Võng Du Thiên Hạ
Chương 82: Hoàng Cân chi loạn mở ra.
pphmphưphưpphưphưưphphmphưhphmphưphưpphưphưưphmphưphưpphưphưưpchuẩchuẩcchuẩchuẩcchuẩchuuchuẩchuẩcchuẩc
– Công nguyên xxx năm xx nguyệt xx ngày, Thái Bình đạo đại hiền lương sư Trương Giác tự phong Thiên tướng quân, lấy khẩu hiệu ” Thương Thiên dĩ tử, Hoàng Thiên đương lập, Tuế ở Giáp Tý, thiên hạ thái bình ” khởi nghĩa phản Hán. Hoàng Cân Chi loạn chính thức bùng nổ.
Thông báo vừa ra khiến Toàn bộ Tam Quốc khu người chơi hoảng sợ. Mọi người bắt đầu loạn thành một đoàn, khởi nghĩa Hoàng Cân bùng nổ quá sớm hoàn toàn không cho người chơi thời gian chuẩn bị.
– Oa, Rốt cuộc bắt đầu rồi”
– Không phải là còn hai tháng nữa sao, ta còn không có chuẩn bị tốt a
– Oa ca ca! Cơ hội phát tài là đây. Mọi người mau đầu quân cho Triều đình.
– xxx, ta lãnh địa mới chỉ là sơ cấp thôn a, như thế nào ngăn cản khởi nghĩa Hoàng Cân a!
…………………
Hệ thống thông báo cũng khiến cho Hoàng Thiên từ trên giường bật dậy. Từ lúc tiêu diệt trong Trấn Thái Bình đạo người đến nay cũng đã gần một tháng trôi qua.
– Phu Quân?
Biên Oanh bị hắn bật dậy âm thanh khiến cho bừng tỉnh ngủ, ánh nghi hoặc nhìn hắn.
– Không có gì. Biện nhi ngươi tiếp tục ngủ.
Hoàng Thiên cười cười, đưa tay xoa đầu nàng nói. Trong gần một tháng này hắn cũng đã ăn sạch sẽ Biện Oanh. Hiện tại nàng còn đang trần truồng nằm trên giường đây.
Nhìn cái kia mê người tuyết trắng thân thể, hắn dục hoả bốc lên. Nhưng rất nhanh lại bị đè ép xuống, hiện tại không phải là lúc.
Mặc xong quần áo Hoàng Thiên hướng về phía Trấn trưởng phòng nghị sự đi tới. Cũng không bao lâu sau thì Triệu Thần đám người cũng tới.
Sau khi chào hỏi xong. Hắn cười nhìn đám người, nói:
– Các vị, ta vừa nhận được tin tức Hoàng Cân chi loạn đã bùng nổ. Hiện tại cơ hội để chúng ta vươn ra bên ngoài tới.
– Chủ công, chúng ta sẽ lên lục địa?
– Đúng vậy.
Hoàng Thiên gật gật đầu, sau đó nói:
– Hoàng Trung, Triệu Võ, Diệp Minh Nguyệt.
– Có thuộc hạ.
Ba người Hoàng Trung, Diệp Minh Nguyệt cùng Triệu Võ bước ra ôm quyền. Âm thanh có chút kích động. Bọn họ từ đầu đã biết chính mình chủ công là một vị ôm chí Thiên Hạ người, hiện tại rốt cuộc cơ hội tới, chủ công đã bắt đầu vươn ra Thiên Hạ.
– Ba người các ngươi lập tức đi tới quân doanh điều động toàn bộ Quân đội tập hợp ở bến tàu. Chuẩn bị xuất chinh.
– Tuân lệnh, chủ công.
– Triệu Thần, ngươi lập tức chuẩn bị đầy đủ vật tư, nhanh chóng vận chuyển tới Hoàng Tuyền thôn.
– Hoàng Tự, Hoàng Vũ Điệp. Các ngươi ở lại trông giữ Hạo Thiên Trấn, đồng thời gia tăng Chiêu binh cùng huấn luyện binh lính.
– Hưng Há ( Cam Ninh), ngươi lập tức chuẩn bị đầy đủ tàu thuyền vận chuyển binh lính cùng Vật tư về Hoàng Tuyền thôn. Đồng thời trong thời gian này ra tăng kiểm soát trên biển, không được cho phép bất kỳ uy hiếp nào từ biển đối với Hạo Thiên Trấn.
– Hiện tại ta chính thức tuyên bố. Hạo Thiên Trấn tiến vào Chiến tranh thời kỳ.
………………..
Hơn hai giờ sau đó, Hoàng Thiên đứng trên đài cao ở bến tàu. Nhìn xuống phía dưới gần bốn vạn tên binh lính, nói:
– Các huynh đệ, hiện tại loạn thế đã tới. Để có thể cứu được càng nhiều hơn bách tính, để có thể cho Hạo Thiên Trấn bên trong người có càng lớn không gian phát triển. Ta quyết định xuất chinh lục địa. Lời dư thừa ta cũng không nói nhiều, ta Hoàng Thiên, Hạo Thiên Trấn trấn trưởng muốn mỗi tấc đất chúng ta dẫm lên đều là chúng ta Hạo Thiên Trấn lãnh thổ. Mỗi nơi chúng ta đi tới đều là quê hương của chúng ta. Các huynh đệ, các ngươi nguyện ý đi theo ta sao?
– Hạo Thiên Quân….
– Chiến! Chiến! Chiến!
Ở động viên binh lính sau đó mọi người bắt đầu lên thuyền tiến về Hoàng Tuyền Trấn. Gần ngàn con thuyền nhổ leo hướng về phía biển cả xuất phát.
………………..
– Chủ công, đây chính là bản đồ Đông Hán. Thuộc hạ đã làm theo chủ công lời nói, mất rất lâu mới có thể vẽ ra được.
Thôn trưởng trong phòng, Hạo Thiên dưới sự dẫn đường của Âu Dương Phong đi vào dưới chân một cái bản đồ khổng lồ.
Liếc mắt nhìn thật chi tiết bản đồ, hắn hài lòng gật đầu, tay vỗ vỗ vai Âu Dương Phong, nói:
– Âu Dương, Hoàng Tuyền thôn phát triển đến bực này, hoàn toàn là công lao của ngươi. Việc này ta ghi nhớ.
– Thuộc hạ làm được như ngày hôm nay, hoàn toàn là theo chủ công dặn dò. Không dám nhận là của mình công lao.
Âu Dương Phong vội vàng cúi người đáp. Hoàng Tuyền thôn phát triển hắn có thể nói là chỉ lưu tâm một chút quy hoạch cùng dân số. Còn lại an toàn cùng lương thực hoàn toàn không lo lắng. Hơn nữa Ở đây công việc có thể là vẫn nhàn nhã hơn lúc trước ở Hạo Thiên Trấn.
– Được rồi. Chắc hẳn ngươi cũng đối với xung quanh đây thành trì có hiểu biết. Nói ta nghe một chút thành trì nào gần đây nhất, quân đội cùng dân số.
Hoàng Thiên chăm chú quan sát bản đồ, nói. Nếu đã ở phe phản triều thì hắn tất nhiên sẽ tấn công thành trì của Triều đình.
– Chủ công, gần chúng ta nhất chính là Bộc Xương huyện, là một toà huyện thành nhỏ. Thuộc hạ đã cho người tìm hiểu qua. Huyện thành này có khoảng 3000 binh lính thủ thành, dưới 3v dân.
– Ít người như vậy?
Hoàng Thiên kỳ quái hỏi. Dù sao cũng là Huyện cấp bậc, không thể ít như vậy a.
– Chủ công, chúng ta nơi này là Giao Châu. Cách thành Lạc Dương rất xa, tự nhiên dân cư cũng sẽ không nhiều.
Âu Dương Phong nhanh chóng giải thích.
– Tốt. Ta đã biết. Hoàng lão, Triệu Võ, hai người lập tức điểm binh, chúng ta đi Bộc Xương. Hoàng Tự cùng Kỵ Binh hạng nặng tạm thời ở lại đây nghỉ ngơi. Kỵ binh hạng nặng có lẽ là chưa cần dùng đến.
Hoàng Thiên nhanh chóng làm ra quyết định. Hắn ý định trước chiếm lấy Huyện thành này.
…………………
Hai ngày sau Hoàng Thiên binh lính trực tiếp đem Bộc Xương huyện thành vây quanh.
Trải qua hơn một ngày đứng ở cổng thành khiêu chiến, bên trong thành người lại không có bất kỳ người nào có ý định ứng chiến. Này làm hắn kỳ quái.
– Triệu Võ, ngươi lập tức dẫn người hướng về phía cửa thành xông. Hoàng Trung dùng cung tiễn áp chế trên tường thành binh lính. Cửa thành mở ra một khắc kia thì lấy tốc độ nhanh nhất tràn vào bên trong.
– Tuân lệnh. Chủ công.
Hoàng Trung, Triệu Võ hai người lập tức ôm quyền. Sau đó Triệu Võ dẫn theo thủ hạ khinh kỵ binh lập tức hướng về phía cửa thành xông tới. Hoàng Trung thì chỉ huy cung tiễn thủ cùng Tam Cung Sàng nỏ bắt đầu bắn phá.
Chấp hành mệnh lệnh nhưng hai người trong lòng tương đối nghi hoặc. Cửa thành mở ra? Hiện tại bọn họ mặc dù có Công Thành thang, nhưng chủ công dường như không có ý định xử dụng. Như vậy cửa thành làm sao có thể mở ra? Triệu Võ dẫn người xông lên là Kỵ binh bộ đội, hoàn toàn không thể leo lên tường thành a….
Tam Cung Sàng Nỏ liên tục công kích đã khiến cho trên thành binh lính bắt đầu xuất hiện dày đặc thương vong. Mà Triệu Võ dẫn theo binh lính đã lao tới cổng thành. Phía bên trên thủ thành binh lính cũng bắn tên xuống, nhưng không có bất kỳ tác dụng gì. Mũi tên mặc dù trúng đích, lại không thể xuyên qua được Cao cấp trang bị.
Thời gian trước Hạo Thiên Trấn đã bắt đầu sản xuất Cao cấp trang bị, hiện tại mặc dù chưa đủ trang bị cho toàn bộ binh lính, nhưng Triệu Võ dưới trướng một vạn kỵ binh cũng đã được trang bị đầy đủ.
Nhìn trước mắt màu gỗ cổng thành, Triệu Võ không khỏi thầm nghĩ:
– Không lẽ chủ công muốn ta dùng chính mình sức mạnh phá thủng cổng thành này? Này nhưng không thể làm được a.
Đang ở hắn suy nghĩ trong nháy mắt, vốn dĩ đóng chặt cửa thành lại không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào kẽo kẹt kẽo kẹt mở ra.
Cổng thành trông giữ binh lính toàn bộ ngã gục trên đất. Mà hai bên cánh cửa đứng đấy hai mươi người toàn thân mặc đồ đen kín mít.
– Các huynh đệ, xông a…..
Cửa thành vừa mở Triệu Võ lập tức đi đầu vọt vào bên trong, hắn nghi hoặc nhìn những người áo đen một chút, sau đó lắc lắc đầu bắt đầu khua khua trong tay trường thương lao đi chém giết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!