Kén Cá Chọn Canh - Chương 67
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Kén Cá Chọn Canh


Chương 67


Đã tử bởi DocTruyen.Org

“Đang nói gì mà vui vẻ thế.”

Lục Cảnh Diệu nheo mắt lại, trong mắt có một tia lửa lóe lên, đôi chân dài đẩy cửa ban công. Ánh đèn sáng ngời bên trong hòa cùng ánh sao nhàn nhạt trên bầu trời phủ lên thân thể cao lớn của người đàn ông, ánh mắt chợt sáng chợt tối, giống như thần sắc khuôn mặt anh vậy. Giọng điệu của Lục Cảnh Diệu cực kỳ thờ ơ, nhưng bên trong lại đè nén nỗi tức giận khó che giấu.

Mà chàng phù rể một giây trước còn đang đào góc tường nhà người khác lại ra vẻ thờ ơ, khóe miệng giật nhẹ, cầm lấy một ly nước ngô từ cái khay trên tay Lục Cảnh Diệu, sau đó nói với Lục Cảnh Diệu : “Cám ơn, chú rể.”

“Khách khí quá.” Lục Cảnh Diệu ngồi xuống bên cạnh Tần Dư Kiều , sau đó đưa một ly nước ngô cho người phụ nữ bên cạnh, “Uống đi.”

Tần Dư Kiều thật sự rất ghét giọng điệu nói chuyện của Lục Cảnh Diệu lúc anh. Cô nghiêng đầu nhìn anh một cái, Lục Cảnh Diệu thu lại vẻ tức giận trên mặt, “Anh làm theo khẩu vị của em thêm chút đường, em uống thử xem.”

Tần Dư Kiều chóp mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, dù sao thì thịnh tình cũng không thể chối từ. Cô hơi mím môi nhấp thử một ngụm nước ngô, hương vị quả thật không tồi.

Lục Cảnh Diệu hài lòng cười với Tần Dư Kiều: “Kiều Kiều, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai còn rất nhiều chuyện phải làm.”

“Anh về trước đi.” Tần Dư Kiều liếc nhìn Giang Hoa, “Em còn chút chuyện muốn nói với anh ấy.”

Lục Cảnh Diệu : “….”

Giang Hoa dựa vào lan can cười hì hì: “Lục thiếu không tin tưởng Kiều Kiều sao?”

Lục Cảnh Diệu cũng không khách sáo hay nể mặt Giang Hoa: “Giang công tử thích bới móc tìm cách ly gián người khác quá nhỉ, chẳng lẽ đây là sở thích của anh sao?”

“Lục Cảnh Diệu.” Tần Dư Kiều không vui liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, thật không hiểu nổi sao lại có người đàn ông thích gây sự đến vậy.

Lục Cảnh Diệu nhìn Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều đặt ly nước ngô đang cầm trong tay lên bàn. Sau đó Lục Cảnh Diệu uất ức, im lặng đứng lên về phòng, nhưng chưa đi được mấy bước đã quay lại, nói với Tần Dư Kiều: “Về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Sau khi trở về phòng Lục Cảnh Diệu nhìn tấm ảnh cưới của hai người được treo trên tường, sau đó vô cùng tự giác lấy tất cả chăn gối trải lên ghế sofa. Sau khi trải xong “Giường” của mình, anh bắt đầu ngồi im, đôi mắt đen chăm chú nhìn vào cánh cửa, chờ Tần Dư Kiều trở về.

Khoảng nửa giờ sau Tần Dư Kiều mới trở về, lúc về đập vào mắt cô là Lục Cảnh Diệu đã tự giác trải xong giường, sau đó lại nhìn chiếc giường lớn bị anh lấy hết chăn đệm, thản nhiên nói: “Anh lấy hết chăn gối, vậy em ngủ thế nào?”

Lục Cảnh Diệu kiêu căng ngước mắt lên, không nói gì.

Tần Dư Kiều phát hiện mình và người đàn ông này không thể nào có tiếng nói chung được. Cô xoay người định đi ra ngoài, nhưng còn chưa đi được hai bước, Lục Cảnh Diệu phía sau lưng cô đột nhiên lên tiếng: “Kiều Kiều, anh không muốn ngày mai Giang Hoa làm phù rể cho chúng ta.”

Tần Dư Kiều : “….”

Lục Cảnh Diệu lập tức đưa ra lựa chon thứ hai: “Em muốn anh để anh ta làm phù rể cũng được thôi, vậy em đừng giận anh nữa nhé, mẹ nó à….”

Tần Dư Kiều chỉ cảm thấy trái tim mình như bị dội một bình nước sôi, hâm nóng tất cả những chuyện cũ trước kia. Một lát sau, Tần Dư Kiều hít sâu một hơi xoay người: “Lục Lục, anh có yêu em không?”

Lục Cảnh Diệu thầm nghĩ có hy vọng rồi bèn lập tức nhảy khỏi salon: “Dĩ nhiên là yêu!”

“Thế còn Quả Quả thì sao?”

“….”

Lục Cảnh Diệu đột nhiên im lặng, ánh đèn màu xanh nhạt phủ lên khuôn mặt tuấn tú của anh, năm tháng dường như vô cùng ưu đãi người đàn ông này, bảy năm cũng không để lại nhiều dấu vết trên mặt anh. Nhưng nếu quan sát cẩn thận một chút thì có thể thấy khoé mắt Lục Cảnh Diệu cũng đã có vài nếp nhăn. Ánh đèn tạo thành một vầng sáng dưới mắt anh, càng khiến đôi mắt anh trở nên sâu thẳm như ánh sao mờ trong đêm đông.

“Yêu, dĩ nhiên là yêu.” Lục Cảnh Diệu nhìn Tần Dư Kiều, nghiêm túc đáp, “Lục Lục luôn Quả Quả .”

Tần Dư Kiều đột nhiên khẽ cười một tiếng, trong mắt có chút ướt át: “Nếu như em nói Quả Quả và Tần Dư Kiều vốn không phải một người, vậy anh yêu Quả Quả hay Tần Dư Kiều?”

Sau đó Lục Cảnh Diệu im lặng.

Tần Dư Kiều cũng không nói gì, hơi quay mặt đi, một giọt nước mắt nóng bỏng từ khoé mắt Tần Dư Kiều lặng lẽ rơi xuống. Đúng lúc này, cô cảm thấy được một bàn tay đang chạm vào mặt mình, bàn tay hơi thô ráp lại ấm áp dịu dàng.

“Anh biết ngay em sẽ nghĩ như vậy mà, làm sao có thể không phải là cùng một người chứ, hay là em vẫn cảm thấy mình mập hơn ngày trước? Đồ ngốc, Quả Quả chính là Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều chính là Quả Quả. Nếu như em thật sự muốn hỏi anh hai người khác nhau ở chỗ nào, thì là Quả Quả trẻ hơn Kiều Kiều, Kiều Kiều trưởng thành hơn Quả Quả, vào mỗi thời điểm khác nhau con người luôn có những thay đổi…. Kiều Kiều, anh không cho phép em suy nghĩ đến những thứ linh tinh như nhân cách phân liệt kia nữa. Mà dù có phân liệt thật thì chỉ cần là của Tần Dư Kiều dù em phân liệt ra 72 phần khác nhau, anh vẫn có thể tìm em về.”

Lời Lục Cảnh Diệu nói rất thâm tình, ánh mắt cũng rất chân thành tha thiết động lòng người. Anh đưa tay xoay mặt Tần Dư Kiều lại, nói tiếp, “Kiều Kiều, đừng tức giận nữa có được không, cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi, đừng lãng phí thời gian của hai ta để giận dỗi và chiến tranh lạnh nữa, được không?”

Lục Cảnh Diệu nói thật dịu dàng, một tiếng “Được không” cuối cùng còn mang theo sự cầu xin mãnh liệt. Không phải Tần Dư Kiều không xúc động, chỉ là cô vẫn cảm thấy hỗn loạn khó chịu.

Lục Cảnh Diệu ôm Tần Dư Kiều vào trong lòng: “Thật ra anh vẫn không cho rằng em là nhân cách phân liệt, dù là em hay Quả Quả đều cho anh một cảm giác….”

“Cảm giác gì….” Tần Dư Kiều khàn khàn hỏi.

“Cảm giác của tình yêu.” Lục Cảnh Diệu tỳ cằm mình lên cổ Tần Dư Kiều .

Đáp án này ít nhiều có chút lừa bịp, Tần Dư Kiều cười nhẹ một tiếng không nói gì. Lục Cảnh Diệu ôm Tần Dư Kiều chặt hơn, dè dặt nói, “Đừng để tinh thần chịu áp lực quá lớn. Em là Kiều Kiều, cũng là Quả Quả, bây giờ anh đã không lo em sẽ nhớ lại tất cả chuyện trong quá khứ nữa. Lục Lục có lỗi với Kiều Kiều, nhưng Lục Cảnh Diệu lại rất may mắn, ông trời để anh ta gặp lại Tần Dư Kiều . . . . . Kiều Kiều, em có thể nghe thấy lời ông trời nói với em không?”

Tần Dư Kiều : “Nói cái gì?”

“Nối lại tiền duyên.”

Tần Dư Kiều cười, vừa cười vừa rơm rớm nước mắt: “Anh nghĩ đơn giản quá nhỉ.”

Lục Cảnh Diệu cho rằng Tần Dư Kiều nói đùa, cô chỉ đang tiếp tục phát huy tính trẻ con kỳ lạ của cô mà thôi. Nhưng Lục Cảnh Diệu tính sai rồi, Tần Dư Kiều vốn không nói đùa với anh, mặc dù cô cười với anh, thân thiết với anh…. Nhưng cô vẫn đẩy anh ra xa, “Anh mau ôm cái chăn với hai cái gối đến đây cho em, em muốn đi ngủ.”

Sau đó Lục Cảnh Diệu vui vẻ ôm lấy chăn gối đến, kết quả là bị Tần Dư Kiều đá xuống giường. Người đàn ông bị đá xuống giường nhìn sắc mặt không cho phép thương lược của người phụ nữ trên giường, “Kiều Kiều.”

“Đừng làm ồn nữa, ngày mai còn nhiều việc lắm đấy, anh cũng mau đi ngủ đi.”

“Kiều Kiều!”

“Em không muốn nói lần thứ hai!”

“Kiều Kiều….” Lục Cảnh Diệu nhìn chằm chằm cô gái đã nhắm mắt lại, thở ra một hơi uất ức thật dài, sau đó ôm chăn trở lại ghế sa lon, mắt lạnh nhìn về phía Tần Dư Kiều. Cô không hề có chút phản ứng nào, thật sự khiến anh không cam lòng.

Mặc dù Lục Cảnh Diệu không cam lòng nhưng làm chú rể vẫn quan trọng hơn. Ngày hôm sau anh mang vẻ mặt tươi cười xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả phù rể phù dâu đều đã sớm tập trung ở dưới tầng nhà họ Tần. Chưa tới 6 rưỡi, nhà họ Tần đã bắt đầu bận rộn .

Tần Dư Kiều sau khi rời giường liền bắt đầu trang điểm làm tóc, mặc mặc lễ phục xuống dưới tầng, sau đó cùng Lục Cảnh Diệu quỳ gối xuống trước mặt bà nội, kính trà Tần Ngạn Chi và Bạch Thiên Du .

Hôm nay Tần Dư Kiều không mặc áo cưới, mà là một bộ sườn xám Trung Quốc cách điệu với viền ren, cổ áo sườn xám, váy kiểu đuôi cá, ren thêu thủ công trong suốt hở lưng…. Lục Cảnh Diệu lại cảm thấy nó trong suốt quá.

Bạch Thiên Du vẫn để cho Tần Ngạn Chi chút mặt mũi, không mời Joseph tới nhà họ Tần, mà bảo ông lát nữa đến thẳng khách sạn tham gia tiệc cưới luôn. Hạ Vân cũng không tham gia bữa tiệc lần này, chỉ còn Tần Dư Trì được Tần lão phu nhân dẫn đi tham gia tiệc rượu.

Lúc sáng, Tần Du Trì mặc một bộ tây trang phẳng phiu đứng trước mặt Tần Dư Kiều chúc mừng: “Chị, chúc chị và anh rể sống với nhau đến đầu bạc răng long.”

“Cám ơn Tiểu Trì.” Tần Dư Kiều liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, Lục Cảnh Diệu quay đầu nhìn Giang Hoa. Giang Hoa mím môi, rút từ trong ví da màu đen ra một bao lì xì đưa cho Lục Cảnh Diệu. Sau đó Lục Cảnh Diệu lại đưa bao lì xì cho Tần Dư Trì: “Học tập cho tốt, thi được một trăm điểm.”

Tần Dư Trì gật đầu, Tần Dư Kiều ôm tay Lục Cảnh Diệu nhìn đứa em trai đột nhiên hiểu chuyện của mình, nó còn hiểu chuyện hơn cô ấy chứ…. Cô ngẩng đầu vô ý nhìn thấy Tần Ngạn Chi đang nhìn về phía mình. Tần Dư Kiều đột nhiên có chút chua xót, thật ra Tần Ngạn Chi không nhất thiết lây lòng cô như vậy. Cô đưa tay xoa đầu Tần Dư Trì: “Về sau chị không về đây thường xuyên được, em phải chăm sóc bà nội cho tốt đấy.”

“Vậy…. Có thể để cho chị em trở về được không?” Tần Dư Trì đột nhiên e dè mở miệng hỏi Tần Dư Kiều, “Tiểu Trì muốn ở cùng chị.”

Người chị Tần Dư Trì nói chính là Hạ Nghiên Thanh. Thật ra trong lòng Tần Dư Kiều đã sớm biết, có một vài loại tình cảm vĩnh viễn không thể cướp lấy được. Ví như Hạ Nghiên Thanh đối với Tần Dư Trì, Quả Quả đối với Lục Lục…. Mà Tần Dư Kiều cô vốn cũng chẳng muốn cướp.

“Thằng nhóc này.” Lục Cảnh Diệu nhìn Tần Dư Kiều, cười nói, ” Thằng nhóc này đúng là không biết nói chuyện, chị em không phải đang ở đây sao? Mau cầm lì xì đi mua kẹo đi.”

Tần Dư Trì sắp khóc, Lục Cảnh Diệu cũng không muốn nghe thấy tiếng khóc phiền lòng trong ngày vui của mình bèn nói với phù rể bên cạnh: “Hoa tử, giúp tôi một tay dỗ nó đi, Tiểu Trì thích anh mà.”

Trước khi làm phù rể Giang Hoa đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Lục Cảnh Diệu sai bảo, nếu có thể anh muốn làm phù dâu hơn.

Bàn tiệc của nhà họ Tần lần này cũng không ít hơn nhà họ Lục, chỉ có điều số bàn cần kính rượu không nhiều cho lắm. Hơn nữa bạn bè đối tác của nhà họ Tần cũng không nhiều như nhà họ Lục. Ở nhà họ Lục vai vế của Lục Cảnh Diệu rất lớn, lần trước kính rượu một ông lão tóc trắng, Lục Cảnh Diệu nói với Tần Dư Kiều: “Kiều Kiều, đây là cháu ngoại cả của anh.”

Dĩ nhiên nhà họ Tần cũng có chỗ rối rắm của riêng mình, có đôi khi cũng làm khó Lục Cảnh Diệu, ví dụ như anh có hai người cha vợ.

Lúc kính trà Bạch Thiên Du và Tần Ngạn Chi còn ngồi cùng nhau, đến khi tổ chức tiệc cưới Bạch Thiên Du liền ôm tay Joseph đi khắp nơi chào hỏi khách khứa.

Người nghĩ luẩn quẩn trong lòng nhất trong tất cả mọi người chính là Tần Ngạn Chi. Đến cả Tần lão phu nhân còn nghĩ thoáng hơn ông, bà giương mắt nhìn Joseph rồi nói với Tần Ngạn Chi: “Không ngờ vị Joseph này cũng hiểu cấp bậc lễ nghĩa của Trung Quốc.”

Tần Dư Kiều cũng rất bất ngờ khi dượng lại có thể đến hôn lễ của cô. Cô tiến lên ôm dượng một cái, nói mấy câu cảm ơn, sau đó Lục Cảnh Diệu kéo cô ra, bắt tay với Joseph: “Ngài Joseph, rất vui khi ngài tham gia hôn lễ của tôi và Kiều Kiều.”

….

Bạch Thiên Du rất biết điều, tiệc rượu cũng không ngồi cùng bàn với người của nhà họ Tần. Nhưng Tần Ngạn Chi lại khó chịu, bí mật kéo Tần Dư Kiều nói: “Mẹ con thật quá kỳ cục.”

Tần Dư Kiều nhìn mái tóc đên Tần Ngạn Chi đặc biệt nhuộm vì ngày hôm nay: “Được rồi được rồi, sáng sớm ngày mai dượng đã đi rồi, nếu như ba khó chịu thì ra ngoài hút điếu thuốc đi.”

Tần Ngạn Chi rất khó chịu nhưng không có chỗ trút, cuối cùng lại kiếm Lục Cảnh Diệu làm thùng rác. Kết thúc tiệc rượu, người của nhà họ Tần tiếp tục ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Trong phòng hạng nhất của khách sạn, Bạch Thiên Du, Joseph và Tần Dư Kiều ngồi nói chuyện phiếm; còn Lục Cảnh Diệu sau một hồi cân nhắc liền đến xem Tần Ngạn Chi thế nào.

Tần Ngạn Chi thật sự đang ở ngoài đại sảnh hút thuốc, những người phục vụ mặc sườn xám màu đỏ viền vàng đang châm trà cho Tần Ngạn Chi. Lục Cảnh Diệu ngồi xuống đối diện Tần Ngạn Chi, nhân viên phục vụ cũng pha cho anh một ấm trà mới đầu xuân. Hâm ấm, bốc trà, hâm chén, cao xung, ngâm thấp, chẳng bao lâu một ly trà ngon đã ra lò.

Lục Cảnh Diệu liếc nhìn trà ngon vừa pha, một vài lá trà xanh nhạt bồng bềnh trong ly trà Phú Quý Mẫu Đơn, hơi nóng lượn lờ bay lên từ miệng chén.

“Ba.”

Tần Ngạn Chi dụi tắt điếu thuốc trong tay, nhìn Lục Cảnh Diệu: “Cảnh Diệu, con hãy đối xử tốt với Kiều Kiều nhé. Sau khi mẹ con bé ly hôn với ba, con bé cũng không lớn lên bên cạnh ba, ba nợ con bé quá nhiều.”

“Yên tâm đi, ba.” Lục Cảnh Diệu cười nói, “Kiều Kiều là vợ con, sao con có thể đối xử không tốt với cô ấy được?”

“Không dám trèo cao.” Tần Ngạn Chi mới vừa uống không ít, nói chuyện cũng mang chút men say, “Nếu như không phải vì Duệ Duệ thì ba thật sự không yên lòng giao Kiều Kiều cho con đâu đấy.”

Lục Cảnh Diệu cúi đầu khẽ cười một tiếng: “Ba đừng suy nghĩ nhiều, con sẽ đối xử tốt với Kiều Kiều, không để cho cô ấy chịu một chút uất ức nào cả, cho dù là vật chất hay là tinh thần.”

Tần Ngạn Chi nhìn đứa con rể mặc tây trang thẳng thớm trước mắt bỗng nhớ tới lúc mình kết hôn cũng khí phách hăng hái hứa hẹn trước mặt cha vợ như vậy. Ấy vậy mà bây giờ ông cũng đã làm cha vợ rồi, năm tháng chẳng phải vẫn khiến con người ta già đi sao?

“Có lòng nhưng vẫn phải cố gắng.” Tần Ngạn Chi cười ha hả, đột nhiên liếc nhìn về phía phòng nghỉ, “Mẹ Kiều Kiều vẫn cùng cái tên đó….”

“Ba, ba đẹp trai hơn Joseph nhiều.”

Tần Ngạn Chi: “….”

Lục cảnh diệu nhìn cha vợ rồi đứng lên vỗ vỗ bờ vai ông tỏ vẻ an ủi, sau đó rời đi.

Sau hôn lễ, Tần Dư Kiều ngồi trên chiếc giường tân hôn đỏ chót, ôm một chiếc laptop màu trắng chat webcam với Duệ Duệ.

“Mẹ, hôm nay mẹ thật xinh đẹp.” Trong máy vi tính hiện lên khuôn mặt tươi cười phóng to của Duệ Duệ, cậu vui vẻ hỏi Tần Dư Kiều, “Mẹ, mẹ nhớ Duệ Duệ không?”

Tần Dư Kiều cười híp mắt hôn một cái về phía camera, trực tiếp sử dụng hành động biểu đạt nỗi nhớ nhung con trai mấy ngày này của mình.

“Duệ Duệ cũng nhớ mẹ, lúc thi con cũng nhớ mẹ tới thất thần đấy.” Lục Hi Duệ kể buổi thi hôm nay cho Tần Dư Kiều biết, “Nhưng con cảm thấy mình không được 100 điểm, chỉ được có 98 thôi.”

“Duệ Duệ giỏi quá.” Tần Dư Kiều vui vẻ dựa lưng vào đầu giường, nhìn đồng hồ trên tường hỏi con trai, “Không còn sớm nữa, Duệ Duệ buồn ngủ chưa?”

“Không có đâu, con đang ở chỗ anh Nguyên Đông.” Lục Hi Duệ hưng phấn nói, “Hôm nay con ngủ ở chỗ anh Nguyên Đông.”

Tần Dư Kiều ngẩn người.

Đúng lúc này, một khuôn mặt rạng rỡ xuất hiện trên màn hình máy vi tính – là Lục Nguyên Đông .

Lục Nguyên Đông mới vừa tắm xong, trên người mặc một áo ngủ màu xanh dương nhạt đi tới sau lưng Duệ Duệ. Anh liếc nhìn người phụ nữ còn chưa tẩy trang trên màn hình máy vi tính, cười ân cần thăm hỏi: “Kiều Kiều….”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN