâm, lại vì một chiếc xe vượt đèn đỏ.
Nội tâm Lâm Mặc hiện tại: (╯‵□′)╯︵┴─┴
Cậu đau khổ chịu đựng bị bệnh giày vò mấy chục năm, hết kiêng cái này nhịn cái kia, uống đủ loại thuôc, cái gì cũng không được làm chỉ sợ lên cơn sẽ đi đời. Giờ thì hay rồi, bệnh chưa lên cơn cậu cũng đã đi đời. Bác sĩ bảo với bệnh tim này cậu chỉ có thể sống tối đa tới năm ba mươi tuổi, nhưng cuối cùng mới có hai mươi tuổi cậu đã bị xe tông chết rồi.
Lâm Mặc không biết chết vì bệnh tim hay bị xe cán cái nào đau hơn, nhưng nếu biết trước có ngày hôm nay, trước đó cậu sẽ tự buông thả chính mình sống cho thoải mái. Dù sao cũng phải chết, giữ mình kham khổ vào cũng có sống thọ hơn đâu.
Thở dài một hơi, cậu bắt đầu quan sát xung quanh. Nơi này tối đen như mực, nhưng không hiểu sao cậu vẫn có thể nhìn rõ cơ thể của mình. Không trong suốt hay lơ lửng như trong mấy bộ phim ma, mà là thân thể hệt như bằng xương bằng thịt của Lâm Mặc lúc còn sống. May mà không có mấy vết máu me hay tứ chi biến dạng do bị cán, bằng không trái tim nhỏ bé của cậu sẽ chết lần hai mất.
Lâm Mặc bắt đầu đi vòng vòng, nhưng rồi cậu nhanh chóng nhận ra chỉ có thể tới lui trong một khoảng nhất định, nếu muốn đi xa hơn sẽ bị một bức tường vô hình chặn lại. Bị nhốt cũng không vui vẻ gì, cậu đã hơi sốt ruột đi đi lại lại trong không gian này. Âm phủ làm ăn cũng tắc trách quá đi, xác đã lạnh, hồn cũng muốn tan thành mây khói luôn rồi mà chưa thấy ai tới đón. Nội tâm Mặc bé nhỏ loạn cào cào đã chuẩn bị cào tường thì một giọng nói máy móc nhưng không hề lạnh lùng vang lên.
[Đinh! Hệ thống xuyên nhanh theo yêu cầu sẵn sàng phục vụ ký chủ, mã số của tôi là XN000419, ký chủ có thể gọi tôi là 419]
Lâm Mặc mở to mắt nhìn vật thể hình cầu tròn xoe lơ lửng trước mặt. Thứ này bảo là kim loại cũng không giống, mà nói cụ thể vật liệu gì cậu lại nghĩ không ra. Mà khoan đã, hệ thống xuyên nhanh theo yêu cầu?
“Hệ thống? Xuyên nhanh?”
[Đúng vậy, mục đích tồn tại của hệ thống là giúp các ký chủ có cơ hội trải nghiệm nhân sinh thú vị ở các thế giới khác nhau, làm lại cuộc đời. Quan trọng nhất là ký chủ có cơ hội đạt được linh hồn bất tử, thậm chí là trở thành thần!]
Lâm Mặc ôm tim hai giây. Hít vào thở ra, đúng vậy, bình tĩnh nào. Có trời mới biết nội tâm cậu đang kêu gào như thế nào. Là một bệnh nhân bệnh tim không được làm việc nặng, thú vui lớn nhất của cậu là đọc tiểu thuyết trên mạng. Cho nên đối với những thứ như hệ thống đây cậu cũng không phải không biết gì. Vì vậy ngay cả khi nó giới thiệu một tràng dài như vậy, cậu cũng không đến mức chỉ tay vào cái cục tròn tròn kia hô to “Yêu nghiệt phương nào mau hiện nguyên hình!”. Nhưng nếu bảo chấp nhận ngay sự thật này thì vẫn hơi quá sức.
“Để tôi bình tĩnh lại đã.”
[Vâng! Xin ký chủ cứ an tâm nghĩ kỹ!] – Đối với việc này 419 cũng không vội vàng. Có rất nhiều ký chủ thậm chí còn không chấp nhận sự thật mình đã chết, chứ đừng nói là ngay lập buộc định cùng một cái hệ thống xuyên qua các vị diện khác nhau. Kỷ lục có thể kể tới một vị ký chủ đã mất tới mười hai năm để hiểu cách thức hoạt động của hệ thống và đồng ý ký khế ước.
Sau khoảng vài phút, Lâm Mặc bình tĩnh lại được bản thân. Cậu hít sâu một hơi ngẩng đầu lên đối diện với vật thể tròn tròn đó, “Tôi sẵn sàng rồi. Nói đi, là virus xâm nhập máy chủ hay chủ thần mấy người sắp đánh chiếm thế giới?”
Hệ thống 419 giật bắn người lên, ký chủ nhà nó suy nghĩ linh tinh gì vậy!!!
[Ơ… Thật ra thì… Chủ thần là chủ hệ thống, cai quản sở hữu toàn bộ vị diện, cho nên không cần đi đánh chiếm thế giới…]
Nghe hình như có lý…
[Tường lửa của chúng tôi cũng rất chắc chắn, ít khi có virus xâm nhập. Mà dù có sẽ do nhân viên cao cấp đi xử lý chứ không cần các ký chủ hỗ trợ.]
Quá đúng, không còn gì để cãi…
[Cho nên tôi có thể hỏi, ký chủ cậu nãy giờ tưởng tượng cái gì vậy?]
Lâm Mặc muốn đưa hai tay che mặt. Cậu mới không thừa nhận khi nãy cho rằng mình là anh hùng được chọn để cứu thế giới đâu. Quả nhiên tiểu thuyết đều là lừa đảo!!!
“Không, không có gì đâu.” Lâm Mặc nén bi thương phất tay. “Cậu nói tiếp đi.”
[Nếu vậy tôi sẽ đọc phần nội dung công việc, sau khi nghe xong ký chủ có thể quyết định có ký kết khế ước hay không]
Lâm Mặc ngơ ngác, “Hả, chẳng phải bảo là “giúp các ký chủ có cơ hội trải nghiệm nhân sinh thú vị” sao, tự dưng lại thêm mục công việc vào?”
419 kiên nhẫn giải thích: [Đương nhiên là ký chủ sẽ có cơ hội trải nghiệm, nhưng ngược lại ký chủ phải hỗ trợ chúng tôi một vài việc nhất định trong mỗi thế giới. Dĩ nhiên sẽ có phần thưởng mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi cam đoan cậu sẽ không chịu lỗ]
[Như vậy bắt đầu từ điều khoản trước nhé?]
[Điều 1: Khế ước giữa hệ thống và ký chủ chỉ có hiệu lực khi có sự đồng ý của hai bên.
Điều 2: Ký chủ có quyền đưa ra yêu cầu, hệ thống sẽ giúp lựa chọn thế giới và nguyên thân phù hợp với yêu cầu của ký chủ. Chỉ có thể đưa ra yêu cầu tiếp theo sau khi rời đi thế giới trước đó.
Điều 3: Ngoại trừ những hành vi gây ảnh hưởng đến thế giới và OOC nhân vật trước mặt các nhân vật khác, những hoạt động còn lại của ký chủ đều được tự do.
Điều 4: Mỗi thế giới có khoảng thời gian nhất định để làm nhiệm vụ, nếu hoàn thành trước thời hạn sẽ được thưởng thêm. Nếu không hoàn thành sẽ bị cưỡng chế rời khỏi thế giới sau thời gian hạn định và được tính là nhiệm vụ thất bại.
…
Điều 99: Không thể mang theo bất kỳ đồ vật gì thuộc bất kỳ thế giới nào. Những thuộc tính và sở hữu trước đó của ký chủ tại thế giới đó cũng không thể mang theo.
Điều 100: Trong trường hợp ký chủ muốn kết thúc khế ước có thể dùng điểm năng lượng để đổi lấy quyền rời khỏi hệ thống. Ký chủ không được phép mang theo vật phẩm trong không gian hệ thống]
Những một trăm điều, Lâm Mặc nghe mà muốn hoa mắt ù tai. Chẳng hiểu sao hệ thống phải đọc từng cái một mà không load thẳng vào não cậu như trong tiểu thuyết.
“Vậy còn nội dung công việc? Nhiệm vụ của tôi là gì?”
[Nhiệm vụ của mỗi thế giới mỗi khác, nhưng chủ yếu chính là sửa BUG truyện.]
“… Cụ thể hơn?”
[Các vi diện của chủ thần đều được tạo thành từ các thế giới trong tiểu thuyết, có thể nói mỗi thế giới chính là một quyển sách. Thỉnh thoảng các quyển sách sẽ có vài lỗi nhỏ. Lấy ví dụ như một quyển tiểu thuyết cấp cho vai chính bàn tay vàng, nhưng lại không giải thích rõ bàn tay vàng ấy từ đâu mà ra. Trong trường hợp đó hệ thống không thể tổng hợp và đưa ra kết quả chuẩn xác quá trính, vì vậy thế giới cũng không thể đưa bàn tay vàng đó cho vai chính. Nhiệm vụ của ký chủ là thay hệ thống tìm cách đưa bàn tay vàng lại cho nhân vật chính.]
“Nghe cũng không quá mức khó… nhỉ?”
[Đây chỉ là ví dụ cơ bản nhất thôi, còn nhiệm vụ thật sự thì chỉ khi đến thế giới đó ký chủ mới có thể biết được. Nhưng xin ký chủ an tâm, xét thấy cậu là người mới, tôi sẽ tìm thế giới có nhiệm vụ phù hợp với cậu.]
Lâm Mặc gãi gãi đầu. Kỳ thật so với tiểu thuyết thì các điều kiện ưu đãi trong đây không tồi chút nào. Vừa có điều kiện hợp đồng, hai bên hợp tác vui vẻ không có bắt ép, lại còn được lựa chọn theo yêu cầu. Làm tốt thì có thưởng, thất bại cũng chỉ là không được lựa thế giới tiếp theo. Tính ra cũng hết sức nhân đạo. Thậm chí bất kỳ lúc nào cũng có thể rời đi, miễn có đủ điểm năng lượng để đổi.
“Một câu hỏi cuối.” Lâm Mặc lại giơ tay lên. “Giả sử một ngày nào đó tôi muốn rời đi, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Tôi sẽ quay trở về thân xác trước đó, hay đầu thai thành một người mới?”
[Quay trở lại là có thể, nhưng trong trường hợp của ký chủ thân thể đã bị hủy hoại quá mức có thể, cho nên dù có quay về cậu vẫn phải sống bán thân bất toại. Cậu có thể dùng điểm năng lượng đổi lấy quyền được chọn thế giới để đầu thai. Để bảo đảm an toàn bí mật, ký chủ sẽ bị loại bỏ trí nhớ. Tuy nhiên chúng tôi có chế độ ưu đãi cho người cũ, nên sau khi chết nếu ký chủ đồng ý có thể tiếp tục ký khế ước với hệ thông và nhận lại trí nhớ. Nhưng toàn bộ điểm năng lượng và vật phẩm trước đó sẽ quay về điểm xuất phát.]
“Tôi hiểu rồi.” Lâm Mặc thở dài, quả nhiên rất chặt chẽ, không có khe hở để luồn lách luật. Nhưng thật ra cũng không cần. Điều kiện tốt như vậy, chỉ có thiếu đòn mới chạy đi phá luật thôi.
[Vậy chúng ta bắt đầu nhé? Xin ký chủ đặt tay lên bản hợp đồng trước mặt]
Đối diện Lâm Mặc lóe sáng rồi bất ngờ xuất hiện một tờ giấy trắng ghi rõ những điều khoản, ưu đãi cũng như trách nhiệm của hai bên. Sau khi kiểm tra vài lần không có vấn đề gì, cậu dứt khoát đặt tay xuống. Bản hợp đồng lại lóe lên thêm lần nữa rồi biến mất, nhưng Lâm Mặc có thể cảm giác được từ sâu trong linh hồn xuất hiện một dấu ấn vô hình.
[Ký khế ước hoàn tất. Hệ thống 419 sẵn sàng phục vụ ký chủ. Xin hỏi cậu muốn tiếp nhận nhiệm vụ ngay lập tức hay không?]
“Đồng ý.”
[Xin ký chủ đưa ra yêu cầu. Do giới hạn của hệ thống, ký chủ chỉ có thể gói gọn yêu cầu của mình trong vòng bốn từ, vượt quá giới hạn sẽ không thể thực hiện.]
Lâm Mặc nghệch mạt ra. Còn có vụ này nữa sao? Hợp đồng đâu có nhắc gì tới. Thanh tìm kiếm của google còn tìm được ba mươi hai từ mà cái hệ thống này lại chỉ được có bốn? (╯‵□′)╯︵┴─┴
[Hệ thống chưa được nâng cấp nên còn nhiều giới hạn. Thỉnh ký chủ không cần nghi ngờ năng lực hệ thống, làm bổn hệ thống thương tâm sẽ không có quả ngon để ăn]
Mới ký hợp đồng xong lật mặt nhanh thế! Là ai lúc trước sẽ giúp cậu trải nghiệm nhân sinh thú vị, không để cậu chịu lỗ, vì cậu mà tìm thế giới phù hợp hả!!!!! Quả nhiên rút điểu vô tình, lời nói của tra nam… à không, tra hệ thống không thể tin.
Quan trọng nhất bây giờ vẫn là công việc cái đã, Lâm Mặc lại trầm tư. Dù sao cũng là lần đầu tiên nên cậu chưa có kinh nghiệm, cũng không biết nên dùng từ gì để miêu tả đây. Vì yêu cầu cậu muốn có thì hàng ngàn hàng vạn, nhưng hệ thống lại chỉ cho phép bốn chữ thôi. Sau một hồi suy nghĩ tới lui, cậu đưa ra quyết định, “Ăn no chờ chết.”
Chọn gì cũng thấy phiền, chi bằng có người nuôi chỉ việc ăn nằm sống thọ chết tại nhà cho rồi. Với lại rảnh rỗi như vậy mới có thời gian làm nhiệm vụ chứ. Nếu chọn mấy cái như “Tổng tài bá đạo” hay “Nắm quyền thiên hạ” thì hàng ngày vùi đầu vào làm việc rồi, làm quái gì còn thời gian vui chơi nữa.
[Xác nhận yêu cầu “ăn no chờ chết”. Đang tìm kiếm thế giới phù hợp… Đinh! Đã tìm được thế giới phù hợp với yêu cầu của ký chủ, bắt đầu truyền tống trong 3,2,1…]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!