Hồ yêu, nàng là của ta! - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Hồ yêu, nàng là của ta!


Chương 4


Mùi hương của những chiếc bánh bao, que xiên thịt, hay của những cái kẹo lạ mắt mà cô đã từng được nghe kể kia như muốn xộc hết vào mũi. Quang cảnh nơi đây cũng không kém gì chợ ở Yêu tộc, có khi còn náo nhiệt hơn, người mua kẻ bán đi lại rộn ràng tấp nập không sao kể xiết, những sập hàng rao đầy những thứ đồ chơi kì lạ, những tấm vải thêu đầy tinh xảo, những món đồ lung linh kì dị,… khung cảnh thật phồn hoa làm sao! Tay chân cô như sắp không chịu nổi mà phải lao vào hết đống đồ ăn kia, lúc trước khi đi cô đã tự nhủ với mình rằng khi đến được đây rồi điều đầu tiên chính là phải thưởng thức hết tất cả món ăn cho thật đã đời mới thôi. Bây giờ chính là lúc cô thực hiện “nhiệm vụ” đó rồi.

Liền không động não lao ngay vào cửa hàng đồ ăn gần cô nhất, phương châm của cô chính là “sống để ăn, chứ không phải ăn để sống”. Cách bày trí kiến trúc cũng không có gì khác lắm, cô ngồi xuống một cái bàn, rồi cất tiếng gọi:”Tiểu nhị”. Ngay lập tức một gã người nhỏ thó lật đật chạy đến rồi nói:

“Vị cô nương đây muốn ăn gì ạ?”. Vừa nói, hắn vừa xoa xoa hai bàn tay vào nhau, giọng rất chi là dễ mến, gương mặt tươi cười hớn hở như mới vừa bắt được vàng vậy. Mà cũng phải thôi, một mĩ nữ như hoa như ngọc như cô đây bước vào quán thì có khi còn hơn cả vàng ấy chứ. Vừa nghĩ, cô vừa thản nhiên nói:

“Mang hết tất cả đồ ăn lên đây”

Như vừa nghe thấy một điều gì đó lạ lắm mà tên tiểu nhị trợn tròn mắt, lắp bắp hỏi lại cho chính xác:

“Cô…cô nương vừa nói gì ạ”

“Mang hết tất cả đồ ăn lên đây”. Bình thường cô ăn nhiều cũng quen rồi, thêm việc sáng nay cô chưa có ăn gì nên bây giờ lại càng thêm đói, thấy tên phục vụ vẫn còn đứng chôn chân ra đấy, cô liền giục:

“Nhanh lên”

“Dạ, dạ vâng, xin cô nương chờ một lát”. Không ngờ một tiểu cô nương xinh đẹp như thế này lại có sức ăn khủng khiếp đến như vậy, hoàn hồn lại rồi hắn cũng chạy ngay vào trong bếp để thông báo.

Bạch Ly thong thả được mấy phút đầu, song tại cái bụng biểu tình dữ dội qua làm cô phải uống nước trà cho đỡ đói. Ngồi được một lúc lâu thì tên tiểu nhị mới bắt đầu bưng đồ ăn ra, từng đĩa từng đĩa một đặt trên bàn cô đều bốc khói thơm nghi ngút. Cô chăm chú thích thú nhìn vào đống đồ ăn bằng hai con mắt hinhg viên đạn, giống như cô là một gã thợ săn đã săn được một đống thú vật vậy.

Nửa canh giờ sau, tất cả những “con thú” đã bị Bạch Ly ăn hết sạch, trên bàn ăn lúc trước còn chật kín vì đồ ăn, bây giờ chỉ còn lại những chiếc đĩa trống không chẳng còn gì. Tên tiểu nhị từ đầu đến cuối nhìn cô ăn mà há hốc mồm. Hắn còn nhớ rõ lúc bước vào còn đang là một mĩ nhân xinh đẹp đến giáng lâm quán của hắn, bây giờ thì lại…

Bạch Ly ăn xong liền để “hai piran” trên bàn rồi thản nhiên bước đi ra ngoài. Tiểu nhị vẫn chưa hoàn hồn nhìn thấy hai viên giống như hòn đá sáng lấp lánh ở trên bàn ăn của cô gái kì lạ vừa nãy, não mới bắt đầu hoạt động, hắn chạy đuổi theo Bạch Ly đang định bước chân qua ngưỡng cửa, tóm lấy tay cô. Bạch Ly cũng theo đà mà quay đầu lại đối diện với tên tiểu nhị, chẳng hiểu gì, hỏi:

“Sao vậy, bộ ta trả vẫn thiếu “piran” à?”

Lúc đầu hắn còn định la cô một trận, nhưng chẳng hiểu sao nhìn thấy khuôn mặt như hoa như ngọc đó, thì chính mặt hắn lại đỏ ửng cả lên, cố lấy lại phong thái cùng mục đích ban đầu, nói:

“Cô vẫn chưa trả tiền, số đồ ăn cô ăn trong nhà hàng chúng tôi tổng cộng hết 1 thỏi bạc”

Vẫn ngây thơ chưa hiểu tiểu nhị đang nói cái gì. Rõ ràng là cô đã trả “piran” rồi mà, chẳng lẽ còn cần thỏi thỏi gì đó, mà rốt cuộc cái đó là cái gì, ở Yêu tộc chỉ cần có “piran” là có thể trả tiền ăn rồi mà, chẳng lẽ ở đây không như thế. Hơi hơi hiểu ra vẫn đề, cô liền hỏi người đối diện đây:

“Chẳng lẽ…chỗ các ngươi không sử dụng “piran”…?”

Giống như hai người đang nói một câu chuyện tấu hài nào đó mà chẳng hiểu nhau đang nói cái gì. Cũng như Bạch Ly không hiểu “tiền” là cái gì, tên tiểu nhị cũng chẳng biết “piran” nó ra làm sao. Sự việc bắt đầu đi đến mức trớ trêu khi cả hai người bắt đầu im lặng một hồi lâu mà chẳng ai nói gì, hiển nhiên là cũng chẳng hiểu đối phương nói cái gì. Rồi tên tiểu nhị nói:

“Vậy tức là cô không có tiền?…”

“Ha ha… ta… không… có… tiền…”. Cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện, nhưng sự thật này cũng chẳng đem lại mấy vui vẻ cho cô. Lúc rời khỏi Yêu tộc, cô cứ nghĩ là ở đây cũng sử dụng “piran”, ai mà ngờ được chứ… Cười trên nỗi đau cửa mình, rồi cô nói:

“Vậy… ta… đi nha”. Dùng bàn tay chưa bị nắm của mình nhẹ nhàng rút bàn tay của tên tiểu nhị đang nắm hờ trên cánh tay còn lại của mình. Rồi như bị ma đuổi, cô chạy vù ra khỏi cửa, cũng không dám quay đầu ra đằng sau, lần này quả thật là xui tận mạng, đường đường là một công chúa của cả một đất nước, lại có ngày đi quỵt tiền người ta thế này, còn không biết hắn ta có đuổi theo không nữa, dù sao “ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách”…

“Đứng lại, trả tiền đây…”. Ăn nhiều như vậy mà sao cô ta chạy nhanh dữ vậy, lúc đầu bước vào là mĩ nhân, giờ thành kẻ lừa tiền, như muốn xoay đầu hắn thành chong chóng vậy, ăn hết cả cửa hàng của hắn rồi không trả tiền, ông chủ mà biết thì hắn sẽ bị đuổi việc mất. Cố gắng ba chân bốn cẳng chạy theo, tim hắn như muốn lòi cả ra ngoài, bây giờ hắn cũng không muốn “thương hương tiếc ngọc” gì nữa a.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN