Độ Ấm Môi Em - Chương 2: Thân Mật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Độ Ấm Môi Em


Chương 2: Thân Mật


Vừa ra quán bar, gió lạnh ào ào thổi tới, cảm giác lạnh làm người run lẩy bẩy.

Lục Thời Dập mặc áo măng tô dáng dài thời thượng đầy soái khí, khắc họa lên dáng người cao lớn khẳng khui, nào có phải sợ thời tiết giăng mù sương tại đây, vẫn như vậy làm lóa mắt mọi người. Đương nhiên, với cái buốt giá của Bắc Kinh đông đêm này thì cái tạo hình này cũng là tương đối chống chọi lại được với cái lạnh.

“Xe bên phía tay phải, chiếc xe màu trắng.” Vu Vãn nhắc nhở, nàng móc ra chìa khóa, mở khóa. Một chiếc màu trắng Bentley, ở trong bóng đêm đèn xe sáng lập lòe.

Lục Thời Dập đem Vu Mục ở phía ghế sau dàn xếp xong xuôi. Khi Vu Vãn bắt đầu chuẩn bị lái xe đi, anh mở cửa xe bên phía ghế phụ ra, với một ý kiến thăm dò, “Cho em đi nhờ một đoạn đi.”

“Người nhà không ai đến đón sao?” Vu Vãn nghiêng đầu hỏi.

“Lần này trở về em còn chưa nói với ai trong nhà cả.” Lục Thời Dập thở ra một làn khói trắng, ra vẻ lạnh đến run lẩy bẩy, “Hôm nay thật là lạnh.”

Lục gia với Vu gia không tính là tiện đường. Vu Vãn nhìn Vu Mục ngồi phía ghế sau, khoa chân múa tay say xỉn, hồ ngôn loạn ngữ nghe không hiểu tiếng chim. Cô quay đầu lại, nhìn người trước mặt ăn mặc phong phanh, nói: “Trước chở gia hỏa này về nhà, rồi chở em về sau.”

“Được.” trong lòng Lục Thời Dập lan tràn một cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Vu Vãn tập trung lái xe, cơ hồ không nói lời nào, ánh mắt vẫn luôn nhìn ở phía trước đường xe chạy. Suốt dọc đường, Lục Thời Dập luôn trộm ngắm người  ngồi bên cạnh mình không ít lần, trái tim nhảy lên như bay, không hạ cánh xuống được.

Tuy đã quá 12 giờ, nhưng sương mù vẫn không có hoàn toàn tan đi, trong lòng Lục Thời Dập cảm thấy thật vui mừng, may nhờ có trời giăng sương mù, mà xe di chuyển không có nhanh.

Cũng đã hơn năm năm, anh đã không cơ hội ở riêng tư cùng Vu Vãn trong một thời gian dài như thế này.

Đương nhiên, “riêng tư”, là tự động xem nhẹ sự có mặt của con ma men ngồi phía sau, thôi thì “chín bỏ làm mười” *1 vẫn tính là trọn vẹn sự riêng tư.

(*1:câu gốc là “四舍五入:Bốn bỏ năm lên” 1.nghĩa đen: sự làm tròn trong tính toán. 2. Nghĩa bóng: sự bỏ qua, châm trước cho nhau, không tính toán chi li. Ý nghĩa gần giống với câu “chín bỏ làm mười” của Việt Nam nên mình thay vào để mọi người dễ hiểu, ai có ý kiến gì có thể góp ý cho mình nha)

Lục Thời Dập càng nghĩ càng thấy tuyệt vời.

“Cười ngây ngô cái gì vậy?” khi xe dừng lại chỗ đèn đỏ, Vu Vãn bỗng nhiên nghiêng đầu qua hỏi.

“…… Không có gì.” Lục Thời Dập bất động thanh sắc thu lại cảm xúc trên khuôn mặt, khóe miệng nở nụ cười.

Vu Vãn không truy hỏi, vẫn giống như đang tán gẫu chuyện thường ngày, tùy ý hỏi một câu: “Sao lại về nước?”

Lục Thời Dập nhìn Vu Vãn, ngoài cửa sổ xe đèn đêm chiếu hắt sáng lên sườn mặt của cô, đẹp đẽ đến loá mắt. Một mụn ruồi mờ nhạt trên chóp mũi, làm cho ngũ quan luôn đạm mạc lạnh lùng của cô đẹp dụi dàng mềm mại, Lục Thời Dập không dời nổi ánh mắt.

Trái tim vốn đang chạy nhảy siêu tốc, lại nhảy càng nhanh.

Vì sao lại về nước?

Đương nhiên là bởi vì cô!

Lục Thời Dập từng bị Vu Vãn đá những hai lần, một lần là năm anh 10 tuổi, một lần là năm anh 18 tuổi. Đều không phải là Vu Vãn cố ý, hai lần đều là ngoài ý muốn.

Nhưng bởi vì này hai lần ngoài ý muốn này, mà để lại ảnh hưởng cực lớn tới tâm lý cùng sinh lý của Lục Thời Dập. Thế cho nên mấy năm nay anh ở nước ngoài, đối với bất kỳ nữ nhân đều không có nổi hứng thú, dường như đây là tình thú rồi, công năng chướng ngại, duy độc những lần nhớ tới Vu Vãn, mới có thể làm anh có những kích động của nam nhân……

* lời của translator: ở đây là gì cả nhà tự tưởng tượng nha, he he, anh nhà ta không có chị là không chịu mà…

Từ nhỏ đến lớn, Vu Vãn đối xử với anh không khác gì so với Vũ Mục, chỉ coi là một người em trai.

Mà anh cũng vẫn luôn đối đãi Vu Vãn giống như đối với một người chị. Nhưng anh lại đối với người chị này có những suy nghĩ đáng chết……có bao nhiêu buồn cười? Có bao nhiêu hoang đường?

Mấy năm nay, nội tâm của Lục Thời Dập luôn bị chịu dày vò. Vì thế, anh còn cố ý tìm bác sĩ tâm lý, trị liệu cho bản thân. Bác sĩ tâm lý nói với anh, tâm bệnh cần dùng tâm thuốc, tốt nhất là anh nên về nước để xác nhận lại tình cảm của chính mình, hiện tại, có phải anh vẫn xem Vu Vãn giống như một người chị gái để đối đãi nữa hay không?

Lục Thời Dập đã giấu cái tâm sự khó hiểu này dưới đáy lòng nhiều năm nay, giờ phút này con tim lại thổn thức, bách chuyển thiên hồi (**2). Một phen đắn đo với tâm trạng khẩn trương nói: “em……tâm lý có vấn đề, nên cần gấp về nước trị liệu.”

**2: 百转千回: bách chuyển thiên hồi: trăm nghìn năm vẫn quay lại

Anh đặc biệt cố ý thêm hai chữ “cần gấp”.

Vu Vãn gật gật đầu, không quá để ý đến cảm xúc bỗng nhiên khác thường của anh, chỉ nói: “Chúc may mắn.”

Lục Thời Dập: “……” Này tính quan tâm sao? Hỏi thế nào mà nghe ra chỉ như hỏi cho có lệ rất miễn cưỡng?”

……………….

Vu gia, đối Lục Thời Dập mà nói, không thể quen thuộc hơn. Anh như xe quen đường vậy đem Vu Mục khiêng vào biệt thự, khiêng lên lầu, lại khiêng hắn ta vào phòng. Một phen lăn lộn đi đi lại lại, mệt tới đầu đầy là mồ hôi.

Tên gia hỏa này, nặng quá!

Lục Thời Dập mới vừa đem hắn ném tới trên giường, Vu Mục đột nhiên từ trên giường bật trở dậy, rồi bỗng rống lên như quỷ rống, “Động đất! Chạy mau ——”

“Không có động đất, mày ngủ đi.” Lục Thời Dập vỗ sau gáy hắn một cái, dở khóc dở cười.

“ao ao” Vu Mục trợn trắng mắt, gục đầu ngã quỵ trên giường. Nói lúc trước ở quán bar còn có vài phần giả say, giờ rượu bốc lên đầu, thành say thật. Lại còn cười ngây ngô, rồi quỷ khóc sói gào.

Loại rượu đẳng cấp này, chậc chậc chậc.

Rõ ràng mấy người bọn họ uống tầm tầm nhau, thậm chí, Lục Thời Dập so với hắn uống còn nhiều hơn, nhưng cũng không say đến nỗi hỏng não thế này, lại phải cùng Vu Vãn chiếu cố con ma men này nữa.

Vu Vãn vắt khô chiếc khăn lông, tùy tiện lau lau cho Vu Mục mấy cái, “Đừng quỷ khóc sói gào nữa, lại gào nữa chị sẽ đem miệng em dán lại đấy.”

Vu Mục an tĩnh được hai giây, bỗng nhiên nắm chặt lấy bàn tay của Vu Vãn không buông, lại một phen nước mắt nước mũi rồi gào tướng  lên: “Trên đời chỉ có tỷ tỷ là tốt nhất, đứa bé của tỷ tỷ giống như trân bảo……”

Âm thanh vang vọng, chạy quanh Bắc Kinh hai vòng, lại chạy đến cao nguyên Thanh Tạng, đến cả Đổng Tồn Thụy xả thân tạc lô-cốt anh dũng hy sinh cũng miễn cưỡng bị hắn hát ra.

Quả thực là khó nghe đến nỗi cho người khác dựng tóc gáy.

Lục Thời Dập buồn cười chết mất.

Nếu không phải di động của anh hết pin, anh nhất định sẽ đem đoạn hình ảnh không nỡ nhìn thẳng này quay phim lại, cho mấy huynh đệ khác cùng chiêm ngưỡng, bộ dáng của quỷ say rượu này có bao nhiêu buồn cười.

“Đừng hát nữa, câm miệng!” Vu Vãn nghiến răng, vẻ mặt hận sắt không thành thép lấy gối lấp kín miệng hắn lại.

“Đừng tháo giày của tao, tao còn muốn lên nhảy Disco!” Vu Mục giống như đứa trẻ cái vô cớ gây rối cứ đá đạp lung tung, sống chết không cho Vu Vãn cởi giày, còn xém chút nữa đá trúng phải cô.

Vu Vãn ngăn không cho Lục Thời Dập qua giúp, vô cùng tức giận đối trên giường kia, lạnh lùng nói: “Vu Mục, em câm miệng cho chị! Còn động đậy nữa chị sẽ đánh chết em!”

Vu Mục từ nhỏ đến lớn, không sợ trời không sợ đất, không sợ cha không sợ mẹ, chỉ sợ người chị đang đứng trước mặt này.

Có lẽ là giọng nói tức giận của Vu Vãn đã sớm đã khắc sâu vào trong đầu của Vu Mục, nên ngay cả lúc say đến ý thức không rõ ràng thế này mà vẫn bị thanh âm này làm cho kinh sợ, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn nằm yên, không hề động đậy, để cho Vu Vãn tùy ý cởi giày tất đắp chăn cho hắn.

Đem người dàn xếp xong xuôi, đã là việc của hơn mười phút sau, bị lăn lộn một trận, trên trán của Vu Vãn cũng túa ra một tầng mồ hôi.

Cô không được xem là người có tính kiên nhẫn, mà cả đời này, lại còn đem phần kiên nhẫn sót lại không nhiều lắm của bản thân dùng hết trên người đứa em trai không nên thân nên nết này. Đêm nay, vì ngại có người ngoài ở đây, đến bây giờ Vu Vãn vẫn kìm nén không phát hỏa, cũng coi như là kiên nhẫn hết mức rồi.

“Về sau lại uống say, chị sẽ lột một tầng da của em.” Vu Vãn nhìn chằm chằm Vu Mục ở trên giường đang ngủ như lợn chết, giận dữ hung hăng ném xuống một câu, đang muốn xoay người đi, người trên giường chẹp chẹp miệng vài cái, nằm thành thật không thể quá một lúc, chân tay bắt đầu dạng ra thành hình chữ “Đại”(***3) để ngủ. Một cái chân bỗng chìa ra khỏi giường, làm Vu Vãn vấp vào ngã xuống.

***3: chữ大

“Cẩn thận!”

Lục Thời Dập phản ứng tức thì tiến đến đỡ lấy Vu Vãn.

Nhưng, vừa may cũng vừa không may, đúng lúc chân Vu Vãn giẫm trúng mu chân của anh. Khi ý thức được cơn đau trong nháy mắt nó đã truyền đi khắp toàn thân, Lục Thời Dập theo bản năng thu chân lại, trọng tâm Vu Vãn vẫn chưa vững, liền ngã đổ luôn vào trong lòng của anh. Lục Thời Dập cũng đang đứng không vững, nên hai người ngã soài song song ra thảm trải……

Thịch.

Thình thịch.

Thình thịch thình thịch thình thịch……

Cảm giác một thân hình vô cùng mềm mại trong lòng mình, khi cảm nhận được độ ấm cơ thể truyền đến, sau khi trái tim ngừng đập mấy bài giây, bỗng đập kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lục Thời Dập chỉ cảm thấy đầu mình thiếu dưỡng khí trầm trọng, máu toàn thân đều chảy nghịch lưu, cả người đều thấy không ổn nữa rồi

Lúc này, Vu Vãn với tư thế mặt đối mặt, đem Lục Thời Dập đè ở dưới thân.

Tuy rằng Vu Vãn ngã vào lòng của Lục Thời Dập, nhưng ngực anh còn cứng hơn so với thảm trải dưới sàn nhà. Sau cú ngã, trước mắt cô hiện đầy sao đến hoa cả mắt, mất một lúc mới hoàn hồn trở lại.

Vu Vãn giọng điệu thở dài, đang muốn bò lên, bên hông lại có một bàn tay, đang gắt gao vòng ôm chặt lấy eo cô. Cô nhắc nhở: “Buông ra.”

Người dưới thân giống như bị điểm huyệt vậy, không có một chút phản ứng, cô nhắc lại một câu: “Mau buông ra.”

Lục Thời Dập không biết là uống say rồi, phản ứng chậm, hay là trong tiềm thức của mình, căn bản anh không hề muốn buông tay. Lúc này, cơ thể trì trệ, sau được tác động cuối cùng cũng phản ứng lại, lưu luyến không rời đem người buông ra.

“Em vừa chỉ là muốn đỡ chị, không lại thành……” giọng của Lục Thời Dập có chút khàn khàn, càng nói sắc mặt càng mất tự nhiên: “Ngã có đau lắm không?”

“Em không đỡ thì chị có lẽ sẽ không ngã.” Vu Vãn khẽ động khóe miệng, bật cười. Đêm nay, một nụ cười hiếm có đã hiện ra. Khi bò đứng lên, cô còn giơ tay lên đập đập vào ngực anh, “Chẹp chẹp” vài tiếng, “ người sao mà cứng vậy, làm từ tảng đá ra sao?”

Bị đập đập mấy cái nhưng thật ra không mạnh, một cái đập kia làm cho cả người Lục Thời Dập nóng như thiêu như đốt, thần sắc càng mất tự nhiên, anh cũng đứng dậy, ngữ khí không ổn định giải thích: “Em…… Em ở nước ngoài có tập thể hình.”

Đối với nữ giới Vu Vãn được tính là cao gầy, nhưng đối với  Lục Thời Dập cao 188,  so với cô  anh vẫn cao hơn đúng nửa cái đầu. Vu Vãn hơi hơi ngẩng đầu, ngước mắt nhìn sâu sắc anh tới vài lần.

Dường như, đêm nay vẫn là lần đầu tiên, nghiêm túc quan sát đánh giá anh.

Lục Thời Dập vốn có làn da rất trắng, giờ đây không chỉ có cả khuôn mặt đỏ bừng, mà ngay cả cổ cùng lỗ tai đều thấu hồng. Cặp mắt đào hoa kia tựa say mà không say ngập nước, ngay cả đến viền mắt cũng nhiễm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.

“Sao mặt lại hồng như thế?” Vu Vãn đột nhiên hỏi.

Lục Thời Dập giơ tay sờ sờ mặt, quả thực mặt nóng đến nỗi có thể làm phỏng mu bàn tay luôn. Anh hắng giọng một cái, ra vẻ bình tĩnh tự nhiên nói: “Có lẽ là…… Là đêm nay uống quá nhiều, đầu choáng váng, mặt bị thiêu……”

“Đáng đời.” Vu Vãn ném lại hai chữ, rồi liền xoay người ra khỏi phòng.

Lục Thời Dập gãi gãi sau đầu, giống hệt một cái đuôi theo sau Vu Vãn cùng đi xuống tầng.

Biệt thự của Vu gia rất lớn, có ba tầng. Giờ đêm khuya yên tĩnh, lại càng thêm vô cùng trống trải.

Từ sau khi mẹ của Vu Vãn và Vu Mục là Vu Mẫn qua đời cách đây năm năm trước, Vu Vãn mỗi ngày đều bận rộn với bộn bề công việc, đi sớm về muộn, Vu Mục lại ngày ngày không về nhà, khiến ngôi nhà này sớm đã lạnh lẽo không còn phảng phất hơi ấm của gia đình.

Lục Thời Dập nghĩ đến năm năm trước, trong lễ truy điệu của mẹ Vu Vãn, dáng vẻ cố ẩn nhẫn đi sự bi thống, cố làm ra vẻ kiên cường, thật làm cho người ta thấy đau lòng.

Đang nhập thần suy nghĩ, thì,  Vu Vãn đang đi ở phía trước bỗng dừng lại, xoay người nói: “Ra trên sô pha ngồi đợi đi, chị đi phòng bếp nấu cho em chút canh giải rượu. Uống xong sẽ đưa em trở về.”

Lục Thời Dập sủng nhược kinh, vội nói: “em không có việc gì, không cần phải nấu canh giải rượu cho em đâu.”

“Chị mới không thời giờ rảnh rỗi nấu cho em ấy. Dì Lý đã nấu xong xuôi hết rồi, giờ chỉ cần hâm nóng là có thể uống.” Vu Vãn hay đi xã giao nhiều, khó tránh khỏi những khi phải uống rượu. Cho nên, dì Lý quanh năm luôn chuẩn bị sẵn canh giải rượu cất trong tủ lạnh.

Đêm nay dì Lý  xin nghỉ không ở đây, nên cô phải tự mình đi hâm lên.

Lục Thời Dập tự thấy vừa nãy tự mình đa tình rồi, nhưng mà, Vu Vãn tự mình đi hâm canh giải rượu cho anh, ngẫm lại trong lòng vẫn vô cùng ngọt ngào.

“Cảm ơn vãn……” Sắp buột miệng thốt ra chữ “Tỷ”, bị Lục Thời Dập miễn cưỡng thu hồi lại, đổi thành, “Cảm ơn Vãn Vãn.”

Cách xưng hô này, làm Vu Vãn sửng sốt một chút.

Ở trong trí nhớ của cô, trừ bỏ mẹ hay kêu cô là “Vãn Vãn” ngoài ra chưa bao giờ có người gọi cô như thế.

“Thằng nhãi ranh, gọi bậy cái gì thế? Gọi tỷ.” Vu Vãn chữa lại cho đúng, không quan tâm đến phản ứng của anh chàng, quay vào phòng bếp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN