Nhà Trọ Cực Phẩm
Chương 2: Từ chức
Vẻn vẹn trong một buổi tối bị người cường bạo, đến bây giờ cô vẫn phải nằm trên giường, hai chân đều vô lực, cả người đau nhức làm cô tỉnh lại cũng chỉ biết rơi lệ…
Nhưng mà, sau khi báo nguy thì sao? Cô ngay cả người cường bạo cô là ai cũng không biết, cô chỉ biết người đàn ông kia có dáng người cao lớn, cơ bắp rắn chắc, tinh lực khủng bố, cá tính tàn nhẫn…cùng với năng lực hành động tự nhiên trong bóng tối.
Bất quá, tuy rằng không có biện pháp thấy rõ mặt người đàn ông kia, nhưng đoán rằng thân phận người kia chỉ thuộc một trong năm người đơn độc tại tòa nhà này thôi…Tại nhà trọ này có trang bị hệ thống bảo an tối tân nhất, có thể tự do ra vào ngoài năm người sống tại trên lầu cũng liền chỉ có một mình cô.
Đối với Muse truyền thông, diễn viên là người có giá trị con người rất cao…Nhất định rất có tiếng đi. Nếu cô bị tố cáo, cô nhất định sẽ được lên TV, báo chí đi? Đến lúc đó…cô là người bị hại thì như thế nào? Cô có thể không cần quan tâm tới ánh mắt của người khác, dù sao đối với cô thì cũng chả sao, nhưng còn ba mẹ cô thì sao? Vì bản thân lo lắng nửa đời người, đến khi già còn bị người ta chỉ trỏ?
Huống hồ, công việc này cũng do tự cô chấp nhận, cố tình cô còn ứng trước tiền lương để mua quà sinh nhật cho mẹ, nếu thật muốn báo, chỉ sợ kết cục của cô cũng là “Cố tình lên giá để bắt chẹt khách làng chơi nhưng không thành“. Cũng có thể là “Fan điên cuồng xâm nhập bất hợp pháp vào nơi ở của thần tượng với ý đồ quẫy nhiễu tình dục” cũng không thể không có khả năng.
Haha. Loại chuyện này mà cô cũng có thể đụng phải, cô có phải hay không cũng nên cười to ba tiếng để ăn mừng cái vận cứt cho này?
“Ring…ring…ring…” tiếng chuông di động của cô vang lên. Khó khăn di chuyển thân thể lấy điện thoại đặt ở đầu giường, là Nhậm Linh Vũ, cô ấy là bạn tốt duy nhất ở đại học của cô, cũng giúp cô tìm được công việc này.
Do dự một chút, Hà Nhạc Nhạc cười khổ rồi nhận điện thoại.
“Nhạc Nhạc….? Thế nào? Tối hôm qua có khỏe không?”
“Cậu…Cậu biết cụ thể nội dung công việc?” Cô không tin. Cô không tin Linh Vũ biết rõ đó là hố lửa còn kéo cô tiến vào đó.
“Nhạc Nhạc, cổ họng cậu sao lại khàn thành như vậy? Có phải cả đêm cũng không ngủ không? Là thật! Thật xin lỗi Nhạc Nhạc, mình cũng là buổi sáng hôm nay mới biết được. Mình vốn tưởng công việc kia cùng với quản lý không khác nhau là mấy, tuy rằng yêu cầu một ngày 24 tiếng đều phải ở tại đó, nhưng đãi ngộ tốt lại không cần cùng nhiều người giao tiếp, cho nên mới giới thiệu cho cậu. Sáng hôm nay mẹ mình mắng mình không nên để cậu tiếp nhận công việc kia, mình mới biết được năm người kia tính tình thật sự rất cổ quái, thời gian nghỉ ngơi lại không bình thường, thường xuyên nửa đêm sai khiến khiến người khác vội đông vội tây, quản lý trước kia cũng chưa có ai chống đỡ quá ba tháng.”
Ba tháng…cô liền một đêm cũng chống đỡ không xong, thời điểm lần thứ hai làm ở phòng tắm cô liền hôn mê bất tỉnh, sau thấy ngực đau nhức mới tỉnh lại, anh ta lại cười rồi cắn ngực bên kia của cô, làm nàng đau tới nỗi khóc cầu anh ta buông tha cô…
“Nhạc Nhạc? Nhạc Nhạc? Nhạc Nhạc cậu không sao chứ? Một buổi tối liền mệt thành như vậy, mình thấy cũng không phải không cần làm, mình nghĩ lại thấy công việc đó có gì đó bất thường.”
“Linh Vũ…những quản lý trước có nói nửa đêm bọn họ bị sai làm những công việc gì không?”
“Nghe nói đều rất biến thái, có người muốn ăn vịt nướng Bắc Kinh, có người cứ mỗi nửa giờ lại muốn uống cà phê, có người kêu quản lý cùng anh ta chơi trò chơi, còn có bồi luyện quyền…Nhạc Nhạc, bọn họ có phải yêu cầu cậu làm yêu cầu gì quá đáng đúng không? Cậu chờ mình, mình lập tức mang cậu đi tìm dì Vân từ chức.”
“Uhm…” Quả nhiên, Linh Vũ không biết rõ chân tướng. Cúi đầu nhìn dấu vết thảm thiết trên thân thể mình, Hà Nhạc Nhạc đột nhiên nói “Không cần, mình chờ bản thân khỏe lại tự đi cũng được, cậu vừa mới đến làm tại văn phòng Luật, nếu xin nghỉ thật sự không tốt cho lắm.”
“Ách…Uhm? Nhạc Nhạc cậu trước chờ một chút nha!”
Nhạc Nhạc nghe thấy bên kia tiếng nói chuyện của Linh Vũ, Thầy của Linh Vũ tựa hồ muốn dẫn cô đi gặ khách hang. Hà Nhạc Nhạc vui mừng mỉm cười, cùng cô “người vô hình” không giống, Linh Vũ cho dù ở bất kỳ nơi nào đều là nổi bật trong đám đông, được mọi người tín nhiệm và yêu thích.
“Nhạc Nhạc, thật xin lỗi, có khả năng mình không đi cùng cậu được. Thật sự xin lỗi!” Nhậm Linh Vũ vô cùng áy náy nói.
Cô cũng không muốn vì công việc mà bỏ bạn bè, nhưng văn phòng luật sư này không nhận người mới, mẹ mất rất nhiều công sức, thiếu người ta rất nhiều nhân tình mới nhờ thầy nhận lấy cô, phải biết rằng thầy của cô trong giới luật sư hiên giờ là luật sư giỏi lại trẻ tuổi nhất, bao nhiêu người muốn gặp thầy đều gặp khó khăn. Hiện giờ khó có dịp thầy muốn dẫn cô đi thực tế, cô nếu không đi sợ rằng lần sau cũng không có cơ hội.
“Không có gì! Cố lên. Luật sư Nhậm.”
…
Đây là lần thứ ba cô tới văn phòng của dì Vân. Hà Nhạc Nhạc ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, cúi đầu mắt nhìn ly trà trên bàn. Lần đầu tiên Linh Vũ mang cô đi gặp dì Vân, cô liền cảm thấy sợ dì Vân này, cho nên lần gặp thứ hai lúc ký hợp đồng cô cũng có chút do dự, nhưng vẫn không thoát được khát vọng đối với công việc cùng sự dụ hoặc của mức lương cao, vội vàng nhìn chế độ cùng nội dung công việc liền hạ bút ký tên.
Dì Vân là một người phụ nữ có vẻ bề ngoài phúc hậu, nhìn qua hơn bốn mươi tuổi nhưng được chăm sóc tốt lắm, trên mặt luôn treo nụ cười ấm áp, nhìn giống người nhà của mình thân thiết bàn chuyện.
“Cháu nói cháu muốn từ chức? Có thể…căn cứ hợp đồng, chưa làm đủ ba tháng từ chức bồi thường mười vạn đồng“.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!