Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét - Chương 42: Nói chung thì cao thủ có thể đánh cho con hàng này không xuống được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét


Chương 42: Nói chung thì cao thủ có thể đánh cho con hàng này không xuống được


Dịch giả: Đường Huyền Trang

– Hóa ra là trên tay có pháp khí uy lực lớn, hèn chi dám càn rỡ như thế!

Nạp Lan Cức cuời lớn một trận, rút trường đao bên hông ra, đao chấn động, màn mưa xung quanh bị khí kình chấn cho vỡ nát! Theo cuồng phong thổi tới, hóa thành mưa phấn bay đầy trời!

– Con sâu con kiến cầm thương là có thể giết được voi sao?

Chỉ thấy Nạp Lan Cức cầm đao nâng lên trước ngực, trung bình tấn, từ từ triển khai tư thế.

Bỗng không khí xung quanh trở nên sền sệt, cả con đường dường như bị một toà núi lớn vô hình ép lại.

Cuồng phong vốn đang gào thét, chớp mắt bỗng an tĩnh lại, cả con đường đều trở nên yên lặng.

Tất cả những hạt mưa như bị rót chì, không có dấu hiệu tung bay.

Đúng lúc này, trường đao trong tay Nạp Lan Cức chém mạnh xuống, đao thế như chậm nhưng lại rất nhanh, không khí phảng phất đông lại như sắt thép, mang theo mưa gió trong thiên địa, chém mạnh về phía Phương Khải!

Grac…!

Giữa thiên địa, như có một tia chớp vạch phá bầu trời!

Đao chưa đến mà xung quanh Phương Khải đã bắt đầu rạn nứt.

– Kình Sơn Trảm?

Lam Yên hoảng sợ nói:

– Là võ kỹ cấp tông sư!

Lam Yên có chút tuyệt vọng, đầu óc mình vừa rồi thật sự là bị choáng, vậy mà lại bỏ mặc Phương Khải đi đối phó một tên Võ Tông!

Coi như súng bắn tên lửa có uy lực cực lớn, nhưng cũng chỉ có thể tạo thành uy hiếp đối với Võ Tông mà thôi.

Trong tình huống bình thường, Võ Tông đâu phải bia ngắm, chẳng lẽ không tránh sao?

Chỉ cần Võ Tông để ý, lấy tốc độ của súng bắn tên lừa, dường như rất khó trúng đích!

Huống chi súng bắn tên lửa còn hạn chế về đạn dược, lúc qua cửa súng bắn tên lửa cũng chỉ bắn được 4 phát, mà võ khí của Võ Tông lại như núi như biển!

Dùng mấy phát đạn hỏa tiễn đấy đòi đánh giết Võ Tông? Làm sao có thể! Đừng nói chỉ là mấy phát đạn hỏa tiễn, xem như sử dụng vô hạn đạn thì cũng rất khó làm được!

Lại không cần phải nói, dưới áp lực cực lớn như vậy, chỉ là Võ sư thì ngay cả đưa tay cũng không được!

Ngay thời điểm mà nàng đang suy nghĩ, thì bỗng nhiên nàng mở to mắt! Nàng nhìn thấy Phương Khải nhẹ nhàng nâng tay, bóp cò!

Áp lực kinh khủng xung quanh, vậy mà không ảnh hưởng đến hắn một chút nào!

Phải biết rằng, thân thể Phương Khải đã trải qua T-virus cường hóa! Chi bằng lực lượng bản thân, đã có thể đấu sức với Đại võ sư! Lại càng không nói đến việc thăng cấp dẫn đến các phương diện khác của hắn đều được tăng trưởng.

Sưu!

Đạn hỏa tiễn vừa bay ra mấy trượng, dường như đâm vào một bức tường vô hình, bỗng nhiên nổ tung!

Vụ nổ vô cùng dữ dội, làm cho khí kình đang ở khắp mọi nơi kia xuất hiện vết nứt.

Ngay sau đó hắn lại tiếp tục bóp cò súng 2 lần!

Tiếng nổ vang lên như tiếng sấm, chỉ thấy phía trước liên tiếp bốc lên mấy đạo hỏa diễm cực lớn!

Lực bạo tạc vô cùng cường đại, trong thời gian cực ngắn đã đem đao kình của đối phương đánh tan hơn nửa!

Theo đó là đến phát bắn thứ 4 và thứ 5!

Lực phản chấn cực lớn khiến cho Nạp Lan Cức lùi lại mấy bước, vừa mới hóa giả xong dư âm của vụ nổ, liền nghe thấy một tiếng gió rít bén nhọn!

Hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức ngửa về sau một cái!

Một viên đạn hỏa tiễn bay qua lồng ngực hắn!

Thần sắc Nạp Lan Cức cực kỳ âm lãnh, cuối cùng hắn cũng ý thức được, pháp khí có uy lực cực lớn trước mắt này không dễ địch lại, nhưng tốc độ như vậy, có lẽ chỉ nhanh với người bình thường, còn đối với tu vi Võ Tông thì tốc độ như thế, tuyệt đối là có thể tránh thoát!

Chỉ cần hắn lấy lại sức, chính là đến tử kỳ của Phương Khải!

Sưu!

Đúng lúc này, viên đạn hỏa tiễn thứ 5 bay tới!

– Hạ bàn?!

Nạp Lan Cức vội vàng nhảy lên!

Đạn hỏa tiễn làm cho mặt đất dưới chân hắn nổ tung, sóng xung kích khổng lồ mang theo vô số mạnh đạn bay ra.

Cho dù là lực trùng kích sinh ra từ vụ nổ, hay là vô số mạnh đạn, đều cực khó phòng ngự, nếu là Đại võ sư bình thường, đối mặt với công kích như vậy, chắc chắn sẽ phải chết.

Nhưng chỉ thấy Nạp Lan Cức đưa ngang trường đao, tất cả võ khí hùng hậu đều ngưng tụ lại, tạo thành một tầng khí chắn vô cùng kiên cố trước người hắn.

Vô luận là mảnh đạn bắn ra từ bốn phương tám hướng hay là lực trùng kích của vụ nổ, tất cả đều bị tầng khí chắn kiên cố này ngăn cản!

Sau khi dư ba của sóng xung kích này tan ra, Nạp Lan Cức chẳng mảy may tổn hao gì!

Liên tiếp năm phát đạn hỏa tiễn, vậy mà hắn không bị tổn thương?

– Xong!

Trong lòng Lam Yên tràn ngập sự tuyệt vọng, xem ra mình vẫn đánh giá cao uy lực của súng bắn tên lửa, Võ Tông hoàn toàn không cần chạy, chỉ cần cứng rắn chống đỡ, liền có thể đỡ được đạn hỏa tiễn, thế thì còn đánh cái gì?

Nạp Lan Minh Tuyết lạnh lùng nhìn trận chiến này, võ đạo tông sư, võ giả tu luyện đến cảnh giới này, một chiêu một thức đều được vận dụng đến xuất thần nhập hóa, không phải chỉ cần có pháp khí tốt là có thể đánh bại!

Chỉ chờ đến lúc Phương Khải hết đạn, sẽ phải thua không nghi ngờ!

Căn bản đây là một trận chiến không ngang sức!

Muốn thắng, trừ khi xuất hiện kỳ tích!

Nước mưa không ngừng rơi xuống nòng súng của Phương Khải, tất cả đều bị hóa thành một đám hơi nước ngay lập tức.

Mặc dù bây giờ Phương Khải giống như đang tấn công, nhưng thực ra không chiếm được một chút tiện nghi nào!

Hai mắt Nạp Lan Cức lộ ra sát ý vô cùng nồng đậm:

– Bây giờ chính là tử kỳ của ngươi!

Nhưng hắn lại không phát hiện, khi nhìn thấy hắn bị lực bạo tạc trùng kích đưa lên bầu trời, đầu lông mày Phương Khải khẽ nhếch lên.

Trong bóng tối bỗng nhiên sáng lên một vệt lửa! Nạp Lan Cức đang lơ lửng trên không, hắn cảm thấy mình sắp đụng vào vệt lửa ấy, sắc mặt hắn đại biến!

Mặc dù Võ Tông có năng lực phi hành trong chốc lát, nhưng đang bay theo quán tính lại thêm việc đang ở giữa không trung, không phải nói muốn thay đổi phương hương là có thể thay đổi ngay!

Lại càng không phải nói đến chuyện, khi Nạp Lan Cức vừa bị nổ bay lên thì viên đạn hỏa tiễn của Phương Khải đã bay đến!

Nắm bắt thời cơ đến mức thiên y vô phùng.

Căn bản là không cho Nạp Lan Cức có thời gian giải tỏa lực trùng kích của vụ nổ.

Nói cách khác, Nạp Lan Cức chỉ còn cách mạnh mẽ chống đỡ!

– Đợi ta ngăn cản một kích này, nhất định sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!

Vẻ mặt Nạp Lan Cức dữ tợn, hắn lại đành phải hội tụ võ khí toàn thân một lần nữa, quán chú vào thân đao, ngăn ở trước người!

Oanh!

Bên trên bầu trời sáng lên một vùng hỏa diễm to lớn, ở nơi mà vùng hỏa diễm xuất hiện, chỉ thấy một vòng khí chắn ngăn cản tất cả luồng hỏa diễm lại!

Đỡ đạn hỏa tiễn! Rõ ràng hắn làm được! Vụ nổ vô cùng kịch liệt, cùng vô số mảnh đạn, đều bị hắn dùng võ khí hùng hậu ngăn lại ở trước người.

Mà thân thể của hắn, lại một lần nữa bị lực trùng kích này hất văng ra!

Sưu!

Một tiếng rít xé gió truyền đến, lại một phát đạn hỏa tiễn nữa đang bay về hướng hắn bị răng ra!

Lực lượng của vụ nổ đêm thân thể hắn đẩy chính xác đến vị trí viên đạn hỏa tiễn đang bay đến, mà hắn, chỉ còn cách tiếp tục đón đỡ!

Thế là, trên bầu trời chỉ thấy được một vệt lại một vệt lửa sáng lên, còn Nạp Lan Cức thì bị lực nổ đẩy lên cực cao trên không trung!

Cuối cùng một viên đạn hỏa tiến được bắn ra, nhưng lần này, dường như viên đạn này không có bắn trúng mục tiêu, trong đêm mưa, thực sự đã không thấy rõ Nạp Lan Cức bị bắn đi đâu nữa rồi.

Phương Khải hơi sững sờ:

– Ặc… Sai lầm rồi…

Cho dù có T-virus, cùng với đẳng cấp tăng lên khiến cho các phương diện năng lực khác của hắn cũng tăng lên, đồng thời với thời gian dài luyện tập kỹ xảo bắn súng trong Resident Evil, làm được như thế này đã là cực hạn của hắn.

Phương Khải xoay người lại, mang theo sự xấu hổ khi thao tác sai lầm hướng hai người giải thích:

– Bình thường mà nói, cao thủ có thể đánh cho con hàng này không rơi xuống được… Xem ra còn phải luyện tập nhiều a…

Nạp Lan Minh Tuyết:

-…

Lam Yên cảm thấy vui vẻ khi sống sót sau tai nạn, một bên lau nước mắt, một bên phồng má kháng nghị nói:

– Chủ quán, ta cảm thấy ngươi đang cố ý khoe khoang kỹ xảo bắn súng của ngươi, hơn nữa còn thất bại!

– Chẳng lẽ ngươi không hiểu cái gì gọi là nhân gian bất sách sao?

Phương Khải xấu hổ nói.

( Nhân gian bất sách: Ý nói cuộc đời đã đủ gian nan rồi, có một số chuyện không nhất thiết phải nói rõ ra)

Nạp Lan Minh Tuyết lộ ra vẻ suy nghĩ, dùng hỏa pháo bắn liên tiếp đưa địch nhân bay lên trời? Hóa ra súng bắn tên lửa còn có thể sử dụng như vậy?!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN