Ta Là Một Thanh Ma Kiếm
Chương 12: Trường kiếm khắc chủ
Trần Hạo chờ đợi trong kho binh khí của Thiết Lang bang đã ba ngày, vất vả lắm mới có người đến lĩnh đỉnh cấp phàm khí. Kết quả thằng này quá nông cạn, quá không có tầm mắt, lại chọn thanh trường kiếm mới tinh kia.
Mãi đến ngày thứ năm, Trần Hạo mới bị một người tên là Địch Trạch Ngôn, tiểu đầu mục Thiết Lang bang lĩnh đi.
“Keng ~ Có muốn trói chặt kiếm chủ thứ tư Địch Trạch Ngôn?”
“Trói chặt!”
Địch Trạch Ngôn là một người không thú vị, hắn ta chưa hề nghĩ tới chuyện đặt tên gì cho Trần Hạo.
Có lẽ trong mắt hắn ta, kiếm chỉ là binh khí mà thôi.
Rất nhanh, Trần Hạo đã cảm thấy mệt mỏi với tên này.
Địch Trạch Ngôn am hiểu nhất là nịnh nọt, việc hắn ta phụ trách là Lưu Oanh phố của Thiết Lang bang!
Không sai, chính là con phố mà Hổ ca từng dẫn theo Trương Nhị, Tần Phong tới kia.
Thằng này rất hạnh phúc, mỗi ngày đều ngủ lại trên con phố kia, có thể nói là sắc trong ác quỷ.
Trong năm ngày kế tiếp, Trần Hạo chưa bao giờ thấy hắn ta xuất thủ qua, thậm chí ngay cả tu luyện hắn ta cũng không tu luyện… Không phải nằm trên giường tỷ muội nào đó thì đang ngồi trên bàn rượu nào đó.
Trần Hạo hóa thân thành trường kiếm nhưng căn bản là chưa từng được ra khỏi vỏ kiếm!
Trần Hạo vô cùng hoài nghi, lăn lộn theo tên Địch Trạch Ngôn này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở thành một thanh “kiếm thiện lương”!
Trần Hạo cũng rộng rãi, nếu không hài lòng với kiếm chủ, vậy thì đổi!
Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn gặp phải loại tình huống này, xử lý cũng là xe nhẹ đường quen.
Vì vậy ngay lúc rạng sáng ngày thứ mười một, hắn đã phát động kỹ năng bộc phát vận rủi.
Thiết Lang bang, kho binh khí, Văn Qua Tử lại được gặp được thanh trường kiếm có chứa hoa văn màu máu kia.
Văn Qua Tử có ấn tượng rất sâu với thanh kiếm này, đỉnh cấp phàm khí vốn ít, có hoa văn lại càng ít.
Hắn ta lấy sổ sách ra tùy miệng hỏi: “Chủ nhân của thanh kiếm này là Địch Trạch Ngôn, hắn ta làm sao?”
“Bị giết rồi!” Lần này người đưa kiếm tới là thuộc hạ của Địch Trạch Ngôn, nghe ngữ khí của hắn ta còn có chút hả hê.
Văn Qua Tử cảm thấy hẳn hắn ta là người rất dễ nói chuyện, liền hỏi: “Bị giết thế nào? Chẳng lẽ là Hắc Hổ bang đã hạ thủ?”
“Nếu thật bị Hắc Hổ bang giết, cũng tính là cách thức tử vong của đàn ông!”
“Vậy hắn ta chết như thế nào?”
“Tên kia lên giường với một người phụ nữ hồng hạnh xuất tường, buổi tối hôm qua hắn ta đi thâu hoan, vận khí không tốt, bị ông xã của cô gái kia đụng phải…”
Văn Qua Tử chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt viết đầy hiếu kỳ.
Bình thường hắn ta chỉ dừng lại trong kho binh khí, rất ít tiếp xúc với người ngoài, cuộc sống như một than nước đọng, ngẫu nhiên nghe được một số tin bát quái liên quan đến ngoại tình thâu hoan, hứng thú của hắn ta vô cùng nồng hậu.
Tên bang chúng kia nhìn thấy sắc mặt tò mò của Văn Qua Tử, lập tức hứng thú: “Ngươi không biết đâu, Địch Trạch Ngôn thật không may, tên lính đánh thuê kia đã nói với vợ hắn ta rằng hôm qua bản thân phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ hộ tống, tối thiểu cũng phải nửa tháng không về, không nghĩ tới nhiệm vụ mới vừa bắt đầu đã thất bại, lính đánh thuê kia không có biện pháp, chỉ có thể trở về. Kết quả đoán chừng là hắn ta đã thấy Địch Trạch Ngôn ở trên giường vợ hắn ta…”
“Lính đánh thuê kia ra tay giết Địch Trạch Ngôn đi?”
“Đó là đương nhiên, nếu không sao ta lại đưa kiếm tới đây!” Bang chúng mở cờ trong bụng nói, “Lính đánh thuê kia là một hán tử, dưới sự giận dữ không chỉ giết chết Địch Trạch Ngôn, còn giết cả vợ hắn ta!”
“Ngươi không biết, Địch Trạch Ngôn bị giết chết cứ phải gọi là thảm, không chỉ thi thể hắn ta bị chặt lên nấu nhừ, ngay cả cái kia cũng bị cắt!”
“Cái kia?”
Bang chúng nháy mắt ra hiệu nói: “Chính là tiểu huynh đệ phía dưới!”
“Ách…” Văn Qua Tử ác hàn một trận, vội vàng gật đầu, “Đúng là có chút thảm!”
“Đám người chúng ta đã tìm khắp nơi nhưng không tìm được, nói không chừng thứ đó đã bị chó hoang ăn rồi cũng nên.”
“Người lính đánh thuê kia đâu?”
“Chạy thoát, người của chúng ta còn đang tìm kiếm!” Bang chúng nói, “Chỉ có điều đoán chừng là không tìm được hung thủ!”
“Vì sao? Thiết Lang bang chúng ta muốn tìm một người trong thành này hẳn không phải việc khó đúng không?”
“Nếu như lính đánh thuê kia ở trong thành, đương nhiên chúng ta có thể tìm được, nhưng khi chúng ta phát hiện ra Địch Trạch Ngôn bị giết, hắn ta đã chết được ba ngày, hai bộ thi thể trần truồng nằm trên giường, đã bốc mùi! Thời gian lâu như vậy đã đủ để tên lính đánh thuê kia chạy trốn mất dạng!” Bang chúng lắc đầu nói, “Cơ bản là không thể nào tìm được tên lính đánh thuê kia.”
Thế lực của Thiết Lang bang chỉ giới hạn trong Thiết Thạch thành, muốn tới những thành thị khác tìm kiếm tên lính đánh thuê đã giết người kia, hoàn toàn là chuyện không thể nào!
Văn Qua Tử cầm trường kiếm, chậm rãi rút trường kiếm ra khỏi vỏ kiếm, chậm rãi lắc đầu.
Sợ rằng sau khi tên Địch Trạch Ngôn kia lấy thanh kiếm này trở về, cũng không quá chú ý bảo dưỡng nó!
Văn Qua Tử bất đắc dĩ cười cười, bắt đầu bảo dưỡng trường kiếm.
Nói thật, Trần Hạo rất thưởng thức Văn Qua Tử, nhìn xem, ít nhất người ta cũng am hiểu cách bảo dưỡng trường kiếm!
Hắn cũng muốn nhận Văn Qua Tử làm kiếm chủ, chỉ có điều hệ thống không đồng ý, nhất định phải thu được quyền sử dụng trường kiếm chân chính mới có thể làm kiếm chủ của Trần Hạo.
Văn Qua Tử không phù hợp với điều kiện.
Hắn ta chỉ là nhân viên quản lý kho binh khí của Thiết Lang bang.
Lúc này, đột nhiên Trần Hạo phát hiện mình càng sống càng quay đầu lại, ngoại trừ kiếm chủ đời thứ nhất Kim Chính Thu, ba vị kiếm chủ khác mỗi người đều là chày gỗ!
Trần Hạo lại bị đặt lên trên giá binh khí, lúc này, trên giá binh khí chỉ có một binh khí, chính là trường tiên.
Xế chiều hôm đó, hắn lại bị lĩnh đi!
“Keng ~ Có muốn trói chặt kiếm chủ đời thứ năm Võ Tô?”
“Trói chặt!”
Võ Tô là tiểu đầu mục mới tấn thăng của Thiết Lang bang, thực lực Khí Toàn cảnh trung kỳ.
Thằng này là người kế nhiệm Trần Hổ, phạm vi nghiệp vụ giống hệt với Trần Hổ trước đây, chính là thu phí bảo hộ. Có lẽ là vì hắn ta mới vừa từ tiểu lâu la trở thành tiểu đầu mục, người này còn kiêu ngạo hơn Trần Hổ một chút. Ngày đầu tiên nhậm chức hắn ta đã dùng tay trần không đeo găng, đánh chết một tên khất cái!
Trọng điểm không phải việc đánh chết tên khất cái, mà là bàn tay trần.
Ngày đầu tiên Trần Hạo liền phát hiện, Võ Tô am hiểu nhất là công phu quyền cước, mỗi ngày thứ hắn ta luyện tập nhiều nhất cũng là các loại quyền cước vũ kỹ.
Chỉ thỉnh thoảng hắn ta mới luyện một chút kiếm pháp, kiếm pháp nát muốn chết, Trần Hạo hoàn toàn không nhìn nổi!
Nếu am hiểu công phu quyền cước, vì sao lại lĩnh hắn ra khỏi kho binh khí làm gì?
Cầm hắn để bài biện, làm đồ trang trí sao?
Được rồi, Trần Hạo đã hoàn toàn bị tên Võ Tô này đắc tội!
Đổi kiếm chủ!
Nhất định phải đổi kiếm chủ!
Không lâu sau, kho binh khí Thiết Lang bang, Văn Qua Tử lại gặp được thanh trường kiếm có hoa văn màu máu kia, chẳng qua hiện tại không thấy vết rạn trên trường kiếm đâu.
Hắn ta mở sổ sách ra nhìn thoáng qua ghi chép hơn mười ngày trước, hỏi: “Chủ nhân của thanh trường kiếm này là Võ Tô đúng không? Hắn ta làm sao?”
“Còn có thể thế nào? Bị người giết!” Vị bang chúng đưa kiếm tới vẻ mặt rất buồn bực nói.
“Người của Hắc Hổ bang làm sao?”
“Không phải! Khi hắn ta thu phí bảo hộ, hắn ta tiện tay cầm một thanh mứt quả ghim thành xâu, hình như xú lão đầu bán mứt quả ghim thành xâu có nói thêm một câu, chọc Võ Tô ca mất hứng, Võ ca một cước đạp bay lão già kia…”
“Sau đó thì sao?”
Vị bang chúng kia thở dài một hơi nói: “Sau đó đột nhiên có một thiếu niên lợi hại chui ra, nói bản thân là cháu trai của lão già thối tha kia, mười chiêu không tới đã giết Võ ca!”
“Có bắt được người chưa?”
Gặp phải loại tình huống này, Thiết Lang bang nhất định sẽ trả thù, phải lập uy!
Thế lực bang phái không thể mềm yếu, bằng không ai cũng có thể đi lên giẫm một cước!
“Căn bản là người ta không chạy!”
“Vì sao?”
“Người ta là đệ tử nội môn Quy Linh tông!”
“Đệ tử của Quy Linh tông?” Văn Qua Tử cũng cảm thấy chuyện này lớn rồi.
Văn Qua Tử biết Quy Linh tông, một trong những tông môn mạnh nhất quận Bạch Sa, môn hạ đệ tử hơn vạn, vô số cao thủ, thế lực trải rộng toàn bộ quận Bạch Sa, là một quái vật lớn chân chính!
Gia tộc mạnh nhất Thiết Thạch thành là Lưu gia, ông tổ Lưu gia đã từng là đệ tử nội môn Quy Linh tông, sau lại vì lớn tuổi, không có hy vọng đột phá mới trở về Thiết Thạch thành, trong khoảng thời gian ngắn đã thiết lập được Lưu gia Thiết Thạch thành.
Văn Qua Tử nuốt một ngụm nước bọt: “Kết quả thế nào?”
“Bang chủ đích thân ra mặt, mời Lưu gia lão tổ ra làm người hòa giải, làm lễ nhận lỗi, đưa thiếu niên kia đi!” Bang chúng nhỏ giọng nói, “Nghe nói khi đưa thiếu niên kia đi rồi, bang chủ đen mặt!”
Văn Qua Tử gật đầu.
Hắn ta đoán, có lẽ phải tốn một cái giá rất lớn mới mời được sự trợ giúp này.
Gần đây Thiết Lang bang và Hắc Hổ bang đánh tới rất kịch liệt, song phương đều phải bỏ ra cái giá cực kỳ thảm trọng, đúng là không tiện lại kết cừu gia khác. Hơn nữa đối phương còn là đệ tử nội môn Quy Linh tông.
Có lẽ thực lực của người ta không mạnh, một đại đầu mục là có thể giết hắn ta, nhưng nếu nhân duyên của người ta tốt, tùy tiện tìm mấy người sư huynh sư tỷ hỗ trợ thì sao?
Văn Qua Tử bắt đầu đăng ký: Tiếp thu trường kiếm, dài bốn xích hai tấc, rộng một tấc rưỡi, có hoa văn hình giọt máu màu đỏ, vết rạn đã bị Võ Tô tu phục, đỉnh cấp phàm khí, chủ nhân đời trước Võ Tô.
Văn Qua Tử đoán chừng, nhất định vết rạn trường kiếm là do Võ Tô chữa trị.
Trong một tháng ngắn ngủn, thanh trường kiếm này đã đổi ba chủ nhân, trong đó hai chủ nhân đều chết tới có chút ngoài ý muốn và oan uổng. Văn Qua Tử cảm thấy trường kiếm này thật đủ khắc chủ!
Đương nhiên, hắn ta chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, cũng không quá để trong lòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!