Nuôi Dưỡng Bánh Bao Phản Diện - Chương 5: Thế giới 1: Bánh bao nhỏ đầu tiên (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Nuôi Dưỡng Bánh Bao Phản Diện


Chương 5: Thế giới 1: Bánh bao nhỏ đầu tiên (4)


“Lau khô tóc, cẩn thận kẻo lạnh.” Ninh Tịnh ném sang một tấm khăn mềm mại, nhướn mày nói.

Tạ Cửu ngoan ngoãn nhặt khăn vải trên giường, khẽ đáp: “Ừ.”

Nếu trước lúc tắm rửa, hắn hãy còn đang hoài nghi Ninh Tịnh muốn làm điều gì; thì hiện tại giờ đây, hắn cảm nhận được thiện ý rõ ràng của Ninh Tịnh—— một sự bình thản, dịu dàng lặng lẽ cảm hoá người ta.

Không bắt bớ hắn làm việc cũng chẳng trói gô hay đuổi hắn tới phòng dành cho người hầu—— dường như nàng không cần một tên hầu.

Nàng… vì sao lại mua mình? Chỉ là lòng tốt nhất thời phát tác sao? Hay phải chăng còn có dự định khác?

Tạ Cửu nhíu mày. Mái tóc ướt sũng thấm ướt phần lưng y phục bị hắn từ từ lau đi. Trong trại nô lệ bốn bề gió thốc, tóc ướt dán lưng sẽ khiến hắn lạnh tới mức rét run. Mà có lẽ ở nơi đây – trong gian phòng ấm áp như xuân, hương thơm từ đệm chăn xông vào mũi – lại khiến hắn thấy buồn ngủ.

Ninh Tịnh xoa xoa cằm, đột nhiên cảm thấy hình như mình vừa nhặt về nuôi một con vật bé nhỏ.

Nàng đứng dựa bên cạnh bàn, đưa ra hỗn hợp rượu và nước đã sớm được chuẩn bị sẵn. Trên người Tạ Cửu có một số vết thương nhỏ, chủ yếu tập trung ở lòng bàn chân. Tắm rửa không có gì đáng ngại, nhưng bởi vì để hở quá lâu, vài vết thương đã bắt đầu nhiễm trùng, để trị tận gốc, nhất định phải khử độc.

Thời đại này căn bản không có cách chữa bệnh dùng rượu cồn, chỉ có thể dùng biện pháp này thôi.

Rượu pha loãng toả ra thứ hương thơm say lòng người, Ninh Tịnh lấy vải bông nhúng vào, vắt gần khô, bảo Tạ Cửu nhấc ống quần lên.

Nàng ngồi trước mặt Tạ Cửu, giải thích: “Vết thương ở lòng bàn chân ngươi có chút sinh mủ, ta sẽ bôi thuốc cho ngươi. Tuy nhiên, trước đó nhất định phải khử độc đã.” Đồng thời nàng thầm than—— hiện giờ giải thích rõ ràng để Tạ Cửu khỏi lầm tưởng nàng đang ngược đãi hắn, sinh hận muốn báo thù nàng.

Một vài chữ Tạ Cửu nghe không hiểu, lại nhìn sang động tác Ninh Tịnh đang hoa tay múa chân, sắc mặt hơi đổi.

“Có thể sẽ rất đau, ngươi nhịn một chút.” Ninh Tịnh một tay giữ mắt cá chân tinh tế của hắn, đoạn đem vải bông thấm nước rượu ấn trên miệng vết thương. Xoạt một tiếng, quanh miệng vết thương sủi bọt nhỏ, nhức nhối đau rát từ miệng vết thương truyền tới, đồng tử mắt Tạ Cửu đột ngột co lại, kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế, mồ hôi lạnh túa ra.

Ninh Tịnh tỉnh táo giữ chân hắn, nói: “Nhịn xuống.”

Rồi đợi chốc lát, nàng mới bỏ vải bông đắp trên miệng vết thương ra, trông gầu vẽ gáo*, cứ thế khử độc hết một lượt những vết thương. Cuối cùng, Ninh Tịnh cả người đẫm mồ hôi, vứt chiếc khăn bông đã nhuốm vàng vào trong chậu. Mồ hôi lạnh của Tạ Cửu đã thấm ướt phần lưng, hốc mắt đỏ bừng, đau tới mức không thốt được một chữ.

(*) trông gầu vẽ gáo: ý chỉ bắt chước cái gì đó, trong ngữ cảnh này là bắt chước người ta sơ cứu vết thương.

Ninh Tịnh vặn mở lọ kim sang dược, đổ lên trên vết thương, rất nhanh thuốc phủ lên đống huyết nhục lộ ra ngoài, cảm giác mát lạnh trùm lên đau đớn: “Ngươi đau là bởi miệng vết thương của ngươi có vi khuẩn, hiện giờ không sao nữa rồi.”

Tạ Cửu có chút mờ mịt: “Vi khuẩn là gì?”

“Nói ngươi cũng không hiểu đâu, tóm lại chính là những thứ dơ bẩn.” Ninh Tịnh gõ đầu hắn, cảm giác chạm vào mái tóc đen kia của Tạ Cửu còn mềm mượt hơn khi chạm vào bất cứ loại châu báu nào, nàng yêu thích không buông tay xoa xoa: “Sau này cứ kiên trì thay thuốc, chờ miệng vết thương đóng vảy lại là ngươi không cần làm người què nữa rồi, nếu vậy, đau một lần cũng rất đáng, không phải sao? Được rồi, kéo y phục ngươi lên nào.” Nàng lắc lắc bình dầu thuốc, “Xoa bóp, lưu thông máu tụ cho ngươi đã.”

Trước đây khi mới vào nghề, Ninh Tịnh chỉ là một diễn viên nhỏ tạp nham vô danh, vì để nhanh kiếm tiền, mỗi ngày nàng đều chạy ngược chạy xuôi kiếm tìm hợp đồng, mỗi ngày nàng đều ngủ không đến vài tiếng đồng hồ. Nàng khác các diễn viên khác. Người bước chân vào giới giải trí, phần lớn đều ôm mộng sau này nổi danh, bởi vậy, trong công việc sẽ có chọn lọc, có ý thức duy trì hình tượng cá nhân nhất định, sẽ không nhận một vài hợp đồng – tỷ như ngọc nữ dự định theo con đường ngây thơ thanh thuần sẽ không nhận quảng cáo nội y.

Mà Ninh Tịnh lại như thể tám đời chưa thấy tiền bao giờ, chỉ cần không vượt qua giới hạn cuối cùng, con đường phát triển lâu dài gì gì đó đều nằm ngoài phạm vi nàng quan tâm. Chỉ cần mức thù lao có thể đả động nàng, nàng lập tức sẽ tiếp, quả thực là một chiến sĩ thi đua nổi danh thập cẩm đủ loại. Tiền lương đi sớm về tối, dư lại sau khi trả sạch nợ, cũng chỉ đủ để nàng nuôi sống chính bản thân. Nàng không mời nổi trợ lý, cũng không có người đại diện. Hợp đồng nào xuất hiện đều tự mình xử lý, cứ thế cọ xát không ít. Chịu khổ như vậy hơn một năm, cuối cùng lựa cơ hội một lần liền nổi tiếng, hiện tại có công ty hợp tác, có người đại diện.

Vậy nên, dù bề ngoài nàng chẳng mảy may giống một phụ nữ nội trợ nhưng kỳ thực nàng đã sớm thành thạo việc nhà cùng những kỹ năng tự chăm sóc bản thân, chỉ là rất ít người biết rõ mà thôi.

Không ngờ rằng những kỹ năng nàng dùng để tự chăm sóc mình, nay lại dùng cho người khác.

Tạ Cửu im lặng một lát, đột nhiên khẽ nói: “Tại sao ngươi phải mua ta?”

Dĩ nhiên Ninh Tịnh không thể nói lí do thật được, cười đáp: “Bởi vì ta cũng là người Trung nguyên.”

#đồng_hương_gặp_gỡ_đồng_hương,_hai_mắt_lưng_tròng QAQ

Tạ Cửu thoáng chốc ngạc nhiên giương mắt.

Khó trách hắn cảm thấy, dẫu nàng mặc y phục nước Khởi La nhưng lại khác người Khởi La… Hóa ra là bởi thế này.

Lau xong rượu thuốc, Tạ Cửu cúi đầu xoa cái bụng nóng lên của mình, sợi tơ lòng mang nỗi khổ riêng như được lòng bàn tay ấm áp của Ninh Tịch vuốt lên.

“Cạch cạch” hai tiếng, cửa sổ bị gió đêm lay động, khe khẽ va vào vách tường.

Mảnh trời xanh thẫm mênh mông bát ngát, những ngôi sao mênh mang quay cuồng, vây quanh vầng trăng u ám. Dải ngân hà tựa một dòng thác nước khổng lồ, nước bay thẳng xuống ba nghìn thước*, liên tục kéo dài tới tận phương xa, vô biên vô hạn. Sắc sao tím mờ bị một đám mây đen bao phủ, như ẩn như hiện.

(*) Trích bài “Xa ngắm thác núi Lư” – Lý Bạch:

Nắng rọi Hương Lô khói tía bay,

Xa trông dòng thác trước sông này:

Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước,Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.

Tạ Cửu buông y phục xuống, mê mang ngắm bầu trời. Ánh sao long lanh chiếu lên gương mặt tinh xảo của hắn, mờ mờ ảo ảo. Song cửa sổ phản chiếu ánh sáng, đuôi mắt hắn ánh lên thứ ánh sáng biêng biếc, lành lạnh.

“Thật đẹp nhỉ. Nhưng đây còn chưa phải bầu trời đẹp nhất, phải xem ở nơi thảo nguyên bạt ngàn mới là đẹp mắt nhất. Giống như chỗ ta sống khi còn nhỏ… A, ngươi biết không, ta tới Khởi La từ khi còn rất nhỏ. Cha ta là thợ săn trên thảo nguyên.” Giọng nói Ninh Tịnh mang theo sự vui vẻ, đặt mông ngồi cạnh hắn, ngừng một chút, lại hỏi: “Ngươi thì sao? Ngươi vì sao lại đến Khởi La?”

Chờ một lát, Tạ Cửu không nói gì, Ninh Tịnh lúc này mới nghi ngờ nghiêng đầu nhìn hắn, cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Ôi đậuu, bánh bao nhỏ này… Hắn, hắn vậy mà lại khóc! Σ (°△°|||)︴

Tạ Cửu hai tay đặt trên trán, mím chặt miệng, không ngừng dùng tay áo lau nước mắt trào ra, nhưng rất nhanh, lại có thêm nhiều giọt lệ trong suốt lăn xuống.

Những đứa trẻ có người yêu kẻ chiều đều biết rõ, khóc có thể khiến người ta phải bảo vệ, tiếc thương. Khóc càng lớn tiếng, người càng đau lòng. Nhưng có lẽ trong cái trại nô lệ ấy, khóc chỉ càng dẫn thêm những cuộc tranh đoạt đáng sợ, sẽ chẳng có ai ôm vào lòng dỗ dành.

Có lẽ là bởi vậy… Tạ Cửu khóc nhỏ tới mức không gây ra bất cứ tiếng động nào, bả vai gầy gò như bị đè nặng ngàn cân khẽ run lên, quật cường mím chặt miệng, ngay cả khi nức nở khóc cũng chẳng rên một tiếng.

Aiz, không ngờ rằng khóc kiểu này càng khiến người ta đau lòng hơn. Không nghĩ dáng vẻ khi hắn khóc lại trông như vậy, nước mắt kia không tài nào ngừng được, rõ ràng là một cậu nhóc mít ướt lặng lẽ.

Có lẽ vừa rồi mình chạm tới chuyện thương tâm của hắn. Cả người Ninh Tịnh nghiêng qua, vòng tay ôm lấy Tạ Cửu, khe khẽ vỗ về cánh tay hắn mà dỗ dành, trên khuôn mặt là vẻ dở khóc dở cười, nói: “Chao ôi, ta sợ nhất nhìn thấy người khóc, đừng khóc mà, khóc cái gì.”

Tạ Cửu co lại thành một cục nho nhỏ, mặt chôn giữa hai đầu gối, dùng sức lấy cánh tay áo chà xát mắt, trong cái vỗ về dịu dàng, tiếng khóc dần ngừng lại.

“Trung Nguyên có hai nước, cách một con sông đối lập với nhau. Bắc có nước Sở bao la hùng vĩ, Nam có nước Chu thơ mộng phong lưu.”

Lúc này Ninh Tịnh mới buông tay ôm ra, chuyển hướng, ngồi xếp bằng bên Tạ Cửu, chỉ nơi phương xa của bầu trời, bảo: “Ngươi xem, theo hướng này băng qua mấy ngàn dặm chính là quê hương ta… Ngươi đoán xem ta là người nước nào?”

Tạ Cửu lau sạch nước mắt, bình ổn tâm tình. Sau khi tâm trạng bị dồn nén bấy lâu được tiếng khóc giải tỏa, dường như hắn đã thả lỏng hơn nhiều, bả vai nhỏ cũng khẽ buông xuống. Cẩn thận phân biệt vị trí ngôi sao, Tạ Cửu nói: “Ngươi là người nước Sở.” Giọng nói không chút do dự.

“Ngươi biết xem sao à?” Ninh Tịnh thích thú nhìn hắn.

“Trước kia…” Tạ Cửu mở miệng muốn nói

“Thái phó”, nhưng lại ngừng, rầu rĩ nói: “Có một người đã dạy ta.”

“Thật lợi hại. Ta chẳng biết vị trí sao là gì cả. Trong mắt ta, toàn bộ ngôi sao trên trời này đều có vẻ hao hao nhau, căn bản không phân biệt nổi cái nào với cái nào.” Ninh Tịnh nói: “Nhưng mà, nếu lần sau ngươi đồng ý dạy ta xem sao thế nào, nói không chừng ta có thể học được. Nghe nói đêm thu là khoảng thời gian tốt nhất để xem sao.”

Ảnh ngược của ánh sao trong đôi con ngươi đen láy của Tạ Cửu tựa như hai đầm nước trong.

Ninh Tịnh nói: “Ta không nhớ rõ khi nào mình đến Khởi La, nhưng trong lòng ta, ta còn là một người Sở quốc. Ta sinh sống hơn mười năm ở Khởi La, trên thảo nguyên rộng lớn này cũng chưa từng gặp người Trung Nguyên nào. Ta không nhớ rõ chuyện Sở quốc, ngay cả chữ cũng không biết viết, muộn chút còn bị nghĩa huynh ép đi học bài.” Đây là lời nói thật, Vũ Văn Thước cảm thấy tính tình nàng quá lỗ mãng nên mời vài ma ma, chuẩn bị sau khi thương thế nàng khỏi hẳn, sẽ dạy cho nàng cách để trở thành một quý nữ nước Khởi La. (=_=)

Dân Khởi La bản tính anh dũng, cánh phụ nữ không thua bậc mày râu, không phải là loại tiểu thư yêu kiều nhỏ nhắn, nhốt trong nhà một bước không ra. Các nàng ngoài khoa Văn còn có khoa Võ. Thậm chí khoa Võ chiếm tỉ lệ không thấp, gần như cùng khoa Văn mỗi bên một nửa. Nhất là nữ tử quỷ tộc thường lấy tài tinh thông bắn cung cưỡi ngựa làm tự hào, một cô nương thành thạo bắn cung cưỡi ngựa được hoan nghênh hơn gấp bội cô nương chỉ biết chăm chăm học bài. Mà quy tắc truyền thống so sánh quý nữ ở Sở quốc, phải học là học lễ nghi cầm kỳ thi họa, không cần múa đao cầm thương.

Ai dô, lạch tạch bấm ngón tay tính tính, nàng tối đa cũng chỉ có thể hưởng thụ nhiều nhất nửa tháng. Chờ Vũ Văn Thước trở về, ngày tháng thanh nhàn của nàng sẽ lập tức kết thúc. *Amen*

Nói tới đây, Ninh Tịnh rốt cuộc cũng mỉm cười đưa ra mục đích chính của mình: “Không bằng thế này đi, về sau ngươi dạy ta chiêm tinh, theo giúp ta học bắn cung cưỡi ngựa, có một người Trung Nguyên đi cùng, ta sẽ không nhàm chán nữa. Ngươi sẽ không khác gì thư đồng của ta, đồng ý không?”

Lời này của Ninh Tịnh “ý nằm ngoài lời”. Nàng muốn học xem sao không giả, nhưng mục đích căn bản của nàng là để Tạ Cửu được học.

Tương lai vinh quang của Tạ Cửu không phải là bẩm sinh đã có, mà là do hắn đổi bằng cả thời niên thiếu của mình trên sa trường, trải qua vô số đau khổ, vô số lần tìm đường sống trong chỗ chết. Trước khi có được quyền sở hữu ở đất phong, mãi cho tới khi tranh đấu cùng Tạ Kha kết thúc, hắn phải gánh vác biết bao thương tổn cả đời. Để mỗi khi trở trời mưa dầm lại dấy lên cơn đau đến mức không muốn sống.

Nếu hiện tại nàng có điều kiện, sao không để hắn sớm bắt đầu được học cách tự bảo vệ mình trên chiến trường?

Lại nói, mượn cớ “Chúng ta là đồng hương” để giải thích quá mức khiên cưỡng, Tạ Cửu sẽ không tin có người vô duyên vô cớ cho hắn nhiều thứ tốt như vậy. Hắn chưa già dặn trưởng thành nhưng đã sớm trải hết lòng người dễ đổi thay, không ôm hy vọng nào với nhân tính. Lấy trao đổi ích lợi làm lí do, nói không chừng lại có thể khiến cho Tạ Cửu thoải mái an tâm tiếp nhận.

Nếu vụ này thuận lợi, nàng còn có thể nhân lúc này tăng giá trị nhân phẩm luôn nà. [lắc lắc cái mông][ lắc lắc cái mông ]

Nghĩa muội Vũ Văn Thước muốn tìm thư đồng, người được chọn phải cái gì cũng có. Mà thân phận nô lệ thấp kém cùng lắm chỉ có thể làm người hầu, nói trắng ra, là làm đồ chơi. Nhưng lần này vừa có tiếng vừa có miếng (vừa có danh vừa có lợi). Vô hình trung nâng cao địa vị của Tạ Cửu.

Tạ Cửu sao có thể không rõ chuyện này chứ? Nếu là một nô lệ bình thường khác, có thể sẽ kinh hoàng sợ hãi, cũng có thể mừng thầm mình vớ được một bắp đùi vàng to bự. Tạ Cửu lại chỉ cảm thấy vui vẻ. Nếu Ninh Tịnh đã chọn hắn, trong tiềm thức— hắn biết không thể chắp tay nhường người ta cơ hội được thân cận với Ninh Tịnh này.

Ninh Tịnh chống cằm, chậm rãi đưa một tay ra, một lần nữa từng bước từng bước nói: “Tiểu Cửu, sao nào, đồng ý không?”

Dưới trời cao, quanh thân là sắc trời tối tăm nhưng trong trẻo, chỉ có nàng ngồi giữa ánh nến vàng ấm áp, tóc đen rủ xuống, khóe môi nhẹ cười, đôi mắt tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu.

Thịch thịch— trái tim Tạ Cửu đập thình thịch, tê tê dại dại. Khoảnh khắc ấy, có thứ gì như lặng lẽ mọc rễ đâm chồi nảy lộc trong cõi lòng.

Hắn như kẻ bị trói chặt dưới lòng đất tăm tối, chỉ vẻn vẹn có một ánh nến le lói là nguồn sáng duy nhất, dựa vào thứ ấm áp hư ảo ấy mà miễn cưỡng sống qua ngày. Một ngày kia, đột nhiên ánh mặt trời rực rỡ ngập tràn xuyên thẳng qua lòng đất, từng mảng lớn chiếu rọi hắn, hắn mới hiểu ánh nến mình từng luôn trông chờ kia chỉ ảm đạm như băng.

Ánh dương ngập tràn đã giải thoát hắn, hắn muốn nắm chặt trong tay, không muốn cùng người khác chia sẻ.

Tạ Cửu nhìn nàng chuyên chú, ngón út ngoắc ngón tay nàng, giọng nói tuy khẽ mà kiên định: “Đồng ý.”

“Vậy một lời đã định. Được rồi, sau này lại đi xem sao, giờ trời tối rồi, quá lạnh, phải đóng cửa sổ thôi.” Ninh Tịnh cười lớn một tiếng, đứng dậy kéo cửa sổ lên.

Hệ thống: “Đinh! Giá trị nhân phẩm +2, giá trị nhân phẩm hiện tại: 27.”

Ninh Tịnh: “…”

Ô nè, cái nhân vật phản diện hư vô mờ mịt trong truyền thuyết lại được nàng dỗ vui rồi hả? (⊙o⊙)

Đã tới giờ lên đèn, bữa tối đã chậm rãi chuẩn bị xong.

Nuôi dưỡng một đứa trẻ, việc ăn uống rất quan trọng. Sau khi trao đổi cùng hệ thống, nàng được biết người nước Khởi La thích ăn thịt cắt từng miếng lớn, khẩu vị rất mặn.

Dĩ nhiên, Tạ Cửu khi ở trong trại nô lệ không thể ăn được những thứ này. Lo cho dạ dày hắn vốn đã ăn quen những thứ rau cỏ mộc mạc thanh đạm, không thể ngay lập tức đã cho hắn ăn các đồ dầu mỡ này nọ, nếu không nhất định sẽ tiêu chảy.

Bởi vậy một bữa cơm này, chỉ đơn giản có cháo thịt cắt lát.

Tạ Cửu dường như đã lâu lắm rồi không nếm qua vị thịt, một hoàng tử có thói quen ăn sơn hào hải vị, giờ bây đối diện một chén cháo đơn giản lại ngấu nghiến như sói như cọp, như thể đó là mỹ vị trần gian. Ăn liền ba bát, một giọt cũng không lãng phí, bụng nhỏ hơi phình ra. Bụng được no ấm, cả người cũng dường như ấm áp hơn nhiều.

Ninh Tịnh bưng má, mỉm cười nhìn cậu nhóc Tạ Cửu đang không ngừng ăn, lại gắp cho hắn một quả trứng gà, dặn dò: “Bây giờ sắc trời quá muộn, chỉ có thể ăn một quả trừng gà, nếu không sẽ khó tiêu.”

Tạ Cửu phồng má nhai thịt, hệt như một nhóc Hamster nhỏ đang phồng má nhồi thức ăn.

Ninh Tịnh cúi đầu khuấy mặt cháo. Làm cách nào nuôi dưỡng nhân vật phản diện, nàng cũng không có chút đầu mối, nhưng kinh nghiệm chăm sóc trẻ con trước kia của nàng— mặc dù chỉ là chút da lông, nhưng có còn hơn không.

Cho tới giờ hệ thống không nói câu nào, có lẽ cũng hào phóng đồng ý cách của nàng. Cứ mưa dần thấm lâu đi. Chờ Tạ Cửu quen thuộc với nàng, tất thảy đều sẽ tốt lên.

Đúng lúc này, một tia nghi ngờ nhàn nhạt đột nhiên này trong lòng nàng— dựa theo cốt truyện nguyên bản, Tạ Cửu sở dĩ thực sự muốn rời khỏi Khởi La, nguyên nhân gốc rễ là bởi hắn muốn báo thù cho mẫu thân, đoạt lại tất cả những gì của mình. Mà ngòi nổ là bởi hắn bị người nước Khởi La ngược đãi. Hắn có thể thành công thoát khỏi Khởi La là bởi hắn giẫm lên Vũ Văn Thước làm bàn đạp.

Hiện tại nàng đưa Tạ Cửu tới bên mình, liệu có thay đổi số mệnh hắn không?

Không có môi trường đặc thù sẽ không tạo ra nhân cách đặc thù. Nếu Tạ Cửu không vớ được “bắp đùi vàng” Vũ Văn Thước, hắn có thể chạy thoát khỏi Khởi La không? Hắn còn có thể đi đi tới được địa vị quyền khuynh thiên hạ nữa hay không?

Ninh Tịnh vừa nảy ra câu hỏi này trong đầu, hệ thống liền đáp: “Kí chủ, việc này cô không cần lo lắng. Đến thời điểm thích hợp, chúng tôi sẽ có nhiệm vụ riêng cho cô, chỉ cần chiếu theo mà làm, nội dung câu chuyện sẽ không đi chệch hướng.”

Ninh Tịnh vừa nghe xong, tạm thời đè xuống lo lắng, yên tâm.

Chờ lúc Tạ Cửu ôm được bắp đùi Vũ Văn Thước cũng là lúc mười lăm tuổi, cách nay còn năm năm. Chờ khi hắn ôm đồ chạy trốn cũng là còn lâu sau. Khi khác nói sau.

Cơm nước xong, đêm khuya trong phủ yên tĩnh. Chiếc giường nhỏ của Tạ Cửu trải thật dày những tấm chặn đêm mới tinh, bị Ninh Tịnh sai người đem lên phòng nàng. Một tấm bình phong ngăn phòng thành gian ngoài và gian trong. Giường nhỏ của Tạ Cửu bên ngoài, Ninh Tịnh ngủ ở bên trong.

Tự mình quản gia thật là sảng khoái, muốn cho ai ngủ nơi nào thì ngủ nơi đó. Nếu trong gia tộc quy củ nghiêm khắc, nô lệ tuyệt đối không có tư cách ngủ ở trong phòng chủ nhân, chỗ bọn họ ở có khi còn kém hơn cả chỗ người hầu ở.

Thân hình nho nhỏ của Tạ Cửu cuộn tròn rúc trong góc, tạo nên một khối núi nhỏ xinh. Có lẽ đã lâu rồi chưa nằm lên giường nệm nghỉ ngơi thoải mái như thế, không lâu sau, Ninh Tịnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở hắn phả ra đều đều.

Ninh Tịnh mới thả lỏng người, trở lại trong bình phong, ngã lên giường mình, thở phào một hơi.

Dù nói, “Nhân vật phản diện trải qua quá khứ bi thảm” là định luật vàng, nhưng độ bi thảm của Tạ Cửu có phải đã vượt trên cả mức bình thường hay không?

Trước nàng còn không rõ, khi Tạ Cửu đến Khởi La báo thù, vì sao không bắt nhốt vương tộc mà muốn giết sạch. Hiện tại nàng rốt cục cũng có thể cảm nhận được— một hoàng tử cường quốc lớn lên trong sủng ái, bỗng nhiên rơi xuống hoàn cảnh này, chớp mắt đã vài năm, không bị điên đã là kiên cường lắm rồi. Huống chi, Tạ Cửu từ lúc còn là thiếu niên, tâm cơ cùng chỉ số thông minh đều có, còn tính cách ư, tuyệt không phải loại thánh mẫu lấy ơn báo oán gì gì.

┐( ̄∀ ̄)┌

Mười năm sau, hắn thẳng một đường giẫm trên gió tanh mưa máu, giẫm trên muôn vàn xác chết, giành lấy vào tay giang sơn nước Sở. Khi hắn mũ miện thêm thân, đứng nơi quyền thế tột cùng, bút son vừa hạ xuống, có thể chuyển thành dời trì. Đạp mạnh chân một cái, có thể khiến thiên hạ phải run lên. Tục danh hắn ghi vào sử sách, tùy ý hậu nhân bình luận, đương lúc chấp chính trở thành người khiến cả thiên hạ phải kiêng kỵ.

Tạ Cửu là người rất có bản lĩnh, đến cuối hắn thua trong tay Tạ Kha, không phải bởi hắn không bằng Tạ Kha, chỉ bởi thiếu mấy vận khí trời định.

Thiện ác tất có báo, thiên đạo ắt luân hồi, nhóm kẻ thù của Tạ Cửu hiện tại có thể nhiệt tình lớn lối, có thể nhiệt tình nhảy nhót. Mười năm sau, vật đổi sao dời, bọn họ ngay cả quỳ xuống kêu to đầu hàng cũng vô dụng. ╮ (╯_╰)╭

Ninh Tịnh nằm trên giường, ánh mắt vô định dừng tại mảnh màn trướng đen thẫm, dường như đã có thể mơ hồ chứng kiến cảnh tượng bia mộ chất đống của đống kẻ thù của Tạ Cửu. *Amen*

Cũng may, nàng có thể bắt đầu từ bây giờ thay đổi ấn tượng của Tạ Cửu với nàng. Nàng cũng không tin nuôi dưỡng tám năm, hắn còn có thể hạ lệnh chém phứt tứ chi nàng. Chờ lúc Tạ Cửu bắt tay tìm đến Khởi La báo thù, nàng đã phủi mông chạy khỏi cái nhiệm vụ này lâu rồi, tuyệt sẽ không vạ lây người vô tội. Thật sự là vô cùng may mắn đấy, vô cùng may mắn.

Ninh Tịnh trở mình, vùi mặt trong chăn nệm mềm mại.

Giường nhỏ ở gian ngoài không có lấy một chút động tĩnh. Cứ thế mơ đông nghĩ tây, Ninh Tịnh bất giác chìm vào giấc ngủ.

Bắt đầu từ hôm sau, Tạ Cửu sẽ lưu lại làm thư đồng của Ninh Tịnh.

Tìm một đứa trẻ nô tịch về, vừa cùng mình học bài vừa chăm sóc cho nó, việc này cũng chẳng dấy lên tí ti gợn sóng nào trong phủ – dù sao, so với chuyện nguyên chủ làm lúc trước, chuyện cỏn con này còn phải gọi một tiếng “sư phụ”.

Ninh Tịnh ung dung ngâm thơ nói: “Từng trải biển xanh e gì nước.”

Hệ thống: “…”

Ninh Tịnh: “Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây!”

Hệ thống: “……” Kí chủ cô đủ rồi.

* **

Hai câu thơ cuối bài được trích trong bài thơ “Ly tứ kỳ 4” của Nguyên Chẩn.

Nguyên văn bài thơ (theo bản dịch thơ) là:

Từng trải biển xanh e gì nước,

Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.

Lần lữa khóm hoa lười để

Nửa duyên tu đạo, nửa nàng đây!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN