Buông Gian Thần Của Trẫm Ra - Chương 9: Tứ hôn (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Buông Gian Thần Của Trẫm Ra


Chương 9: Tứ hôn (1)


Sắc mặt Đổng Khanh
nhất thời âm trầm xuống, nàng đến tột cùng là bị sao vậy ? Tại sao lại
cực kỳ bài xích đối với mùi vị bánh nướng ? Thậm chí cảm thấy tinh thần
hoảng hốt? Nổi cơn thịnh nộ bùng lên?

Tiểu An Tử nói tiếp: “Vậy là đã mở đường rồi, chúng ta cũng đi mau đi !”

Hai người liền nhanh chóng lên xe ngựa, từ từ rời đi.

Ở cách đó không xa, trong góc tối âm u có hai bóng dáng mảnh mai ẩn núp, lẳng lặng nhìn hết thảy sự việc đã phát sinh. .diendanlequydon.com .

“Tiểu thư, Đổng Tư Mã kia ngửi thấy được mùi vị hạnh nhân, quả thật phát điên rồi !”

“Hừ, nàng ta ăn điểm tâm do ta làm, thêm vào chút vị hạnh nhân nồng đậm sẽ
dẫn phát dược tính, ta không tin nàng ta sẽ không luống cuống trước mặt
hoàng thượng, bánh nướng mà ta dùng để cứu tế dân chúng, nàng lại lấy ra nện trên đất, hiện tại hoàng thượng nhất định sẽ cho là Đổng Khanh nàng ta cố ý gây sự với Đậu Nguyên Nguyên, làm trò trước mặt Thái hậu, nàng
ta có thể lấy lui làm tiến, khiến cho hoàng thượng mềm lòng, ta chẳng lẽ sẽ bị đòn suông sao?”

“Đổng Tư Mã kia vốn thông minh hơn
người, trong ngày thường khiến lão gia chịu không ít buồn bực thua
thiệt, tiểu thư cô có thể thông minh hơn so với nàng, ai có thể ngờ tới
cái giỏ điểm tâm mà cô đưa đến Đổng phủ có trộn lẫn thứ gì trong đó,
không có vị hạnh nhân phối hợp dẫn phát dược tính, Đổng Tư Mã dù có muốn tra cũng tra không ra được, chiêu này thật là cao nha!”

“Thái hậu nhằm vào Đậu Nguyên Nguyên ta làm con dâu, có thể nào để cho nàng
ta phá hư được ? Không một ai có thể cướp đi vị trí hoàng hậu của ta !” – Dứt lời, cô ta từ trong tay áo lấy ra một túi bạc, dặn dò nói: “Cầm
những nén bạc này đi khen thưởng đi, cho tên đánh xe ngựa kia nhiều hơn
một chút, nói cho bọn hắn biết, Đậu Nguyên Nguyên ta tuyệt sẽ không bạc
đãi bất luận kẻ nào giúp ta làm việcdiendanlequydon.com !”

“Dạ !”

*

Gió đêm nhè nhẹ, sắc đêm sáng tỏ, một vòng trăng sáng treo trên không trung cáo vời, chiếc thuyền hoa xa hoa dọc theo nước trên sông chậm rãi đi
tới, nước sông vuốt ve thân thuyền, phát ra tiếng vang vỗ ồm oạp.

Trong thuyền hoa, ca kỹ nhẹ ôm tỳ bà chầm chậm gảy, tiếng ca duyên dáng tràn ngập quấn quanh bên tai.

Đã quá ba tuần rượu (1), Lưu Lăng nửa nằm ở trên giường êm, giơ bình đựng
rượu hướng về phía trăng sáng mời cạn chén, thừa dịp hứng rượu đang lúc
nồng, nhẹ nhàng cười nói: “Mẫu hậu thích Đậu tiểu thư, ở trước mặt trẫm
đã nhắc tới nhiều lần, vì vậy, trẫm tính sắc lập nàng ấy làm hoàng hậu. . . diendanlequydon.com” – Nói tới đây liền dừng lại một chút, đem mâu quang dời đến trên người
Đổng Khanh, chậm rãi mở miệng nói: “Trẫm biết bây giờ ngươi đang lo lắng những thứ gì, chẳng qua là sợ Đậu gia từ nay về sau thế lực như lên
trời, thừa cơ khi dễ nhà họ Đổng, cho nên trẫm suy nghĩ thật lâu, trẫm
nếu muốn sắc lập Đậu thị, trước tiên sẽ thay ngươi an bài cho Đổng gia
một mối hôn sự thật tốt mới được, ngự muội công chúa Trường An năm nay
đã 16, trẫm tính đem nàng gả vào Đổng gia của ngươi, ái khanh ngươi cho
rằng như thế nào?”

Đổng Khanh nghe xong, trong lòng thầm
nghĩ, chuyện náo loạn ở ngõ hẻm mới vừa rồi quả thật đã làm cho hoàng
thượng hạ quyết tâm định sắc lập Đậu thị làm hậu rồi, nàng bình tĩnh tập trung tinh thần, lập tức tiến lên quỳ lạy, không nhanh không chậm nói:
“Tạ ơn hoàng thượng ban hôn, nhưng thần đệ Đổng Chiêu năm nay mới bảy
tuổi rưỡi, so với công chúa tuổi chênh lệch quá nhiều, thần lo lắng sẽ
làm chậm trễ tuổi thanh xuân của công chúa!”

Lưu Lăng híp
nửa mắt, nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói: “Ai nói trẫm tính toán đem
em gái gả cho một đứa bé hả ? Trẫm tính toán là đem em gái yêu gả cho
ngươi, cho đòi Đổng Khanh ngươi làm Phò mã nha, ái khanh một khi trở
thành em rể trẫm, là Phò mã của một nước, có ai còn dám khi dễ dòng họ
Đổng thị của ngươi nữa hả?”

Đổng Khanh ngước mắt nhìn hoàng thượng, há miệng, vẻ mặt kinh ngạc.

Tiểu An Tử lập tức thay hoàng thượng đổi chén nhỏ trà đặc, ghé vào lỗ tai
hắn thấp giọng nói: “Hoàng thượng, người uống nhiều rượu rồi, vừa nãy đã nói Đổng Khanh là một phụ nữ rồi, nàng ấy vạn lần không thể cưới công
chúa nha !”

Hoàng thượng nghe, rượu cơ hồ tỉnh một nửa, nhẹ
giọng ngạc nhiên: “Ai ôi, trẫm nhất thời vừa quên đi !” – Ngay sau đó
nặn ra một cái nhăn trán, ngước mắt nhìn thấy Đổng Khanh, nhíu mày, thấp giọng nói: “Trẫm chưa từng thấy qua dáng vẻ nữ nhân của nàng, trên
triều khi trông thấy luôn là trong đám chúng quần thần, bất tri bất giác luôn đem nàng trở thành nam nhân. . . diendanlequydon.com. Nói thật, kỳ thật thì trẫm trước nay vẫn cho là, có lẽ đúng như lời đồn đãi, Đổng Khanh thật sự là đàn ông, vì xuất sĩ làm quan, liền mạo danh
trưởng nữ của Đổng gia, thế thân nàng ấy ra làm quan, Đổng Khanh mặc dù
là thân nam nhi, trên danh nghĩa hắn lại là nữ nhân, có danh nghĩa nữ
nhân, vậy không thể đem một nữ nhân khác gả cho hắn được rồi. . . . . .
!”

Con ngươi Tiểu An Tử xoay tròn vòng vòng , lập tức có chú ý, gã liếc Đổng Khanh một cái, hướng về phía hoàng thượng thấp giọng
nói: “Hoàng thượng nghĩ sắc lập Đậu thị làm hậu, rồi lại lo lắng đến
Đổng gia, Tiểu An Tử cũng có ý nghĩ này, sao không để cho hai họ Vệ,
Đổng làm đám hỏi đi, kể từ đó, hoàng thượng sẽ không cần lo lắng về Đổng gia nữa !”

“Họ Vệ, họ Vệ nhà mẹ đẻ của mẫu hậu trẫm ?” – Hoàng thượng nhíu mày, nói: “Có ai thích hợp?”

“Con trai trưởng Vệ Vũ Hậu là Vệ Sùng Văn !” -Tiểu An Tử nhắc nhở: “Hai ngày này vừa mới từ biên cương triệu hồi về kinh thành, bởi vì thường xuyên
trông coi quân sự ở biên thành, cho nên trong việc hôn sự vẫn bỏ lỡ, đến nay còn chưa lấy vợ, trong lòng Thái hậu vẫn nhớ tới chuyện này, đang
định thay hắn tìm lương phối, nhà họ Đổng cũng là danh môn vọng tộc, hai nhà đủ để xứng đôi !”

Lưu Lăng nghe xong trong chốc lát khẽ thở dài, anh họ Sùng Văn không chỉ oai hùng tuấn tú, hữu dũng hữu mưu,
còn có nhà to nghiệp lớn, địa vị là hoàng thân quốc thích, đúng là lương phối rất tốt. Hắn ngước mắt nhìn về phía Đổng Khanh, từ từ mở miệng
nói: “Ái khanh à, trẫm cho phép cưới. . . . . A, không, trẫm cho phép
làm đám hỏi cùng nhà họ Vệ, ngươi có bằng lòng hay không?”

Nói xong, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Đổng Khanh một thân trang phục nam
tử, lại nghĩ tới bộ dáng Vệ Sùng Văn một thân quân trang oai hùng, đem
hai người phối hợp, trong đầu rốt cuộc lóe ra cái từ
kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy không quá thoải mái, một cục vướng
nghẹn nói không ra.

Đột nhiên hôn sự tới lại làm cho Đổng Khanh thực tại sợ run trong chốc lát.

Hoàng thượng mau chóng đem nàng gả đi, hồi tưởng lại phần tình cảm thanh mai
trúc mã dĩ vãng của hai người, trong lòng Đổng Khanh không khỏi một hồi
chua xót, cũng rất hiểu ý tốt của hoàng thượng, sự thất ý trôi qua dưới
đáy mắt rồi biến mất, thay vào đó là một sự kiên cường, nàng lập tức
tiến lên trước quỳ lạy, cúi thấp dập đầu xuống đất, tựa đầu đặt ở trên
sàn nhà, từ từ mở miệng nói: “Tạ ơn bệ hạ ban cho cưới, Ngô hoàng vạn
tuế, vạn vạn tuế!”

“Tốt, tốt! Ái khanh bình thân !” – Lưu
Lăng gật đầu, nâng chén cười nói: “Tới đây nào, theo trẫm uống chút
rượu, tối nay ánh trăng vừa đẹp, trăng sáng in trên sông nước, bên tai
mỹ nhân đánh đàn, cỡ nào là thích ý chứ, tối nay vua tôi chúng ta không
say không về !”

“Vi thần tuân chỉ !” – Đổng Khanh đứng dậy, thở dài, sau đó trở lại chỗ ngồi.

Tiểu An Tử rót ly rượu đưa cho Đổng Khanh, rất là đắc ý cười nói: “Đổng đại
nhân, hoàng thượng vì nhà họ Đổng của cô đúng là để tâm cực khổ mà, nhà
họ Vệ nhà to thế lớn, còn là hoàng thân quốc thích nữa chứ, Vệ Sùng Văn
tương lai sẽ còn được tập tước (2), có cái núi dựa nhà họ Vệ này, sau
này cô cũng không cần khổ cực như vậy nữa rồi !” – Nói xong, lợi dụng
thừa dịp rót rượu, nói nhỏ ở bên tai nàng: “Thật ra thì, ngày đó Vệ
tướng quân vào cung, đã nói với Thái hậu muốn cô, Tiểu An Tử ta bất quá
là thuận nước đẩy thuyền, hoàng thượng cưới Đậu tiểu thư, cô gả cho Vệ
Sùng Văn, chính là ý của Thái hậu, cử động lần này tất cả đều vui vẻ, cô cũng đừng nhớ cái đã qua nữa. . . . . . . Những thứ chuyện khi còn bé
kia hoàng thượng đã sớm quên mất một hai hết sạch rồi !”

“Quá khứ là cái gì ? Ta cũng đã một hai quên hết sạch rồi, nam cưới nữ gả,
tất cả đều vui vẻ, đúng vậy, quả thật là như thế !” – Đổng Khanh khổ sở
cười nhẹ một tiếng, nâng chén nói: “An công công, Đổng Khanh cũng mời
ngươi, tối nay không say không về !”

— —

Chú thích:

(1) tuần trà, tuần rượu: mỗi 1 lần cho nước nóng vào ấm trà và rót ra các
cốc mời mọi người được gọi là 1 tuần trà, sau 3 lần cho nước nóng vào ấm trà thì phải pha 1 bình trà mới. Tương tự khi rót vào ly rượu hết 1
vòng người trên bàn rượu được gọi là 1 tuần rượu)

(2) tập tước:
ngày xưa các nhà quan lại có họ hàng với vua chúa hoặc các công thần
dựng nước sẽ được ban ân huệ cho con trai thừa kế tước hiệu địa vị của
cha ông, tiếp tục làm quan trong triều mà không cần thi cử

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN