Thi Tượng Bí Tình Lục Chi Hỉ Thần Hội
Chương 4: Thanh Ngọc trâm
Người qua kẻ lại trên đường ai nấy trông thấy cũng lắc đầu, cho dù không nhìn rõ được diện mạo của cô gái đánh xe kia, nhưng chỉ cần nhìn vào phong thái dáng vẻ, cũng có thể nói chắc được đó hẳn là một giai nhân tuyệt sắc, hành khách trong xe kia rốt cuộc là chập mạch chỗ nào mà lại có thể không biết thương hương tiếc ngọc, để cho một mỹ nữ như vậy bầu bạn với con la kéo xe?
Mỹ nữ thật ra cũng chẳng hề để bụng mấy chuyện này, cô vẫn cứ lặng lẽ đánh xe, thỉnh thoảng lại len lén quay đầu, vén một góc tấm mành vải sau lưng lên, đưa mắt quan sát cảnh xuân vô hạn bên trong.
Cũng chẳng trách gì cô được, đánh xe là việc buồn chán thế nào kia chứ, phải tự tìm chút chuyện giải trí cho mình thôi.
Sau tấm mành vải, tiểu sư đệ kêu oai oái, “Đau… đau quá… dừng lại… sư huynh…”
Cậu mồ hôi đầm đìa hổn hển thở dốc, dạng chân ngồi trên đùi Nhị sư huynh đang bị sắc dục làm mờ mắt, cái mông bị hai bàn tay nâng lên nhấp lên nhấp xuống, cái khúc thịt hừng hực khí thế nào đó rong ruổi ra ra vào vào nơi lỗ nhỏ, dâm dịch tanh nồng văng tung tóe khắp nơi, dính nhớp vương vãi tại bộ phận hai người kết hợp, trong xe tràn ngập mùi vị khiến người ta phải động tình.
“Không dừng được…”
Nhị sư huynh híp mắt, ra chiều hưởng thụ mà quan sát vẻ mặt tiểu sư đệ, tuy rằng sư đệ luôn miệng kêu đau, nhưng trong những tiếng rên rỉ kêu khóc ấy thật ra lại ẩn chứa sự hưng phấn kích động, điều này có thể được nghiệm chứng từ đỉnh dương v*t đã trào dịch ướt đẫm của sư đệ.
“Sẽ nhanh chóng quen thôi.” Y còn nói.
“Không muốn… không muốn quen…” Sư đệ yếu ớt nói.
Cứ tưởng rằng lên xe thì có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi, dù sao mấy ngày tiếp theo đều phải rong ruổi trên đường; ai ngờ xe vừa mới chạy tới quan đạo, Nhị sư huynh đã chẳng chịu yên tay yên chân, thấy tiểu sư đệ rũ rượi không còn hơi sức gì nữa, liền dứt khoát bế người ta lên người mình, ngồi theo kiểu Quan Âm ngự trên tòa sen.
Tiểu sư đệ thoáng liếc mắt, lập tức cứng người, đưa tay chỉ ra ngoài méc: “Cô ấy lại nhìn lén kìa!”
Còn chẳng phải vậy ư, tại một góc khe hở của tấm mành che, hai con mắt tròn xoe của cô nàng Hàm Oán chờ tuyết bay tháng sáu nào đó mở thao láo, chẳng hề chớp mắt mà dòm hăng say.
Nhị sư huynh phát hiện tiểu sư đệ vì vậy mà phân tâm, liền lên tiếng quở trách, 『 Tập trung đánh xe đi. 』
Hàm Oán thê thê thảm thảm sầu sầu*, xoay người lại ngồi ngay ngắn, không sao hết, đến tối chủ nhân chắc chắn cũng chả tha cho tiểu sư đệ đâu, đến lúc đó cô còn có thể tìm cơ hội rình lén được mà.
*Nguyên văn là “thê thê thảm thảm thích thích”, một câu trong bài thơ Thanh Thanh Mạn của Lý Thanh Chiếu.
Chiếc xe la dằn xóc lắc lư là thế, nhưng vẫn không chút ảnh hưởng tới nhịp điệu gậy th*t va chạm ngày một tăng dần của Nhị sư huynh, nâng cánh mông dính nhớp của tiểu sư đệ lên, chỉ cần nhẹ nhàng buông xuống, vách thịt bên trong sẽ ma sát lên đỉnh dương v*t đã được hầu hạ đến tê dại, tiếng nước lép nhép hòa cùng tiếng bánh xe lộc cộc, cộng thêm tiếng kêu khóc không cách nào áp chế được của tiểu sư đệ.
“Sư huynh… đừng mà…”
Cho dù luôn miệng bảo đừng mà, đừng mà, song thân thể lại hành động trái ngược với lời nói của cậu, chẳng thể nhịn được mà uốn éo, thậm chí còn mất khống chế ma sát dương v*t đỏ bừng nóng hổi của mình lên bụng sư huynh, trông cậu quả thật dâm đãng không nói nên lời.
“Khẩu thị tâm phi, phải phạt thôi…” Nhị sư huynh nhịn chẳng đặng mà trêu chọc.
“Phạt, phạt thế nào?” Tiểu sư đệ nức nức nở nở hỏi.
Đi xe đường dài lúc nào cũng buồn chán, nhưng đây lại chính là thời điểm thích hợp để quấn quít với tiểu sư đệ chỉ mới nếm trải chuyện tình ái, chiếm đoạt cái nơi bên dưới của sư đệ, lại hôn lên đôi môi đỏ như máu của cậu, nuốt chửng lấy những tiếng kêu đè nén khiến người ta ngứa ngáy trong lòng kia, lại tiếp tục ra sức nhấp thêm vài cái, tiểu sư đệ liền kêu lên the thé, bắn ra, chất dịch trắng đục sềnh sệch phun lên người nhị sư huynh, người sau dùng ngón tay chấm lấy, đưa vào trong cái miệng nhỏ đã mơ màng mà thỏa mãn kia.
“Phạt thế này.” Nhị sư huynh gian xảo nói.
Bộ não đơn giản của tiểu sư đệ còn đang chìm trong cơn sung sướng sau khi lên đỉnh, đột nhiên có thứ gì đó đưa lên miệng, theo phản xạ chỉ biết liếm vào, cái lưỡi hồng hồng lướt nhẹ trên đầu ngón tay sư huynh, chỉ một động tác nhỏ tự phát như thế này, ngược lại khiến cho sư huynh nhộn nhạo trong lòng.
“Nhóc dâm đãng!” Y cười mắng, điên cuồng cắm vào lỗ nhỏ đã mềm ra sau cơn cao trào của sư đệ. https://fukurou275.wordpress.com/
Tiểu sư đệ khó khăn lắm mới được thở một hơi, lại bất thình lình bị đâm thẳng tới chỗ sâu nhất như vậy, có cảm giác hồn phách lại bay lên, đáng thương cho cậu bị làm đến mức cái mông bị cọ xát đến đỏ ửng, đỏ đến mức nóng lên, rồi cái nóng đó lại lan đến bụng, ngực, yết hầu, đến tận não, rồi lại kích thích xuống vách thịt đã mệt mỏi kia, khiến nó thít chặt lấy cái đầu rồng dữ tợn nào đó đang tàn phá bên trong.
Lại thêm một đợt làm tình dữ dội khác, mãi cho tới khi bên ngoài vọng tới tiếng người cười nói náo nhiệt, Nhị sư huynh biết đã sắp vào trong thành, lúc này mới không cam tâm tình nguyện mà đâm vào thêm mười mấy lần nữa, cuối cùng bắn đầy tinh dịch nóng hổi đặc sệt vào trong cái lỗ nhỏ non mềm kia.
Ôm tiểu sư đệ đã mệt lả vào lòng, y dùng quỷ ngữ nói với Hàm Oán: 『 Trong thành Nam Vân có một căn khách điếm Quảng Lai, đêm nay cứ ngụ ở đó. 』
“Chúng ta… rốt cuộc là định đến… nơi nào?” Tiểu sư đệ ngái ngủ hỏi.
“Đi thêm trăm dặm chính là Song Long Lĩnh, năm ngoái ta đi cùng Quật Lĩnh Triệu Gia lên núi tìm được một ngôi mộ Thái tử, mộ chủ đoán chừng là người từ thời An Quốc Quân, Triệu gia là đám đạo tặc đầu tiên vào trong mộ, vàng bạc táng khí thu hoạch được vô số kể, ta cũng nhận được một quyển bí thuật khiển quỷ hóa quỷ, sau khi học thuộc đã sai người đưa tới cho Đại sư huynh rồi, một mình hắn lãnh đạo Y Na Phái, cần phải có chút bí thuật mới khiến người ta tin phục được.”
“Chưa hề nghe… Đại sư huynh nói tới… cho nên, các ngươi… thường xuyên liên lạc…”
“Ừm, vì để nhờ vả hắn chăm sóc ngươi nhiều hơn, ta bị hắn lừa đảo không ít thứ đâu…” Nhị sư huynh lắc đầu, quay lại chủ đề chính, “Ngôi mộ kia bố cục cổ quái, ngoại trừ điểm này, ta còn chú ý thấy trên vách mộ khắc đầy những Yêu văn không hề tầm thường…”
“Yêu văn?”
“Yêu văn là một loại bí văn, chuyên được quỷ sử dụng, người sống ở dương gian hầu hết không nhận biết được loại chữ viết này, bởi vì các kiến thức liên quan đều bị kẻ nắm quyền thời bấy giờ lũng đoạn. Yêu văn viết trên vách mộ, chính là để nhắc nhở mộ chủ sau khi chết nên đi đến nơi nào để tránh bị lạc đường, trong đó cũng sẽ bao hàm một vài tin tức quan trọng, lúc ấy ta chỉ mới lướt vội qua, để ý thấy trên đó có nhắc tới An Quốc Quân.”
“Trên đó… viết… cái gì?”
“Lúc ấy ta chẳng có hứng thú gì với An Quốc Quân cho nên không xem kỹ. Mộ Thái tử cũng không rộng mấy, cứ vào xem lại là được.” Nhị sư huynh nói: “Ngọn núi kia địa hình hiểm trở, chúng ta cần mua đủ lương thực và dụng cụ để lên núi đào mộ, vậy nên phải nán lại thành Nam Vân chừng hai ngày để chuẩn bị đâu ra đó trước đã.”
“Ồ.” Nằm nhoài dán sát vào thân thể lạnh lẽo của Nhị sư huynh, tiểu sư đệ cảm thấy mình đúng là đang rất cần cái lạnh này để hạ nhiệt, cậu nhắm mắt, ú ớ mấy câu chuẩn bị ngủ thiếp đi, bất chợt như sực nhớ ra chuyện gì, lại mở mắt ra hỏi: “Nhị sư huynh làm sao mà… biết được Yêu văn vậy?”
Giúp sư đệ vuốt lại mái tóc rối bời, y nhẹ giọng đáp: “Quên mất ta là ai rồi sao? Ta là Thính Mị đấy.”
“Có dị năng như vậy… sư phụ còn đuổi huynh đi… uổng quá chừng…” Tiểu sư đệ nói xong thì lại bắt đầu lim dim hai mắt, sau đó thật sự rơi vào giấc ngủ say.
Ngoài xe, xa xa vọng lại tiếng diều hâu kêu vang, Nhị sư huynh nhếch khóe miệng, quả nhiên có kẻ bám theo tới đây, vì sợ mất dấu bọn họ, lại phái diều hâu săn mồi đi theo, cái gã Quý Đường này quả đúng là lắm trò.
Xe của thi tỳ vừa mới chạy vào cửa khách điếm Quảng Lai, một chiếc xe la khác cũng đã bám theo đến ngoài thành.
Chương Tiểu Khải phụ trách đánh xe xoay đầu ra sau nói: “Sư huynh, bọn họ vào thành Nam Vân rồi.”
“Đuổi theo.” Quý Đường trong xe nói.
Chương Tiểu Khải giơ roi đánh một cái vào khoảng không, xua con la chậm rãi đi qua con đường tấp nập người qua kẻ lại, rất nhanh đã thấy diều hâu đang lượn vòng trên một căn khách điếm nào đó.
Chương Tiểu Khải huýt sáo, diều hâu trên trời cũng kêu lên một tiếng dài, đáp xuống trên vai Chương Tiểu Khải, cậu ta nhìn tên khách điếm, không chút dấu vết lại đánh xe đi về phía trước, rất nhanh tìm được một căn khách điếm khác, đậu xe xong xuôi, lại gọi tiểu nhị sai người tới mang xe ra sân sau, cho con la ăn cỏ khô, tiếp đó lại đón sư huynh xuống xe.
Quý Đường cẩn thận dắt Bất Hồi từ đuôi xe xuống, thấy xung quanh người đến kẻ đi liền nhíu mày, tuy bảo rằng gã quanh năm tiếp xúc với quỷ, âm khí trong cơ thể tích tụ khá nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng cần phải tới những nơi thành trấn náo nhiệt để lấy chút dương khí, thế nhưng quỷ bộc vừa mới dưỡng, nhiều người thế này ngược lại dễ khiến hắn kinh sợ, vì vậy gã kéo thấp vành nón lá của Bất Hồi, nhanh chóng gọi tiểu nhị yêu cầu thuê một gian phòng rồi vội vàng tiến vào.
Sau khi xác nhận tiểu nhị đã rời khỏi, Chương Tiểu Khải nói nhỏ: “Sư huynh, Thính Mị tiên sinh trọ lại ở khách điếm Quảng Lai phía trước.”
Quý Đường nói: “Thính Mị chưa từng gặp ngươi, ngươi cứ qua đó trọ chung khách điếm với y đi, chú ý hành động của y. Ta ở lại đây với Bất Hồi, có bất kỳ tin tức nào thì ngươi lập tức tới thông báo.”
“Vâng, sư huynh nhớ cũng cẩn thận.” Chương Tiểu Khải lại dặn dò thêm một câu, sau đó mới dẫn diều hâu nhanh nhẹn rời đi.
Quý Đường cởi nón của Bất Hồi xuống, cẩn thận quan sát khí sắc của hắn, nhưng lại không mấy hài lòng.
Tuy rằng đã sống lại một ngày một đêm, song tướng mạo của Bất Hồi lại chẳng có chút thay đổi nào, vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc vừa mới chết, miệng chưa mọc răng nanh, móng tay cũng ngay ngắn bóng loáng.
Gã không thể hiểu nổi, với kinh nghiệm hai năm dưỡng thi, gã biết nếu đã không còn là người sống, bộ dạng của quỷ bộc sẽ càng ngày càng giống quỷ, lúc còn sống bất kể da dẻ có trắng trẻo nõn nà đến thế nào đi nữa, sau khi thành quỷ bộc, cuối cùng rồi da cũng sẽ nhợt nhạt tái xanh, răng nanh dài ra, móng tay sắc nhọn, ánh mắt đờ đẫn…
Không yên tâm, gã lại cởi quần áo của Bất Hồi xem kỹ lại lần nữa.
Thân thể gã chạm vào kia lạnh như băng, bắp thịt cứng ngắc, làn da tái xanh như ngọc như sứ, nhìn thoáng qua ngược lại cứ như một pho tượng điêu khắc từ băng, huống chi quỷ bộc này lại có tướng mạo đẹp đến ma mị lạnh lùng, nốt ruồi dưới mắt trái càng trông mê đắm lòng người, khiến cho không ai cưỡng lại được mà càng muốn chiêm ngưỡng tường tận tư thái ưu mỹ xuất trần này.
Tim Quý Đường chợt đập mạnh, bởi vì gã học cản thi, nhất định phải đảm bảo đầy đủ dương khí trong cơ thể, vậy nên không dám tùy tiện tìm nữ nhân làm tình, dục vọng tích giữ lâu ngày khiến gã lúc này có chút không nhịn nổi, thật sự rất muốn vuốt ve thân thể này, khuôn mặt này một lần thỏa thích.
Thậm chí còn loáng thoáng cảm nhận được Bất Hồi như đang chăm chú quan sát gã.
Lấy lại bình tĩnh, hồi tưởng lại con thi tỳ trong tay Thính Mị tiên sinh, dáng vẻ xinh đẹp, nhưng lại tàn bạo dị thường, hay là bồi dưỡng Bất Hồi thành một con diễm quỷ như vậy cũng không tệ đâu nhỉ.
“Ngày mai đi mua cho ngươi một bộ quần áo đỏ, còn nữa, nhớ lấy, tuyệt đối không được cám dỗ chủ nhân của ngươi, ta có thể dưỡng ngươi, cũng có thể diệt ngươi.” Gã sầm mặt lạnh lùng nói.
Bất Hồi dùng động tác vô cùng chậm chạp mà gật đầu, trông thì lãnh đạm lạnh lùng, mà lại đượm nét yêu dã phong tình, đương nhiên sắc bất mê nhân nhân tự mê*, hết thảy trước mắt này, có lẽ chỉ là Quý Đường tự mình tưởng tượng ra mà thôi.
*Sắc đẹp không mê hoặc con người mà con người tự mê đắm sắc đẹp.
Dưỡng quỷ bộc như thế này, Quý Đường cứ mãi canh cánh: có lẽ việc này khá là nguy hiểm, nếu như không kiềm chế được, sẽ là châm lửa tự thiêu, thậm chí còn mất cả mạng.
Gã ngày thường tỉnh táo kiềm chế tốt là thế, song cũng đã bắt đầu thoáng rung động.
Sang chập tối ngày thứ hai, Bất Hồi im lặng đứng giữa phòng, vẫn giữ nguyên tư thế đứng khi chủ nhân ra ngoài, thực tế, hắn chỉ là một con rối, chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, thậm chí có thể đứng lặng nơi đây tới mấy ngày mấy đêm.
Cho dù đã thành quỷ bộc, nhưng thật ra hắn vẫn còn chút ý thức thanh tỉnh, cứ nhìn mãi vào cánh cửa phòng lặng im không hề nhúc nhích kia.
Chợt cửa phòng mở ra, Quý Đường từ ngoài phố xá hỗn loạn trở về.
“Mua bộ đồ mới cho ngươi.” Một bộ trường bào đỏ rực được đặt lên bàn, “Đỏ là dương, quỷ là âm, ngươi mặc đồ đỏ vào, dù là ban ngày hay ban đêm đều sẽ không có nhược điểm gì.”
Nhưng quỷ bộc nếu như quá mức hung lệ, cũng rất có thể sẽ cắn ngược lại chủ nhân, cho nên thông thường những kẻ dưỡng thi, vì lo nghĩ cho sự an nguy của bản thân, chẳng ai lại đi mua đồ đỏ cho thi quỷ mặc cả, Quý Đường lại vì muốn quỷ bộc thủ hạ nhà mình có thể đấu ngang tay với thi tỳ của Thính Mị tiên sinh, cho nên mới lựa chọn con đường khá nguy hiểm này.
“Để ta mặc giúp ngươi.” Quý Đường còn nói.
Bất Hồi chầm chậm bước tới, Quý Đường cũng rất kiên nhẫn mà giúp hắn cởi xuống hai lớp nội y ngoại y cũ mèm; trước khi gia đạo của Bất Hồi sa sút, quần áo hay mặc cũng chỉ là áo bào của văn sĩ bình thường, dù nội sam bên trong có mụn vá cũng chẳng thèm đổi cái khác, cho nên Quý Đường giúp hắn thay đồ mới, trông thế nào cũng cứ như giúp một đứa trẻ con mặc đồ mới để ngày mai ăn Tết vậy.
Nước da tái xanh được tấm áo đỏ phản chiếu tô điểm lên chút sắc hồng, càng làm tăng thêm vẻ ma mị, những lọn tóc đen nhánh mềm mại buông rũ tựa thác nước, Quý Đường lại lấy trong ngực áo ra một cây trâm Thanh Ngọc mua được ở một sạp đồ ngọc nho nhỏ trên phố, giúp Bất Hồi vấn một búi tóc đơn giản, xong xuôi đâu đấy liền lùi lại một bước kiểm tra thử, chỉ thấy khóe mắt hắn như hờn như oán, mang vẻ điềm đạm đáng yêu không thể diễn tả thành lời.
Quý Đường ngẩn ngơ, để xác nhận, gã đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt kia, lạnh lẽo như băng tuyết, lại sờ sờ lên lồng ngực, nơi đó vẫn lặng im không có chút động tĩnh nào.
“Ta còn tưởng là…” Ngươi sống lại. fukurou275wordpress
Trên khuôn mặt cứng đơ của Bất Hồi chợt hiện vẻ mờ mịt, hắn có phản ứng, nhưng lại không hiểu rốt cuộc chủ nhân đang nói cái gì.
Bản thân Quý Đường cũng cảm thấy mình đúng là suy nghĩ viển vông, cho dù linh hồn bị cưỡng ép trở về, nhưng thân thể đã chết dù làm cách nào cũng không thể khôi phục lại trạng thái như người sống, không thể kết hôn, sinh sản, không cần ăn uống, thậm chí còn không cần suy nghĩ, thoát ly khỏi hết thảy mọi sự phiền toái, nhưng lại trở thành một cái xác biết đi, đánh mất hết ý nguyện của bản thân…
Không có khả năng sống lại nữa, số phận như vậy, là do Bất Hồi chọn lấy khi tự buông bỏ mạng sống của chính mình.
“Tội tình gì lại coi rẻ sinh mạng mình chỉ vì một cô gái hủy bỏ hôn ước kia chứ? Có lẽ cô ta còn đang mừng thầm vì không phải gả cho một tên nhóc nghèo rớt mồng tơi như ngươi, phải sống cuộc sống khốn khó…” Quý Đường ngưng bặt, ngẫm lại, kiểu nói chuyện này cũng quá tàn nhẫn với Bất Hồi rồi, ho nhẹ một tiếng, mới nói: “Ngươi phong nhã hào hoa, đoan chính tuấn tú, còn sợ không có cô nương nào khác yêu hay sao? Ngươi…”
Không kiềm được lại đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuyệt thế kia, nhìn đôi mắt oán hận mờ mịt kia, lại lần nữa cảm thấy hồn phách như bị hút vào, sau đó, ma xui quỷ khiến, tay gã trượt xuống, lướt qua cái cổ thon dài, lại mơn trớn trên đôi xương quai xanh nhấp nhô ──
Bỗng dưng có kẻ gọi giật lại, “Sư huynh!”
Quý Đường rút tay về, quay đầu không vui hỏi: “Tại sao không gõ cửa?”
Chương Tiểu Khải tiến vào, đóng cửa phòng, ghét bỏ nhìn thoáng qua Bất Hồi, không cam tâm tình nguyện mà trả lời: “Ta đã gõ rồi, nhưng sư huynh… huynh quá tập trung, không nghe thấy.”
Quý Đường thuận miệng ứng phó, lại tiện tay vuốt ngay lại vạt áo của Bất Hồi.
“Sư huynh dường như…” Chương Tiểu Khải nói thật chậm, như thể đang suy nghĩ lung lắm, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp, “đặc biệt… quan tâm tên quỷ mới này.”
Đúng vậy, quan tâm, săn sóc. Chương Tiểu Khải cũng đã theo bên cạnh sư huynh cả năm trời rồi, một năm qua sư huynh từng dưỡng không ít quỷ, nhưng chưa từng thấy huynh ấy cẩn thận như vậy, thậm chí… vẻ mặt còn rất đỗi dịu dàng.
Chương Tiểu Khải ghen tỵ, cắn cắn môi, nói tiếp: “Sư huynh, thứ cho ta nhắc nhở, người dưỡng thi nếu như giao hợp với thi quỷ mình nuôi, dương nguyên trên người sẽ bị thi quỷ hút sạch, rất nhanh sẽ bệnh nặng mà chết… Theo ta thấy, quỷ bộc này có gì đó bất thường lắm, vẫn nên đưa hắn đi hỏa táng thì hơn, ta sẽ lại đi tìm một thi thể khác oán khí còn nặng hơn cho huynh.”
Bất Hồi dường như nghe được mấy chữ đe dọa tới sự an toàn của bản thân, lập tức phát ra tiếng ưm nho nhỏ.
Quý Đường vì vậy mà ném cho sư đệ một cái liếc mắt lạnh tanh, “Ta làm việc tự có chừng mực, ngươi không cần quan tâm vô ích. Bên kia sao rồi?”
Chương Tiểu Khải lén lút lườm Bất Hồi một cái, miệng lại vội vàng trả lời câu hỏi của sư huynh, “Thính Mị dẫn theo tên nhóc Y Na Phái kia, cả ngày đi dạo trên phố lớn, mua rất nhiều thứ kỳ quái…”
“Thứ gì?” Quý Đường vội hỏi.
“Lương khô, xẻng sắt, đục sắt, búa sắt… cả nến nữa…”
“Định khai quật mộ phần sao? Nói không chừng Thính Mị đã biết tung tích của lăng mộ An Quốc Quân từ lâu rồi.” Quý Đường truy hỏi: “Bọn họ còn mua gì nữa? Kể hết ra cho ta, một món cũng không được sót.”
Chương Tiểu Khải từ từ nhớ lại, “Đúng rồi, còn đi tới sạp thịt heo, mua mấy chục cân sườn heo. Thật kỳ quái, đi đường dài như vậy, thịt tươi rất dễ bị thối rữa…”
Quý Đường đắn đo một lúc, cũng đoán không ra, vì vậy nói: “Ngươi lập tức ra lại chợ, những công cụ bọn họ đã mua ngươi cũng mua một phần y như vậy, có lẽ trong vòng hai ngày này bọn họ sẽ xuất phát.”
Chương Tiểu Khải trước khi rời đi, lại lần nữa liếc nhìn Bất Hồi thêm một cái, sư huynh từng dưỡng rất nhiều thi quỷ, tên trước mặt này tướng mạo xinh đẹp nhất, nhưng cũng khiến cho cậu ta cảm thấy sởn tóc gáy nhất, chẳng biết là xảy ra chuyện gì nữa.
Đúng như Quý Đường dự đoán, mấy người Thính Mị chỉ nán lại ở thành Nam Vân chừng hai ngày, sau đó liền đánh xe đi về hướng tây.
Hai ngày sau khi xe đã rời khỏi quan đạo, mặt đường bắt đầu xóc nảy gập ghềnh, cái mông tiểu sư đệ khó khăn lắm mới nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt lại được lúc này tiếp tục lên cơn đau, vạch mành xe nhìn ra ngoài cửa, mới phát hiện đã đi vào vùng núi, ngẩng đầu nhìn lên, một bóng đen đang chao lượn bên trên.
“Nhị sư huynh, con diều hâu kia còn bám đuôi kìa.” Cậu nhanh nhẹn báo cáo với Nhị sư huynh.
“Ừm.” Nhị sư huynh đang nhắm mắt dưỡng thần đến mí mắt cũng chẳng thèm nâng, diều hâu bám theo như bóng với hình, điều này đã nằm trong dự liệu của y từ sớm, nói thật, nếu như con diều hâu kia không bám theo thì y mới cảm thấy khả nghi, e ngại rằng Quý Đường lại bắt đầu giở mấy thủ đoạn bỉ ổi khác ra.
Tiện tay mò mẫm một chút liền sờ được chân sư đệ, tức thì kéo người kia vào lòng ôm ấp, y rất thích ôm tiểu sư đệ, nhiệt độ cơ thể vừa đủ, thân hình thì lại mềm mại ấm áp vừa phải.
Thế nhưng tiểu sư đệ lại cảm thấy phiền muốn chết, liều mạng muốn đẩy người kia ra, tiếc rằng ngựa có lúc xảy chân, người có lúc hỏng việc, tiểu sư đệ đấu tranh vùng vẫy một hồi, liền cảm thấy có thứ hình trụ nào đó lại đang dần dần cứng lên, chọc thẳng vào đùi cậu.
“Nhị sư huynh ngươi lại…”
Nhị sư huynh cắn cắn đôi môi nhỏ nhắn của sư đệ, bắt đầu trêu chọc, còn nói: “Sư đệ, chơi thêm lần nữa đi, dù sao cũng phải giết thời gian trong xe mà.”
“Đủ rồi, đừng…” Tiểu sư đệ ôn hòa nhẫn nhịn là thế nhưng cũng biết giận, dù sao người đau mông cũng là cậu mà.
“Đừng quên đệ đã đồng ý với ta, trên đường đi phải khiến cho ta sung sướng thoải mái. Tự suy nghĩ lại đi, thất hứa với ta hay trở về bị Đại sư huynh trừng phạt trả thù, cái nào khó sống hơn?”
Tiểu sư đệ run rẩy trong lòng, đắc tội rắn rết còn tốt hơn là đắc tội với Đại sư huynh, Đại sư huynh vốn mang tiếng ác ôn từ xưa tới giờ, đem ra so, cái mông đau này chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi.
“Được rồi, chờ đến khi có được Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền, ngươi phải hứa là không tiếp tục…” Tiếp tục chuyện gì, cậu cũng không tiện nói ra.
Tuy rằng cảm thấy mình cứ như đang bán thân, nhưng quá trình cũng không đến nỗi tệ, ngoại trừ mông hơi đau một chút, nhưng đối với mấy chuyện tình dục như thế này, bản tính thiếu niên vốn dĩ là ăn một lần rồi sẽ nghiện, cũng không thể nói là cậu hoàn toàn bị lợi dụng được.
“Vậy còn chờ gì nữa, ngồi lên.” Nhị sư huynh cực kỳ phóng khoáng mà vạch hẳn quần áo ra, để cho cậu nhìn thấy cái trụ to chọc trời kia.
Hình như là hơi bị hồn nhiên quá đáng rồi đúng không? Tiểu sư đệ oán thầm, làm mình làm mẩy kéo quần xuống, cái lỗ nho nhỏ nhắm ngay trụ trời nhuốm đầy sắc dục kia mà ấn xuống, cảm giác được lối vào đang bị nới rộng ra từng chút một, bất thình lình Hàm Oán ở đầu xe lại kêu lên một tiếng chói tai.
『 Chuyện gì? 』 Nhị sư huynh sắc mặt không vui hỏi.
Hàm Oán bập bẹ phát ra một tràng tiếng quỷ kêu, Nhị sư huynh vô cùng tiếc nuối mà rút dương v*t mình ra, tiểu sư đệ ưm nhẹ một tiếng, mấy ngày nay lỗ nhỏ của cậu bị chăm sóc dạy dỗ đến mức cực kỳ mẫn cảm, chỉ là cắm vào rút ra sương sương vậy thôi mà cũng khiến cho cậu run rẩy không ngừng cả một lúc lâu.
Nhị sư huynh lại càng thêm phẫn uất, tiểu sư đệ vừa nỉ non một tiếng, đã khiến cho quy đầu của y càng ngứa ngáy, chỉ hận không thể cắm lại vào lỗ nhỏ ấm áp kia mà nhấp mấy chục mấy trăm lần, thế nhưng, vì lo nghĩ cho cuộc sống sau này, y cũng chỉ có thể cố gắng nhẫn nại, kéo tiểu sư đệ lên, giúp cậu mặc lại quần áo chỉnh tề, cũng làm cho dục vọng của mình dần dần dịu xuống.
“Tối nay sẽ làm đệ sung sướng sau.” Nhị sư huynh mặt mày tiếc nuối, nhưng vẫn giải thích: “Trong Thái Tang cốc trước mặt chúng ta có che giấu một lối ngầm, xe không cách nào đi vào được, chỉ có thể đi bộ.”
“Nhị sư huynh, phải làm sao để cắt đuôi người của Quỷ Sơn Môn bây giờ?” Tiểu sư đệ vẫn cứ canh cánh chuyện này.
“Kim thiền thoát xác.”
“Kim thiền thoát xác cái gì?” Tiểu sư đệ mù tịt.
Nhị sư huynh không giải thích, chỉ dặn dò: “Mang hành lý đầy đủ, phải xuống xe rồi.”
Tiểu sư đệ chết dí trên xe đã hai ngày trời, chỉ hận không được hoạt động tay chân một chút, lập tức vác cái túi chứa đầy xẻng sắt xà beng đèn cầy chẳng hề nhẹ chút nào lên, lại thấy sư huynh vẫn ung dung gói kỹ cục thịt treo ở bên hông.
Qua mấy ngày, thịt heo vốn nên thối rữa từ lâu, nhưng Nhị sư huynh dùng phương pháp niêm phong thi thể mà thi Tuyết Sơn thuật lên thịt heo, kéo dài thời gian hư thối, cho nên thịt heo trông vẫn còn tươi ngon vô cùng, chỉ là bị đông lạnh đến cứng ngắc mà thôi.
Ngoài Thái Tang cốc, chiếc xe la chầm chậm chạy đi, lúc đi ngang qua dưới một tàng cây, Nhị sư huynh tiểu sư đệ nhanh chóng lặng lẽ nhảy xuống xe, cành lá xum xuê che khuất tầm nhìn của diều hâu, nó không thấy được có hai người đã lỉnh vào trong cốc.
Hàm Oán tiếp tục đánh xe, chạy vòng qua sơn cốc.
Trong Thái Tang cốc, gò núi thoai thoải chạy dọc theo hai bên, có thể thấy được trong cốc ngày thường không có dân cư nào trú ngụ, giữa màn sương mờ dày đặc cùng những bụi cỏ dại mọc lan tràn, có một con đường mòn mang dấu vết con người hiếm hoi, bên trên phủ đầy những cành khô lá vàng, càng vào sâu, đường đi càng hẹp hơn, núi đá hai bên nặng nề như thể muốn đè ghiến lấy con người.
Muốn đến Song Long Lĩnh, Thái Tang cốc chính là con đường ngắn nhất, Nhị sư huynh ở phía trước vung liềm sắt mở đường, tập trung chú ý bất cứ động tĩnh gió thổi cỏ lay nào, cứ như bất thình lình sẽ có một con hổ núi nhảy xồ ra tấn công vậy, tiểu sư đệ đương nhiên cũng chỉ biết thủ thế đón địch, nhưng thật ra cậu cũng chẳng còn hơi sức đâu mà nói chuyện, đoạn đường này hơn phân nửa là phải trèo lên dốc, đối với cơ thể tay chân đều là gánh nặng lớn, mớ dụng cụ bằng sắt trên lưng càng lúc càng nặng, cộng thêm cảnh vật đơn điệu, tất cả khiến cho cậu cảm thấy như quãng đường này kéo dài không dứt.
Cuối cùng hai người cũng tiến vào được Song Long Lĩnh, thế nhưng xộc vào mũi là một thứ mùi nước tanh nồng, trước mũi chân là một khoảng không chơi vơi trống trải, hóa ra bọn họ đã đi tới khúc rìa vách núi, nơi bị một con sông cuồn cuộn hung hãn cắt ngang.
Nhìn xuống bên dưới, nước sông ào ào chảy xiết, cách con sông chính là một vách núi khác, vách đá hai bên dốc dựng thẳng đứng, cách nước sông chừng mười mấy trượng, leo xuống không dễ, mà gần đó cũng không còn con đường núi nào khác.
“Nhị sư huynh?” Tiểu sư đệ lúc này nảy sinh lòng nghi ngờ nghiêm trọng, Nhị sư huynh không phải lộn đường rồi chứ?
“Đúng vậy, qua sông.” Nhị sư huynh hiểu được sự nghi hoặc của cậu, trả lời.
Tiểu sư đệ mặt đầy nghi ngờ, làm cách nào để xuống được mặt sông mới là vấn đề nan giải nhất, mà ngay cả khi đã tới được bờ sông, nước sông chảy xiết dữ dội như vậy, dù có thuyền cũng chẳng qua nổi.
“Nhóc con ngốc nghếch, nhìn xem đây là thứ gì.” Nhị sư huynh đương nhiên thấy được mấy chữ không thể tin viết đầy trên mặt sư đệ, cốc đầu cậu một cái, chỉ vào một thứ gần đó mà nói.
Đó là một nhánh dây leo to như cánh tay người, hai đầu chia ra cố định trên cây đại thụ khô ở hai bên vách núi, đầu này cao đầu kia thấp, thế nhưng trông lại là công cụ khá thuận lợi cho đám khỉ vượn trong núi leo qua leo lại.
“Cứ vậy mà qua sao?” Tiểu sư đệ càng thêm hoài nghi.
Nhị sư huynh lấy trong cái bọc trên lưng cậu ra một cây rìu sắt, tìm một cây gỗ chắc chắn, chặt xuống hai nhánh cây hình chữ Y, lại róc đi lớp vỏ cây sần sùi.
“Lần trước ta đi theo đội, bọn họ phái ra một tên nhóc thân thủ nhanh nhẹn lại giỏi bơi lội vượt qua bên kia bờ sông, kéo nhánh dây leo này qua, giúp cho những người khác thuận lợi băng sông, cho nên ta mới biết con đường tắt này.” Nói tới đây, y thận trọng nhìn quanh bốn phía, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó, còn nói: “Chờ xong chuyện ở đây, chúng ta lại đi vòng sang một đầu khác của ngọn núi, hội họp với Hàm Oán.”
Tiểu sư đệ thấy nhánh dây leo đã ở đó từng ấy thời gian, có dấu vết hư hại rõ rệt, cậu cực kỳ không yên tâm mà hỏi: “Cái dây này… chắc chắn không vậy?”
“Ta chỉ quan tâm đến một chuyện khác.”
“Chuyện gì?” Cậu tò mò hỏi. fukurou275wordpress
Nhị sư huynh híp mắt trông sang vách đá ở đối diện, nói: “Nếu vận khí tốt, có lẽ sẽ không đụng phải… Đi thôi, trước khi mặt trời lặn, chúng ta phải tìm được nơi an toàn để trú chân.”
Bởi vì đang ở trong núi, thời gian ánh mặt trời rọi vào sơn cốc là có hạn, rất nhanh thôi bầu trời sẽ tối đen, cho nên Nhị sư huynh mới thúc giục cậu nhanh chóng hành động.
Tiểu sư đệ không biết cách trượt nhánh dây leo kia, Nhị sư huynh liền đi trước làm mẫu, cầm chạc cây ban nãy móc lên sợi dây, nắm chặt hai đầu, hai chân đẩy một cái liền trượt về phía trước; bởi vì độ cao hai đầu chênh lệch khá lớn, cho nên tốc độ trượt cũng rất nhanh, trông cứ như là thân người bay vút giữa không trung vậy.
Tiểu sư đệ mang tâm tính thiếu niên, cảm thấy trò trượt dây này khá vui, nóng lòng muốn thử mà định cầm chạc cây đặt lên trên dây, nhưng phát hiện sư huynh ở đầu bên kia lại mang vẻ mặt căng thẳng, hô to cái gì đó với bên này, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, cộng thêm tiếng gió vù vù, cậu hoàn toàn không nghe được chữ nào.
“Cái gì?” Tiểu sư đệ đặt hai tay trước miệng tạo thành hình phễu, lớn tiếng hỏi lại.
Nhị sư huynh liều mạng chỉ chỏ ra phía sau cậu, càng lúc càng nóng nảy, bộ dạng dữ tợn như thể nếu cậu không chịu nhanh chóng qua sông thì sẽ lập tức đập cho cậu chết tươi, lúc này tiểu sư đệ cũng nhận thấy được điều bất thường, quay đầu nhìn lại, ấy thế mà phát hiện phía sau mấy gốc đại thụ, chẳng biết từ lúc nào đã có chừng trăm con khỉ chiếm đóng ở đó.
Đám khỉ trông vô cùng kinh khủng, lông vừa ngắn vừa xám đen, trên da mặt bóng loáng thì lại ánh lên màu lam như lông chim công, hỏa nhãn kim tinh, răng nanh trong miệng ít nhất phải dài tới hai tấc, móng tay ghim chặt vào các cành khô, đây căn bản không phải là khỉ bình thường.
Tiểu sư đệ tuy rằng không biết bọn nó là loại quái vật gì, nhưng nhìn cả bọn giương nanh múa vuốt, cộng thêm Nhị sư huynh không ngừng cảnh giác ra hiệu, cậu lập tức biết có chuyện không hay, không nghĩ ngợi gì thêm lập tức móc chạc cây lên dây rồi nhảy xuống.
Có thể là do trên sông gió lớn, dây leo rung lắc không ổn định, từ trên xuống dưới lắc lư dữ dội, khiến cho cậu gần như không giữ nổi chạc cây trên tay, đồng thời cũng nghe thấy tiếng răng rắc không ngừng vang lên, cậu bắt đầu nghi ngờ dây leo có phải sắp đứt rồi hay không, quay đầu nhìn lại, lá gan bé nhỏ thiếu điều rớt luôn ra ngoài.
Đám khỉ này thế mà lại nhảy lên dây leo, dùng tứ chi trèo bám đuổi theo!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!