Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 13: Nét chữ xấu xí
Hiển nhiên là ông lão cho rằng Dương Húc Minh là kiểu thanh niên nghe tin ma quỷ thần bí nên kích thích trí tò mò tìm đến để xem. Thời nay kiểu thanh niên này có rất nhiều, có gì xảy ra là đến hóng luôn!
Nhưng Dương Húc Minh lần này không phải là loại đi tìm kích thích. Ông già này rõ ràng nói dối, lại bảo căn nhà kia không có ma quỷ. Chính Sinh Tử Lục đã ghi rõ nơi này có quỷ, ông lão còn muốn gạt hắn.
Nhìn thấy ông già có vẻ cau có bực bội quay lưng bước đi, Dương Húc Minh có chút bất đắc dĩ, hắn muốn hỏi thêm vài chuyện nữa, nhưng ông lão đã tức giận, lỡ hắn lại chọc cho ông tăng huyết áp nhập viện thì biết xử lý làm sao?
Dương Húc Minh cũng không có tiền để chu cấp cho một ông già nhìn như kiểu sắp xuống mồ tới nơi.
Đứng xa xa nhìn ông lão xách cái túi đen rời đi, Dương Húc Minh hít sâu một hơi. Hoàn toàn chính xác là ông lão này ở trong khu vực căn nhà màu đỏ sậm.
Nhưng hắn cũng không có cách nào hỏi dò được thêm thông tin từ ông ta. Thậm chí cái túi màu đen kia Dương Húc Minh cũng đã quan sát kĩ, đó là túi nhựa thông thường, bên trong đựng một chút ít rau quả. Hẳn là ông lão từ trên trấn đi mua thức ăn, lúc trở về vừa vặn gặp Dương Húc Minh ở chỗ trường học.
Một ông cựu hiệu trưởng trường tiểu học, bắt gặp thanh niên lén lút trước cổng trường thì liền quát mắng. Chuyện này hết thảy đều rất bình thường.
Bất quá Dương Húc Minh đứng xa xa nhìn, lại cảm giác bước chân ông lão càng đi càng nhanh?
Ông già này còn đi lại tốt như vậy luôn hả?
Dương Húc Minh vội vàng đi theo. Hắn đi theo xa xa phía sau ông lão, dọc theo con đường đi sâu vào bên trong.
Lúc đầu thì 2 người bọn hắn còn đi qua đi lại xuyên giữa những căn nhà của cư dân địa phương. Nhưng dần dần, Dương Húc Minh đã đi ra khỏi khu dân cư, phía trước không còn căn nhà nào nữa. Ông lão vẫn như cũ bước nhanh về phía trước, thi thoảng ngẫu nhiên quay lại nhìn phía sau, thấy Dương Húc Minh nhưng vẫn không có chút phản ứng gì, dường như ngầm cho phép Dương Húc Minh đi theo.
Dương Húc Minh vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Rời khỏi tiểu trấn, phía trước của hắn là những vườn rau của nông dân. Đoạn đầu con đường còn có xen lẫn vườn rau với vườn ngô, dần dần con đường tiếp theo toàn bộ đều bị cây ngô rừng che khuất.
Mỗi một cây ngô đều cao hơn đầu người, lít nha lít nhít giống như một rừng cây nhỏ. Dương Húc Minh không dám chạy nhanh, sợ trêu chọc đến ông lão phía trước – thế là hắn rất nhanh bị mất dấu ông già.
Con đường trong rừng ngô lượn quanh cong cong khúc khuỷu, chỉ một đoạn ngắn liền bị những cây ngô xanh biếc che khuấn, Dương Húc Minh mới đi một đoạn đã phát hiện không nhìn thấy bóng dáng của ông lão đâu nữa.
Đối với điều này, Dương Húc Minh có chút bất đắc dĩ. Nhưng bà chủ quá đã có nói, cuối con đường này sẽ gặp căn nhà màu đỏ sậm, cho nên Dương Húc Minh cũng không cố ý tìm ông lão mà vẫn tiếp tục đi vào trong.
Xuyên qua mảnh rừng ngô, Dương Húc Minh đi tới một ngọn đồi nhỏ. Khu vực Quý Châu đa phần là núi lớn rừng sâu, các dãy sơn mạch nối liền liên miên hùng vĩ, ngược lại đồi núi nhỏ cao mấy chục mét thì lại là hiếm thấy.
Dương Húc Minh đứng tại rìa rừng ngô, ngửa đầu nhìn ngọn đồi trước mặt, quan sát kĩ một vòng.
Trên núi thưa thớt một ít cây cối, cây cũng không cao, bên tay phải có thể nhìn thấy một mảnh rừng trúc. Con đường nhỏ quanh co uốn lượn một đoạn rồi vừa vặn biến mất vào bên trong rừng trúc kia.
Nơi này không có ngã rẽ, chỉ có một đường duy nhất tiến lên, nhưng Dương Húc Minh cũng không vội đi lên phía trước.
Hắn quay lại nhìn thoáng qua sau lưng.
Bởi vì rừng ngô cao lớn che chắn nên Dương Húc Minh không nhìn thấy những kiến trúc bên kia hương trấn. Nhưng căn cứ khoảng cách hắn đã đi được thì khu dân cư trong trấn cách đây phải hơn năm trăm mét.
Nơi này, có lẽ đã không thuộc về khu vực của hương trấn?
Ở cái địa phương vắng vẻ này có thật là có một tòa nhà màu đỏ?
Ai lại rảnh đi kiếm cái góc hẻo lánh này xây nhà ở ha!
Dương Húc Minh móc cây nến đỏ ra nhìn thoáng qua. Trong tay hắn, cây nến vẫn bình thường không có một chút gì phản ứng.
Tốt rồi, tối thiểu là nơi này tạm thời không có lệ quỷ.
Dương Húc Minh lúc này mới thu hồi nến đỏ, tiếp tục đi hướng vào sâu trong. Hắn theo con đường nhỏ dưới chân đồi, chậm rãi đi tới rừng trúc kia.
Rừng trúc quy mô không lớn, thậm chí có thể nói là rất nhỏ. Gió lướt qua xao động lá trúc phát ra âm thanh nghe rất êm tai, mùi lá trúc thoang thoảng dịu nhẹ khiến cho tâm thần hắn có chút thanh thản.
Dương Húc Minh vừa đi về phía trước, vừa chú ý nhìn xung quanh. Nếu không có chính sự muốn làm, hắn rất muốn ngồi nghỉ lại một chút ở trong rừng trúc này.
Nhưng đi thêm một đoạn nữa, Dương Húc Minh phát hiện không chỉ có mình hắn cảm thấy ưa thích mảnh rừng trúc này.
Ở ven đường, trên một tảng đá lớn, Dương Húc Minh thấy có mấy chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo. Giống như là đứa nhỏ nào đó đi qua dừng lại nghỉ ngơi, rảnh rỗi viết lên tảng đá. Mà lại không chỉ có một đứa nhỏ viết.
– Ta sau này lớn lên muốn đi thi đại học, mang bố mẹ và tiểu muội muội đi Bắc Kinh, xem Thiên An Môn.
– Tiểu Hân sau này muốn bảo vệ tỷ tỷ.”
Hai câu này, rõ ràng là hai đứa trẻ viết nên. Tựa hồ là một đôi tỷ muội?
Dương Húc Minh nhìn hai dòng chữ này một lúc lâu, rồi đi vòng quanh tảng đá. Hắn phát hiện mặt sau tảng đá còn có mấy dòng chữ xấu xí xiêu vẹo. Chỉ là dòng chữ này ở vị trí khá bí mật, khuất trong góc tối của tảng đá, phải kéo lùm cây ra mới nhìn thấy.
Nét chữ xấu có vẻ cùng là một người viết, hẳn là cô em gái kia.
– Không muốn về nhà, nếu có thể ở lại trong rừng trúc cùng tỷ tỷ thì tốt biết bao nhiêu.
– Bố trở về từ công trường, chảy thật nhiều máu. Tiểu Hân rất sợ.
– Con ghét mẹ.
– Bố nói trong nhà hết tiền, không thể mua đồ chơi xếp hình, nhưng các bạn khác đều có đồ chơi xếp hình, chỉ có Tiểu Hân là không có.
– Ghét mẹ
– Trường sắp họp phụ huynh, bố vì sao không ở nhà, Tiểu Hân nhớ bố.
– Chán ghét mẹ
– Ghét mẹ.
– Ghét mẹ.
– Ghét mẹ.
Trong góc tối này, những đoạn chữ xiêu vẹo cũng không nhiều, nhưng mỗi câu đều rất ngắn gọn. Giống như một cô bé nào đó mỗi lần có tâm sự thì sẽ vụng trộm chạy đến nơi đây viết ra suy nghĩ trong lòng.
Nhưng xuất hiện nhiều nhất lại là một câu cổ quái: “Chán ghét mẹ.” Đặc biệt là đoạn sau tất cả đều là câu nay, không có thêm câu nào khác.
Vì cái gì mà cô bé này ghét mẹ nó như vậy? Chẳng lẽ là vì mẹ cô bé không đi họp phụ huynh cho nó?
Dương Húc Minh có chút hoang mang. Những chữ viết này hiển nhiên là không phải được viết cùng lúc, mẹ cô bé cuối cùng đã làm cái gì khiến cho con gái một mực ghét mẹ như vậy?
Suy tư một hồi lâu, Dương Húc Minh thả tay khiến cho nhanh cây nhỏ một lần nữa che phủ đoạn chữ viết xiêu vẹo trên tảng đá.
Con đường này vắng vẻ, chỉ có một hướng như vậy phía trước hẳn là không có người khác ở. Nghe bà chủ quán nói, gia đình kia bị mất tích có 4 người, vừa vặn là bố mẹ và hai cô con gái. Chẳng lẽ trên tảng đá này, những dòng chữ nguệch ngoạc kia chính là 2 cô bé trong căn nhà màu đỏ đã viết nên?
Nghĩ đến đây, Dương Húc Minh bỗng thấy rùng mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!