Ánh Dương Tàn
Phần 30
Nằm trong chăn trùm kín, tôi chỉ biết cắn môi khóc kìm nén tiếng khóc của mình lại, cả người co ro cuộn tròn chịu đựng từng cơn đau ập tới. Kia, là người đàn ông đã từng nói yêu tôi bất chấp, nhưng ngay tại thời điểm này, thì chú ấy lại chẳng dám bước lại phía tôi, chỉ vì sợ vợ của chú ấy kích động rồi không giữ được đứa bé. Thì ra, đến cuối cùng, tôi vẫn chỉ là kẻ chẳng có vị trí gì trong lòng của chú, cho dù đứa bé mất đi, chú cũng chẳng một lần quan tâm đến tôi, cũng chẳng thật sự yêu tôi như lời chú đã nói.
Cứ suy nghĩ miên man, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, đầu óc lâng lâng mệt nhoài khiến tôi mộng mị. Tôi mơ về nhưng kỉ niệm của tôi với chú, mơ về những giây phút hạnh phúc chúng tôi bên nhau, mơ về cả những lời cay đắng chú nói, tuy không tỉnh nhưng tôi biết, mình vẫn còn khóc khi nhắm mắt. Rồi tôi lại mơ thấy chú lau nước mắt cho tôi, mơ thấy chú cầm lấy bàn tay gần gò từng khớp xương của tôi đưa lên miệng, thậm chí, tôi còn mơ thấy chú khóc nói xin lỗi tôi, chú rơi nước mắt vì tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn bản thân mình cứ chìm trong giấc ngủ mãi như thế không tỉnh dậy nữa, vì tỉnh dậy, tôi lại phải nhìn thấy cái cảnh chú chăm nom của chị Nguyệt, chẳng đoái hoài gì đến tôi.
Tôi hận chú, hận chú lừa dối rời xa tôi, nhưng càng hận bao nhiêu, tôi lại càng nhận ra tôi yêu người đó bấy nhiêu, yêu đến đau đớn kiệt quệ vẫn không bỏ được. Tôi không gặp chú, nhưng tận trong sâu thẳm tôi vẫn nhớ và nghĩ về người đàn ông đó, rồi tôi lại khóc, lại tự hành hạ bản thân mình. Thậm chí, tôi còn cố chấp tự huyễn hoặc bản thân rằng chú là có lý do công việc nên mới đối xử với tôi như thế, nếu sau này chú quay lại, tôi sẽ gật đầu tha thứ không một lời trách móc. Nhưng lúc này tôi nhận ra, cho dù chú xa tôi là vì lý do gì đi chăng nữa, tôi chẳng thể nào có thể quay lại với chú được nữa rồi.
Ngủ một giấc chẳng biết thời gian bao lâu, lúc tôi tỉnh dậy, ngoài kia thành phố vẫn tối đen như mực, mưa không còn nặng hạt nhưng vẫn lác đác rơi, đường xá vắng tanh vắng ngắt chẳng có người qua lại, trống vắng chẳng khác gì lòng tôi bây giờ. Chỉ là, trái ngược với khoảng lặng ngoài kia, bên trong phòng lúc này lại là không khí khác. Tôi không nhìn , nhưng tôi biết, bọn họ đều là người nhà của chú, ai cũng vui mừng đan xen lo lắng khi biết tin chị Nguyệt mang thai.
– Nguyệt, có thai sao không bảo cho mẹ biết, để bây giờ như thế này, khổ thân con quá. Mà cái bệnh viện gì kì thật đấy, sao lại xếp vào cái phòng nằm chung như thế này không biết nữa, để mẹ bảo thằng Phong đi gặp bác sĩ rồi thuê phòng mới cho con nhé.
Giọng nói cất lên ấy chẳng phải của ai khác mà chính là của mẹ chú, cái người đã dùng tiền để ép tôi cách xa bọn họ, người đã tuyên bố không bao giờ cho người đàn ông ấy lấy tôi. Bà ấy, có lẽ chưa biết được tôi cũng nằm trong phòng này, cho nên mới không có đá xéo, chửi rủa, chứ nếu biết, chắc tôi bây giờ chẳng thể nào yên ổn mà nằm đây cắn môi lắng nghe gia đình họ hạnh phúc rồi.
– Mẹ đừng lo lắng quá, bác sĩ bảo phòng này chỉ là phòng hồi sức theo dõi thôi, từ giờ đến ngày mai mà không còn bị ra máu nữa thì sẽ được chuyển lên phòng bệnh, lúc đó mình chỉ cần nói với họ một tiếng là được mà mẹ.
Mẹ của chú nghe chị ta nói vậy thì ừ ừ, xụt xùi khóc lóc bón từng thìa cháo cho chị ấy, còn tôi, tôi nằm gần họ, nhưng chẳng ai quan tâm đến một lời. Thậm chí là chú, chú nhìn thấy tôi lẻ loi như vậy, cũng chẳng tiến lại hỏi tôi còn đau không, có đói không. Tôi bây giờ, giống như một thứ bỏ đi, đồ phế thải chen ngang giữa không khí hạnh phúc của ba người họ, thê thảm đến không còn biết dùng từ nào để nói được.
– Phong, từ mai con xin nghỉ làm cơ quan đi, đến đây chăm mẹ con con bé Nguyệt, đến khi nào bác sĩ cho xuất viện thì hãy đi làm tiếp.
– Mẹ, chuyện này…. Con còn chuyên án đang theo, cô ấy… cô ấy cũng có mẹ rồi, mẹ bắt con nghỉ làm gì chứ.
Nghe thấy chú cãi lại, mẹ chú không chịu được bắt đầu lớn tiếng mắng mỏ, chỉ là không ngờ bà ấy lại tôi vào câu chuyện này. Bà ấy, nhắc đến tôi bằng những lời cay nghiệt, rít lớn hận không thể nào giết chết tôi để tôi biến mất khỏi mắt bọn họ.
– Mẹ nói rồi, nghỉ là nghỉ, con đừng có mà cãi. Con lớn rồi, con có quyền làm những điều mình muốn nhưng cũng không được phép cãi lời ba mẹ. Nguyệt là con dâu của mẹ, bây giơ còn mang trong người cháu nội của mẹ, mẹ cấm con không được lơ là con bé. Đứa con gái kia, tốt nhất là quên đi, đừng có tơ tưởng đến nó nữa, nếu không tôi chết cho anh xem.
Bà ấy vừa dứt lời, cánh cửa lại được đẩy ra, lần này tôi nghe thấy tiếng người đàn ông cất lên, nếu không nhầm thì đó là gia đình chị Nguyệt và bố của chú.
– Bà làm gì cái mà ầm ầm lên như thế hả, đây là bệnh viện chứ có phải nhà của mình đâu, chuyện gì thì để về nhà nói. Bà không nhìn thấy còn bệnh nhân ở kia à, để cho họ nghỉ ngơi chứ.
– Ông hỏi con trai ông ấy, vợ nó có thai, bây giờ còn dọa sảy, tôi bảo nó nghỉ làm để đến đây chăm con bé nó phủi phui trách nhiệm, ông thấy nó như thế có được không hả. Tôi chăm được con Nguyệt thôi, nhưng thằng Phong là chồng, là bố, nó phải biết tự giác đích thân chăm vợ mình, đấy mới là người chồng mẫu mực.
Một nhà nấy người bọn họ vẫn lời ra tiếng vào, tôi thì vẫn chùm kín chăn không dám để lộ mình có mặt ở đây, trong lòng bây giờ cực kì sợ hãi, thật sự chỉ mong sao Long hoàn thành được nốt công việc rồi tới đây với tôi, chí ít có người đó tôi còn cảm thấy bản thân nhẹ nhõm đi được ít nhiều. Chỉ có điều vừa nãy tôi có gọi điện cho anh ta, nhưng mà gọi mấy cuộc vẫn là tắt máy, chẳng biết người này đã về chưa, và đã biết tôi chuyển phòng mà tới không nữa.
Lúc này, bản thân vẫn còn đang trong những suy nghĩ vụn vặt, tôi chẳng kịp đề phòng nên chiếc chăn rất nhanh đã bị kéo xuống, người kéo nó chẳng phải Long mà là chú. Chú nhìn tôi, chú đưa tay lên lau những giọt nước mắt cho tôi, vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt tôi sang mang tai, sau đó nói trong tiếng nấc nghẹn.
– Ngọc, tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, xin lỗi em rất nhiều… Em bây giờ, hận tôi lắm đúng không?
Tôi không đáp lại chú, đối mắt cũng chẳng nhìn chú mà quay đi hướng khác, mười đầu ngón tay gầy gò nắm lấy góc chăn muốn lôi lên chùm người nhưng không được vì nó đã bị chú giữ chặt. Chú khóc, chú cuối cùng cũng khóc rồi, nhưng bây giờ, chú khóc thì giải quyết được gì cơ chứ. Chú làm tổn thương tôi, vì chú mà tôi bị người đàn bà kia thuê người cưỡng bức, vì chú mà người đàn bà kia làm tôi mất con. Tất cả đều là chú, tôi sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho chú được, sẽ không bao giờ.
– Ngọc…
Chú đau đớn gọi tên tôi, nhưng lần này, tôi không còn mềm yếu như những lần trước nữa, tôi thật sự đã chịu đựng quá đủ rồi, chính vì thế chỉ có thể tuyệt tình gạt tay chú xuống, lắc đầu. Không kêu gào, không thét lớn, không khóc bù lu bù loa, không chất vấn. Tôi bây giờ, như một cái xác không hề có linh hồn, một cái xác vô tri vô giác.
– Chú… đừng gọi tên tôi. Tôi không còn muốn liên quan gì tới chú nữa.
– Ngọc, tôi xin lỗi… Tất cả là lỗi của tôi, em đánh tôi đi, em chửi tôi đi, em muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần em đừng rời xa tôi, đừng tuyệt tình với tôi như lúc này. Tôi khốn nạn, tôi sai, tôi sẽ sửa lỗi, tôi sẽ chuộc lại lỗi lầm của mình, tôi sẽ không làm tổn thương em nữa. Ngọc, em nói đi, em nói gì đi, van em, van em đừng nhìn tôi xa lạ như thế…
Sắc mặt của chú tái xanh, trên khuôn mặt cương nghị bây giờ lệ nóng cũng tuôn đầy mặt, đôi môi run rẩy gần như không còn một giọt máu nào, nhìn lướt qua thôi cũng biết chú đã gục ngã và thê thảm bao nhiêu.
Tự dưng lúc này, chẳng hiểu sao tôi lại cười, cười trong nước mắt khi nhìn thấy những người là gia đình của họ đứng đó nhìn chúng tôi với đôi đồng tử co rút. Bọn họ, chính bọn họ là người phá nát cuộc đời tôi, tôi sẽ tha thứ sao. Không, tôi sẽ không bao giờ tha thứ, không bao giờ, tôi phải trả thù, trả thù tất cả cho những đau đớn của tôi, cho đứa con chưa kịp thành hình của tôi.
Nghĩ đến điều đó, tôi chẳng còn là chính mình nữa, lặng lẽ đưa năm ngón tay gầy gò của mình nắm lấy bàn tay của chú, bàn tay rộng lớn đã từng làm tôi đê mê sung sướng, vuốt dọc cơ thể tôi mỗi khi chúng tôi lên khoái lạc, đặt lên vùng bụng của mình, từng lời tàn nhẫn trôi qua kẽ răng.
– Nơi này, đã từng tồn tại một sinh mạng, là con của tôi, với chú. Nhưng bây giờ không còn nữa rồi, bởi vì chính vợ chú, là người tước đi mạng sống của nó, chú biết mà, đúng không?
– Ngọc, tôi…. xin lỗi. Là tôi không bảo vệ được em , được con của chúng ta… Tôi..
Tôi cười trong nước mắt, vẫn tiếp tục nói.
– Sao, sao chú phải khóc, chú có đau đâu mà chú khóc cơ chứ. Đứa con trong bụng tôi mất rồi, nhưng chú vẫn còn đứa con khác kia kìa, nó nằm trong bụng của vợ chú đó, đáng ra chú nên vui mừng mới phải, chú quỵ lụy cái gì. Chú muốn tôi tha thứ cho chú, chú muốn quay lại với tôi. Nhưng tôi thì không muốn như thế, tôi không muốn, chú hiểu không hả. Tôi hận chú, hận tất cả các người, cho nên chú à, buông tha cho tôi đi. Để tôi một mình, để cuộc sống của tôi không xuất hiện bóng dáng của gia đình các người nữa.
Nói xong những lời đó, tôi dồn hết sức đẩy mạnh chú sang một bên, sau đó gồng người bước xuống giường với suy nghĩ duy nhất đó là phải rời khỏi căn phòng này, rời khỏi bệnh viện này để không còn nhìn thấy họ nữa. Bụng đau, người đau, nhưng tôi không cho phép bản thân mình gục ngã, không cho phép bản thân yếu đuối, tôi phải ngẩng cao đầu, phải để bọn họ biết được, không có người đàn ông kia, tôi vẫn sống rất tốt, cực kì tốt.
Tôi bám vào thành giường bước từng bước nặng nhọc, tôi né tránh từng cái dìu của chú, tôi cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng lòng tôi đau lắm. Tôi không nhìn họ, nhưng tôi biết, họ đang nhìn tôi, nhìn chằm chằm với ánh mắt sắc lạnh hận không thể giết tôi ngay lập tức.
Ra được đến cửa, tôi đã mất rất nhiều sức lực, bàn tay run rẩy đưa lên vặn chốt nhưng ngay lập tức đã bị chú giữ lại không cho mở, mặc kệ những lời nói của mẹ chú, cùng với tiếng khóc của chị Nguyệt cũng không mở ra thanh minh lấy nửa lời. Mãi cho đến một lúc sau, đợi họ nói hết, chú mới quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo, dập đầu ba lạy với bọn họ, sau đó hối lỗi.
– Bố, mẹ, cô, chú… Con biết mọi người giận con, con biết con làm mọi người thất vọng mất mặt, người sai là con , người bất hiếu là con, bố mẹ muốn đánh muốn chửi như thế nào cũng được. Con chỉ xin mọi người hãy đáp ứng để con đến với Ngọc, để con được ở bên em ấy, bù đắp lại mọi lầm lỗi của mình gây ra. Con cầu xin bố mẹ…
Chú khóc, tôi cũng chẳng cứng rắn được mà bật khóc theo, nức nở đứng không vững được mà ngã khụy xuống dưới đất. Chuyện này, là vết sưng mủ trong lòng của tôi, nó đã bị loét ra đến ghê người, nay càng bị họ khoét sâu hơn, rộng hơn, khiến cho máu me đầm đìa, chẳng khác gì thanh kiếm độc đâm vào tim tôi, đau đến nghẹn thở. Tôi đã cố quên, nhưng họ không để cho tôi quên, họ hết người này đến người khác lôi tôi vào, chẳng cho tôi lấy một lần được buông xuống.
– Không được, anh sao có thể nói những lời như thế, anh sao có thể vì con nhỏ đó mà đòi chấm dứt với em. Em còn mang thai con của anh đó, Phong?
Chị Nguyệt bây giờ cũng như người điên, mất hết lí trí rút mạnh kim truyền khỏi tay của mình, lao về chỗ chú ôm chặt lấy người chú, khóc nức nở quằn quại. Chị ta, cũng yêu chú nhiều chẳng kém gì tôi, yêu chú đến bất chấp điều gì cũng có thể làm được, một người như thế, đâu phải muốn nói bỏ có thể là bỏ được.
Môi chị ta run rẩy, khuôn mặt cũng trắng bệch không còn lấy một tí huyết sắc nào, nước mắt nước mũi tèm lem quay sang tôi dập đầu lia lịa, vừa khóc vừa van xin.
– Ngọc, tôi cầu xin cháu, cầu xin cháu buông tha cho chồng tôi, cầu xin cháu đừng cướp anh ấy khỏi tôi nữa. Con tôi cần có bố, đứa bé cần có bố chăm sóc, tôi van cháu, van cháu khuyên anh Phong đừng bỏ tôi.
Tôi cười lạnh, hất mạnh người đàn bà đó khỏi người mình khiến chị ta ngã vật về phía sau, ánh mắt long lên sòng sọc giận dữ.
– Con cô cần có bố, thế con tôi thì sao, con tôi không cần có bố hay sao, mà cô nỡ lòng hủy hoại tôi như thế. Cô thuê người cưỡng bức tôi, cô hại tôi mất con, lúc ấy, cô có nghe thấy lời van xin của tôi không, có nghe thấy không hả. Cô tự cho mình cái quyền chèn ép người khác, cô giả tạo như mình là kẻ đáng thương, còn tôi thì là phù thủy độc ác. Cô làm mọi chuyện gây khó dễ cho tôi, đến bây giờ cô nghĩ tôi sẽ chấp nhận lời cầu xin của cô sao.
Nói đến đây, tôi phải ngừng lại vì lồng ngực nhói lên từng cơn đau nhức khó chịu, nhìn chú rồi lại nhìn chị Nguyệt, khóe miệng kéo lên nụ cười chua chát. Bây giờ, bọn họ xin lỗi tôi, thì có ích gì nữa. Cuộc đời tôi, tàn tạ hết rồi, còn gì đáng để trân trọng nữa đâu.
– Cô yêu người đàn ông này lắm đúng không, yêu đến mức chết mức sống lại việc gì cũng dám làm đúng không. Vậy thì cô cố mà giữ lấy cho chặ, đừng để chú ấy đến tìm tôi, làm phiền cuộc sống của tôi, bởi vì điều ấy càng khiến tôi cảm thấy ghê tởm hơn mà thôi.
Nói xong, tôi dứt khoát đứng dậy đi khỏi căn phòng đấy lững thững lê từng bước trê hành lang vắng tanh vắng ngắt lạnh đến rùng mình. Tôi không đi tìm bác sĩ mà xuống dưới sảnh bệnh viện, ngồi ở băng ghế chờ đợi Long đến giúp tôi làm thủ tục xuất viện. Cũng may, lần này tôi chỉ đợi mất có một thời gian ngắn là nhận được điện thoại của anh ta gọi tới nói mình đang đứng ở dưới cổng mua đồ ăn, dặn dò tôi đợi một lúc nữa sẽ lên.
Cúp điện thoại, ngước mắt nhìn lên chiếc ti vi đang chiếu chương trình “ Tâm hồn trẻ thơ” , chương trình phỏng vấn những đứa trẻ đáng yêu của làng SOS, bất giác nước mắt tôi lại tuôn ra như đê vỡ, như lũ chảy về. Con của tôi nếu còn, thì vài năm nữa, nó cũng sẽ biết nói biết cười, biết đùa nghịch như mấy đứa trẻ này, sẽ biết gọi tôi là mẹ. Nhưng ông trời đã tàn nhẫn tước hết của tôi rồi, không để lại cho tôi được một niềm an ủi nào hết, kể cả đến một chút thương hại cũng không cho.
Mưa rơi nặng hạt hơn, gió rít lớn lạnh hơn, tôi co người ngồi trên băng ghế lạnh lẽo, đầu nghiêng sang một bên mệt mỏi, nhắm hờ. Tôi muốn ngủ, nhưng không ngủ được vì cơn đau hành hạ, vì bị những lời nói kia đeo bám. Tôi chỉ biết cố thức, để chờ Long đến, ít nhất bây giờ, tôi chỉ còn lại anh ta là người duy nhất tôi quen ở trên thành phố này.
– Ngọc, sao em lại ngồi đây, lạnh như vậy ốm ra thì sao.
Đang mơ màng trong suy nghĩ ngổn ngang, tôi chẳng biết Long đã đứng bên mình từ bao giờ, đến tận khi anh ta vỗ vai mình rồi lên tiếng tôi mới giật mình quay người lại, cười gượng lắc đầu, mệt mỏi đáp trả.
– Tôi đợi anh thôi. Anh xong chuyện rồi sao, có mệt lắm không.
Dưới ánh đèn mờ mờ, tôi nhìn lên gương mặt tuấn tú của Long, nhìn thấy trên đó xuất hiện mấy vết xước với tím bầm, lồng ngực nhói lên mất vài giây, chẳng đợi Long đáp lại liền mím môi hỏi tiếp.
– Long, anh đánh nhau với ai à, mặt anh xước hết rồi đấy. Đau lắm… đúng không?
Long nghe tôi nói vậy liền đưa tay sờ lên mặt mình, sau đó lắc đầu đáp.
– Không đau, mấy cái vết thương này đâu có nhằm nhò gì so với tôi, cứ kệ nó đi, em đừng lo lắng làm gì. Nào, đứng dậy tôi dìu em lên phòng ăn cháo rồi đi ngủ cho sớm, chứ không lại mệt ra đấy.
Nói xong, Long tiến lại ôm lấy bả vai tôi nhẹ nhàng đỡ tôi đứng dậy, còn tôi thì lại ương bướng lì lợm ngồi đó không chịu đứng lên, mặc kệ Long có nói gì đi nữa cũng mặc kệ. Tôi đã cố ép bản thân mạnh mẽ không để Long phát hiện ra, nhưng khi nghe anh ta nói những lời quan tâm tới mình, tôi chẳng thể giả vờ được nữa, mất hết lí trí lao vào lòng ôm chặt lấy người đàn ông ấy, nức nở.
– Long… đứa bé mất rồi, đứa bé không giữ được. Tôi mất con rồi, tôi mất con rồi…
Lúc tôi nói ra những lời ấy, người Long khựng lại mất mấy giây dường như không thể tin nổi những điều ấy là sự thật, thậm chí tôi còn nghĩ anh ta sẽ chất vấn đó là cái thai của ai. Nhưng không, Long không làm như thế, Long cũng giống như chú, cũng ôm lấy tôi vào lồng ngực to lớn của mình, vuốt nhẹ mái tóc xơ rối của tôi, thu thỉ những lời an ủi.
– Nhóc, em đừng khóc, em khóc tôi đau lắm…. Mọi chuyện xảy ra vừa qua, hãy quên hết đi em, đừng nghĩ tới nó nữa, cũng đừng nghĩ đến người đàn ông kia nữa. Đứa bé, không có duyên với mình, thì hãy để nó đi, được không em?
– Tôi, tôi… phải làm sao đây? Nó, là con của tôi, tôi vừa mới biết đến sự tồn tại của nó hồi sáng, thì bây giờ, đã không còn nữa rồi.
Tôi vẫn ra sức khóc, còn Long thì vẫn nhẫn nhịn ra sức khuyên nhủ tôi.
– Không làm gì hết, trước mắt bây giờ em phải dưỡng bệnh cho tốt đã, rồi mọi chuyện để sau hãy tính. Em cứ đi học, ra trường rồi tôi sẽ giúp em tìm việc làm ổn định, sau đấy chúng ta sẽ lấy nhau, tôi sẽ cùng với em sinh nhiều đứa trẻ khác, em muốn bao nhiêu liền sinh bấy nhiêu, em nhé?
Tôi biết, những lời này của Long đều là những lời thật lòng, nên tôi chẳng dám mất lí trí mà gật đầu bừa bãi hứa hẹn. Tôi bây giờ, trong lòng vẫn chỉ có chú, cho dù hận vẫn chỉ yêu chú, yêu đến bất chấp điên dại không lùi được, tôi sao có thể vì bản thân mà kéo Long ngã theo mình cơ chứ.
Ngồi ở sảnh ăn hết cặp lồng cháo Long mua, bụng đã không còn cồn cào nữa, tôi cũng theo Long đi lên tầng. Anh ta làm thủ tục giúp tôi thuê phòng mới ở cuối dãy hành lang, không chung đụng với ai hết nên tôi cũng đỡ thấy bí bích ngột ngạt, giấc ngủ cũng không bị ngắt quãng giữa chừng.
Một tuần nằm viện, Long luôn túc trực bên tôi không rời lấy nửa bước, anh ta chăm sóc tôi từng tí như là một người bạn trai của tôi vậy. Trong vòng một tuần này tôi tuy không ra ngoài, nhưng tôi biết, chú vẫn đến tìm tôi, ngồi ngoài cửa đợi tôi, mục đích chỉ để cầu xin tôi chấp nhận lời xin lỗi.
Sang đến ngày thứ 9, sau một loạt kiểm tra, bác sĩ cũng đồng ý cho tôi được xuất hiện. Lần này, Long vẫn đảm nhận vai trò người thân của tôi, giúp tôi thu dọn những đồ đạc cần thiết, rồi giúp tôi đi làm thủ tục ra viện đóng viện phí.
Lần nằm viện này, tôi nghỉ mất nửa tháng trên lớp học, bạn bè thầy cô cũng không ai biết tôi bị gì ngoài lý do tôi phẫu thuật cắt ruột thừa mà chú giúp tôi báo lại với giáo sư. Thật ra lúc đầu, tôi nghĩ người giúp tôi viết đơn xin nghỉ học là Long, nhưng hôm nọ hỏi anh ta thì nhận được câu trả lời là không phải, tôi mới nghĩ đến chú. Bởi vì ngoài hai người này, làm gì còn ai quan tâm đến tôi có lên lớp hay không nữa.
Dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, ngẩng đầu lên nhìn thấy đồng hồ mới chỉ 8 rưỡi, Long đi làm thủ tục ra viện vẫn chưa về, tôi chần chừ nhìn cánh cửa chính rất lâu cũng quyết định mở chốt khóa. Tôi biết, ngoài kia chú vẫn ngồi đó đợi tôi, đợi tôi nói lời tha thứ cho chú, cũng như là buông bỏ thù hận của mình xuống khỏi.
Suốt chín ngày, tôi đã suy nghĩ rất kĩ về mọi chuyện, về tất cả những chuyện đã xảy ra cuối cùng cũng đưa ra được quyết định của mình. Tôi với chú, có duyên mà không có nợ, yêu nhau cũng chẳng đến được với nhau, đã vậy còn liên lụy đến hết người này người khác, chi bằng cứ dứt khoát nói hẳn một lời, như vậy sẽ không khiến đối phương ôm mộng tổn thương nữa.
Cửa mở, đúng như tôi nghĩ, chú vẫn ngồi đấy với bộ dạng mệt mỏi, tiều tụy đến đau lòng. Chú nhìn thấy tôi, thì kích động chạy lại, bàn tay đưa ra giữa chừng muốn dơ lên ôm lấy tôi nhưng rồi lại lưỡng lự chẳng dám, bất lực thu về, khàn giọng ủ rũ.
– Ngọc, em ra rồi, em cuối cùng cũng chịu gặp anh rồi. Chúng ta, nói chuyện một lúc có được không, anh… anh có chuyện muốn nói với em.
Nghe xong những lời của chú, tôi chỉ biết mím môi lắc đầu, hít mấy hơi thật sâu lấy hết can đảm ngẩng lên nhìn chú, nhìn cái người tôi vừa yêu vừa hận, đáp trả trong đau đớn.
– Chú, buông tha cho tôi đi…. Coi như tôi cầu xin chú, để cuộc sống của tôi được yên ổn. Chúng ta, từ mai hãy coi nhau như người dưng, đừng nhớ về nhau cũng đừng đến tìm nhau nữa, như vậy, cả hai mới có thể buông bỏ được chấp niệm quá khứ.
– Không..
Chú gào lên với tôi, chẳng ý để đến những người xung quanh đang nhìn chúng tôi như sinh vật lạ mà quỳ xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo, khóe mắt đỏ ửng chảy ra những giọt lệ rơi xuống mu bàn chân tôi nóng rực, làm tim tôi tan nát nhức nhối từng hồi.
– Ngọc, tôi van em, van em đừng tuyệt tình với tôi như thế, đừng rời xa tôi… Có được không em.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!