Hắc Phong Thần Đạo - Chương 28: Hướng tới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Hắc Phong Thần Đạo


Chương 28: Hướng tới


Nhị sư huynh lên tiếng thì hai người liền biết điều ngậm miệng lại. Triệu Thiên Bình ở bên cạnh cũng thở ra một hơi, nghe sư phụ giảng đạo không có nhức đầu mà nghe hai vị sư huynh của mình cãi nhau thì nó xém vỡ não. Đợi khi không khí im ắng thì Ngũ sư huynh Độc Cô Truy Dương lên tiếng:

– Thiên Yêu Cung nữ thì thanh tú mỹ lệ, nam thì anh vũ hiên hang, rất có khí chất. Thật ra không phải hoàn toàn là yêu tu. Chúng ta chỉ quen gọi là thế nhưng trong thư kinh đề cập thì Thiên Yêu Cung bao gồm cả Thú tu, Yêu tu và Tinh linh nhất tộc. Thú tu bắt nguồn từ động vật, bao gồm Linh thú, Ma thú, Hoang Thú các loại, hoặc cả những động vật bình thường gặp được cơ duyên. Yêu tu thì bắt nguồn từ cây cối hoặc các loại linh vật trải qua quá trình tồn tại dài dòng mà sinh ra linh tính biết tu luyện thành Yêu. Tinh linh nhất tộc là những sinh linh có tổ tiên là các loài côn trùng tiến hóa mà thành, sinh ra giống người nhưng kích thước lại bé nhỏ, hơn nữa trên lưng còn có cánh đủ mọi hình dạng. Ngoài ra thì trong vũ trụ bao la còn nhiều chủng tộc thần bí khác nữa, như Cổ nhân tộc, Cự nhân tộc, Minh tộc các loại.

Triệu Thiên Bình khẽ cảm thán, Ngũ sư huynh quả nhiên là người ham mê đọc sách, hiểu biết và giải thích rất tường tận, nó tự nhủ sau này chắc cũng phải bế quan ở Lưu Vân Thư Viện mới được.

Phiên Vũ Đạo Nhân lúc này nói tiếp:

– Khai Thiên đại điển vài trăm năm mới có cơ hội diễn ra một lần. Tất cả môn nhân đệ tử đều tụ họp cả. Sáng sớm ngày mai các đệ tập trung ở tiền môn Vân Trung Cư cùng với mọi người, lúc đó sư phụ sẽ đích thân đưa chúng ta lên Lưu Vân Điện.

Vân Trung Cư chính là khu đại viện mà Triệu Thiên Bình đang sống. Nghe nói tọa lạc ở bình đài gần đỉnh Hoàng Phong, phía trước hướng về Đông chính là Lưu Vân Điện, phía sau là đỉnh núi bị mây mù che phủ. Nhưng Triệu Thiên Bình từ khi ở đây chưa một lần ra khỏi Vân Trung Cư, xung quanh thì chỉ có tường và mây trời nên nó chưa bao giờ thấy bên ngoài có cái gì. Do vậy chuyến đi này cũng là cơ hội để nó mở rộng tầm mắt.

Sáng sớm hôm sau khi trởi vừa tờ mờ sáng thì nó đã vội vã chạy ra hướng tiền môn. Khi bước qua cổng thì thấy ở đây tụ tập đã kha khá người, ước chừng gần năm mươi, có những người lạ mặt mà nó chưa thấy bao giờ, nữ nhân cũng có bốn năm người, trẻ con nhỏ hơn mười tuổi cũng gần chục đứa. Bạch Vân Chân Nhân thấy nó đến thì nói với tất cả:

– Đã tập trung đầy đủ, bây giờ ta sẽ triệu hồi Vân Chu để lên Lưu Vân Điện.

Triệu Thiên Bình nghe vậy thì bất giác đỏ mặt. Nó cứ tưởng mình như thế là sớm rồi, hóa ra lại là người trễ nhất, thật sự là tạo ấn tượng xấu mà.

Nhưng mà hình như cũng chẳng ai để ý đến cái mặt như đít khỉ của nó lắm, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người chủ sự. Bạch Vân Chân Nhân lúc này tay kết thủ ấn, miệng niệm chú ngũ gì đó rồi chỉ thẳng tay lên đỉnh Hoàng phong. Một tia sáng màu lam trong suốt bắn ra từ đầu ngón tay lão rồi chiếu lên đám mây đùng trên đỉnh núi, tức thì liền khiến quầng mây như bạo loạn quay cuồng rồi dần dần tách ra hai bên. Ở giữa chỗ trống ấy một vầng sáng màu trắng dần dần lóe lên rồi chiếu rọi mọi nơi, cả không gian như ngập trong quang mang bạch sắc. Một lúc sau thì ánh sáng tan đi để lại một đám mây lớn có hình dáng như một chuyến thuyền buồm cỡ trung mà Triệu Thiên Bình từng thấy. Chiếc Vân Chu từ từ hạ xuống trước mặt mọi người, khi nó còn cách mặt đất cỡ nữa trượng thì đột nhiên một đám mây lớn tràn thì trên mạn thuyền kéo dài xuống đât, khoảnh khắc sau đã ngưng tụ thành một chiếc cầu thang bằng mây. Bạch Vân Chân Nhân khởi đầu bước lên trước, những người còn lại thì nối gót theo sau, Triệu Thiên Bình cũng theo đó bước lên.

Lúc này Vũ Thanh Hà lách qua tới bên cạnh Triệu Thiên Bình mà nhếch mày cười:

– Thấy sao?

Triệu Thiên Bình tỏ vẻ không hiểu:

– Sư huynh hỏi sao là sao?

Vũ Thanh Hà trợn mắt:

– Ý ta là đệ thấy cái Vân Chu này thế nào, tuyệt không?

Triệu Thiên Bình gãi đầu cười:

– Tuyệt, tất nhiên là tuyệt rồi.

Vũ Thanh Hà vừa đi vừa nói:

– Vân Chu hoành tráng như vậy nhưng chỉ xếp thứ hai thôi. Vân Du Thiên Chu ở Lưu Vân Điện còn to hơn gấp đôi. Nhỏ hơn thì có Vân Phi Xa, Vân Phi Đài, Vân Tọa, nhưng nói chung so với Thông Thiên Sa Ngư thì chả là gì cả.

Triệu Thiên Bình ồ một tiếng:

– Đó là gì, một loài cá sao?

Vũ Thanh Hà lắc đầu:

– Thông Thiên Sa Ngư là tên một loại thuyền có bề ngoài giống Sa ngư. To khủng khiếp, ít nhất phải gấp trăm lần Vân Chu này.

Nghe thế Triệu Thiên Bình thử tưởng tượng ra mà giật mình, cái Vân Chu này ít nhất cũng dài năm trượng, nếu như vậy thì Thông Thiên Sa Ngư phải đến năm trăm trượng dài là ít, tức là hơn ba dặm, một con thuyền khổng lồ. Nó không nhịn được cảm thán:

– Quá khổng lồ. Nhưng mà to như vậy thì chở cái gì? Để ở đâu?

Vũ Thanh Hà đáp:

– Hắc. Đệ không thấy cái tên Thông Thiên sao. Thuyền đó dùng để du hành trong thiên không đấy. Ở Lưu Vân Tinh này chả có đâu. Phải từ mười đến mười lăm năm thì ở đây mới có một cái Thông Thiên Sa Ngư tiếp cận vào. Chúng chủ yếu là làm vận tải hành khách với trao đổi hàng hóa xuyên vũ trụ. Thường thì trước khi cập bến nữa năm sẽ có thông báo truyền đến. Nhưng mà phí dụng đắc đỏ lắm, phải thật sự cần thiết lắm mới trao đổi với họ, hoặc là ai muốn phiêu lưu trong vũ trụ thì tốn một lượng linh ngọc khổng lồ để đóng phí.

Triệu Thiên Bình âm thầm tặc lưỡi, thì ra là du hành vũ trụ, hèn gì to như vậy. Bất giác nó ngước mắt lên nhìn trời. Vũ Thanh Hà ở bên cạnh thấy thế cười:

– Đệ nhìn lên trời cũng chả thấy gì đâu. Vũ trụ bao la rộng lớn nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Đệ cứ thử so sánh thế này nhé. Lấy một giọt nước so với Lưu Thiên Đại Hải, thì giống như Lưu Thiên Tinh so với Tinh Hệ vậy, rồi Tinh Hệ so với Tinh Hà, Tinh Hà so với Tinh Hải, Tinh Hải So với Tinh Vực, Tinh Vực so với Vũ Trụ. Một cấp độ chênh lệch là một sự khác biệt to lớn khủng bố. Ây dà, tính ra con người chẳng đáng là gì. Tu luyện là đi tìm hiểu thiên đạo, diễn giải vũ trụ, nhưng mà nó to lớn không thể với tới như vậy thì bao giờ mới giải được. Vừa tu hành vừa vui chơi mới là chính đạo. Hắc hắc.

Triệu Thiên Bình nghe mà ù ù cạc cạc chưa thẩm thấu nổi. Hay nói cách khác là nó chưa đủ sức để tưởng tượng ra cái sự khổng lồ mà Vũ Thanh Hà đề cập đến. Thật sự to lớn không thể với đến sao, bỗng nhiên Triệu Thiên Bình có ham muốn tột bực là một ngày nào đó sẽ tự mình đi đến tận cùng xem vũ trụ có giới hạn không, hay ở đó có cái gì. Càng nghĩ Triệu Thiên Bình càng siết tay thật mạnh, ánh mắt sáng chưa từng có. Vũ Thanh Hà ở bên thấy vậy thì khẽ cười:

– Đệ cứ ở đó mà tưởng tượng, ta đi tìm người khác nói chuyện đây.

Triệu Thiên Bình nghe vậy thì giật mình tỉnh lại gãi đầu cười cười, nhưng Vũ Thanh Hà cũng không quan tâm đến nó nữa mà đi chỗ khác, lúc này Vân Chu cũng bắt đầu từ từ bay lên.

Vân Chu nhè nhẹ trôi giữa không trung. Triệu Thiên Bình có thể cảm thấy làn gió mát lạnh thoảng qua từng hồi làm nó cực kì khoan khoái dễ chịu. Nó thích cảm giác này, cảm giác hòa mình cùng làn gió tự nhiên phiêu hốt, giống như lần đầu tiên nó tập làm hoa tiêu trên hải thuyền vậy.

Gió.

Gió từ đâu mà có?

Những cơn gió thật nhẹ nhàng.

Ta muốn được hóa thân thành gió!

Phiêu du.

Tiêu diêu tự tại.


Vân Chu ngừng lại rồi dần dần hạ xuống một bình đài rộng lớn được lát đá xanh như ngọc đã tập trung khá nhiều người. Hai bên vân khí lượn lờ, thấp thoáng những bóng cây cổ thụ và tiếng chim thánh thót. Trên bình đài sừng sững một thế đàn to lớn cao hơn mười trượng được bố trí đồ hình tiên thiên Bát quái.

Xung quanh bình đài không chỉ có cảnh sắc tự nhiên mà còn xuất hiện nhiều kiến trúc bằng gỗ, đặc biệt phía cuối bình đài là một toàn đại điện cực kì to lớn với cổng cao chục trượng, gỗ son thiếp vàng, chính là Lưu Vân Điện.

Vân Chu hạ xuống, Bạch Vân Chân Nhân cũng là người xuống trước. Khi tất cả mọi người đã tập trung đông đủ thì Bạch Vân Chân Nhân khẽ phất tay, tức thì Vân Chu bỗng nhiên co rút lại thành một khối mây nhỏ rồi bay vào trong tay áo của lão. Xong việc lão quay sang căn dặn với mọi người:

– Văn Huy trưởng lão sẽ đưa mọi người đi tập trung với những phong khác.

Nói xong lão quay qua chắp tay với người được gọi là Văn Huy trưởng lão, chính là lão giải tóc hoa râm mà Triệu Thiên Bình từng thấy trong Vân Trung Điện. Sau khi Bạch Vân Chân Nhân rời đi, mọi người theo sự dẫn đường của Văn Huy Chân Nhân mà đi về hướng có đông người đang đứng, Triệu Thiên Bình đi ngay phía sau Linh Vân Đạo Nhân.

Trên quãng trường đã tụ tập trước hai nhóm người, đa số toàn là nữ nhân, thỉnh thoảng có vài nam nhân trong số đó, vài đứa trẻ. Tình hình có vẻ giống với Hoàng Phong, chắc là thân nhân gia quyến của môn nhân đệ tử. Vũ Thanh Hà ở gần bên nhanh miệng giới thiệu:

– Bên đó là đệ tử của Chu Phong và Thanh Phong, viền áo màu đỏ là Chu Phong, màu lục là Thanh Phong, hai nơi đó toàn nữ đệ tử. Còn bọn Bạch Phong và Huyền Phong còn chưa thấy đến. À, vừa nhắc đến đã thấy.

Vũ Thanh Hà chỉ chỉ tay về hướng đông, Triệu Thiên Bình theo đó đưa mắt nhìn thì thấy hai chiếc Vân Chu đang từ từ hạ xuống. Một cái đi xuống những đệ tử áo bào trắng viền Lam và một cái thì toàn thân đồ trắng không pha dị sắc. Triệu Thiên Bình hơi ngạc nhiên, đồ trắng tinh chắc là đệ tử Bạch Phong, còn Huyền phong chắc phải là màu Đen mới hợp lí chứ nhỉ, nhưng mà người ta đã thích lam thì thôi mặc kệ, nó cũng không nghĩ đến nữa.

Mỗi nhóm có nhân số xấp sỉ nhau, chỉ trên dưới năm mươi người. Nếu tất cả đây là đều là môn nhân của Lưu Vân Tông thì cả thảy chỉ có hai trăm năm mươi người, tính thêm những người trên Lưu Vân Điện còn nữa, chắc tầm chưa đến ba trăm người. Số người chỉ tương đương với một gia tộc nhỏ mà thôi, nếu ở trên giang hồ thì chỉ thuộc hàng tiểu phái, nhưng với căn cơ sâu dày của mình thì Lưu Vân tông lại là đại phái số một ở Lưu Thiên Tinh này.

Mọi người theo khu vực của mình mà dần dần chi hàng chia lối ngay ngắn. Mỗi phong xếp làm ba hàng dọc, nhóm này cách nhóm kia không quá một trượng. Sau đó tất cả được lệnh xếp bằng ngồi xuống trên sân điện. Mọi người xung quanh có kẻ nhắm mắt nhập định. Có kẻ tìm người trò chuyện. Triệu Thiên Bình cũng nhắm mắt lại, nó bỗng nhiên muốn cứng linh khí trong lúc này. Bình thường đều tu luyện trong Linh trận, nhưng Linh trận chỉ là hỗ trợ người tu luyện nhập môn ban đầu và truyền thụ tâm pháp mà thôi, không thể quá phụ thuộc vào nó được, sau này khi tu hành đều là ở động phủ của mình hoặc là bên ngoài, do vậy Triệu Thiên Bình mới đột nhiên có suy nghĩ muốn cảm ứng linh lực ngay tại nơi này.

Nhưng nhắm mắt tu luyện chưa được bao lâu thì bỗng có người vỗ vai làm nó giật mình tỉnh lại. Vũ Thanh Hà nhìn nó than khẽ:

– Đệ không phải cuồng nhân như lão Tam đấy chứ. Được rồi, đứng dậy đi, các vị sư trưởng đến rồi kìa.

Triệu Thiên Bình nghe vậy mới thấy xung quanh mọi người đều đã đứng lên, cũng chỉ còn mình nó ngồi gây chú ý. Nó đành cười trừ gãi gãi đầu che dấu xấu hổ rồi đứng lên. Hóng mắt về phía trước thì bị che hết chả thấy gì, phải một lúc sau nó mới thấy một nhóm người bước lên tế đàn. Đi chính giữa đầu tiên là một nam tử trẻ tuổi khí độ hiên ngang bất phàm tầm ba mươi tay dắt theo một bé giái cỡ bảy tám tuổi, xung quanh có khá nhiều người đi theo. Vũ Thanh Hà ở bên cạnh húc vai nó rồi nói:

– Người ở giữa là Chưởng môn sư thúc Minh Dương Chân Dân, nhìn trẻ tuổi vậy thôi nhưng đạo hạnh cực kì cao thâm, là một trong số ít Đại thần thông tu sĩ ở Lưu Vân Tinh này đấy. Tiểu muội được dẫn theo là Tô Yên Nhiên chính là đứa trẻ có Tiên căn sắp được Thái Thiên Tiên Môn tiếp nhận. Ba người bên trái lần lượt là Trụ trì Khô Tâm Đại sư của Kim Sơn Tự, Bang chủ Long Kinh Thiên của Long Tượng Bang và Tông chủ Vô Ưu Chân Nhân của Diệu Nhật Tông. Còn bên phải theo thứ tự là Giáo chủ Liễu Thanh của Nguyệt Quang Thánh Giáo, Hắc Mục Chân Nhân Cốc chủ Tuyết Thần Cốc và, hắc hắc, Hồng Lăng Ba Cung chủ Thiên Yêu Cung.

Triệu Thiên Bình theo thứ tự mà nhìn theo, một lam y đại hán hùng dũng, một kim y khô gầy lão hòa thượng, một tử bào đạo sĩ, một thanh y che mặt nữ tữ, một hắc bào đạo sĩ và một hồng y quyến rũ nữ nhân. Nhìn bảy người đừng ngang nhau thì trừ lão hòa thượng trụ trì của Kim Sơn Tự là già lão ra thì những người còn lại đều mang dáng dấp thanh xuân trẻ tuổi, nhưng người tu luyện tuổi thọ kéo dài, tu vi càng cao sống càng lâu, chẳng thể dựa vào bề ngoài mà suy đoán tuổi tác của họ được. Triệu Thiên Bình lúc này mởi hỏi:

– Bát sư huynh này, đệ hay nghe nói về Đại thần thông tu sĩ, đó là cấp độ thế nào vậy?

Vũ Thanh Hà gật đầu cười:

– Cái này đệ có thể tìm hiểu kĩ trong những tạp lục ở Thư Viện, nói đơn giản cảnh giới đầu tiên của người tu đạo đó là Diễn Linh Cảnh gồm năm giai đoạn là Dẫn khí kì, Uẩn linh kì, Khai linh kì, Trúc cơ kì và Chân linh kì. Sau khi đột phá bước cuối cùng sẽ tiến lên cảnh giới cao hơn là Thông Thiên cảnh, những tu sĩ ở cảnh giới đó đã có thể sử dụng đạo thuật thần thông uy lực tuyệt luân nên thường gọi chung là Đại thần thông tu sĩ.

Triệu Thiên Bình gật đầu ngẫm nghĩ chút rồi hỏi tiếp:

– Có cảnh giới trên Thông Thiên không?

Vũ Thanh Hà đáp:

– Tất nhiên là có, đó là cảnh giới tìm hiểu đại đạo vũ trụ được gọi là Đạo cảnh, tổ sư khai tông của chúng ta chính là tu sĩ đạt tới cảnh giới này. Nghe nói có thể tự thân du hành trong vũ trụ mà không cần dùng đến Thiên Không Sa Ngư, rất lợi hại. Đệ cứ liên tưởng đến trấn sơn chi bảo của chúng ta là biến, sức mạnh hủy diệt một tinh cầu là chuyện có thể.

Triệu Thiên Bình bất giác ngước lên nhìn năm điểm sáng trên đỉnh trời của Lưu Vân Điện mà cảm thán. Chỉ một pháp bảo lưu lại đã bá đạo như vậy, không biết bản lĩnh thật sự của họ như thế nào. Nó bỗng có cảm giác hướng tới cái gọi là Thái Huyền Tông trong truyền thuyết kia, chỉ một môn nhân đã kinh khủng bậc này, vậy thì tông phái đó phải hùng mạnh đến mức nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN