Nại Hà
Chương 38
Tôi không muốn kết hôn với anh……
Cô chỉ nói một lần, nhưng câu nói ấy lại dường như bị phản xạ liên tục trong phòng khách rộng lớn, vang dội bên tai anh không ngừng.
Sở Hà nắm chặt tay, anh rất muốn đấm lên vách tường một cái nhưng lại sợ đánh thức Sở Đoàn Đoàn đang ngủ phòng bên nên cuối cùng cũng không ra tay, chỉ đành thả lỏng ngón tay mà nhấn thật mạnh lên mi tâm của mình……
Thì ra khi con người ta đang trong trạng thái tràn ngập nhiệt huyết mong đợi, thì lời từ chối lại khiến người ta khó chịu đến vậy, nó giống như một thùng nước lạnh trộn lẫn cả băng đá dội thẳng từ đỉnh đầu xuống, cuốn trôi tất cả mọi thứ của anh…… Không còn hy vọng gì nữa. Sở Hà biết, đối với An Nại mà nói, anh chính là thằng khốn nạn, khi cô cần anh nhất thì anh không thèm quay đầu nhìn lại mà đi thẳng, anh biết rõ cô luôn cố gắng, vậy mà lại ép cô sinh con ngay khi cô đang tập trung cho kỳ thi đại học quốc gia.
Bọn họ…… cái đêm mà có Đoàn Đoàn ấy, thì An Nại vẫn chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, nhưng anh thì không phải nữa.
Anh là một người trưởng thành có lý trí có nhận thức, anh vẫn biết, một khi An Nại sinh con, thì cả đời này của cô sẽ mang tiếng xấu là nữ sinh chưa học hết cấp ba chưa kết hôn mà đã có con hoang, vậy mà bản thân anh lại nghĩ mình giữ lại đứa bé thì thật may mắn.
Ngày ấy anh vốn phải đưa ra quyết định tốt nhất cho tương lai của cô, nhưng lại vì suy nghĩ riêng của bản thân rồi để lại An Nại cô đơn một mình chịu đựng tất cả những nỗi tủi nhục mà một cô gái mười bảy tuổi không thể nào vượt qua nổi.
Cô là một người kiêu ngạo cỡ nào, vậy mà lại rơi xuống đáy sâu ngay trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, bị mọi người chỉ trỏ châm chọc khiêu khích, thiếu chút nữa phải nhảy lầu tự tử, thiếu chút nữa thì bị đuổi học, nếu không phải cô mạnh mẽ, thì cũng đã bị anh phá hủy cả cuộc đời rồi.
Đi qua những ngày tháng đau khổ đó, anh lại trở về mang theo Đoàn Đoàn đáng yêu tới gặp cô, rồi An Nại sẽ quên hết những chuyện trước kia, trong lòng không còn vướng bận nữa, từ nay về sau cả gia đình họ sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng thật ra điều đó là không thể.
Những chuyện đó, anh đều biết cả
Nhưng ngay cả là như vậy, anh cũng tuyệt đối không muốn buông tay cô, anh vẫn muốn mình sẽ là người bên cô cả cuộc đời này, trong lòng anh tràn ngập hy vọng, muốn được nghe từ cô một đáp án khiến anh không thể tin nổi khiến anh nhảy cẫng lên vì kinh ngạc. Vậy mà …
Miệng Sở Hà có chút khô đắng, anh hít sâu một hơi, vươn tay chống lên bức tường bên cạnh An Nại, anh vừa mở miệng thì giọng điệu có chút khàn khàn:“Không muốn kết hôn với anh thật à?”
“Ừ.” An Nại gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ mặt rất bình tĩnh mà nhắc lại lần nữa:“Tôi không muốn kết hôn với anh.”
“Từ lúc anh dẫn Đoàn Đoàn về đến tận hôm nay, em vẫn chưa từng nghĩ sẽ ở bên cạnh anh, thật sao ?” Những lời này, Sở Hà nói ra thật khó khăn biết bao, từ sau khi về nước anh vẫn luôn cho rằng……
Sở Hà cúi đầu nhìn vào mắt An Nại, đôi mắt của cô rất sáng, trong đôi đồng tử đen bóng lạnh lẽo phản chiếu thứ ánh sáng thật trong trẻo, anh thấy lông mi cô hơi rủ xuống, cặp lông mi đen dài che khuất những cảm xúc dấu kín trong đôi mắt kia……
“Đúng.” An Nại trả lời rất thẳng thắn, không chút dây dưa lằng nhằng. Cô muốn ở bên Đoàn Đoàn một khoảng thời gian, cô vẫn thích Sở Hà, nhưng cô không muốn kết hôn với anh.
Cô ngừng lại một chút, thấp giọng nói:“Trước kia Từ Tư Khởi nói với tôi, ba tôi kết hôn với bà ấy là vì bà đã mang thai tôi, khi đó bà còn rất trẻ, tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết đã phải chui vào nấm mộ hôn nhân, bà ấy cho rằng thời gian trôi qua rồi ông ấy sẽ thích bà, nhưng sau bao nhiêu cố gắng, ba tôi vẫn đối xử thờ ơ lạnh nhạt với bà ấy. Sau đó trái tim bà ấy nguội lạnh, bà ấy tuyệt vọng, bà ấy ngoại tình, bà ấy phản bội ba tôi, bà ấy đã gian ríu với người bạn thân nhất của ông .”
“Anh thấy không, kết hôn như vậy cũng không hề có hạnh phúc.” Hôn nhân như vậy thì sẽ không ai có được hạnh phúc cả.
Cô chưa từng tha thứ cho Từ Tư Khởi vì đã lạnh nhạt thờ ơ với cô khi cô bất lực nhất, cũng không đồng ý chuyện Từ Tư Khởi trong giây phút tuyệt vọng đã chọn con đường ngoại tình, nhưng cô cũng biết, mỗi một người phụ nữ, trời sinh đều mong ước tìm được một người chồng, người sẽ cùng mình sống hạnh phúc đến già trong cuộc hôn nhân thiêng liêng ấy.
Trong cuộc hôn nhân của Từ Tư Khởi và ba cô, không ai có được hạnh phúc.
Và cô thì không muốn mình giẫm lên vết xe đổ đó.
“Anh không giống họ!” Sở Hà vội vàng cắt ngang lời cô,“Anh muốn kết hôn với em không phải vì Đoàn Đoàn……” Anh thương Đoàn Đoàn, nguyên nhân lớn nhất, chính là vì Đoàn Đoàn là đứa con trai An Nại sinh cho anh, với một kẻ có bệnh cuồng làm ba An Nại lâu năm như anh, mỗi khi anh nhìn Đoàn Đoàn lại càng thấy thằng bé giống An Nại, trong lòng bỗng có nơi nào đó thật bình yên.
Sở Hà cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô:“An Nại, anh yêu em.”
Thật ra anh đã thích An Nại từ rất lâu rồi, nhưng mãi đến sau này anh mới nhận ra điều đó.
Trước kia trong lòng anh vẫn bướng bỉnh không chịu thừa nhận anh đã thích đứa con gái của người phụ nữ đã hại Hà Nhan phải ly hôn sang Mỹ rồi không bao giờ trở về nữa. Mỗi lần có người nửa đùa nửa thật trêu anh quan tâm An Nại hơn mức bình thường, cứ như là ba người ta vậy, hay hỏi anh có phải anh thích cô rồi không, thấy ai nói có người viết thư tình cho cô thì anh sẽ tức giận, rồi nói hóa ra anh thích cô ấy nhiều như vậy, thì anh sẽ nhảy dựng lên mà phản đối đến cùng, sao anh có thể thích con nhỏ đó được! Rồi đến tận sau này, anh mới nhận ra, anh luôn chăm sóc cô theo thói quen, anh không thể chịu nổi khi cô chịu oan ức, anh không muốn để cô một mình cô đơn……
Thứ tình cảm anh cứ chối đây đẩy bao năm qua, hóa ra là tình yêu.
Thế nhưng tất cả đã muộn rồi.
Yết hầu Sở Hà động lên động xuống, anh thấp giọng nói:“An Nại, sau này anh sẽ không để em cô đơn một mình nữa nhé, được không.”
An Nại quay mặt, nhìn ra bầu trời bên ngoài khung cửa sổ, ánh trăng đêm nay rất sáng lại dịu dàng như vậy, rất giống cái đêm định mệnh đó.
Sở Hà trở về đã được một thời gian rồi. Hôm nay anh lại nhắc tới chuyện kết hôn lần nữa, thì cô biết đã đến lúc phải ngả bài rồi.
An Nại đưa mắt nhìn về phía Sở Hà:“Trước đây có phải anh vẫn luôn cho rằng tôi sẽ đồng ý kết hôn với anh không?”
“Đúng.” Ánh mắt Sở Hà sáng rực nhìn An Nại, từ sau khi anh trở về, thái độ của An Nại đối với anh tốt hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng, dường như anh rất dễ dàng dựa vào danh nghĩa của Đoàn Đoàn mà mạnh mẽ bước vào thế giới và cuộc sống của cô. Khi cô uống say thì nói thích anh rồi hôn anh, thậm chí sau khi chuyện An Nại chưa lập gia đình mà đã có thai bị tung ra, đêm hôm qua anh còn được ôm cô. Những chuyện đó đến quá dễ dàng khiến anh thật khó mà tin nổi.
Cho nên anh đã nghĩ cô có thể sẽ đồng ý lấy anh.
An Nại hắng giọng một cái, cô xoay người đi tới chiếc tủ lạnh đang nằm một góc của phòng khách lấy một chai rượu và một chiếc ly thủy tinh, cô tự rót cho mình một ly rượu đầy và ngửa cổ uống cạn một ngụm, khi chất lỏng nóng rực đi qua cổ họng thì nơi ấy bỗng bỏng rát, An Nại cầm chai rượu rồi lại rót cho mình thêm một ly nữa, cô lắc lắc ly rượu trên tay. Trời sinh cô vốn có tình cách hướng nội, hồi bé lại có tật nói lắp, cho nên cô không thích nói nhiều, cũng chỉ khi nào uống thật say cô mới có thể nói nhiều, căn bản là vì lúc ấy đã nói thì sẽ không thể ngừng được.
Uống cạn hai ly rượu mạnh, An Nại nhìn Sở Hà cũng đã thành mấy người rồi, nhưng vẫn chưa tính là say lắm, cô chậm rãi nói:“Trước đây tôi cũng từng nghĩ, anh sẽ ở cạnh tôi mãi mãi.”
Ở cái tuổi mười bảy ngây thơ mà ngu ngốc ấy, trong buổi chiều chạng vạng toàn thân cô ướt sũng được anh dùng khăn tắm bao lấy lau thật khô ấy, anh còn nói may mà em có anh đấy nhé, và cả trong cái đêm định mệnh đó ánh mắt anh nhìn cô chưa bao giờ dịu dàng đến vậy.
Khi An Nại vừa nói những lời ấy, sắc mặt Sở Hà liền đột nhiên thay đổi.
Nãy giờ An Nại vốn không nhìn anh, cô cầm ly rượu lắc qua lắc lại tiếp tục nói:“Khi đó anh đối xử với tôi rất tốt, anh còn bế tôi bay thật cao thật cao, giống như ba tôi, anh tết tóc cho tôi, anh đi họp phụ huynh cho tôi, dạy hóa học cho tôi, đưa tôi cùng đi du lịch tốt nghiệp, cõng tôi leo núi. Tôi có thể nhớ lại toàn bộ nhưng kỷ niệm thời thơ ấu và thiếu niên kia, tất cả những ký ức vui vẻ và ấm áp đều do anh mang tới. Sở Hà, sau khi ba tôi đi, anh là người…… đối tốt với tôi nhất trên thế giới này.”
“Anh biết không, Từ Tư Khởi không thích tôi, sau khi ba qua đời tôi chỉ còn lại một mình. Từ Tư Khởi và tôi…… à cả ông ngoại bà ngoại nữa cũng nói tôi trời sinh lạnh lùng, chính là kiểu người bạc tình bạc nghĩa, là kẻ ăn cháo đá bát [1]. Hóa ra bọn họ nói rất đúng, sau khi ba tôi qua đời, rất ít khi tôi bộc lộ cảm xúc trước mặt người khác, tôi ít khi khóc, cũng ít khi cười, càng chẳng bao giờ buồn bã, cũng chẳng bao giờ vui vẻ, không biết là do trời sinh, hay vì mọi người chẳng ai quan tâm đến tôi……” An Nại chớp chớp mắt,“Trước đây tôi không thích kết bạn, cũng không muốn yêu sớm như mấy nữ sinh cùng lớp, tôi chỉ muốn lớn lên thật nhanh, muốn trở thành một người thật mạnh mẽ, bởi vì tôi không muốn bị người khác vứt bỏ, không muốn trải qua những ngày tháng ăn nhờ ở đậu nữa .”
[1] Gốc là 养不熟的白眼狼 – Dưỡng bất thục đích bạch nhãn lang. Bạch nhãn lang (sói mắt trắng) vốn chỉ những kẻ vong ân bội nghĩa, qua cầu rút ván
“Vì thế từ nhỏ tôi đã cố gắng chăm học hơn người khác, ngoại trừ học thì tôi không có sở thích vận động nào khác, cuộc sống của tôi thật buồn chán, con người tôi cũng thật tẻ nhạt. Rồi trong những năm tháng trung học ấy, từ khi tôi bắt đầu thích anh. Mỗi ngày của tôi đều rất vui vẻ, mỗi lần cao trung Tây đại cho nghỉ cuối tuần, tôi sẽ cảm thấy rất hưng phấn, lúc chạy ra cổng trường thì hận tại sao mình không biết bay để sớm nhìn thấy anh hơn, đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được niềm vui sướng và sự rung động mãnh liệt đến như vậy. Đó cũng là lần đầu tiên tôi biết, à thì ra thích một người là có thể thay đổi một người khác.”
“Tôi rất muốn nói cho anh biết, lại sợ rằng sau khi anh biết sẽ không bao giờ thèm để ý đến tôi nữa, cho nên tôi đành lén lút mà thích anh trong âm thầm.”
Cô lại uống một ngụm rượu lớn:“Buổi tối hôm ấy…… chính là cái đêm có Đoàn Đoàn,” An Nại tạm dừng một chút,“Ngày đó là sinh nhật anh, hôm ấy cũng là ngày anh nhận được offer từ trường đại học bên kia, sáng sớm hôm ấy tôi trốn học tới tiệm bánh ngọt đối diện trường cao trung Tây đại làm cho anh một chiếc bánh sinh nhật rất to, nhưng anh và bạn học lại cùng nhau đi chơi, đến tận khuya mới về nhà.”
“Anh cũng uống rất nhiều rượu……” An Nại không nói nổi nữa, đêm ấy Sở Hà uống rất nhiều rượu, khi cô chạy xuống mở cửa cho Sở Hà, thì bị hoảng sợ bởi mùi rượu nặng trên người Sở Hà, cô đỡ Sở Hà vào nhà, lúc vừa đến phòng khách thì Sở Hà đột nhiên đè người cô vào tường……
An Nại biết là không được.
Nhưng đêm ấy khi Sở Hà cúi người kề sát mình vào người cô, anh nhẹ nhàng hôn lên mắt cô một cái, nụ hôn còn mang theo hương rượu nồng đượm, khi bờ môi mỏng ấy chạm vào lông mi của cô, rõ ràng có cảm giác hơi lạnh nhưng trong lòng lại thấy ấm áp vô cùng. Cuối cùng An Nại cũng thả lỏng bình hoa đang định cầm để đập vào đầu Sở Hà xuống đất……
Trong lòng cô vô cùng chờ mong, nhưng ngày hôm sau liền phát hiện, Sở Hà đã đi rồi.
Anh đã đi Mỹ du học nhưng ngay cả một lời tạm biệt cô cũng không có, giống như giữa hai người họ chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
“Thật ra người vừa say rượu sẽ quên hết mọi chuyện, chính là anh.” An Nại nhẹ nhàng nói.
Thái độ của An Nại thật bình tĩnh, khi cô nói những lời này thì giọng điệu cũng không đau buồn chút nào, nhưng lọt vào tai Sở Hà, lại khiến anh cảm thấy như có một con dao lam nho nhỏ đang cứa vào trái tim anh từng chút từng chút một, tuy không thấy máu, nhưng cơn đau ấy lại từ từ lan tỏa khắp toàn thân, che ngợp cả bầu trời khiến anh không tránh kịp, cũng không bao giờ muốn nhắc tới những ngày tháng đó, khi mà An Nại chỉ có một mình, cô đơn mà sống qua ngày .
“Ba tháng sau, anh từ nước Mỹ trở lại, tham gia lễ tốt nghiệp của Học Viện Tây Đại rồi nhận bằng tốt nghiệp. Buổi chiều hôm ấy tôi lấy hết can đảm cả đời, đến phòng anh muốn tỏ tình với anh.”
Thật sự cô đã dùng dũng khí cả đời này để làm chuyện đó.
Vừa nghĩ tới anh rõ ràng cô đã muốn bỏ chạy, vậy mà còn cố chấp muốn tỏ tình với Sở Hà, cô liền cảm thấy bản thân mình thật quá thảm hại!
Khi An Nại lại đổ đầy ly rượu đưa đến bên miệng lần nữa, đã bị Sở Hà cướp mất ly rượu, cô liếc mắt nhìn anh một cái rồi tiếp tục nói:“Tôi nghe Hà Minh hỏi anh có thích tôi không, sau đó, anh cười lạnh một cái.”
Cô cảm thấy thật ra cô đã say rồi, nhưng cô vẫn muốn nói hết, căn bản không thể dừng được nữa, cô nói rất nhiều, những tâm sự đã kìm nén trong lòng cô từ rất lâu rất lâu rồi —
“Thực ra tôi biết bất kể là chuyện đêm hôm đó hay chuyện mang thai bị cả khối biết, lỗi chủ yếu vẫn là do tôi, nếu không phải tôi đồng ý, sau đó cũng sẽ không mang thai, và nếu không phải tự tôi nói cho Lâm Dao Dao biết, thì cũng sẽ không bị cả khối chỉ chỏ khiến bản thân trở nên thê thảm như vậy.”
“Nhưng anh có biết tôi hận anh nhất điều gì không ? Rõ ràng anh không thích tôi nhưng vẫn muốn tôi sinh con cho anh.
Khi đó bọn họ đều nói, An Nại, sao con người cô tàn nhẫn như vậy, đó là con trai của cô đấy!
Thật ra tôi rất muốn nói với người khác, đó là con trai của tôi mà, tôi cũng muốn sinh thằng bé.
Rồi tôi gặp một nữ sinh giống như tôi đứng ngoài hành lang bệnh viện, cô ấy cũng nói như vậy, ba của cô ấy đã cho cô ấy một cái tát, mẹ cô ấy thì đứng bên cạnh mắng cô ấy không có tiền đồ, mắng một lúc lâu rồi sau đó liền ôm cô ấy khóc thảm thiết.
Thật ra, khi đứa con gái nào gặp phải chuyện như vậy bên cạnh đều sẽ có người an ủi họ, con gái à, con còn nhỏ, chúng ta cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi, nếu con sinh đứa bé này thì cả cuộc đời con sẽ chấm dứt ở đây, con mới mười bảy tuổi, chính con cũng vẫn còn trẻ, cuộc đời của con vừa mới bắt đầu không thể bị phá hủy như thế được……
Nhưng không có ai nói như vậy với tôi cả, tôi chỉ có một mình, từ khi ba tôi qua đời cũng chỉ còn mình tôi trên thế giới này.
Cho nên tôi đã tự nhủ, An Nại à, cuộc đời của mày vừa mới bắt đầu thôi không thể để đứa bé này phá hủy được, mày không thể vô trách nhiệm như vậy được, mày không thể giữ đứa bé này lại.”
“Sở Hà, anh đã từng nghĩ cho tôi chưa, chẳng lẽ bởi vì lúc ấy có chút thích anh thì tôi sẽ phải gánh vác mọi khó khăn, sẽ buông tay bỏ tương lai của mình, cố gắng hết sức trải qua ngày tháng gian khổ làm một người mẹ đơn thân nuôi con, chờ anh một ngày nào đó bộc phát lương tâm thì quay về tìm tôi, sau đó tôi mang ơn anh chúng ta một nhà ba người sống hạnh phúc bên nhau, giống như những kết cục tốt đẹp như trong tiểu thuyết ấy?
“Tôi cũng có ba, tôi cũng là đứa con gái bảo bối của ba tôi, tôi cũng chỉ mới mười bảy tuổi, tôi sẽ sợ hãi ánh mắt của người đời, tôi cũng sẽ lo lắng cho tương lai của mình. Anh không thích con gái của người phụ nữ khiến mẹ anh phải ly hôn mà sang Mỹ, tôi cũng sẽ nghĩ tôi thích anh như vậy có phải ba tôi sẽ vô cùng thất vọng không. Tôi thích con trai của người đàn ông quyến rũ mẹ mình ngoại tình, tôi còn muốn sinh con cho người ấy, mà người ấy lại chẳng yêu tôi chút nào……”
Kỳ thật chính là như vậy.
Ngay từ đầu khi Sở Hà trở về, cô không tránh được anh, cô cũng không thích Đoàn Đoàn, cho nên hôm ở trung tâm thương mại cô chẳng chút lưu luyến nào mà bỏ đi, nhưng Sở Hà đã đưa Đoàn Đoàn tới nhà cô.
Cô ngắm Đoàn Đoàn đáng yêu, dần dần mà bắt đầu thích thằng bé .
Cô chỉ muốn ở bên cạnh Đoàn Đoàn một khoảng thời gian, nhưng sau đó Sở Hà lại danh chính ngôn thuận bước vào cuộc sống của cô.
Cô nghĩ cô có thể làm rất tốt cô sẽ không thèm quan tấm đến anh nữa, rồi cô nhận ra mình vẫn thích Sở Hà.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện cô khinh địch để Sở Hà thoải mái đến gần mình, thì bỗng cảm thấy thật có lỗi với cô gái cô đơn tuyệt vọng, cứ luôn bị người ta bỏ rơi ở cái năm mười bảy tuổi ấy……
Rồi cô nghĩ ra một cách, vừa có thể ở cạnh Đoàn Đoàn một thời gian, cũng vừa có thể để cô hoàn toàn tạm biệt Sở Hà, còn có thể trả lại tất cả những gì mà năm đó anh mang tới cho cô…… ừm, ngoại trừ việc mang thai.
Làm như vậy, người kiêu căng tự mãn như Sở Hà nhất định sẽ bỏ đi.
……
“Choang”
Sở Hà bóp chặt tay một chút, ly rượu thủy tinh anh đang cầm trên tay liền bị vỡ nát, máu hòa lẫn với rượu thi nhau rơi xuống nền đất, trong phòng khách yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng máu rơi “lộp bộp”.
Những mảnh thủy tinh nhỏ ghim thật sâu vào lòng bàn tay anh, lại bị rượu mạnh thấm vào miệng vết thương rồi gây ra cảm giác đau rát, thật ra anh không cảm nhận được bất cứ cơn đau nào, cứ như anh đã mất cảm giác đau luôn rồi.
Thế nhưng trái tim như bị ai đó hung hăng xé rách, tạo ra một lỗ thủng lớn, trống rỗng, để mặc mưa gió tạt qua.
Khi An Nại nói đến đây, anh đã hoàn toàn hiểu được mọi chuyện .
Đêm hôm đó trong xe anh nói với cô “An Nại, anh thích em”, An Nại chỉ đáp lại anh bằng nụ cười lạnh.
Khi An Nại uống say nói em thích anh, buổi sáng hôm sau, cô còn nói cô đã quên hết tất cả, không nhớ mình đã nói thích anh.
Cô thoải mái dễ dàng để anh bước vào cuộc sống của mình, cho anh một cảm giác không sớm thì muộn cô cũng sẽ kết hôn với anh, để anh được sủng mà sợ, khiến anh vô cùng chờ mong.
Những chuyện đó…… đều là anh đã từng cho cô, bây giờ cô đem tất cả trả lại cho anh.
Cũng không phải tất cả, cô trả lại anh còn nhẹ chán so với những gì anh đã mang tới cho cô.
Sở Hà dựa lưng vào tường cúi đầu khẽ bật cười thành tiếng, tiếng cười ấy lọt vào tai An Nại, có chút cô đơn và thê lương, còn có cả sự mệt mỏi vô cùng. Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, cô nhìn thấy mấy sợi râu mọc lún phún trên cằm anh.
Sở Hà không nói gì, anh lại nghĩ tới một chiều nào đó khi An Nại còn học tiểu học bị một đám nam sinh đuổi theo trêu cô là nhỏ nói lắp, cả đám còn lấy đá ném vào người cô.
Anh giữ chặt cổ áo thằng nhỏ đó bảo An Nại cho nó một trận, nhưng An Nại chỉ lắc lắc đầu, cô đi tới bãi đá cách đó không xa lượm vài viên đá nhỏ rồi quay lại, ném cho mỗi đứa một viên, không thừa viên nào cũng không thiếu viên nào, ngay cả khoảng cách cô đứng ném từng đứa cũng giống hệt khoảng cách mấy nam sinh kia cầm đá ném vào người cô.
Đây mới là An Nại, đây mới là cô gái nhỏ của anh.
Cô là một người theo đuổi sự công bằng tuyệt đối, sự cố chấp thấm sâu vào tận xương tủy……
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!