Nhất Lộ Hữu Nhĩ Chi Xe Đạp Tình Yêu - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


Nhất Lộ Hữu Nhĩ Chi Xe Đạp Tình Yêu


Chương 11


Sáng hôm sau, 6h30’, Thích Thiếu Thương hai mắt như gấu mèo nhấn chuông cửa nhà Cố Tích Triều. Một lúc lâu, sau khi tất cả hàng xóm chung quanh đều đã mở cửa ra xem và lườm nguýt cái tên phá hoại nào đến quấy rầy giấc ngủ của người khác, cửa nhà Cố Tích Triều rốt cuộc cũng chậm rãi mở.

Tuy đôi mắt vừa tỉnh ngủ còn mông lung như sương mù, nhưng Cố Tích Triều vẫn giữ được ngữ khí trong trẻo, lạnh lùng: “Ngươi làm gì đấy?”

Chẳng lẽ Tích Triều đã quên ngày hôm qua đáp ứng cùng hắn đi làm?! Thấy Cố Tích Triều trừng mắt nhìn, Thích Thiếu Thương ủy khuất: “Tích Triều, chúng ta hôm nay cùng nhau đi làm mà…” ủy khuất ủy khuất…

“Ta biết”. Cố Tích Triều thực sự không kiên nhẫn nổi, “Nhưng ta không nhớ có nói ngươi đến đây sớm như vậy. Thích Thiếu Thương, ta làm việc lúc 9 giờ, chín, hiểu chưa!” Trời ạ, đầu Cố Tích Triều vẫn còn ẩn ẩn đau.

Nguyên lai đến sớm sao? Không phải Tích Triều quên là tốt rồi! Học được tuyệt kỹ biến đổi sắc mặt, Thích Thiếu Thương lại toe toét cười, “Ta nghĩ đến được cùng ngươi đi làm, liền hưng phấn không ngủ được… Thật vất vả mới đợi được đến 6 giờ để ra khỏi giường”. Mắt thấy mình tươi cười lại làm sắc mặt Cố Tích Triều tối sầm đi vài phần, vội sửa miệng, “Ách, bằng không vậy đi, Tích Triều, ngươi đi ngủ thêm chút nữa, ta đi làm bữa sáng, xong sẽ gọi ngươi”.

Ta đương nhiên muốn đi ngủ! Không muốn lãng phí thời gian quý báu với cái kẻ này, Cố Tích Triều trở về phòng ngủ, để mặc Thích Thiếu Thương chiếm cứ phòng bếp của mình. Nhưng mà…

Lạch cạch… loảng xoảng… lách cách… nhẹ nhàng nhẹ nhàng… rầm rầm…

“Ngươi rốt cục muốn làm cơm hay muốn đem phòng bếp của ta dỡ xuống đấy hả?!” Cố Tích Triều đối mặt với bản hòa tấu này, thật sự không thể nằm xuống đắp chăn nổi. Tới cửa phòng bếp, liền thấy Thích Thiếu Thương ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt chiếc nồi rớt, bên cạnh còn có những vật thể rất khả nghi. Nghe thấy Cố Tích Triều chỉ trích, Thích Thiếu Thương vẫn ngồi chồm hổm, mặt còn làm ra cái biểu tình siêu cấp vô tội.

Cố Tích Triều cảm giác đầu mình ngày càng đau, làm y muốn mắng cũng không được, “Quên đi quên đi, ngươi không cần làm. Đến chợ ngay cạnh, có một cái quán mở sớm, ngươi đi qua sẽ thấy, mua cho ta hai cái bánh bao, một ly sữa đậu nành”. Mỗi lần đi mua, đều bị các bà các cô vây quanh, hôm nay lại có một lao động miễn phí dâng đến cửa, không dùng quả là có tội với chính mình a.

Không muốn một lúc sau lại phải ra mở cửa, Cố Tích Triều bất đắc dĩ đem chìa khóa nhà giao cho cái tên mà hôm qua y vẫn còn gọi là “người xa lạ” kia. Kẻ kia cao hứng phấn chấn ra khỏi cửa, thế giới rốt cục cũng thanh tĩnh.

Ăn xong điểm tâm, Cố Tích Triều nhìn đồng hồ, 8h5’. Xách chiếc cặp lên, quay đầu nói với Thích Thiếu Thương: “Đi thôi!”

“Mới 8 giờ, Tích Triều à, bây giờ đi không phải quá sớm hay sao?” Thích Thiếu Thương kỳ quái hỏi.

Tên này óc heo hay sao? Cố Tích Triều thực hoài nghi. “Ta bắt đầu làm lúc 9 giờ, còn nhà ngươi thì sao?”

“A!” Thích Thiếu Thương bắt đầu làm lúc 8h30’, chỉ lo hưởng thụ bữa sáng hai người với Tích Triều, lại quên mất chuyện này. Ai, chỉ tại mỹ nhân trước mặt ~~~ đắc ý vênh váo a đắc ý vênh váo… Vội đuổi kịp Cố Tích Triều, ra cửa hướng nhà ga chạy vội.

Hoàn hảo, xe bus rất nhanh đã tới. Nhưng đi làm bằng phương tiện giao thông công cộng giờ cao điểm quả thực không thể coi thường, nhìn trước ngó sau, chỉ có thể hình dung bằng một câu: Hết đầu người lại đến đầu người!

Trên xe rất ồn, Thích Thiếu Thương vẫn muốn mượn cớ nói chuyện phiếm với Cố Tích Triều thì nay lại uể oải vô cùng. Khoảng cách gần cỡ nào a, nhưng không có cách nào cầm tay hay nói chuyện thân mật hơn một chút. Ngay khi Thích Thiếu Thương đang buồn bực thì bên tai truyền đến thanh âm của Cố Tích Triều, “Ta đang nghĩ…” Thích Thiếu Thương vội vểnh tai nghe, “Nếu hôm nay còn đội mớ tóc giả ngày hôm qua, phỏng chừng đã bị vị ở đàng sau áp thẳng”.

Thích Thiếu Thương khó hiểu, nhưng theo bản năng nhìn phía sau Cố Tích Triều.

!!

Một người hơn năm mươi tuổi mặc âu phục, lưng chạm lưng với Cố Tích Triều, cả tờ giấy chen qua cũng không lọt. Lưng của Tích Triều a… ta còn chưa có dựa qua đâu… Thích Thiếu Thương lúc này quả là vô cùng thống hận đề nghị cùng nhau đi xe bus đi làm của mình ngày hôm qua. Mắt mở to trừng vị đại thúc kia, rất muốn cho đại thúc bay lên nóc xe! Đại thúc như cảm ứng được, ngẩng đầu, tặng cho Thích Thiếu Thương một nụ cười vô cùng hiền hậu.

Thích Thiếu Thương hỏa tốc hô: “Xin lỗi xin lỗi!” rồi liều mạng chen vào giữa Cố Tích Triều với vị đại thúc kia. Người trẻ tuổi gân cốt quả nhiên tốt hơn các vị trung niên. “Hô…” nhẹ nhàng thở ra, rốt cục cũng đem Cố Tích Triều đến chỗ an toàn. “Ô!” cúi đầu liền thấy, trên chiếc giày bóng loáng của mình còn in dấu gót giày.

Chủ nhân của chiếc giày da cũng không quay đầu lại, ném một câu: “Hận nhất người khác coi ta như nữ nhân”, đồng thời vẫn đứng yên chỗ đó. Quả là suy nghĩ và hành động khác xa nhau!

Thích Thiếu Thương rưng rưng nhìn trần xe, Tích Triều, ta sai rồi… Ta không coi ngươi như nữ nhân, ta chỉ là không muốn đại thúc mặc âu phục kia chạm vào ngươi a ~~~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN