Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 23
“Cám ơn cháu nhé, cậu bạn nhỏ.” Ông lão cười với Phù Ly một cái, “Cậu có phải là Tiểu Phù mới đến không?”
“Đúng ạ.” Phù Ly gật đầu, giúp ông lão cất dụng cụ dọn vệ sinh vào trong nhà kho, hai người đi tới cửa mới phát hiện bên ngoài đang mưa.
“Ban nãy trời vẫn còn đẹp mà, sao tự nhiên mới một lát thôi đã mưa lớn thế này rồi?” Ông cụ lẩm bẩm một câu, quay người đi vào trong. Phù Ly ngẩng đầu nhìn trời một cái, chưa được một lúc đã thấy ông cụ mang một cái ô cũ ra.
“Thầy Diêu, mưa to như thế này, thầy vẫn vội về nhà sao?”
“Mèo ở nhà vẫn đợi tôi về.” Ông cụ cười ha ha đáp lại, vô cùng hiền lành.
“Thầy Diêu.” Phù Ly nhìn thấy ông cụ sắp đi vào màn mưa, mở miệng ngăn ông lại, “Em không có ô, chúng ta đi cùng nhau được không?”
“Được chứ.” Thầy Diêu quay người đi tới cửa, “Nhanh qua đây, đừng dầm mưa.”
Phù Ly chen vào dưới ô, phối hợp với bước đi của thầy Diêu, từ từ đi về phía trước. Thầy Diêu cười nói, “Nghe nói cậu đang tự học, chuẩn bị thi lên đại học hả?”
Phù Ly gật đầu.
“Yêu học tập là tốt, là người thì phải sống tới già, học tới già.” Nụ cười trên mặt thầy Diêu càng thêm phần ôn hòa, hai người phải đi qua một cây cầu vượt, Phù Ly đưa tay đỡ ông. Thầy Diêu cúi đầu nhìn cánh tay được dìu, cười nói, “Người trẻ tuổi, tâm tính thiện lương còn không nói ra miệng, muốn chịu khổ sao.”
“Cậu thấy mưa quá to, không yên tâm để một ông già đi bên ngoài, mới nói không mang ô phải không?” Thầy Diêu vỗ vỗ vai Phù Ly, “Sau này nếu như cậu theo đuổi bạn gái, nhất định không thể giống như thế này. Nếu như đối phương không biết cậu đối tốt với cô ấy, tâm tư của cậu không phải sẽ uổng phí sao?”
Phù Ly không hiểu, tại sao chuyện cậu làm nhất định phải để đối phương biết, chẳng qua là chuyện tiện làm, cũng không cần thiết phải nói? Huống hồ thế giới nhân loại không phải tôn sùng tinh thần làm việc tốt không để lại tên giống như Lôi Phong sao?
Nhưng con người già yếu này là thầy giáo, lời nói ra……..có lẽ sẽ không sai đâu?
Nhìn thấy bộ dáng mờ mịt không hiểu của Phù Ly, thầy Diêu liền biết, người trẻ tuổi này căn bản vẫn chưa thông suốt, cũng chưa từng thích một ai, nếu không tuyệt đối sẽ không thể hiện ra dáng vẻ tùy ý như vậy. Ông dứt khoát khoát tay lên vai Phù Ly, “Hôm nay mưa lớn như thế, buổi trưa ở chỗ tôi ăn bữa cơm rồi hãy về.”
“Được ạ.” Phù Ly còn chưa hiểu được thế giới con người khách sáo giả dối, cũng không từ chối câu nào, trực tiếp đồng ý lời mới của thầy Diêu.
Nhà của thầy Diêu cũng không quá xa, chẳng qua khu tập thể có hơi cũ, trong tòa nhà cũng không có thang máy, phải trèo từng tầng từng tầng một. Cánh cửa cuốn bằng sắt có chút cũ nát, nhưng được lau tước rất sạch sẽ. Thầy Diêu lấy chiếc chìa khóa được buộc ở eo xuống, sau khi mở cánh cửa ra, một sinh vật nhỏ bé lông xù bước ra kêu meo meo.
Là một con mèo rất béo, béo như một quả bóng.
Nhìn thấy Phù Ly – người xa lạ phía sau lưng thầy Diêu, tiếng kêu của con mèo béo cao thêm vài phần, sau khi đi quanh Phù Ly một vòng, liền ưỡn cái bụng, nằm trước mặt thầy Diêu.
“Ai dô, Đoàn Đoàn nhà chúng ta đói bụng rồi sao, ông lập tức đi làm đồ ăn ngay đây.” Thầy Diêu vỗ về con mèo béo, nói với Phù Ly, “Tiểu Phù, cậu cứ ngồi tự nhiên, tôi đi làm đồ ăn cho Đoàn Đoàn nhà chúng ta.”
“Được ạ.” Phù Ly cúi đầu nhìn con mèo lăn lộn trên mặt đất, ngồi xuống chiếc sô pha kiểu cũ, trên bàn trà đặt đĩa trái cây, bên trong ngoài mấy quả chuối đã hơi chuyển sang màu đen thì không còn thứ gì khác. Trên tường treo rất nhiều ảnh chụp cùng với giấy khen, có một bức ảnh được đặt ở giữa, là bức ảnh của thầy Diêu và một người phụ nữ. Nhưng Phù Ly phát hiện, trong căn phòng này, trừ thầy Diêu ra, không còn hơi thở của con người khác.
“Meo.” Con mèo béo nhảy lên bàn trà. Ánh mắt to tròn nhìn chằm chằm Phù Ly, dường như đang giám thị cậu.
Phù Ly cúi đầu đối mặt với nó, đưa tay vuốt lông trên đầu nó.
Mèo béo……..mèo béo phát hiện ra bản thân không thể động đậy, chỉ có thể tuyệt vọng bị con người coi như quả bóng lông, sờ tới sờ lui.
“Yên tâm đi, tao là đồng nghiệp của chủ nhân mày, tao sẽ không hại ông ấy đâu.”
“Meo!” Đó là người hầu của ta, không phải là chủ nhân.
“Tiểu Phù, cậu uống nước trước đi.” Thầy Diêu mang một bát đồ ăn mèo đi ra, lại rót chén nước cho Phù Ly, “Cậu cứ ngồi một lát, tôi đi nấu cơm.”
Phù Ly nhìn vết lốm đồn và vết nhăn trên tay con người này, đứng dậy nói: “Thầy Diêu, em cũng muốn học ông làm đồ ăn.”
“Được.” Thầy Diêu gật đầu nói, “Người trẻ tuổi biết nấu cơm cũng là điểm mạnh, bây giờ con gái cũng quan tâm tới sự nghiệp, rất nhiều người không biết nấu ăn, con trai biết nấu ăn cũng được thêm điểm khi theo đuổi bạn gái.”
Phù Ly nghe thầy Diêu nhắc tới, trong lòng không nhịn được nghĩ ngợi, con người quả nhiên coi trọng sinh sôi nảy nở, để đạt được sự ưu ái của giống cái, điều gì cũng có thể làm.
Khi hai người ăn cơm, con mèo béo như quả bóng kia nằm trên đầu gối thầy Diêu làm nũng, thường thường lộ ra cái bụng của mình. Phù Ly nhìn thấy con mèo béo kia vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, Phù Ly giúp thầy Diêu dọn dẹp nhà bếp, khi cậu chuẩn bị rời đi, thầy Diêu còn tặng cậu một đống sách và vở ghi chép, đều có liên quan với học tập.
“Những bộ sách và tài liệu đó đều là những thứ mà tôi hay dùng khi còn làm giáo viên, vở ghi có một số ghi chép khi tôi dạy học, cậu lấy về xem thử xem, có lẽ sẽ có ích với cậu.” Thầy Diêu trân quý vuốt ve chồng sách, chỗ sách này đã rất cũ rồi, nhưng vẫn rất sạch sẽ.
“Cảm ơn thầy.” Phù Ly nhận lấy sách, nghiêm túc nói cảm ơn với thầy Diêu.
“Chỗ sách này tôi giữ lại cũng không có tác dụng gì, cậu cầm về có thể học được một ít kiến thức, đó là giá trị lớn nhất của nó rồi.” Nụ cười thầy Diêu ôn hòa, ánh mắt nhìn Phù Ly giống như đang nhìn hậu bối ngoan ngoãn nhất.
Sau khi trải qua chuyện này, Phù Ly thường xuyên đưa thầy Diêu về nhà, có đôi khi còn xách theo chút hoa quả, rau dưa tới trước cửa, mỗi lần cậu đi ăn ké cơm, thầy Diêu đều vô cùng vui vẻ, giảng cho cậu phương pháp học tập, kể cho cậu nghe chuyện vợ ông mất, kể học sinh trước đây của ông giỏi như thế nào, đã cống hiến cho quốc gia những gì.
Khi thầy Diêu nói chuyện, Phù Ly đều nghe rất chăm chú, ngẫu nhiên sẽ vuốt ve đầu con mèo béo, làm cho con mèo béo kêu lên vài tiếng.
Cho tới buổi sáng một ngày, cậu đang đứng ở cửa lớn khách sạn, gặp một con mèo béo vừa lười vừa ham ăn, nó luống cuống kêu lên một tiếng thảm thiết, giống như đã xảy ra chuyện gì rất quan trọng.
Phù Ly không kịp đợi đồng nghiệp tới thay ca, chạy theo con mèo béo về nhà thầy Diêu. Nếu như có người cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện ra tốc độ chạy của Phù Ly lúc này đã vượt qua quán quân chạy ngắn, nhưng mà con người bận rộn như thế, đâu có ai để ý người khác chạy đi đâu, chạy nhanh thế nào.
Thầy Diêu chết rồi, cho dù Phù Ly có lén lút để nhánh cây bình an trong phòng của ông, nhưng vẫn như cũ không thể thay đổi số mạng của ông.
Diêm vương bảo ngươi canh ba phải chết, sẽ không để ngươi sống tới canh năm.
Thầy Diêu không có con cái, người nhà hơn mười năm trước cũng đã qua đời rồi, mấy năm nay ông giúp đỡ không ít trẻ em khó khăn, cho nên trừ một phòng sách ra, cũng chỉ còn lại căn nhà cũ nát này, ông không để lại đồ đạc gì cả. Dựa theo di chúc của thầy Diêu, căn nhà sẽ nhờ các cơ quan liên quan bán đi, toàn bộ số tiền sẽ quyên cho công trình hi vọng, sách vở toàn bộ quyên góp cho thư viện trường học.
Rất nhiều người tới tang lễ, có cha mẹ của những đứa trẻ được thầy Diêu giúp đỡ, còn có những học sinh mà ông đã từng dạy. Những người này khóc rất đau lòng, cho dù thầy Diêu không có con cái, nhưng mà lễ tang của ông, không hề quạnh quẽ chút nào.
Con mèo mà thầy Diêu nuôi muốn tới linh đường, nhưng bị người ta cản lại, bởi vì theo phong tục cũ, mèo không được xuất hiện trong tang lễ con người.
Phù Ly đứng ở trong góc, nhìn thấy con mèo gầy nhom màu lông rối loạn, ngồi xổm xuống: “Mày chỉ là một con mèo vẫn chưa tu thành hình người.”
Mùi hương tiền giấy và nến thơm từ linh đường truyền ra, thầy Diêu mặc quần đen áo đen cũng bước ra từ bên trong, đi đằng trước dẫn đường cho ông, là âm sai tên Vương Trinh nọ.
Không biết vì sao, Phù Ly không nhịn được đi lên trước vài bước, chắn trước mặt âm sai.
“Tu sĩ, nhân loại ai cũng có mệnh số, không ai có thể sửa đổi được.” Vương Trinh nhìn thấy người tới là Phù Ly, ngữ khí tốt hơn vài phần, “Nếu như cưỡng ép sửa số mệnh của nhân loại, chỉ làm tổn hại đến công đức đời đời kiếp kiếp của nhân loại, không tốt cho ông ấy chút nào.”
Phù Ly trầm mặc một khắc, âm thanh có chút trầm thấp, “Tôi biết rằng vận mệnh của nhân loại có thể thay đổi, số mệnh thì không thể.” Cậu ngẩng đầu lên nhìn thầy Diêu vừa hiền lành vừa hòa nhã, “Ông lên đường bình an.”
Số mệnh là do trời định, không thể thay đổi, thiên hạ này, không ai có thể tự ý làm theo ý mình.
Thầy Diêu dường như không hề nghĩ tới Phù Ly lại có thể nhìn thấy mình, sau khi kinh ngạc vài giây, ông nở nụ cười.
“Meo.” Con mèo bước chân ngắn cũn cỡn đi tới, vẫy vẫy cái lông xù với thầy Diêu.
“Tiểu Phù, cậu hãy giúp tôi chăm sóc nó thật tốt.” Thầy Diêu ngồi xổm xuống, muốn vuốt ve bụng mèo, nhưng bàn tay lại xuyên qua thân thể nó.
“Meo~~”” Con mèo dường như không biết, vẫn giống như trước đây, cọ cọ lòng bàn tay thầy Diêu, lăn một vòng dưới đất. Thầy Diêu cười lên, thẳng người nói với Vương Trinh, “Đi thôi, tôi cũng nên đi tìm vợ tôi rồi, để bà ấy một mình dưới đó bao nhiêu năm, đợi lát nữa gặp được bà ấy, khẳng định tôi sẽ lại bị bà ấy mắng.”
Nhìn thầy Diêu rời đi với âm sai, Phù Ly cúi đầu nhìn ngực mình, ở chỗ đó dường như có gì đó đang không vui.
Tuy cậu đã từng cố gắng, chẳng qua số mệnh con người là do trời định, cây bình an cũng không thể cứu được mạng của thầy. Nhưng vì sao cậu lại không vui, lẽ nào giao tiếp với nhiều người như vậy, cũng bị lây tật xấu không nói lí lẽ của bọn họ sao.?
Trang Khanh đang thẩm duyệt đề thi tuyển người mới tổ chức vào ba ngày sau, khi nghe nói Phù Ly tới tìm anh, trong đầu anh xuất hiện một phỏng đoán: Lẽ nào là cậu ta tới đi cửa sau, muốn xin đề thi chắc?
Không cần phải nghĩ, anh không phải là con rồng như thế, gian lận thi cử thật đáng xấu hổ.
Nhưng khi hai người ngồi đối diện nhau, Trang Khanh phát hiện, suy nghĩ của anh quá đơn giản rồi.
“Anh Trang,” Phù Ly nhìn Kim Long máu lai ngồi sau máy tính, khí thế bức người, cậu nở nụ cười thành khẩn, “Tôi có thể mượn anh hai mươi vạn nguyên không?”
“Cái gì?!”
Trang Khanh nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Tác giả có lời muốn nói.
Trang Khanh: Trong nhà rồng không có lương thực dư thừa!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!