[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Thiên Mục Cùng
Quyển 1 - Chương 3
Bách bàn thảo hiếu hư giả ý
Dược hoắc thiên mục hạ phàm trần
(Trăm cách lấy lòng đầy giả dối
Làm mù thiên mục xuống phàm trần)
Thiên Lý Nhãn hoang mang nhìn thanh niên trước mặt, nghĩ, mình không phải đã đắc tội hắn sao? Ăn đủ trái đắng trong mấy trăm năm đã khiến hắn hoàn toàn hiểu rõ vị này Vũ Khúc Tinh Quân hữu thù tất báo như thế nào, nhưng mà hiện giờ, hắn lại thản nhiên ngồi tại trước mặt mình, đun nước pha trà, còn ôm một đống lớn tiên quả điểm tâm từ điện của hắn tới.
Hành động này, so với các loại hành vi chỉnh người trả thù của hắn trước đấy càng khiến kẻ khác không thể tưởng tượng.
Nam nhân khuôn mặt không chút thay đổi, nếu đem so sánh với khuôn mặt ý cười sáng lạn của người thanh niên ngồi đối diện thì lại càng đối lập, hắn giơ tay nhẹ nhàng thi pháp một chút, ngọn lửa trong lò đột nhiên bùng lên, không được một lát đã đem nước suối đun sôi, đổ nước vào trong ấm, ba phao ba tẩy, động tác thuần thục lưu loát, rồi mới châm ra hai chén, đưa tới trước mặt nam nhân: “Được rồi! Nếm thử xem thế nào?”
Thiên Lý Nhãn cầm chén trà phẩm (uống) một ngụm, trà hương thanh dật, quả nhiên không giống bình thường hay uống, không khỏi hơi híp mắt, tinh tế nhâm nhi thưởng thức.
Tuy mới có mấy ngày ở chung, Khai Dương vốn nhanh mắt sáng ý, lại cố tình quan sát người kia, dần dần đã có thể từ khuôn mặt trương đến cứng ngắc này nhìn ra một chút cảm xúc, tỷ như hiện tại, cho dù hắn ngay cả da mặt cũng không run một tấc, nhưng khi mi mắt hơi hạ xuống, chứng tỏ hắn đang thả lỏng cùng rất thoải mái, tức là nói, trà này rất hợp khẩu vị của hắn.
Trong lòng liền có cảm giác thành công, tay cũng nhanh nhẹn lấy một quả cam bên cạnh bóc vỏ, đặt trước mặt Thiên Lý Nhãn: “Đây là Hải Lê cam, hương vị không tồi, nếm thử chút xem!”
Thiên Lý Nhãn cũng không thoái thác, cầm đưa vào miệng, quả thật nước như mật ngọt, ngon miệng mà không ngán.
Hắn giương mắt nhìn Vũ Khúc Tinh Quân đang thu xếp một bàn đầy hoa quả tươi, mấy ngày qua người kia không có việc gì lại chạy đến phủ hắn ngồi, mang theo không ít điểm tâm quả vật của tiên gia, ý lấy lòng cũng tương đương rõ ràng. Đối với một người địa vị trên thiên đình so với bản thân thấp kém hơn nhiều này, hành động của Tinh Quân hiển nhiên hơi quá mức. Càng không nói tới việc kẻ ấy đã hai lần phá đám hắn hạ phàm.
Chính là Thiên Lý Nhãn tuy trong lòng có nghi hoặc nhưng lại theo bản năng cự tuyệt suy nghĩ nhiều, dù sao tinh mang (ngôi sao) mà hắn chỉ có thể dùng mắt đuổi theo hiện giờ đã dừng lại ngay trước mặt hắn.
Hắn mặc dù có thể nhìn ngàn dặm nhưng làm sao có không thể khước từ cảm giác chân thật đến mức chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào này?
Cho dù đối phương có là tâm huyết dâng trào, nhưng từng giây từng phút được ở chung này hắn vẫn luyến tiếc không muốn bỏ qua.
Khai Dương bóc xuống vỏ cam, khóe mắt cũng không quên trộm liếc Thiên Lý Nhãn, gia khỏa này tuy nói không nhiều lắm, nhưng cũng không phải loại người cố chấp, mấy ngày qua mình với hắn hẳn cũng tạo được chút giao tình đi, Thiên Lý Nhãn chắc cũng sẽ không nhìn đến chút giao tình này mà không giúp hắn chứ? Kỳ thật hắn cũng không muốn sử dụng ám chiêu nham hiểm kia của Diêu Quang.
Hạ quyết tâm, giả như nhân tiện nói: “Mấy ngày gần đây thiên giới tĩnh lặng thật a……” Hắn cũng không nghĩ đối phương sẽ tiếp lời hắn, vì vậy lại nói, “Không biết nhân gian có việc quái dị nào phát sinh hay không?”
Thiên Lý Nhãn nghe hắn nói thế, liền biết vị Tinh Quân không hề an phận này đại khái lại cảm thấy nhàm chán, nghĩ nghĩ rồi nói: “Hạ giới khắp nơi loạn lạc. Chia năm xẻ bảy, không nước nào có thể thống nhất giang sơn, chúng sinh chịu đủ hoạ chiến tranh trôi giạt khắp nơi.”
Khai Dương đôi mục mâu (con ngươi) tối đen như đêm mạnh sáng ngời: “Nhân thế nhất loạn, yêu ma hoành hành, khó trách Thiên Xu lại bị Thượng Đế sai phái hạ phàm hàng yêu!”
Thiên Lý Nhãn cảnh giác, hắn tự nhiên biết vị Vũ Khúc Tinh Quân này cực thích trò vui, lập tức im miệng không muốn nói tỉ mỉ hơn nữa, nhưng Khai Dương đã kiềm chế không được, đá đá đám mây tía mờ mịt dưới chân: “Một khi đã như vậy, ta nên đi hỗ trợ mới đúng, miễn cho Thiên Xu quá mức mệt nhọc!”
“Tinh Quân không thể.”
Thiên Lý Nhãn buông chén trà, thần sắc nghiêm túc, “Chưa được Đế Quân ngự chỉ, lén xuống thế gian là phạm trọng tội.”
Khai Dương nhíu mày, có chút không hờn giận nhìn hắn: “Ta nói Thiên Lý Nhãn a, ngươi không thể bán một chút nhân tình sao? Ta chỉ đi xuống đó một lát, tuyệt không dây dưa lâu lắc!”
“Thiên quy không thể trái.”
“Ngươi ──”Khai Dương tính nóng nổi lên, đập bàn đứng dậy, trừng nhìn Thiên Lý Nhãn, “Thật không thể sao?”
Trả lời hắn là lời khẳng định chém đinh chặt sắt: “Không thể.”
Vốn tưởng thanh niên sẽ lại giận dữ phẩy tay bỏ đi, nhưng hắn lại chỉ trừng con ngươi nhìn mình một lát, lại một lần nữa ngồi xuống, hừ một tiếng, coi như từ bỏ.
Thiên Lý Nhãn cảm thấy hơi có lỗi, vốn đang ở chung hòa hợp, tự nhiên không khí lại có điểm xấu hổ.
Hắn chọn một tiên đào đã chín mọng, tinh tế mài đi nhung mao trên vỏ quả, đưa đến trước mặt Khai Dương: “Là chức trách của mạt tướng, nơi……”
“Đã biết.”Khai Dương tức giận giơ tay tiếp nhận quả đào kia, tay áo không cẩn thận va vào chén trà bên dưới, “Đinh đương” một tiếng, Thiên Lý Nhãn thấy thế vội vàng xoay người cúi xuống tìm, vì bị bàn đá che mắt, lại chỉ lo tìm kiếm chén trà, hắn tự nhiên nhìn không thấy trong mắt Khai Dương xẹt qua một tia quỷ ý, cùng với động tác mở nắp ấm trà bỏ vào thảo mộc màu đen.
Khi hắn một lần nữa ngồi thẳng lên, cẩn thận đem chén trà đã lau khô để lại chỗ cũ, chỉ thấy Khai Dương vươn tay lấy ấm trà, thay hắn châm lại một chén, thanh âm cũng không còn tức giận lúc trước: “Uống trà đi.” Chính mình thì há mồm cắn xuống má quả tiên đào kia.
Thiên Lý Nhãn tinh tế nhìn thần sắc của hắn, thấy đã dịu đi rất nhiều, lại cảm thấy kỳ quái, người kia thế nhưng thật sự không tức giận.
Hắn nhấc chén trà, nước trà sóng sánh bên trong phản chiếu khuôn mặt xám trắng cùng đôi mắt hơi mở của hắn, đưa đến bên miệng, một hơi cạn sạch.
Nước chè xanh vừa vào bụng, đột nhiên bốc lên một cỗ nhiệt cường liệt, thẳng hướng xông lên đôi mắt.
“A! ──”Thiên Lý Nhãn nhịn không được kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy con ngươi một trận liệt đau, giống như bị trăm ngàn ngân châm đâm vào! Nâng tay đè lại hai mắt, nhưng cơn đau này là từ bên trong phát ra, căn bản không thể ngăn cản, trước mắt lập tức loạn sáng lướt qua.
Dần dần đau đớn cũng lui đi, hắn buông xuống đôi tay, mở ra hai mắt, nhìn thấy lại là một mảnh tối đen.
Thần nhãn có thể nhìn ngàn dặm, cự nhiên đã mù.
Hắn mờ mịt ngồi trên ghế, không hiểu làm sao.
Thấy hắn khác thường như vậy, Khai Dương đang ngồi trước mặt lại hoàn toàn không có nửa điểm phản ứng, cũng không hề hỏi thăm, thời khắc này, Thiên Lý Nhãn dĩ nhiên sáng tỏ.
Con ngươi vẫn hơi hơi đau đớn, hắn nhìn không thấy vẻ mặt của đối phương, chỉ hướng về nơi Khai Dương đang ngồi, nói: “Để làm mạt tướng hai mắt nhìn không thấy, thật đã khiến Tinh Quân đã hao tâm tổn sức rồi.”
Nghe không thấy câu trả lời của Khai Dương, Thiên Lý Nhãn cúi đầu, khóe miệng cứng ngắc khó có được một lần nhếch lên nụ cười chua sót.
Hồi lâu, mới nghe thấy thanh âm đè nén của Khai Dương: “Ngươi…… thật sự nhìn không thấy sao?”
Thiên Lý Nhãn nhắm lại hai mắt, hiện giờ dù mở hay nhắm cũng có khác gì nhau đâu.
“Đúng như Tinh Quân sở liệu.”
Ghế đá đột nhiên bị thô bạo đá bay, một trận gió phất qua khuôn mặt Thiên Lý Nhãn, hắn mặc dù hai mắt nhìn không thấy, nhưng cũng nhận ra, Khai Dương ….. đã đi rồi.
Sân nhà đã nhiều ngày luôn vang dội thanh âm kể truyện cười trong suốt của Khai Dương, giờ đây yên tĩnh đến mức một phiến âm thanh cũng không có, Thiên Lý Nhãn vẫn ngồi, lại chậm rãi nâng tay, che đi đôi mắt giờ đã mất đi tác dụng.
Cái gọi là tâm huyết dâng trào, quả nhiên, tới cũng nhanh, mà…. đi,… cũng nhanh……
※※※※※※※※※※
Hiện giờ hắn có thể ngông nghênh hạ phàm rồi!
Không có cặp thiên nhãn như gai đâm sau lưng kia nữa, hắn ở nhân gian có chơi đùa thế nào, cũng không lo sẽ bị thiên binh thiên tướng bắt lại nữa.
Một khi đã như vậy, hắn nên phi thường đắc ý cùng cao hứng mới đúng. Thế nhưng……
Khai Dương ngồi trên cự thạch đứng sừng sững nơi thiên nhai hải giác (chân trời góc biển), nhìn từng đợt xô nhau vào bờ, từng con sóng nơi xa, trong lòng cư nhiên lại dậy không nổi một tia hứng trí.
Cuối cùng cũng đã khiến tên Thiên Lý Nhãn không biết thức thời kia ăn khổ rồi, nhìn bộ dáng hắn lúc ấy đau đến toàn thân run rẩy, chứng tỏ dược tính của hắc thảo Diêu Quang đưa kia cũng thực lợi hại.
Tên tiểu nhân trước kia còn mấy lần cáo trạng hắn, còn dám chế nhạo hắn, cũng nên để hắn chịu chút giáo huấn đi! Nếu không chẳng lẽ trở thành Vũ Khúc Tinh Quân này là người dễ bị khi dễ hay sao.
Một khi đã như vậy, hắn nên vỗ tay sung sướng cười to mới đúng. Nhưng……
Cho dù nhìn trời biển xanh ngắt phía xa, trước mắt vẫn thỉnh thoảng hiện lên cặp đồng tử màu xám không hề có tiêu cự kia, sau đó, ngay cả xúc động muốn ngay lập tức hạ phàm cũng chẳng còn.
Nghe Diêu Quang nói, đại khái chỉ là gây sức ép vài ngày liền có thể khôi phục lại, gia khỏa kia, chắc cũng không đến nỗi chịu quá nhiều đau khổ đi?
Sách, là gia khỏa kia đáng bị thế, hắn ở đây buồn bực cái khỉ gì a??!
Khai Dương vực dậy tinh thần, xoay người nhảy lên, ngoài miệng nói trên này một ngày bằng trăm năm nhân gian, Thiên Lý Nhãn hai mắt không nhìn thấy cũng phải mất vài ngày, hắn có thể ở thế gian nghỉ ngơi vài cái trăm năm đi!
※※※※※※※※※※
Có tên Vũ Khúc Tinh Quân này xuống trần gian, thế gian từ đó đẻ ra thật nhiều chuyện, đây cũng không phải trọng điểm, quan trọng là trong mấy trăm năm này, triều đại thay đổi liên tục, lần lượt có Lương, Đường, Tấn, Hán, Chu. Lại còn loạn cát quân cắt cứ, phân thành Tiền Thục, Hậu Thục, Ngô, Nam Đường, Ngô Việt, Mân, Sở, Nam Hán, Kinh Nam, Bắc Hán, có đến hơn mười nước. Trung Nguyên lung tung hỗn loạn, hoạ chiến tranh liên tiếp, thậm chí khi vào trong sách sử của hậu thế rồi, còn được gọi là ──”Thời Ngũ Đại Thập Quốc”.
Tháng giêng, mùng một vừa qua được mấy ngày, đêm qua mới vừa hạ một trận tuyết lớn trắng toát, phủ lên trấn nhỏ thành lớn một tầng ngân trang.
Kiều Dịch trấn xưa nay vốn an phận, lại bởi vì có trại ngựa dùng trong quân đội mà trở nên có chút áp bách.
Một thanh niên tuấn mĩ ngồi trên nóc nhà, nhìn binh lính dưới mặt đất từ sáng sớm đã hỗn loạn. Hắn trên thân không có chiến giáp, mà nhìn mặt cũng không giống binh lính, nhưng trong ánh mắt lại ẩn dấu ngạo khí kiêu nhân.
Một gã nam tử cao lớn đứng ở trung tâm đoàn quân, có người hầu cận tiến lên vì hắn phủ thêm một tầng cẩm bào vàng óng ánh, rồi trong quân nổi lên một trận hô to, vang đến trời xanh.
Thanh niên ngáp một cái, tay chống hàm, nghĩ thầm, lại tới nữa.
Ngắn ngủi chỉ trong vòng có một trăm năm, hoàng đế lên ngôi so với thay y phục còn muốn nhanh hơn, cơ hồ là buổi sáng vừa đăng quang, buổi trưa đã chết, lúc hoàng hôn về, lòng người càng loạn, yêu nghiệt cứ theo đà sinh sôi, vài chục năm này hắn cũng chẳng nhàn nhã được mấy ngày, trà trộn trong đám loạn quân, trừ yêu phục ma triền miên không dứt.
Bất quá, mấy ngày nay, cũng đến lúc rồi.
Hắn nhìn nam tử khoác hoàng bào xa xa, người này trên thân có thực long quý khí, giống như mặt trời ban trưa.
Loạn thế cũng phải kết thúc rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời sau trận tuyết xanh thẳm, thở ra một hơi, rồi biến mất vô hình!
Trên nóc mái ngói nghiêng nghiêng phủ tuyết, thế nhưng chỗ thanh niên vừa ngồi, lại không hề lưu nửa điểm dấu vết bất thường, giống như trên đời này căn bản chưa từng tồn tại một người như thế.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!