Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Quyển 1 - Chương 15: (Hết thế giới 1)
Chương 15: (Hết thế giới 1)
Edit: Miy
Beta: Tĩnh Nhạc
————————————–
Không đợi cậu nói gì, trước mắt bỗng tối sầm. Cùng lúc tiếng phang mạnh đóng cửa xe vang lên, một cảm xúc mềm mại dừng trên đôi môi mỏng đang khẽ nhếch của cậu.
“Ưm…”
Đối phương không chút ôn nhu lôi kéo cánh môi cậu, thay vì nói là hôn môi, không bằng gọi là cắn xé.
Rất nhanh sau đó, Kỳ Ngôn cảm nhận được vị tanh của máu trang vào miệng, không cần nói cậu cũng biết chắc rằng môi đã bị cắn chảy máu.
Tiếp sau đó, đầu lưỡi nóng bỏng của hắn tiến quân thần tốc, cùng lưỡi cậu dây dưa múa lượn, phát ra thanh âm khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
“Ưm…”
Mãi đến khi Kỳ Ngôn cảm giác bản thân sắp hít thở không thông, đối phương mới đột nhiên buông tha môi cậu, lúc tách ra còn lưu luyến mổ xuống một cái.
“Đây là trừng phạt em.”
Thanh âm Lạc Hàn trầm khàn, hô hấp dồn dập.
Vừa nghe những lời này, ủy khuất trong người Kỳ Ngôn liền phực cháy thành lửa giận.
“Trừng phạt? Cậu dựa vào cái gì mà phạt tôi? Tôi nói rồi. Kỳ Ngôn tôi cũng không thiếu cậu cái gì, chuyện tôi thích cậu đã là chuyện quá khứ, quên cậu chỉ là vấn đề thời gian thôi…”
“Chết tiệt! Câm miệng!”
Ánh mắt Lạc Hàn bỗng u tối.
“Em dám nhân lúc tôi không nhớ rõ nói chia tay, còn nói không nên bị trừng phạt?”
“Anh…!!”
Đang chuẩn bị phản bác hắn Kỳ Ngôn đột nhiên ngẩn ngơ.
Lời hắn nói… có ý gì?
Nhớ ra?
Nhưng ánh mắt nhìn mình vừa nãy rõ ràng không có chuyện như vậy, ánh mắt ấy giống như nhìn một người xa lạ.
Cậu còn đang hoảng hốt, Lạc Hàn lại hôn xuống. So với thô bạo lúc nãy, lần này sự ôn nhu như đâm mạnh vào tâm Kỳ Ngôn.
Loại nhu tình này, dịu dàng này, thật sự xuất phát từ chân tâm của Lạc Hàn.
Ngậm lấy cánh môi, Lạc Hàn cảm giác được người trong vòng tay mình đang run rẩy.
“Cũng biết sợ rồi…”
Lạc Hàn không rời khỏi môi cậu, thấp giọng nỉ non.
“Tôi tìm em lâu như vậy, em lại chạy đến quán bar ở nước ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt hử?”
“Em không có…”
Cậu theo bản năng phản bác, nhưng lời kế tiếp liền biến mất giữa hai đôi môi.
Bàn tay nóng cháy không chờ kịp gấp gáp cởi nút áo cậu, thăm dò đi vào, lòng bàn tay chạm đến xúc cảm nộn nộn.
Bàn tay du tẩu khắp nơi yêu thích không buông, bụng dưới Kỳ Ngôn căng thẳng, co rụt lại.
“Có cảm giác?”
Lạc Hàn từ trên người cậu nhìn xuống, trong mắt tràn đầy ý cười.
Kỳ Ngôn ngơ ngác nhìn hắn, hốc mắt đỏ lên, nước mắt trượt xuống gò má.
Lạc Hàn hoảng sợ, cho rằng cậu không muốn làm chuyện ấy với mình, đáy lòng trầm xuống, ánh mắt lóe lên chút mất mát, thay cậu lau đi nước mắt.
“Trách anh sao?”
“…Cái gì?”
“Trách anh quên em?”
Kỳ Ngôn Mím môi, khẽ dời tầm mắt, cuối cùng gật đầu.
“Trách.”
“A…”
Lạc Hàn khẽ cười một tiếng, thanh âm đơn tiết vang lên trong xe phá lệ dễ nghe.
“Trách anh cũng được, nhưng cũng đừng quên đòi chút đồ tốt từ anh.”
Lần đầu tiên nghe được cái tên muộn tao Lạc Hàn nói chuyện đùa với thái độ nghiêm túc khiến Kỳ Ngôn giật giật khóe miệng, muốn cười nhưng lại cố nén.
Một tháng không gặp, Lạc Hàn rũ mắt, nhìn thiếu niên trước mặt càng ngày càng toát nên soái khí, không khỏi híp mắt, nhớ đến lời nhỏ kia nói với hắn.
Nhỏ đó cuồng loạn, điên cuồng bùng nổ, tất cả đều vì thiếu niên trước mắt hắn đây.
Không thể không nói, cứ nhớ đến lúc đó, Lạc Hàn liền phẫn nộ. Chẳng qua tức giận chỉ là với kẻ khác, còn tất cả nhu tình là cho cậu.
Hắn cúi đầu hôn trán thiếu niên, bị cậu đẩy ra.
“Anh…Sao đột nhiên nhớ ra?”
“Lát nữa nói cho em sau được không?”
Thanh âm hắn nghẹn khàn như không nhịn được nữa.
“Anh nhịn không nổi nữa.”
“Gì chứ?”
Kỳ Ngôn cả kinh.
“Anh muốn tại đây…?”
Nói xong, mặt mày cậu bỗng đỏ bừng, lan từ cổ bốc lên đến đỉnh đầu.
Nghe vậy, Lạc Hàn nhíu nhíu mày, ghét bỏ nhìn thoáng qua chung quanh.
“Ừ, không gian nhỏ hẹp thật đúng không thể làm mấy động tác lớn…”
Bụng dưới căng cứng khó chịu, Lạc Hàn hung hăng thúc khủy tay vào lưng ghế, hô chết tiệt.
Kỳ Ngôn nuốt nước miếng, yết hầu cuộn lên, ngoài tưởng tượng đáng yêu mê người. Cậu nhìn Lác Hàn, tốt bụng đề nghị.
“Bằng không lần sau chuẩn bị đầy đủ rồi tính tiếp?”
Lạc Hàn bất ngờ nhìn cậu, khóe môi câu lên ta cười.
“Thế à? Vậy anh bây giờ làm sao?”
Vừa nói vừa dùng nơi nào đó đỉnh đỉnh Kỳ Ngôn, để cho cậu cảm giác bản thân đang ngẩng cao đầu.
Kỳ Ngôn đỏ mặt, trừng hắn.
“Em còn chưa tha thứ cho anh!”
Mất trí nhớ, không nhớ gì hết, cho nên đợi đến khi anh nhớ ra tôi liền phải trở lại cạnh anh à?
Lạc Hàn biết, là hắn nợ cậu.
Thu hồi bộ dạng ngả ngớn, khôi phục hình tượng bình đạm như trước, chỉ có đôi thanh đồng nhìn Kỳ Ngôn kia, không chút thay đổi, mà còn ngày một nóng cháy.
“Một khi đã vậy, anh theo đuổi em lại lần nữa được không?”
…
[Độ hảo cảm nam chính với Kỳ Ngôn +40. Độ hảo cảm hiện tại: 100]
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, đang phục chế ký ức.]
[Phục chế thành công. Ký chủ rời khỏi thế giới hiện tại hay không?]
…
Có!
…
===0===
Nương Nương muốn nói:
Đổi thế giới mới.
Ngày mai sẽ đăng ngoại truyện!
Kết chương cũng không phải kết thúc qua loa, tất cả thâm ý ẩn ý thắc mắc trong thế giới này đều nằm ở phiên ngoại. Bao gồm cả chuyện vì sao độ hảo cảm không tăng, chuyện Lạc Hàn khôi phục trí nhớ, chân tướng chuyện mất trí nhớ, cộng thêm nửa chương thịt. Mọi người nhớ đón xem!
~~ vote tích cực!! end chương 15 rồi ~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!