Yêu bản thân ...
Chương 14 : Cơn sốt.
– Mày đúng là vô dụng mà Ngọc Như … Giờ chẳng ai giúp mày đâu … Chuẩn bị chết vì cơn sốt đi …_Tự trách bản thân.
Tôi như không ngồi vững mà nằm xuống trong vô giác …
Tôi thật sự rất buồn ngủ rồi . Tôi không muốn nhìn những thứ xung quanh mình nữa . Ngủ một giấc thì tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn , không nghĩ về hắn nữa . Thật thoải mái trong lòng .
Tôi cười mãn nguyện rồi nhắm mắt lại . Như rất buồn ngủ , tôi ngủ …
…
Trong giấc mơ . Tôi thấy nhiều điều kỳ lạ lắm .
Tôi mơ thấy hắn , hắn bảo hắn yêu tôi , hắn nói , sau khi học xong rồi chúng tôi sẽ kết hôn . Tôi nở nụ cười hạnh phúc trước bao lời mật ngọt của hắn , tôi tin tưởng hắn thật lòng . Sau đó , hắn dẫn tôi tới chỗ vực kia , chỗ đó toàn những loài hoa đẹp , hứa hẹn với tôi , không chia xa . Tôi nhắm mắt lại tận hưởng ngọn gió của sự ấm áp …
Và rồi . Những câu nói đó chỉ toàn là giả dối , không có một lời là thật lòng . Hắn nói nhẹ với tôi.
– Nhưng những câu nói đó , không dành cho cô đâu! …
Tôi mở to đôi mắt nhìn hắn.
Hắn đẩy tôi nhẹ nhàng rồi tôi ngã xuống vực thẳm . Tôi chỉ nhìn hắn trong khi té xuống , đôi mắt ẩn lệ nhìn hắn như đau đớn . Hóa ra , tôi lại ngu ngốc đến nổi bị dụ dỗ bởi những lời ngọt đó . Rồi lại bị đẩy xuống vực thẳm .
Hắn nhếch môi cười mãn nguyện trong lòng.
– Chết đi … Ngọc Như !_Hắn nói to.
– Không …!!!_Tôi hét lên.
…
* Két *
Tiếng cánh cửa được mở ra . Tôi nhíu mày rồi mở mắt nhưng không được . Chỉ thấy thoang thoáng một người thôi . Người đó chạy đến đỡ tôi . Chắc chắn đó là mẹ . cứ thế , tôi nhắm mắt tiếp . Vì tôi đã có mẹ rồi , tôi không sợ.
Tôi không nghe được gì từ người đó cả . Tai tôi như bị một thứ gì đó không cho nghe thấy gì được nữa.
…
Tôi lại mơ một giấc mơ tiếp tục…
Tôi đang thấy mình lạc vào một khu rừng đầy hoa tươi cỏ dại . Nhìn rất đẹp và giống như truyện cổ tích . Đi được một đoạn , tôi thấy một chàng trai . Nhìn kĩ , không ai khác , đó chính là hắn .
Hắn quay sang nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng khiến tôi vô cùng hạnh phúc . Tôi đến gần hắn . Lúc đó , hắn cũng bước lại gần tôi . Hắn cũng nói rằng yêu tôi tiếp tục . Hắn trao cho tôi một chiếc vòng cổ có gắn mặt cẩm thạch màu đỏ , rất đẹp . Tôi cười mỉm nhìn hắn như trong lòng sung sướng không ngừng.
Tôi chạm vào vai hắn như muốn ôm hắn . Hắn đẩy tôi ra . Nói .
– Đừng đụng vào người tôi!
– Tại sao?
Tôi khó hiểu hỏi hắn.
– Thì … Cô không xứng đáng với tôi đâu …
– Nhưng , sao anh lại trao cho em chiếc dây chuyền này??
– Vì … tôi không muốn nhìn thấy cô nữa . Cô không được yêu tôi!
Nghe đến đó , đôi mắt tôi như ẩn lệ.
Tôi lại khóc nữa . Hắn bỏ đi , hắn không thích tôi yêu hắn . Hắn ra lệnh tôi không được quyền yêu .
Dù tôi có nói gì thì hắn cũng chẳng là của tôi đâu . Số phận đã an bài rồi . Sao tôi lại trớ trêu thế? Tôi gục ngã xuống . Nơi khu rừng ấy , bỗng nhiên trở thành màu đen u tối . Loài hoa trở nên héo mòn , cây cối trong rừng khô khốc . Tất cả trở nên xấu xí , và có tôi trong đó !…
– Hết chương 14 –
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!