Đừng Kỳ Thị Giống Loài - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Đừng Kỳ Thị Giống Loài


Chương 13


Trời đột ngột đổ mưa, những giọt nước mưa rơi vào kính chắn gió xe ô tô kêu lộp bộp.

Phù Ly cảm giác được trên xe còn có một con yêu quái, liền cười nói: “Thật ngại quá, tôi thấy biển báo xe trống sáng đèn, cho nên nghĩ rằng trên xe không có người.”

“Không sao cả.” Quỷ họa bì lạnh lùng nói, “Mua một tặng một, không thiệt.”

Sở Dư che mặt, cảm thấy con yêu quái mới lên xe là một tên ngốc, nếu thật sự có bạch cốt tinh ban đêm lái taxi, còn có thể lộ ra bản thể sao? Trong thành phố khắp nơi đều là camera giám sát, ngày mai các phương tiện thông tin đại chúng đều xuất hiện tin “Chấn động, bạch cốt tinh lái xe taxi kiếm tiền” rồi.

“Đây là lần đầu tôi gọi xe taxi đấy.” Phù Ly nhìn đèn đường bên ngoài bị màn mưa bao phủ, “Rất thú vị”.

Mưa càng ngày càng to, khi xe taxi vượt đèn đỏ, Phù Ly nhíu màu nói: “Có một câu nói rất hay, đứng đợi ba phút, không vội một giây, vượt đèn đỏ là hành vi rất nguy hiểm.”

“Không sao, lát nữa tôi sẽ còn làm việc nguy hiểm hơn cơ.” Quỷ họa bì đã rất lâu rồi chưa gặp con yêu quái nào ngu đến vậy, giễu cợt nó, “Đi nhanh một chút mới có thể nhanh chóng đưa cậu về nhà.”

“Nhưng mà tôi chưa nói cho anh địa chỉ, anh làm sao biết tôi ở đâu?”

Đồ ngu, bởi vì hắn ta muốn làm thịt cậu đó! Nội tâm Sở Dư gào thét, nhưng khi Phù Ly lên xe, không biết quỷ họa bì đã làm thuật pháp tà môn gì mà bây giờ cậu không thể mở miệng nói chuyện.

Xe lao đi vùn vụt như một mũi tên, rất nhanh đã đến nội thành, dừng lại tại một công trình bỏ hoang. Quỷ họa bì không mở cửa xe ra, hắn quay đầu nhìn Sở Dư, xương bàn tay biến thành sắc nhọn, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Người anh em.”

Một bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng túm lấy xương tay hắn: “Tôi nhìn thấy vị hành khách ngồi sau, công đức đầy thân, lại còn có linh tính, là yêu tu theo con đường chính đạo, động thủ có phải là hơi quá đáng?”

“Bởi vì ông đây theo con đường tà đạo”, quỷ họa bì cười lạnh, “Ngươi đừng gấp, đợi lát nữa ta ăn nội đan của con cá này, kế tiếp sẽ đến lượt ngươi.”

“Yêu giới chúng ta có quy định, không ăn những động vật đã có linh tính, ngoại trừ những kẻ làm điều ác.” Phù Ly không nghĩ rằng lần đầu tiên cậu đi xe taxi lại gặp vụ án giết yêu này. Cậu chẳng qua chỉ ngủ một giấc tỉnh lại, sau khi xem “Thời sự” mới phát hiện thế giới bên ngoài đã thay đổi rất nhiều, liền muốn ra bên ngoài trải nghiệm một chút cuộc sống của con người, nhưng sao lại toàn gặp những việc giết người, giết yêu thế này?

Chẳng trách trước đây những danh sĩ, thi nhân đều muốn về quê quy ẩn, thì ra ở nhân gian những chuyện thế này quá nhiều rồi.

“Cút ra!” Quỷ họa bì lười cùng Phù Ly phí lời, trở tay muốn đoạt đi tính mạng Sở Dư, đầu ngón tay đột bay lên tốc độ nhanh như chớp đã gần đến đầu Sở Dư.

Cạch cạch.

Khi Sở Dư cảm thấy mình chết chắc rồi, những ngón tay trước đầu Sở Dư đều bị bẻ gãy, hóa thành từng khúc từng khúc rơi xuống đất.

“Tìm chết!” Quỷ họa bì tức giận, cánh tay bị đứt đoạn mọc trở lại, hắn không quan tâm Sở Dư, bay người đụng vào cửa kính chắn gió, xoay lại tấn công Phù Ly.

Trong mắt Phù Ly, tên bạch cốt tinh này động tác chậm như rùa, pháp lực cũng thuộc dạng vô cùng yếu kém, chim sẻ tinh sống ở động phủ của cậu ngày trước còn có tiền đồ hơn. Thoải mái nắm lấy cốt đao mà bạch cốt tinh đâm tới, bay lên ra đòn, bộ xương khô của bạch cốt tinh chốc lát phân tản ra bốn phía hóa thành một đống xương vỡ.

Sở Dư phía sau nắm chặt cổ mình, con mắt to như chuông đồng.

Phù Ly lau nước mưa trên mặt, nhìn kính chắn gió đằng sau đã vỡ vụn, đành mở cửa xe sau, cùng Sở Dư ngồi cùng một chỗ.

Thấy Phù Ly ngồi qua đây, Sở Dư sợ tới mức run lên, mông xê dịch về phía cửa xe.

Ba vị Tam Thanh trên cao, cậu chỉ là một con cá âm dương trong một miếu đạo quán nghìn năm hóa thành hình người, tuy có khả năng phân biệt khí và hình, nhưng chỉ dựa vào chút bản lĩnh nhỏ nhoi này, ngay cả việc share hình ảnh bản thể của mình để đổi vận còn không làm được.

Mưa càng ngày càng lớn, nước mưa từ ghế đằng trước chảy vào phía sau, nhanh chóng làm ướt ghế ngồi.

“Cậu có bạn bè thân thích gì không? Có cần tôi giúp cậu phát thiên lý truyền âm, bảo bọn họ tới đón cậu?” Phù Ly thấy con cá này bị dọa không nhẹ, vô cùng nhiệt tình đề nghị muốn giúp đỡ.

Sở Dư lắc đầu, chỉ chỉ cổ họng mình.

“Cậu bị trúng thuật cấm ngôn?” Phù Ly lúc này mới phát hiện Sở Dư không thể nói chuyện, rốt cuộc con cá này tu vi thấp đến mức nào, loại thuật pháp đơn giản này cũng có hiệu quả với cậu ta?

Giải bỏ thuật cấm ngôn trên người Sở Dư, Phù Ly nói: “Được rồi, nói cho tôi biết địa chỉ và tên của người nhà cậu, tôi giúp cậu truyền tin.”

“Không, không cần đâu.” Sở Dư rụt cổ, cẩn thận lấy điện thoại ra, còn len len nhìn Phù Ly, thấy cậu không phản đối động tác của mình mới gọi điện cho lão đại.

Gọi xong điện thoại, Sở Dư càng ngày càng cảm thấy Phù Ly có chút quen mắt, cẩn thận suy nghĩ, đây không phải là con tiểu yêu nhặt vỏ chai nước ở trước cửa bệnh viện sao? Lúc đó cậu còn cảm thấy đồng cảm với người ta khi phải sống những ngày tháng khó khăn, hiện tại nghĩ tới thật hổ thẹn, cậu sao lại không biết xấu hổ như vậy?

Ngó đầu ra nhìn đống xương trắng gần như đã vỡ vụn bên ngoài, Sở Dư nói với Phù Ly: “Cảm ơn tiền bối đã cứu mạng, con quỷ họa bì này thủ đoạn vô cùng ác độc, hơn nữa còn quỷ kế đa đoan, nếu như không có tiền bối, hôm nay vẫn bối phải mất mạng ở đây rồi.”

“Quỷ họa bì?” Phù Ly ngạc nhiên, “Thì ra là quỷ tu, tôi còn tưởng là bạch cốt tinh.”

“Sở Dư gượng cười: “Quỷ họa bì thông thường chỉ có thể mượn da thịt của con người mới có thể đi lại được, con quỷ họa bì này tu vi cao thâm, đã có thể tự biến ra bộ xương, cho dù không có da thịt máu của con người chống đỡ, vẫn có thể đi lại được.”

“Chỉ dựa vào bộ xương nát đó mà dám đi lại tại nhân gian?” Phù Ly hoài nghi bản thân, hoặc có lẽ hoài nghi mấy từ “tu vi cao thâm”.

“Tiền bối tu vi cao thâm như vậy, tại sao…” Sở Dư muốn hỏi, tại sao Phù Ly lại nghèo túng như vậy, nhưng cậu lại sợ làm đối phương tức giận, sau đó chưởng cho cậu một nhát, cho nên cậu vô cùng uyển chuyển nói: “Tại sao mức sống lại thấp như thế?”

Lại nghe thấy bốn từ “Tu vi cao thâm” một lần nữa, Phù Ly không một chút cảm thấy mình đang được nịnh hót, cậu tùy ý trả lời: “Từ lúc sinh ra, tôi luôn sống trong núi nhỏ, thỉnh thoảng nghe thấy các yêu quái khác nhắc về câu chuyện của yêu vương, nhưng vì tu vi thấp kém nên chưa từng đi ra khỏi núi. Bình thường không tu luyện thì ngủ, nhiều năm trước xảy ra chút chuyện, động phủ cũng không còn, tôi không dám đi giành địa bàn của các đại yêu khác, liền tìm một vùng rừng hoang núi sâu để ngủ.”

“Anh ngủ đến khi nào mới tỉnh?” Sở Dư cảm thấy con yêu quái này sống quá nhàm chán.

“Ba năm trước.” Phù Ly vẫn chưa thích ứng hoàn toàn với xã hội mới này, “Tôi lẻn trộm vào nhà của con người xem qua “Thời sự” mới biết rằng xã hội bên ngoài đã không còn như cũ nữa rồi.”

Sở Dư:…

Xem “Thời sự” xong liền muốn lăn lộn ngoài xã hội, lá gan của tên này phải là cho các yêu tu khác cảm thấy nhục nhã.

“Anh sống được bao nhiêu năm rồi, trong tay chắc hẳng phải có rất nhiều thứ đồ tốt, có thể bán đi lấy tiền.” Sở Dư nói, như thế cũng không cần phải nhặt chai phế liệu bán nữa.

“Không được, như vậy làm sao có thể hưởng thụ cảm giác có thành tựu khi hai bàn tay trắng làm nên sự nghiệp.” Phù Ly lắc đầu, “Huống hồ những thứ đồ của tôi đều không đáng tiền.”

Sở Dư:….

Một con yêu quái còn coi trọng tay trắng xây dựng sự nghiệp cái gì, anh ta không có bệnh đấy chứ?

Nửa tiếng sau, nước trong xe đã ngập đến mu bàn chân, Phù Ly cuộn tròn ngồi tại chỗ, có chút nghi ngờ hỏi: “Anh chắc bạn của anh sẽ tới đón anh chứ?”

Nếu biết trước lâu như vậy người còn không có tới, cậu sẽ không ngồi ngốc ở đây đợi rồi, không phải chỉ nổi lên chút ý muốn đi nhờ xe thôi, sao lại khó như vậy?

Sở Dư nhìn ra ngoài cửa xe: “Có lẽ là sẽ đến?”

Đang nói thì xuất hiện một người đàn ông mặc sơ mi đen đi đến trước đầu xe, nhìn hai người qua cửa kính chắn gió vỡ nát.

“Lão đại!” Sở Dư nhìn thấy Trang Khanh xuất hiện, lưng thẳng lên, cổ cũng không rụt nữa, cũng không sợ mưa bên ngoài làm ướt quần áo, kéo cửa xe chạy ra, “Lão đại, ngại quá, nửa đêm rồi còn gọi anh ra đây.”

Trang Khanh nhìn cậu ta, lui về sau một bước, lo lắng nước mưa trên người cậu bắn vào người mình: “Tiền xăng xe một trăm năm mươi nguyên.”

Sở Dư: “Được….”

Trang Khanh nhìn Phù Ly ngồi trong xe, hỏi Sở Dư: “Cậu ta cứu cậu?”

Sở Dư xấu hổ gật đầu.

“Tôi cảm thấy cậu ta còn thích hợp làm trợ thủ của tôi hơn.”

“Vậy em thì sao?” Sở Dư hỏi.

“Cậu có thể đi nhặt chai phế liệu.” Trang Khanh bước đến bên cửa xe, cách cửa kính xe nói với Phù Ly, “Cậu Phù, không ngờ rằng nhanh như thế lại gặp cậu rồi.”

Phù Ly he hé mở của xe, nói với Trang Khanh: “Làm phiền anh xích cái ô ra một chút.”

Trang Khanh không hiểu ý cậu ta, nhưng mà cũng khẽ dời ô ra một chút.

Phù Ly nhân cơ hội chui ra khỏi xe, trốn vào ô của Trang Khanh, nước mưa trên người dính vài giọt lên tay áo Trang Khanh. Trang Khanh cúi đầu nhìn vài giọt nước mưa trên chiếc áo hàng hiệu của mình, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Sở Dư quay đầu, giả vờ như không nhìn thấy gì.

“Đi thôi.” Thanh âm Trang Khanh lạnh như băng.

Ba người đi vài bước, Trang Khanh dừng lại, quay đầu nhìn chiếc xe taxi hỏng cùng với đống xương vụn, ngẩng đầu nhìn lên trời, đột nhiên xuất hiện một luồng sáng, hai tia sét đánh xuống, cả xe và đống xương đều tan thành tro bụi, những hoa cỏ bên cạnh không bị ảnh hưởng chút gì.

“Phù Ly khen ngợi nói: “Tu vi của anh Trang thật cao thâm.”

“Không bì kịp mức độ phản phác quy chân của cậu Phù.”

Cánh tay Phù Ly không cẩn thận khua qua, trên tay áo Trang Khanh nhiều thêm vài vệt nước. Chân mày anh khẽ động, “Cậu Phù có mang quần áo đến tiệm giặt khô hay không?”

“Không có, quần áo của tôi rất rẻ.” Phù Ly chỉ chiếc áo sơ mi trên người mình, “Cái áo này chỉ ba mươi đồng, không cần giặt.”

“Bộ sơ mi này của tôi tiền giặt khô là sáu tám đồng.” Trang Khanh mặt không đổi sắc nói.

“Hả?” Phù Ly chớp đôi mắt to, một lúc sau mới hiểu ra, “Anh Trang, anh thật giàu có.”

Trang Khanh không để ý cậu, mở cửa xe ngồi vào trong, Phù Ly đi theo ngồi vào ghế sau. Cậu ngẩng đầu, nhìn trần xe có mấy miếng kim cương cặt gọt rất đẹp, dưới ánh sáng đèn đường, phát ra ánh sáng mê người.

Phù Ly vươn đầu ngón tay, muốn chạm một chút, chỉ một chút thôi.

Nhưng tay còn chưa kịp chạm đến cậu đã nhìn thấy Trang Khanh quay đầu nhìn mình, sắc mặt nghiêm túc.

Sở thích của người có tiền thật kỳ lạ, lại có thể khoe giàu bằng cách nạm kim cương trong xe.

Tác giả có lời muốn nói: Sở Dư: “Tôi không muốn đi nhặt chai phế liệu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN