Lời Thì Thầm Trao Em
Chương 22
Beta: Gấu Beo
GBB: thật sự là dạo này t bận ngập đầu lun á, tui tính hoàn xong bộ mật dới bộ công túa xong tui sẽ làm típ bộ cô ấy nhưng mà ngừoi tính không bằng trời tính các bác ơi, không deadline bài cuối thì cũng thi rồi còn phải đi tập luyện (vì tui học khoa thể thao nên có môn gym về aerobic), tập xong về làm gì còn sức hả các bác. Rồi giờ bonus thim nhà tui đáng sửa, ai cứu tui điiii. Tui thề là tui sẽ không drop bộ cô ấy, vì nó là đứa con đầu lòng của tui và tui chỉ edit bộ đó trong nhà tui thôi, mấy bộ khác là mấy Gấu khác làm. Tại vì chị Gấu Đại Tỷ có cap màn hình cmt của bạn kia nói tui nói không drop mà mãi không đăng truyện nên nay tui mới giãi bày tâm sự với mn. Kết lại chỉ muón nói mn hãy yên tâm nha, đợi t comebackkkkk.
– ———–
“Sao lại là sách bài tập mới thế?” Trình Âm lật quyển sách bài tập mới nhận rất bất mãn nói “Quyển sách lần trước chúng ta còn chưa làm xong đâu.”
“Sách kia không được tốt lắm được sử dụng cho toàn trường. Còn sách lần này là do giáo viên toán học tự mình chọn lọc bài tập cũng đầy đủ hơn nhiều.”
Tạ Dĩnh ôm sách ngồi vào chỗ của Trần Nhiên “Cả buổi chiều Trần Nhiên vẫn chưa đến lớp?”
“Chắc không đến đâu.”
Không biết cảm giác từ đâu mà vào tiết đầu tiên của buổi sáng không thấy Trần Nhiên đến thì cô biết hôm nay anh sẽ không đi học đâu.
“Hôm nay tớ ngồi ở đây.” Tạ Dĩnh bắt đầu làm bài tập, “Đúng rồi, chiều nay cậu làm gì?”
Gần ngày quốc khánh, thì lớp 12 chính thức bước vào giai đoạn ôn tập, trước đó trường học tổ chức đại hội cho giáo viên như thường lệ.
Làm công tác tư tưởng, sắp xếp cụ thể, họp lúc nào cũng phải ba bốn giờ cho nên tất cả tiết chiều nay đều là tự học không có thầy cô trông coi.
“Tớ đang xem bài vật lý.” Trình Âm chậm rãi nói, “Thấy mấy bài này đơn giản hơn một chút.”
Tạ Dĩnh lấy sách giáo khoa toán học và hóa học ra từ đống sách của Trình Âm định chỉ những phần trọng điểm cho cô.
“Thật ra toán với hóa lớp 11……” Tạ Dĩnh mở sách ra kinh ngạc, “Toàn bộ đều trống không, cuối cùng cậu có nghe tiết nào không thế?”
Trình Âm xấu hổ nói: “Tớ sẽ đọc từ từ mà.”
Tạ Dĩnh không muốn quan tâm tới cô nàng nữa.
Trình Âm cũng không nói gì nữa mở trang đầu tiên của sách vật lý ra.
Sau một tiết, Trình Âm không học được nữa cô khép sách lại uống một ngụm nước.
“Không được, tớ phải đọc tạp chí để thả lỏng đây, làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi chứ..”
Tạ Dĩnh giật lấy quyển tạp chí mà Trình Âm vừa mang ra cuộn vào gõ trên đầu cô khẽ nói: “Cậu nhìn lên đằng trước mà xem.”
Bởi vì cả buổi chiều đều là tiết tự học cho nên mọi người thoải mái đổi chỗ cho nhau.
Ví dụ như Tiếu Tư Nhiên đang ngồi cùng với nhóm học tập của cô ta.
“Cậu nhìn Tiếu Tư Nhiên đi, cả nhóm của người ta nữa kém cỏi nhất cũng chỉ có một mình Bùi Phỉ, cậu cố thêm một chút đi, đừng để lần thi sau bị người ta ấn trên mặt đất mà đi đi.”
Trình Âm bị nhắc nhở đột nhiên tức giận nắm chặt tay.
“Được rồi, để tớ lại sủng hạnh thêm môn vật lý chút nữa.”
Ngoài cửa sổ không biết trời đã mưa lúc nào, mưa thu này bao giờ cũng dai dẳng hơn so với mưa xuân, tí tách tí tách, có tác dụng làm cho người ta yên tĩnh.
Hai tiết học trôi qua, Tạ Dĩnh xoa cánh tay, giống như vô tình hỏi: “Anh trai cậu học chuyên ngành gì đấy?”
Không có câu trả lời.
Tạ Dĩnh ngước lên lại thấy Trình Âm đang tính toán rất nhanh trên giấy nháp.
Tạ Dĩnh không hỏi nữa cũng cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Không biết sao mưa càng ngày càng lớn hơn.
Tiếng chuông tan học tiết thứ ba vang lên, chỉ còn một tiết nữa là tan học rồi Tạ Dĩnh hơi lo lắng hỏi: “Cậu có mang ô không?”
Trình Âm ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Dự báo thời tiết bây giờ chả chuẩn tý nào.”
Ngụ ý chính là, không mang ô.
Dựa theo mức độ mưa thế này, cho dù đi ra cổng gọi xe thì khoảng cách từ lớp cho đến cổng cũng đủ dội người ta ướt như gà nhúng vào nồi canh.
“Thế làm sao bây giờ?” Tạ Dĩnh hỏi, “Cậu có gọi người tới đón không?”
“Ừ, để tớ hỏi anh trai xem chiều nay có đón được không.”
Cô lấy điện thoại ra lén lút nhắn tin dưới ngăn bàn.
Tạ Dĩnh dừng bút lại, chan chát mà nói: “Tớ cũng không mang ô.”
“Ừ.” Trình Âm đầu cũng không ngẩng, “Tớ biết rồi, để lát nữa anh tớ đến bảo mang thêm cái ô nữa đưa cậu về nhà.”
–
Tiết cuối còn mười phút nữa, trong lớp mọi người đã không học nữa, hoặc thu dọn sách vở chuẩn bị đi về hoặc cất mọi thứ vào trong cặp xong xuôi rồi bắt đầu ngồi nói chuyện.
Trong phòng học ồn ào ầm ĩ, Tạ Dĩnh cũng không còn tâm tư đọc sách nữa, đặt bút xuống hỏi: “Đọc sách cả buổi như thế, có gì không hiểu không?”
“Hình như có để tớ nghĩ lại.”
Trình Âm gãi gãi đầu, không nghĩ ra nên dứt khoát lật lại từng trang sách mình đã đọc.
“Hiệu quả của cậu thấp như vậy nếu sau này gặp được vấn đề không hiểu một là hỏi luôn hai là đánh dấu vào……”
Tạ Dĩnh còn chưa nói xong, Trình Âm đã chỉ vào một bài trong sách nói “Bài này, tớ không hiểu được.”
Tạ Dĩnh liếc mắt nhìn đề bài, sau đó kỳ lạ nhìn Trình Âm.
“Có chắc là xem không hiểu bài này không?”
“Ừ.” Trình Âm hơi chột dạ, giọng càng lúc càng nhỏ, “Có phải bài này rất đơn giản không, nếu thế để tớ xem lại.”
“Đừng xem nữa.” Tạ Dĩnh lấy bút vẽ một vòng tròn cho cô nhìn, “Giáo viên đã nói qua rồi, số liệu bài này bị sai cho nên không tính ra được ra.”
Trình Âm thở phào một hơi, “Ai, làm tớ sợ muốn chết.”
Tạ Dĩnh nhìn cô căng thẳng mà không nhịn được cười, chọc vào đầu chóp mũi của cô nói: “Đầu nhỏ vẫn rất thông minh.”
Trình Âm được người ta cho chút màu sắc là muốn mở phường nhuộm rồi rung đùi đắc ý nói, “Chứ còn gì nũa, dù sao cũng là gia đình Trạng Nguyên.”
Nói xong, khuôn mặt nhỏ của cô lại xị xuống.
“Cũng không nhất định.”
Ví dụ như Trần Nhiên, cô Vương giỏi như vậy mà anh ta thi 5 năm rồi mà vẫn chưa đậu đấy thôi.
Đang nói chuyện thì chuông tan học vang lên nhiều người đứng lên đi về.
Hôm nay mưa đến bất chợt nên đa số mọi người không mang ô, đều đang ở trong lớp chuẩn bị che ô cho nhau.
Đúng lúc này Trình Thanh gọi điện cho Trình Âm nói anh sắp đến trường rồi bảo cô ngồi trong lớp chờ.
Trình Âm không di chuyển nữa.
Tạ Dĩnh ngồi cùng chọc cánh tay của cô ý bảo cô nhìn đằng trước.
Mấy người Tiếu Tư Nhiên vẫn chưa về còn tiếp tục ngồi đọc sách.
Trình Âm hít hà một hơi, “Học thế này cũng liều mạng quá rồi.”
“Đây cũng là bình thường lớp 12 rồi phải nắm chắc mỗi phút mỗi giây để học.” Tạ Dĩnh nói, “Còn cậu đấy, về nhà phải đọc sách cẩn thận vào quốc khánh xong là thi rồi đấy.”
Trình Âm cúi đầu nắm chặt bút không có chút tự tin nào nói: “Tớ sẽ cố hết sức.”
“Hết sức cái gì là chắc chắn phải thế!” Tạ Dĩnh đưa danh sách nhóm đến trước mặt cô, “Cậu nhìn xem đi, cái nhóm này cực kỳ nguy hiểm không cẩn thận chúng ta phải quét vệ sinh hết đấy.”
Trình Âm thấy tên Trần Nhiên, tâm tình càng đi xuống.
“Trần Nhiên kia đi học cũng không đi sao cậu không nhắc nhở anh ta.”
Tạ Dĩnh không còn gì để nói: “Cậu cũng biết anh ta không đi học thì tớ biết nói thế nào?”
“Vậy cậu gọi anh ta đến lớp.”
“Tớ gọi như thế nào bây giờ?”
“Gọi điện thoại!”
“Tớ không có điện thoại của anh ta.
“Vậy cậu gửi WeChat cho anh ta.”
“Tớ cũng không có WeChat của anh ta.”
“Tớ cho cậu.”
“Được, cậu gửi……” Tạ Dĩnh hơi ngạc nhiên rồi phản ứng lại luôn “Từ từ, tớ vì sao phải mất công gọi anh ta tới đi học? Anh ta thích đến hay không thì kệ anh ta chứ, nếu anh ta kéo chúng ta phải dọn vệ sinh thì nhiệm vụ đấy tính hết lên một mình anh ta.”
Trình Âm gục đầu xuống, nhìn mặt bàn.
Sau một ngày sợi tóc đã hơi rơi rụng có những sợi rũ xuống thoạt nhìn rất là cô đơn.
“À, tớ chỉ thuận miệng nói thôi.”
Cô nhìn mưa ngoài cửa sổ ngón tay gõ nhẹ lên bàn.
Trước cổng trường có một nam sinh mang theo ô đi vào trong tay còn cầm theo một chiếc ô nữa.
Có vẻ như cũng đến đón người.
Anh ta đi từ quảng trường xuyên qua cổng trường, bước chân đang chậm lại nhanh hơn hình như rất sốt ruột
Nhìn nam sinh kia, không hiểu sao Trình Âm lại tưởng tượng ra thành Trần Nhiên.
Chờ đến khi bóng dáng người kia biến mất trong tầm mắt, Trình Âm quay đầu nhìn ra cửa lớp học.
Trong đầu đã xuất hiện hình ảnh Trần Nhiên cầm ô đứng ở cửa, Trình Âm cũng chưa chú ý đến khóe miệng cô hơi cong lên.
Mặc dù cô biết thừa nam sinh đó không phải Trần Nhiên, anh ta hơi lùn còn mang theo chiếc túi xách thể thao màu đỏ rực.
“Đang mơ mộng gì đấy Trình Âm.”
Trình Âm lẩm bẩm.
Lúc này, ở cửa có người gọi “A Âm”.
Trình Thanh tới.
Anh đứng ở cửa, tay phải cầm một chiếc ô đã ướt còn tay trái cầm hai chiếc ô màu hồng nhạt.
“Đi thôi.” Trình Âm đeo cặp sách lên, đi hai bước quay đầu lại nói, “Cậu còn thất thần gì đấy, đi thôi.”
Tạ Dĩnh gật đầu, chậm chạp đeo cặp trên lưng đi theo phía sau Trình Âm.
Hai người đi cửa lớp, Trình Thanh đưa cho mỗi người một cái ô.
Tạ Dĩnh cầm cái ô trong tay khẽ nói một câu: “Cảm ơn.”
Ba người xoay người đi xuống tầng Trình Thanh đi tuốt đàng trước, Tạ Dĩnh ở phía sau lén hỏi: “Sao anh trai cậu cứ phải mang khẩu trang suốt thế?”
“Bị bệnh.” Trình Âm nói, “Anh ấy sợ lây bệnh.”
“À, như vậy a……”
Tạ Dĩnh gật đầu.
Trình Thanh đột nhiên nhớ tới gì đó đang muốn hỏi thì thấy hàng lang có người đang đi tới.
Ánh mắt anh cảnh giác hơn.
Trần Nhiên.
Trong tay anh cũng cầm hai cái ô.
Một cái bị ướt, một cái khô.
Hai mắt Trình Âm bỗng sáng ngời, như đã quên mất Trình Thanh còn đang bên cạnh cô mở miêng hỏi: “Sao anh lại đến trường lúc này?”
Trần Nhiên quét qua cái ô trong tay Trình Âm.
“Tôi đến đưa dù cho Nhiếp Nam.”
Nhiếp Nam từ trong lớp đi ra nghe được thế:
Giây tiếp theo.
—— Hôm qua còn mời mình ăn bọ cạp nướng, hôm nay đưa ô cho mình.
Ôi, cảm động quá.
“Đứng ở đấy làm gì?” Trần Nhiên đưa cái ô màu đen vào trong tay cậu ta, “Muốn đi về bị ướt à?”
Đầu óc Nhiếp Nam có chút được sủng mà sợ.
Là con trai của xã hội đen thì như thế nào!
Học sinh lưu ban thì có làm sao!
Nhìn người ta đoàn kết thương yêu thế nào kia kìa!
–
Trần Nhiên một mình đi vào trong mưa.
Nhiếp Nam vốn định đi cùng anh nhưng thấy cả người anh phát ra hơi thở “Tâm trạng của ông đây đang không tốt cậu cách xa tôi ra ít nhất hai mét”, nên lựa chọn yên lặng cách ra.
Con trai lão đại quả nhiên là con trai lãi đại, lật mặt còn nhanh hơn cả thay đổi thời tiết.
Mưa vẫn rất to, Trần Nhiên đi khá chậm, anh cảm thấy sao trận mưa này lại làm cho người ta thấy phiền đến như vậy.
Hôm nay anh với Kỷ Hoài Tân đều chuẩn bị lên núi cắm trại, ai biết thời tiết quỷ quái này chẳng nói gì đã mưa.
Điều khó hiểu nữa là phản ứng đầu tiên của anh khi thời tiết như này là với đầu óc như Trình Âm chắc chắn sẽ quên mang ô.
Vì thế anh lái xe xuống núi.
Kết quả đi tới trường, anh cảm thấy bản thân rất tự mình đa tình.
Người ta có anh trai ruột thương đâu còn chỗ cho người anh trai hờ này đến hỏi han chứ.
Tổng kết một câu: Có bệnh.
Ra khỏi trường, Trần Nhiên dừng ở ngã tư đường nhìn đèn xanh đèn đỏ đếm ngược.
Cứ một giây một giây trôi qua, sao lại chậm như vậy.
Đột nhiên, có người đập vào vai anh một cái.
Trần Nhiên quay đầu lại, thấy Trình Âm cầm chiếc ô màu hồng nhạt, ngửa đầu nhìn anh.
“Sao em lại đến đây?”
Trình Âm nói: “Anh trai tôi hôm nay có việc bận nên đến đưa dù xong thì đi rồi, bảo tôi tự đi về.”
Cũng không trả lời câu hỏi của Trần Nhiên.
Bàn tay trống không của Trình Âm để ở sau người, hơi căng thẳng mà miết dây đeo cặp sách.
“À…… thật ra hôm nay anh tới là đưa dù cho tôi đúng không?”
Lúc này đèn xanh sáng lên, người đi đường xung quanh vội vã qua đường cái, tiếng còi inh ỏi vang lên.
Nhưng Trần Nhiên lại cảm thấy xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Anh nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Trình Âm, bên trong lóe lên sự “Chờ mong”.
Khó có thể phủ nhận.
Trần Nhiên nói “ừ” thật nhỏ.
Trình Âm cười lên, đôi mắt cong thành hình trăng non.
Cô vươn tay ra: “Tôi muốn dùng chiếc ô này của anh.”
Hai người trao ô cho nhau ở trong mưa.
Mưa to như trút nước, giống như muốn huỷ diệt thành phố này.
Trần Nhiên và Trình Âm một cao một thấp, từ từ đi vào trong mưa.
Người cao hơn cầm chiếc ô màu hồng không thể che hết thân hình cao lớn của anh vai bị ướt một mảng lớn.
Người thấp hơn cầm chiếc ô lớn mày đen, sắp che hết cả nửa người trên của cô nhìn như một cây nấm màu đen đang đi chuyển trong mưa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!