Ánh Dương Tàn
Phần 34
Cảm giác của tôi khi nghe được những lời ấy, là cảm giác uất hận đến chết đi sống lại, chỉ muốn quay người chửi thật lớn vào cái bản mặt đáng ghét của chú mà cào cấu chửi bới cho hả giận. Rõ ràng mới cách đây có vài phút chú ta còn cưng nựng lo lắng cho tôi, vậy mà bây giờ lại quay ngoắt 180 độ đòi cưới chị Nguyệt, rốt cuộc chú, coi tôi là cái gì? Trêu đùa tôi như vậy người đàn ông ấy cảm thấy vui vẻ lắm sao, hay vốn dĩ ngay từ đầu, mọi thứ chú làm với tôi cũng chỉ vì kết quả ngày hôm nay, cái ngày bắt tôi với bánh ma túy trong người khẳng định tôi vẫn còn dính dáng đến pháp luật.
Càng nghĩ, tôi càng buồn, bước chân đang bước đi đứng khựng lại vội vã quay người chạy về phía căn phòng kia muốn một lần nữa ba mặt một lời với chú, nhưng vừa chạy đến nơi đã chạm phải ba người bọn họ cùng nhau bước ra. Lần này, người đàn bà kia khoác tay chú thân mật nhìn tôi đầy thách thức, còn chú, thì chẳng còn vẻ mặt buồn bã như hồi nãy nữa, chú chẳng nhìn tôi, chẳng quan tâm đến sắc mặt của tôi, mà vô tình quay sang bố của chị Nguyệt, nói.
– Chú, việc ở trụ sở cũng không còn nhiều nữa, cháu xin phép chú cho cháu với Nguyệt về sớm. Dù sao đám cưới cũng sắp diễn ra, cháu muốn dẫn cô ấy đi xem nhà hàng với studio áo cưới để đặt may trang phục.
Người đàn ông kia nghe chú nói vậy thì liền gật đầu ngay, sau đó quay người bước về phòng của mình, còn chú với cô Nguyệt, bọn họ cũng rời đi ngay sau đó, chẳng một ai để ý đến sự hiện diện của tôi, mặc dù tôi đứng cách họ rất gần, chỉ khoảng một mét. Nhìn theo bóng họ, nước mắt tôi lại rơi đầy trên mặt, càng lau lại càng ướt. Thì ra, tôi vẫn yếu đuối như thế, cho dù tôi có tìm một vỏ bọc để trốn vào cũng không được.
Bị áp giải về phòng tạm giam, ngồi một mình trong căn phòng có mấy mét vuông bẩn thỉu đầy muỗi giãn, tôi chỉ biết cười buồn, tuyệt vọng suy nghĩ rất nhiều. Điều duy nhất chỉ mong muốn bây giờ là mọi chuyện không vui tôi có thể quẳng được hết đi, dù sao nó cũng đã bị phá hủy rồi, có chắp vá lại cũng không thể phục hồi được nguyên trạng, vẫn là những vết nứt loằng ngoằng. Những người kia, cứ coi như họ là khách qua đường, ai cũng đeo trên mình một vai diễn, bất kể kết cục là tốt hay xấu, oan hay không oan, hổ thẹn hay không hổ thẹn, cứ thế quên đi thì có lẽ cuộc đời của tôi sẽ khác.
Tinh thần hoảng loạn, tâm lý muộn phiền, tôi mệt mỏi co người ngồi dựa vào bức tường ố màu, ánh mắt mờ mịt nhìn chung quanh bốn phía. Nơi này, cách đây bảy năm, tôi cũng đã từng bước vào, nhưng khi ấy, tôi luôn có người đàn ông kia ngồi kè kè bên cạnh hỏi han, chứ không phải như bây giờ, một mình đối diện.
Tôi nhớ mẹ, nhớ dượng ở quêm, từ ngày lên đây học, tôi chưa về thăm nhà, cũng chẳng có điện thoại mà gọi về cho họ, không biết họ như thế nào rồi, cuộc sống có còn vất vả lắm không, họ vẫn đang chờ đợi tôi về đúng không?
Tết đã cận kề, mọi người đua nhau đi sắm đồ mới, vậy mà tôi thì lại phải ngồi đây ôm lấy cái tội danh buôn bán hàng trắng, đối mặt với mức án tù chung thân hoặc tử hình. Tôi thật không ngờ cuộc đời của tôi, tuổi thơ của tôi, nó lại có thể thê thảm đến mức như thế này.
Chìm trong suy nghĩ mông lung, một đêm ấy, tôi không hề ngủ, đôi mắt chỉ trân trân nhìn lên trần nhà với ánh điện vàng mờ hỗn độn bao nhiêu cảm xúc, đếm từng giây từng phút trôi đi chỉ mong trời mau sáng. Bởi vì ít nhất khi đó, có ánh mặt trời, có tiếng người đi lại nói chuyên, tôi cũng cảm thấy bớt cô đơn đi phần nào, không khí ấy khác hẳn bây giờ, yên ắng chẳng khác gì âm ti địa ngục.
Chờ mãi trời cũng đã sáng, đến giờ làm việc, trụ sở lại đông nghịt người đi lại, tiếng nói chuyện râm ran bàn tán không lớn nhưng cũng đủ để đôi tai tôi nghe rõ, họ đang xúm lại vì chuyện chú với chị Nguyệt sẽ kết hôn vào một tuần sau. Hôn lễ được tổ chức ở một khách sạn bậc nhất thành phố, khách mời đều là cán bộ trong chính phủ và quốc hội, thêm nữa là những doanh nhân có tiếng trong nền kinh tế cả nước. Chưa biết tiệc tùng đối đãi ra sao, nhưng chỉ cần biết những người tới tham dự có bề thế như kia, ắt hẳn nó phải lớn lắm. Lúc ấy, tôi chỉ biết cười nhạt, vừa hận vừa đau lòng, tự lẩm bẩm với bản thân.
“ À, thì ra là như thế, bảo sao năm lần bảy lượt nói yêu tôi nhưng chẳng bao giờ thực hiện được lời mình nói, hóa ra người ta tìm được bến đỗ tốt rồi còn đâu”.
Hết cười rồi lại khóc, tôi như người trên mây mệt nhoài nằm thượt ra tấm manh chiếu trải trên nền bê tông lạnh ngắt, mắt ngắm nghiền mệt mỏi. Cả đêm hôm qua không ngủ, lại còn không được ăn bất cứ thứ ggif vào bụng, tôi thật sự lả đến nơi rồi, ruột gan cồn cào đến mức quặn thắt tái mét hết cả mặt mày chẳng khác gì kẻ sắp chết. Thậm chí còn làm cho quản giáo lúc mở cửa đi vào bị dọa một trận xanh mặt, cứ tưởng là tôi có suy nghĩ tiêu cực tự tử như bao người khác, la lớn.
– Cô làm sao thế, để tôi gọi xe cấp cứu, nhanh thôi.
Anh ta nâng đầu tôi dậy, gấp gáp hỏi. Tôi thì mệt lả, chỉ biết lắc đầu yếu ớt, đôi môi khô khốc nứt nẻ.
– Không sao, tôi bị đau dạ dày chút thôi. Cho tôi xin cốc nước, cảm ơn anh.
Nói xong tôi cố gắng gượng thoát khỏi vòng tay của người quản giáo dựa người vào tường, còn anh thì lấy điện thoại gọi cho nhân viên bên quân y tới phòng giam khám cho tôi. Chưa đầy hai phút sau, đúng thật là có hai người bác sĩ đi vào, họ kiểm tra rồi kê tôi liều thuốc giảm đau, uống vào chỉ một lúc sau là đỡ, cảm giác đầu óc nặng trịch cũng không còn, lúc này tôi mới lại lim dim ngủ ngon được một giấc.
Đến chiều tỉnh lại, người tôi đã khỏe khoắn hơn hồi sáng rất nhiều, cũng may là được uống thuốc kịp thời nếu không tôi chẳng thể nào tưởng tượng nổi tôi sẽ mệt lả như thế nào, hoặc là cấp cứu trong bệnh viện rồi cũng nên.
Ngồi một lúc để cơn mệt mỏi đi qua, tôi được quản giáo dẫn ra phòng lấy khẩu cung lần nữa, lúc này đồng hồ đã điểm ba giờ chiều, thời tiết mùa đông vẫn cứ nắng gắt hanh khô đến khó chịu. Khó chịu lắm nhưng so với trái tim tôi thì một góc cũng không bằng.
Người lấy khẩu cung của tôi là chú với chị Nguyệt, bọn họ ngồi cạnh nhau, tay đeo đôi nhẫn mới, chẳng hề quan tâm đến tôi cảm giác như nào vẫn đan chặt vào nhau không muốn buông, mà chỉ nhàn nhạt nói.
– Cháu ngồi xuống đi, hôm nay tinh thần cháu ổn định rồi đúng không, chúng ta bắt đầu lấy khẩu cung được rồi chứ.
Tôi không đáp lại chú, lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế giành cho mình, ánh mắt ươn ướt đảo quanh căn phòng tối mờ với ánh điện vàng lúa, cười nhạt. Hôm nay, chú không ngồi một mình và ngồi với cả vợ chưa cưới thân mật, mục đích là muốn chặt đứt ý nghĩ của tôi đang hoang tưởng hay là đang muốn chà đạp chế giễu tôi là kẻ ngu si đây.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tôi cũng không có chống đối lại họ mà sẵn lòng hợp tác, hỏi đâu đáp đấy, cho dù lòng đau như đứt từng đoạn ruột nhưng vẫn phải cố để mỉm cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
– Được, chú hỏi đi, tôi sẽ trả lời không thiếu một từ nào.
Chú gật đầu không nhìn tôi nữa, từng ngón tay thon gầy lật giở trang giấy trong cuốn sổ của mình khiến chúng phát ra tiếng kêu soàn soạt, xong xuôi liền bắt đầu hỏi tôi.
– Số ma túy đó có phải của cháu không, cháu lấy nó từ ai, ai là người đưa nó cho cháu?
Giọng nói của chú, lạnh nhạt như không, khác hẳn với ngày hôm qua lúc chú với tôi ngồi lại, càng lúc càng khiến tôi uất hận, hụt hẫng. Đưa mắt nhìn cái bóng của mình in dưới sàn nhà, tôi không suy nghĩ gì mà trả lời luôn, bởi vì dù sao tôi bây giờ, nhận hay không nhận cũng là một kết cục chẳng hề tốt đẹp.
– Của tôi…
Sau câu trả lời bất cần ấy, một khắc nào đó tôi đã nhìn thấy người đàn ông kia khựng người lại, ánh mắt xẹt ra những tia đau đớn gần như phát khóc. Thế nhưng mọi thứ chỉ là một khắc, mà một khắc nhỏ ấy tôi nghĩ chắc mình đã hoa mắt thật rồi, chứ nếu không hoa sao bây giờ chú ấy lại quay sang hỏi han chăm lo cho người đàn bà kia cơ chứ.
– Cháu lấy nó từ đâu, là ai đưa cho cháu…
Lần này không phải chú lên tiếng hỏi nữa mà là chị Nguyệt, cái người đàn bà lòng dạ độc ác chẳng khác gì rắn rết, rắn độc. Tôi biết, con mụ này nhất định chẳng có ý tốt đẹp gì rồi, hơn nữa tôi cũng không muốn bản thân khụy lụy trước mặt chị ta nên trả lời nước đôi.
– Ở đâu, ở đâu à… tôi nghĩ không cần tôi nói cô cũng biết mà, có phải là không biết đâu.
– Mày….( chị ta bắt đầu nổi điên, đập bàn đứng dậy toan định đánh tôi, rít giọng )… Đến nước này mày còn nghĩ mày thoát được à. Chứng cứ rõ ràng, mày có tin tao cho mày không ngóc đầu nổi lên không hả.
Đưa mắt nhìn chăm chăm vào người đàn bà trước mặt, tôi cười như không cười khi lần nữa thành công khiến cho chị ta lột cái bộ mặt giả tạo cô cháu thân thiết đáng ghét ấy ra khỏi, ánh mắt lạnh lẽo thấu hận đến từng xương tủy nói tiếp.
– Tôi nói sai sao… Nó ở đâu thì cô là người rõ nhất, chứ đâu phải tôi. Mà cho dù nó là của ai, chẳng phải người chịu cũng là tôi hay sao, thế nên các người mất công ngồi ở đây hỏi làm gì cho mất thời gian của nhau. Cứ lập hồ sơ như những gì các người muốn, tôi chẳng quan tâm đâu.
Chứng cứ rõ ràng ư? Chứng cứ không phải do người đàn bà này sắp đặt ra sao, âm thầm chơi tôi sao. Thế nhưng giống như chú đã từng nói, tôi sao có thể thoát được khi không tìm được một chỗ dựa vững chắc.
Người đàn bà kia lại tiếp tục phát điên, tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trên trán.
– Mày đúng là loại đê tiện, mặt dày, loại không có cha mẹ dạy dỗ nên mới lất mắt ra đã mang trong người tiền án tiền sự, rồi đến bây giờ là ngồi tù cả đời. Loại mày, chết trời không…
– Nguyệt…
Chị ta chưa nói hết câu, cánh tay đã bị chú nắm chặt lấy ngắt lời gọi tên, giọng nói ấy, gần như là van nài cầu xin, sao lại khiến tôi nhận ra hình như chú đang thất bại, dấu diếm tôi điều gì đó mà tôi không tài nào biết được.
– Em đừng kích động quá… đừng trúng kế của con bé. Con bé đang muốn em phát điên lên để làm rùm beng kéo dài thời gian lấy khẩu cung đó.
À, thì ra là quan tâm lo lắng cho vợ sắp cưới, thế mà tôi cứ tưởng lo lắng cho tôi cơ đấy, đúng là càng ngày tôi càng trở nên đáng thương quá mà. Nếu đã nghĩ tôi xấu như vậy, thì có lẽ tôi xấu hơn chút nữa cũng chẳng sao đâu.
– Đúng rồi, tôi không đê tiện, sao tôi có thể trèo lên được giường của chồng cô hết lần này đến lần khác, cùng anh ta làm tình, cùng anh ta lên đỉnh. Mà nhắc lại mới nhớ, tôi nói cho cô biết, tôi rất hài lòng về cái cách dẫn dắt của chú ấy, phải nói như thế nào cho đúng nhỉ… Rất tuyệt vời, đúng là rất tuyệt vời đấy.
Vừa nói, tôi vừa đứng dậy cởi chiếc cúc áo trên người xuống để lộ một vệt đỏ nơi bầu ngực đẫy đà trắng muốt của mình, ánh mắt khiêu khích nhìn chị ta chọc giận.
– Cô nói xem, hôm qua không có cô ở đây, tôi với chú ấy đã làm gì… Nhìn coi, có thấy chướng mắt lắm không?
Thật ra mà nói, tôi với chú ấy chẳng hề có chuyện gì hết, cái vết đỏ cũng là tôi hôm qua bị muỗi cắn ngứa gãi rách ra nên mới để lại vết, không ngờ dùng với người đàn bà này lại có thể thành công khiến cho chị ta rít lên như người bị trọc tiết vậy.
– Mày, con khốn nạn này, mày có biết vô liêm sỉ là như thế nào không hả, hay mày cũng giống con mẹ của mày, làm đĩ hết người này đến người khác.
Tôi xua tay, muốn ác với tôi sao, vậy thì tôi chơi cô đến cùng, con đàn bà này.
– Này cô, cô không còn từ nào tốt đẹp hơn mấy cái từ này à… Dù sao thì tôi với chú ấy cũng đã từng là người yêu, người tình, cô để cho chúng tôi tạm biệt nhau nốt lần cuối thì đã sao?
– Mày… mày…
– Ô hay, lại muốn đánh tôi nữa rồi, tôi nói trước là tôi không nhịn cô nữa đâu nhé. Đừng hơi tý là muốn…
– Ngọc, cháu im đi, cháu đừng có ăn nói vớ vẩn.. Tôi với cháu không hề có gì hết, cháu đừng có ăn không nói có gây chuyện với vợ tôi.
Lần này, người ngắt lời vẫn là chú, nhưng không phải là nhẹ nhàng nhắc nhở, mà là uy hiếp khó chịu với tôi. Trước đó, tôi vẫn tự chấp niệm trong lòng mình hi vọng về một điều gì đó viển vông chú đang giúp tôi, nhưng đến thời điểm bây giờ, thì tôi đã hiểu hết rồi. Chú, đối với tôi, đều là giả dối.
Nghĩ đến điều đấy, tôi thật sự chẳng thể nào chịu nổi được nữa mà cười ứa nước mắt, đứng dậy đi về phía cửa đẩy cửa đi ra ngoài. Tôi thất bại rồi, đến bây giờ người thất bại là tôi, chứ chẳng phải cái người luôn hãm hại tôi kia. Thì ra, ông trời lại tệ với tôi đến như vậy…
Được đưa về phòng, tôi lại như kẻ mất hồn ngồi đó, một mình gặm nhấm nỗi đau đang khoét sâu, mệt mỏi trượt dài, chẳng buồn ăn cũng chẳng buồn để ý đến cơn đau dạ dày hành hạ. Một ngày, hai ngày, ba ngày, rồi một tuần trôi qua, tôi không được ra ngoài, chú cũng không đến tìm tôi có lẽ còn mải bận làm đám cưới, chỉ có duy nhất Long, cái người mất tích rất lâu hôm nay mới vào.
Long mang cho tôi rất nhiều đồ ăn với quần áo mới, lúc chúng tôi gặp nhau, anh đã không ngại tôi bẩn thỉu mà ôm chầm lấy tôi vào lòng siết chặt, cảm giác như muốn nghiền nát tôi ra. Anh không nói thời gian qua anh đi đâu làm gì, mà chỉ dặn dò
.
– Nhóc, em chịu khó khổ cực trong đây mấy hôm, mấy nữa quyết định bên trên đưa xuống, em sẽ được thả thôi.
Tôi nghe được Long nói, nhưng cũng chẳng còn tâm trí nào mà mơ mộng vào nó nữa, chỉ hỏi vu vơ một câu chẳng đúng chủ đề.
– Chú ấy, cưới chị ta rồi đúng không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!