Kén Cá Chọn Canh
Chương 12: Cha con diễn trò
Trước đây, Tần Dư Kiều rất hay nhiệt tình quá mức, xen vào chuyện của người khác như cơm bữa, từ bậc tiểu học đến trung học, cô đều giữ chức ủy viên đời sống, cho nên, cô còn khá nổi tiếng trong bậc trung học với cái tên: Hoa khôi ủy viên đời sống.
Giang Hoa thường đem chuyện này ra trêu chọc cô, bảo cô thấy cái gì cũng muốn chen chân vào, nhưng đôi khi lại ca ngợi rằng cô giống hệt các nữ hiệp trong phim cổ trang, vì nghĩa quên thân.
Có điều, hiện giờ, loại nhiệt tình dạng như thế đã sớm lụi tắt trong lòng Tần Dư Kiều từ rất lâu rồi, nên bản thân cô cũng không thể hiểu nổi tại sau khi vừa đọc được tin nhắn của Lục Hi Duệ, cô lại lập tức gọi điện cho Lục Nguyên Đông, rồi cả hai cùng chạy đến nhà cậu bé.
Lúc này cô cứ nghĩ, nếu chẳng may Lục Cảnh Diệu bệnh nặng đến mức phải nhập viện, thì Lục Hi Duệ nhất định cần có người ở bên cạnh.
Tuy cô biết nhà họ Lục không thiếu người, cô không cần thiết phải đến, nhưng lúc này làm sao có thể bảo Lục Nguyên Đông quay đầu xe trở về? Hơn nữa, nếu có về, chắc chắn đêm nay cô cũng ngủ không yên.
Lục Nguyên Đông cũng có một điểm tốt chính là rất tốt bụng, có điều, anh ta không phải giống Tần Dư Kiều, sợ hai cha con Lục Cảnh Diệu có chuyện gì, mà vì không nỡ nói sự thật cho Tần Dư Kiều biết. Chuyện này tám chín phần là do thằng bé Hi Duệ không ngủ được nên nhắn tin lung tung thôi.
Thế nên Lục Nguyên Đông sau khi nhận được điện thoại của Tần Dư Kiều, nghe cô thuật lại mọi chuyện liền không chút do dự thay quần áo lấy xe chạy đi.
Dĩ nhiên anh ta sốt sắng như vậy cũng vì ý đồ riêng của mình, dù anh ta biết chuyến đi này thật phí công, đúng là số quạ đen, nhưng mặc kệ quạ đen hay rồng đen, chỉ cần nó có thể giúp anh ta tăng điểm thêm trong mắt Dư Kiều, thế là đủ.
***
Thành phố S là một thành phố sầm uất, nên sau tám giờ tối, giao thông có chút ùn tắt, ánh đèn pha của xe cộ trên đường hòa vào ánh đèn nê ông rực rỡ trong các cửa hàng và biển quảng cáo. Lục Nguyên Đông nghiêng đầu, thấy Tần Dư Kiều sốt ruột lo lắng, liền mở cửa kính xe, làn gió lành lạnh từ ngoài thoáng cái ùa vào. Tần Dư Kiều quay đầu nhìn Lục Nguyên Đông, nói: “Cám ơn.”
Lục Nguyên Đông mỉm cười, an ủi: “Đừng lo, có lẽ không có chuyện gì đâu.”
Tần Dư Kiều gật đầu.
Ngoài mặt, Lục Nguyên Đông cũng cố gắng tỏ vẻ căng thẳng, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ quái. Dư Kiều là một cô gái tinh tế như vậy, ngay cả việc anh mở cửa sổ, cô cũng hiểu được mà quay sang nói cám ơn anh ta, thế sao lại có thể bị một tin nhắn của thằng nhóc kia lừa đây?
Trong đầu anh ta cứ suy đi nghĩ lại vấn đề này mãi, sau đó dần dần có chút không thoải mái.
Khi Lục Hi Duệ tắm xong liên tục nhảy mũi hai cái, cậu nhớ trước đây dì giúp việc từng nói, nếu nhảy mũi một cái tức là có người đang nhớ mình, còn hai cái thì có người mắng mình.
Lục Hi Duệ xoa xoa chiếc mũi nho nhỏ của mình, có chút không được vui
***
Về phần anh chàng bệnh nhân họ Lục, đầu têu của mọi rắc rối, vẫn còn đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đọc đi đọc lại tin nhắn của Tần Dư Kiều: “Nghiêm trọng vậy sao?”, thầm nghĩ không biết có nên trả lời “Vâng” hay không, nhưng anh lại thấy như thế thật quá ấu trĩ, nên vứt vừa điện thoại lên đầu giường, trùm chăn kín người. Có điều không biết có phải vì anh bị nóng sốt hay vì không thỏa mãn ở mặt nào đó mà cơ thể có chút không ổn, tóm lại là tâm trạng có chút bất an, khó ngủ.
Điều này làm Lục Cảnh Diệu nhớ lại lúc Hi Duệ mới tròn một tuổi, đêm nào thằng nhóc cũng gào khóc không chịu ngủ, ban đêm mà cứ như ban ngày, khi đó, gần như mỗi đêm Lục Cảnh Diệu đều có tâm trạng thế này, sau đó, rốt cuộc tức nước vỡ bờ, anh chỉ còn cách đùng đùng nổi giận, sang phòng cậu bé ở ngay bên cạnh mà. . . dỗ cho cậu bé ngủ.
Sau khi cậu bé chìm vào giấc ngủ say, cơn giận của anh cũng đã tan biến không còn, thay vào đó là một chút u ám, một chút không vui và đau lòng.
Lục Cảnh Diệu nằm trong chăn trằn trọc suy nghĩ, cũng bởi vì suy nghĩ mà lại nhớ đến một số chuyện không vui trong quá khứ, tính khí nóng nảy thoáng cái bùng nổ, nhưng lại không tìm được cái gì để trút đi nên cơn tức cứ như sắp nổ tung đến nơi. Anh bực mình nhìn trần nhà, cảm thấy cái này không đúng, cái kia cũng không phải, rốt cuộc anh đổ lỗi tại chiếc giường của mình quá lớn, đã lớn lại còn đặt sai vị trí. Thậm chí đến chiếc đệm anh đang nằm, chiếc gối anh đang kê cũng không thoát nạn, nào là đệm mềm quá, gối gì mà cao thế, trần nhà vuông vức. . . mỗi thứ cái gì cũng lỗi là lỗi.
Sau đó, ngay lúc Lục Cảnh Diệu nghĩ đến chuyện sáng dậy sẽ đổi giường như thế nào, thì loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên từ dưới lầu. Rốt cuộc cũng có người xui xẻo tự mò đến để anh trút giận. Lục Cảnh Diệu ngồi dậy khoác áo ngủ vào, bước ra cửa sổ xem người nào rảnh rỗi lại đến tìm anh vào giờ này.
Tiếp đó, Lục Cảnh Diệu nhìn thấy bên ngoài cửa nhà anh, là hai người, môt nam một nữ, không ai khác chính là Tần Dư Kiều và Lục Nguyên Đông. . .
***
Nhà của Lục Cảnh Diệu nằm ở khu vực chính giữa hoa viên, trung tâm của thành phố S. Từ quảng trường đi thêm chừng 200m về hướng Đông là đến con đường vào khu vực nhà Lục Cảnh Diệu. Xe của Lục Nguyên Đông bon bon chạy trong màn đêm, băng qua mấy tòa bách hóa, đến trước một hồ nước nhân tạo, rẽ vào bãi đỗ xe bên ngoài bảy tám biệt thự nhỏ nằm ngay phía sau hồ nước nhân tạo ấy, rồi quay đầu nói với Tần Dư Kiều: “Đây là nhà của Hi Duệ.”
Khi Lục Nguyên Đông đến trước cửa nhà Lục Cảnh Diệu cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, hai người này sao ngủ sớm thế, không lẽ là bệnh thật sao?
Còn về phần Tần Dư Kiều, tâm trạng lo lắng bồn chồn xen lẫn nhau, có thể nói là cực kỳ phức tạp. Đồng thời cô cũng thấy mình nhiều chuyện quá, cô và Lục Cảnh Diệu có thân thiết gì đâu? Chẳng may người ta thấy cô bỗng dưng ân cần lại xem cô là người người xấu thì sao?
Lục Cảnh Diệu vừa nhìn thấy hai người đang nhấn chuông cửa, liền nhìn sang chiếc điện thoại mình vừa đặt lên đầu giường không bao lâu, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng vì lòng có chút sốt ruột, và ngượng ngùng, cổ họng anh giống như muốn bốc cháy, Lục Cảnh Diệu ho khan dữ dội.
Thời gian cấp bách, anh không kịp thay quần áo hay chuẩn bị gì nữa, chỉ có thể buộc lại áo ngủ bước ra khỏi phòng.
***
Tiếng chuông cửa vang lên không ngừng thế mà chẳng thấy ai ra mở cửa, khiến hai người bên ngoài càng thêm lo lắng, ngay cả Lục Nguyên Đông ban đầu vốn tin chắc chẳng có chuyện gì, vậy mà lúc này cũng bắt đầu cảm thấy không yên, thế nên lại càng nhấn mạnh chuông cửa.
Người giúp việc ngủ dưới lầu vội vàng thay quần áo chỉnh tề chạy ra mở cửa, miệng không ngừng nói: “Đến đây, đến đây.”
Kết quả khi cửa bật mở liền trông thấy Lục Nguyên Đông, cháu đích tôn nhà họ Lục và một cô gái lạ mặt, cô giật mình nói: “Cậu Nguyên Đông, cậu tìm Lục tiên sinh có chuyện gì sao?”
“Chú tôi đâu? Nghe nói chú ấy bị bệnh?”, Lục Nguyên Đông kéo Tần Dư Kiều vào nhà, nhìn quanh khắp nơi, đang định hỏi tiếp thì thấy Lục Cảnh Diệu mặc bộ áo ngủ màu sẫm từ trên lầu hai bước xuống.
“Hai người đến đây làm gì?” Lục Cảnh Diệu bình thản hỏi, giọng nói hơi khàn, ánh mắt quét xuống chỗ tay Lục Nguyên Đông đang nắm lấy tay Tần Dư Kiều, giọng điệu cố làm ra vẻ nghiêm túc ngực lại làm anh ho khan một trận.
“Cháu nghe nói chú bị bệnh, chúng cháu lo lắng nên mới đến xem sao.” Lục Nguyên Đông thấy chú mình vừa ho, giọng lại khàn, gương mặt thoáng hồn, xem ra bệnh thật rồi. Lục Hi Duệ cũng không có lừa Tần Dư Kiều, chẳng qua chỉ nói thêm một chút thôi.
Lục Cảnh Diệu đúng là đang bị sốt, cộng thêm ánh mắt tóe lửa, nên gương mặt lúc này đỏ rực cực kỳ tự nhiên.
“Nghe ai nói?” Tuy gương mặt Lục Cảnh Diệu hơi ửng hồng, nhưng giọng điệu vẫn lạnh tanh chẳng có tí cảm xúc nào, chẳng hề giống với người đang giả vờ giả vịt.
Tần Dư Kiều không muốn nói, Lục Nguyên Đông đành thay cô trả lời: “Còn ai nữa ngoài Hi Duệ nữa.”
Lục Cảnh Diệu bật cười, sau đó ngồi xuống bộ sô pha trong phòng khách, bắt chéo chân cực kỳ tự nhiên, sau đó chỉ về phía ghế sô pha đối diện, nói với Tần Dư Kiều: “Tần tiểu thư, mời ngồi.”
Tần Dư Kiều kéo Lục Nguyên Đông cùng ngồi xuống, lòng cô bắt đầu hối hận vì việc làm có phần quá kích động này của mình.
Lục Nguyên Đông vẫn mỉm cười như trước, ngồi xuống cạnh Tần Dư Kiều, lên tiếng giải thích: “Chuyện là thế này, không phải chú bị bệnh sao? Thằng nhóc Hi Duệ chắc là lo lắng quá nên mới gửi tin nhắn cho bọn cháu, bọn cháu cũng sốt ruột nên mới đến đây xem tình hình thế nào.”
“À, là vậy sao?”. Lục Cảnh Diệu ho khan hai tiếng, “Để hai người vất vả thế này, nhất là Tần tiểu thư, thật sự ngại quá, gần đây cô không bận gì chứ?’
“Tàm tạm.” Tần Dư Kiều bưng tách nước lên, “Anh ổn chứ?”
“Bệnh xoàng thôi.” Lục Cảnh Diệu uống một hớp nước, từ tốn nói: “Chỉ là một người già cô đơn sống chung với trẻ nhỏ không ai chăm sóc, dù có xảy ra chuyện gì sao? Đâu phải ai cũng có lòng như Tần tiểu thư đây.”
“. . .” Quả nhiên tốt bụng không phải lúc nào cũng tốt. Tần Dư Kiều đổi đề tài: “Hi Duệ đâu rồi?”
Lục Cảnh Diệu đặt tách nước xuống, đáp ngay không cần suy nghĩ: “Ngủ rồi.”
***
Lục Hi Duệ dĩ nhiên vẫn chưa ngủ, ban nãy cậu trùm chăn đọc truyện nên không nghe thấy tiếng chuông cửa. Có điều khi ba cậu đóng cửa lại, cậu bé tập trung lắng nghe động tĩnh, sau đó liền nghe thấy giọng của chị Dư Kiều.
Cậu bé vui mừng bật người ngồi dậy bò xuống giường, nhưng mà vừa mang dép lê chạy đến mở cửa thì. . . cửa mở không ra.
Đúng lúc này, con Cầu Cầu đang nằm ngủ ngon lành trên tấm thảm lông bỗng nhiên chạy đến cạnh Hi Duệ, sau đó lăn một vòng qua cái lỗ nhỏ dưới cửa, chạy ra ngoài.
Trên cánh cửa phòng Hi Duệ có một cái cửa nhỏ hình tròn, là đường đi được làm riêng cho Cầu Cầu.
Lục Hi Duệ cười hì hì, quỳ xuống, hai tay chống đất, đưa đầu qua cái cửa nhỏ, rồi từ từ trườn ra ngoài.
***
Lúc này ở dưới lầu, Lục Nguyên Đông đang cố gắng khuyên Lục Cảnh Diệu đến bệnh viện kiểm tra, sau đó gọi cô giúp việc đem nhiệt kế đến, Lục Cảnh Diệu ngẩng đầu, nói: “Cơ thể chú thế nào, bản thân chú biết rõ nhất, không có chuyện gì đâu.”
“Chú à, sao chú cứ như một đứa trẻ thế.” Lục Nguyên Đông đứng dậy, nhận lấy nhiệt kế từ tay cô giúp việc, sau đó đưa cho Lục Cảnh Diệu, nói: “Thế nên cháu đã bảo trong nhà không thể thiếu phụ nữ, sinh bệnh thế này lấy ai mà chăm sóc. . .’
Lục Cảnh Diệu cười đáp, nhưng lòng lại không hề thấy buồn cười.
Đúng lúc này, từ trên cầu thang vang lên tiếng reo vui mừng: “Chị Dư Kiều.” Tần Dư Kiều quay đầu liền nhìn thấy một cậu bé và một con chó cùng từ trên cầu thang chạy xuống.
Lục Cảnh Diệu cũng quay đầu lại nhìn, nhưng sau đó liền lấy tay che trán, xoa xoa huyệt thái dương.
Tần Dư Kiều trông thấy Lục Hi Duệ cũng vô cùng vui vẻ: “Duệ Duệ, dậy rồi sao?”
Lục Hi Duệ gật đầu, vừa trông thấy Tần Dư Kiều liền hỏi: “Chị Dư Kiều, chị đến thăm em sao?”
Tần Dư Kiều mỉm cười, đang định trả lời thì Lục Cảnh Diệu lên tiếng xen vào: “Hi Duệ, đi ngủ mà mặc ít như thế không sợ cảm lạnh sao?”
Lục Hi Duệ nhìn ba mình, sau đó đầu cậu bỗng bị ai vỗ nhẹ, là anh Nguyên Đông, Lục Nguyên Đông cười nói: “Thằng nhóc này thật hiếu thảo, biết cha mình không khỏe liền gửi tin nhắn thông báo cho người lớn, rất đáng khen ngợi, có điều lần sau có báo thì báo cho anh, đừng gửi cho chị Dư Kiều, chị ấy sẽ rất lo đấy.”
Lục Hi Duệ: “. . .”
Lục Cảnh Diệu lại chêm thêm một câu: “Biết chưa?”
Lục Hi Duệ không nói gì nữa, chỉ cúi đầu.
“Khụ, khụ, khụ. . .” Lục Cảnh Diệu lại ho khan dữ dội, lần này không phải giả, vì lòng anh đang hồi hộp, cộng thêm cơn sốt khiến lồng ngực anh đau đớn vô cùng.
Tần Dư Kiều thấy Lục Hi Duệ cúi đầu, cứ tưởng cậu bé sợ bị cha mình mắng nên đưa tay xoa đầu cậu bé: “Duệ Duệ, không sao đâu em.”
“Hi Duệ.” Giọng nói của Lục Cảnh Diệu lại vang lên.
Sau đó, rốt cuộc Lục Hi Duệ cũng ngẩng đầu lên nhìn Tần Dư Kiều: “Chị Dư Kiều, em xin lỗi đã làm chị phải lo lắng.”
Cuối cùng Lục Cảnh Diệu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tay sờ nhiệt kế, Lục Nguyên Đông không kiềm được mà nhắc nhở: “Chú à, suy nghĩ gì nữa? Có cháu và Dư Kiều ở đây, nếu bệnh nghiêm trọng thì cùng đến bệnh viện xem thế nào.”
“Đỡ hơn nhiều rồi, lát nữa sẽ ổn thôi.” Lục Cảnh Diệu dựa người vào ghế sô pha, nhìn Lục Nguyên Đông nói: “Nguyên Đông, cũng không còn sớm nữa, con đưa Tần tiểu thư về đi, hôm nào ta rỗi sẽ dẫn Hi Duệ đến thăm nhà họ Bạch một chuyến.”
Tần Dư Kiều: “Không cần không cần, anh đừng khách sáo.”
Lục Nguyên Đông cũng nói đùa: “Không cần đâu chú, nếu muốn cảm ơn thì để cháu đi thay chú.”
Lục Cảnh Diệu vẫn cực kỳ cố chấp: “Không phải khách sáo, là chuyện nên làm.”
Lục Hi Duệ quyến luyến chào tạm biệt Dư Kiều, khi Tần Dư Kiều ra về không kiềm được mà bế cậu bé lên, gương mặt Lục Hi Duệ vì xấu hổ mà đỏ bừng: “Chị đừng quên cuộc hẹn hôm Chủ Nhật của chúng ta đó.”
Tần Dư Kiều mỉm cười, gật đầu.
Sau đó, Lục Hi Duệ không biết vô tình hay cố ý mà nhìn sang Lục Cảnh Diệu một cái, giống như muốn thể hiện trước mặt Tần Dư Kiều: “Em sẽ chăm sóc cha em thật tốt.”
Lục Nguyên Đông đứng bên cạnh thấy thật ngứa mắt, anh kéo Lục Hi Duệ xuống, nói: “Tạm biệt.”
***
Sau khi Tần Dư Kiều và Lục Nguyên Đông ra về, Lục Cảnh Diệu cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ ngồi yên một chỗ mà đo nhiệt độ.
Lục Hi Duệ bước đến cạnh anh, trừng mắt nói với giọng trách móc: “Tin nhắn là cha gửi?”
Lục Cảnh Diệu: “Không phải con mới nhận là con gửi sao?”
Lục Hi Duệ tức giận phùng má, ngồi xuống cạnh cha mình, chống cằm, lầu bầu nói: “Nếu con không nhận, chị Dư Kiều nhất định sẽ có ấn tượng xấu với cha, con là con của cha, chắc chắn sẽ bị cha làm liên lụy.”
Lục Cảnh Diệu: “. . .”
Lục Hi Duệ có vẻ thực sự tức giận: “. . . Cha, sao cha lại lừa chị Dư Kiều?”
Lục Hi Duệ vốn thông minh nhanh nhạy, thế mà cũng không sao giải thích được chuyện cha mình lừa chị Dư Kiều? Càng không thể hiểu được vì cớ gì cha mình lại làm thế.
Lục Cảnh Diệu cũng không trả lời câu hỏi của con mình, anh lấy chiếc nhiệt kế ra, nhìn kết quả: 37,5 độ.
Thế quái nào lại 37,5 độ? Lục Cảnh Diệu bực mình đặt nhiệt kế xuống bàn trà, sau đó nhìn con trai mình, từ từ nói: “Con muốn chị Dư Kiều sẽ trở thành mẹ của con, hay là chị dâu, vợ của anh họ đây hả?”
***
Sau khi Lục Nguyên Đông đưa Tần Dư Kiều về nhà, liền nhận được điện thoại của Giang Nam: “Này, mấy ngày rồi cậu không ra đây chơi, đừng nói yêu thật rồi nhé?”
Lục Nguyên Đông cười đáp: “Mình lừa cậu làm gì?”
“Đừng nói là yêu đương với cái bà mập kia đấy?” Giọng nói của Giang Nam lộ rõ vẻ không thể nào tin nổi, cười to nói: “Đừng chơi trò kim ốc tàng kiều* nữa, định chừng nào cho bọn mình gặp mặt đây?
(*) Nhà vàng cất giấu người đẹp
Lục Nguyên Đông một tay cầm điện thoại, một tay điều khiển xe, mấy câu nói của Giang Nam càng lúc càng làm anh ta bực mình, đang lúc định cúp máy thì bỗng vang lên một tiếng hét to. Lục Nguyên Đông vội vàng đạp thắng xe, mở cửa bước xuống, trước đầu xe của anh lúc này có một chiếc xe đạp ngã sõng soài dưới mặt đất, bên cạnh là một cô gái, khi cô gái ấy vừa nhìn thấy anh liền vừa khóc vừa mắng: “Đồ chết tiệt.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!